Chương 621: Thư Ký Trưởng Tỉnh Ủy Ra Đòn Phủ Đầu

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương trình thời sự của đài truyền hình Cảng Thành đưa tin phó thủ tướng Liên đi thị sát Hoàng Hải, khi Trương Thanh Vân nghe chương trình thời sự thì cũng đã tắm xong, hắn đang mặc một bộ đồ ngủ và nằm trên ghế sa lông.

Dựa theo lịch trình thì ngày mai phó thủ tướng Liên sẽ đến Cảng Thành, trước mắt tất cả chương trình tiếp đón của Cảng Thành đều đã sắp xếp chu đáo. Trương Thanh Vân phụ trách bộ mặt thành phố, hắn trông coi vệ sinh, những vấn đề tiếp đãi cụ thể do văn phòng thị ủy phụ trách, trên phương diện này hắn không giúp được gì.

– Chủ tịch Trương, anh có điện thoại.

Một người giúp việc đi vào nói.

Trương Thanh Vân giật bắn người, hắn đi qua phòng khách, sau đó đi vào phòng làm việc cầm điện thoại trên bàn lên.

– Chủ tịch Trương phải không? Toi là Tôn Học Toàn của văn phòng thị ủy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của thư ký trưởng văn phòng thị ủy Tôn Học Toàn:

– Là thế này, bí Thư Nhuận mời anh đến khách sạn Phong Diệp, anh xem lúc này có rãnh không?

– Sao? Muộn thế này còn có chuyện gì nữa? Chuyện gấp à?

Trương Thanh Vân nói khẽ, ngày mai phó thủ tướng Liên đã đến Cảng Thành, hôm nay Nhuận Uyên đã triệu kiến mình, có quan hệ đến chuyện này hay không?

– Điều này tôi cũng không rõ ràng lắm, bây giờ tôi cũng đang trên đường đến khách sạn Phong Diệp, bí thư nói tôi gọi điện thông báo cho anh.

Tôn Học Toàn nói.

– Được! Tôi sẽ xuất phát, nhưng khách sạn Phong Diệp cách quá xa nhà tôi, có lẽ sẽ hơi lâu.

Trương Thanh Vân nói, hắn đưa tay nhìn giờ, cũng không tiếp tục nói chuyện với Tôn Học Toàn.

Lái xe Lưu Nham bây giờ đã về nhà, hôm nay Trương Thanh Vân lại về biệt thự trong khu du lịch, gọi lái xe tất nhiên sẽ không còn kịp, may mà trong biệt thự vẫn còn một chiếc xe của dì Ngũ.

Dì Ngũ thấy Trương Thanh Vân muốn lấy xe của mình ra ngoài thì vẻ mặt có chút nôn nóng, bà nói:

– Cậu chủ, muộn thế này sao không gọi lái xe đến đón? Xe của tôi sao có thể bảo đảm an toàn cho cậu?

– Không có gì, tôi cũng không còn là đứa trẻ, tạm thời bí Thư Nhuận có việc, thúc rất gấp. Lúc này nếu gọi Tiểu Lưu đến cũng không còn kịp, hơn nữa xe của dì cũng rất tốt, tôi lái xe thì dì cứ yên tâm, đảm bảo sẽ không bị trầy xước.

Trương Thanh Vân cười nói.

– Xem cậu nói kìa, cậu lái xe của tôi là niềm vinh hạnh cho tôi, sao tôi có thể lo lắng cho chiếc xe được? Tôi sẽ lập tức lấy chìa khóa cho cậu, nhưng trên đường nhất định phải chú ý, tôi sẽ thông báo cho lái xe Tiểu Lưu đón cậu.

Dì Ngũ nói, nhiều ít gì cũng có chút lải nhải nhưng Trương Thanh Vân vẫn thấy rất tốt.

Trong Triệu gia có năm người giúp việc, bây giờ tất cả đều đến phục vụ Trương gia, hoàn toàn là phúc phận của Triệu Giai Ngọc. Trương Thanh Vân vốn có ít thân thích, người giúp việc giống như một dì Ngũ tận tâm, một lòng vì chủ đúng là ngày càng ít, càng đáng quý.

Vì vậy Trương Thanh Vân hoàn toàn đối đãi với đám người dì Ngũ bằng quan hệ người thân, cũng dùng lễ để đối đãi, không có chút cảm giác khinh bạc.

Trong khách sạn Phong Diệp, Nhuận Uyên đang dạo bước trong phòng làm việc thứ hai của mình, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trên ghế sa lông có một người đang ngồi, đó chính là Xa Vĩ.

Hai người đều không nói chuyện, bầu không khí có chút quỷ dị, chỉ nghe thấy những âm thanh tích tắc của đồng hồ treo tường.

– Cốc, cốc, cốc!

Ba tiếng đập cửa khá nhẹ vang lên, Nhuận Uyên lên tiếng, cửa bị đẩy ra, người tiến vào là Tôn Học Toàn. Lúc này Tôn Học Toàn nhân tiện nói:

– Bí thư, chủ tịch, tôi đến muộn, đoạn đường này kẹt xe.

– Tôi cũng vừa đến, nhận được tin tức quá đột ngột, thư ký trưởng tỉnh ủy có lẽ sẽ đến sau mười phút nữa. Anh ấy đến vội vàng như vậy, tất nhiên sẽ muốn phối hợp vì vấn đề tiếp đón phó thủ tướng Liên.

Xa Vĩ mở miệng nói, hắn giúp Tôn Học Toàn giải quyết những gì nghi hoặc. Nhưng thư ký trưởng tỉnh ủy đến Cảng Thành quá quỷ dị, đồng thời Nhuận Uyên còn dùng phương pháp chuyện bé xé ra to, kêu tất cả mọi người tập hợp cùng nhau tiếp đón, hắn cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì.

– Thế nào, đã liên hệ với chủ tịch Trương chưa?

Nhuận Uyên nói.

– Vâng, đã liên lạc, bây giờ chủ tịch Trương cũng đã khởi hành, có lẽ đang trên đường đến đây. Nhưng khoảng cách của anh ấy quá xa, có lẽ sẽ đến tương đối trể.

Tôn Học Toàn nói, hắn không hiểu vì lý do gì mà Nhuận Uyên muốn mình thông báo cho Trương Thanh Vân, chẳng lẽ bí thư và phó bí thư liên hệ với nhau cũng cần thư ký trưởng truyền đạt à?

– Sao? Xa xôi? Chủ tịch Trương lúc này không ở trong biệt thự à?

Nhuận Uyên nói.

– Điều này.

Vẻ mặt Tôn Học Toàn chợt đỏ lên, hắn không trả lời được. Xa Vĩ cười cười, hắn nói:

– Bí thư, tôi nghe nói bây giờ chủ tịch Trương đã mua một căn biệt thự ở bãi biễn Du Kim, giá trị là vài chục triệu, nếu nói nhà cửa của vị lãnh đạo nào có điều kiện tốt nhất thì chỉ là anh ấy chứ không ai khác.

Nhuận Uyên có chút sững sốt, lão cười khan một tiếng rồi nói:

– Đó là một nơi tốt, nhưng căn nhà đấy cũng chỉ có anh ấy có tiền mua mà thôi, dù sao vợ của người ta cũng là tỷ phú trong nước.

Xa Vĩ và Nhuận Uyên một hỏi một đáp nhưng đều nói về chuyện của Trương Thanh Vân, Xa Vĩ mở miệng trước và không có chút tốt đẹp, hắn muốn tra thuốc nhỏ mắt cho Trương Thanh Vân trước mặt Nhuận Uyên. Nhưng Nhuận Uyên cũng không phải đèn cạn dầu, lão lập tức hóa giải. Nhưng Tôn Học Toàn nghe ra lại trợn mắt há mồm, bí thư vài chục triệu sao? Vợ là tỷ phú trong nước? Đây đều nói về bí thư Trương à? Trương Thanh Vân không phải đến từ gia đình giàu có ở thủ đô sao?

Đầu óc Tôn Học Toàn lập tức xoay chuyển loạn xạ, đồng thời cũng kinh ngạc Xa Vĩ và Nhuận Uyên biết quá rõ về Trương Thanh Vân. Ngay cả Tôn Học Toàn cũng đâu nghiên cứu về đời tư của Trương Thanh Vân, nhưng Xa Vĩ và Nhuận Uyên lại có nghiên cứu.

Dưới tình cảnh này chỉ có một cách nghĩ, đó là hai người này rất xem trọng Trương Thanh Vân, người được bí thư và chủ tịch xem trọng thì tất nhiên phải có độ nặng. Tôn Học Toàn cũng thầm suy nghĩ, sau này mình nên bỏ chút thời gian tiếp xúc với Trương Thanh Vân. Dù sao mình cũng là thư ký trưởng, Trương Thanh Vân cũng là phó bí thư thị ủy, mình cũng có nghĩa vụ phục vụ đối phương.

– Tút, tút, tút!

Chuông điện thoại lại vang lên, Nhuận Uyên nhấc máy, sau khi nghe ngóng một lúc lâu mới nói:

– Vâng, tôi biết rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi xuống.

Nhuận Uyên cúp điện thoại rồi đảo mắt qua hai người trong phòng:

– Hai vị, thư ký trưởng đã đến, chúng ta xuống lầu thôi.

Ba người đẩy cửa đi ra, Vương Hạ ở bên ngoài tiến lên dẫn dường, mấy người đi theo thang máy dành cho khách quý xuống lầu và đi vào bãi đỗ xe dành cho khách quý. Khi bọn họ vừa đi đến bãi đậu xe thì một chiếc Audi biển số tỉnh ủy đã phóng vào, Nhuận Uyên vội vàng tiến bước nhanh hơn.

Thư ký trưởng tỉnh ủy Canh Liệt là thường ủy tỉnh ủy xếp phía trên Nhuận Uyên, hơn nữa thư ký trưởng Canh Liệt lại tuyệt đối là tâm phúc của bí thư Tần tỉnh ủy, vì vậy mà địa vị của Canh Liệt ở Hoa Đông là rất cao. Hơn nữa thư ký trưởng tỉnh ủy lại đến vào buổi tối trước khi phó thủ tướng Liên đến thị sát Cảng Thành, như vậy Nhuận Uyên nào dám chậm trễ?

Canh Liệt khoảng hơn năm mươi, tóc rõ ràng đã được nhuộm, nhưng tóc cũng không được nhiều lắm, trên đầu chỉ có vài sợi lưa thưa mà thôi, bộ dạng rất phúc hậu. Sau khi hắn xuống xe thì cực kỳ khí thế, nhân viên cùng đi tạo thành khí thế phái đoàn.

– Anh Canh, chào anh! Lần trước anh đã nói sẽ muốn đến Cảng Thành một chuyến, hôm nay lại trực tiếp đến đây, hoan nghênh, hoan nghênh.

Nhuận Uyên từ xa đã vươn hai tay ra cười nói.

Canh Liệt cười ha hả, hai người cấp bậc giống nhau, độ nặng cũng tương đương, vì vậy sẽ xưng hô đồng chí. Nhưng khi bắt tay Nhuận Uyên thì vẻ mặt Canh Liệt có chút thận trọng, vì vậy mà câu nói của Nhuận Uyên có thêm vài phần kéo quan hệ, có vẻ khá đường đột.

Xa Vĩ ở bên cạnh mà khóe miệng cong lên thành đường, trong lòng hắn cảm thấy Nhuận Uyên rất hèn mọn. Đường tưởng Nhuận Uyên làm mưa làm gió ở Cảng Thành, nhưng khi đến tỉnh ủy Hoa Đông thì rõ ràng độ nặng không như những gì người ta nghĩ.

Điều này chỉ cần nhìn vẻ mặt Canh Liệt là biết ngay, dù gặp lãnh đạo thành phố tuyến dưới thì Canh Liệt cũng sẽ không lạnh nhạt như bây giờ. Dù sao người đứng đầu một thành phố mà còn là thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy phải coi trọng mới đúng.

Nhuận Uyên xưng hô với Canh Liệt thân mật như vậy nhưng Xa Vĩ và Tôn Học Toàn thì không dám, hai người đều cung kính chào thư ký trưởng. Canh Liệt nở nụ cười, cũng không còn thận trọng như vừa rồi, hắn cởi mở hơn một chút với Xa Vĩ và Tôn Học Toàn. Cũng vì vậy mà sự niềm nở của Nhuận Uyên càng có vẻ đột ngột.

Nhuận Uyên cười gượng hai tiếng, vẻ mặt không đổi nhưng trong lòng chợt xuất hiện cảm giác lo lắng. Lão thấy rõ vẻ mặt Xa Vĩ vào lúc vừa rồi và nhìn sang Canh Liệt, đối phương ngoài lạnh trong nóng, hành động rất tự nhiên và không thân cận như Nhuận Uyên vừa rồi.

Canh Liệt bắt tay với ba người mà nhíu mày:

– Tôi không phải đã nói với anh Nhuận rồi sao? Lúc này còn chưa thấy chủ tịch Trương, thế nào còn chưa thấy chủ tịch Trương?

Vẻ mặt Nhuận Uyên chợt sững sờ, Xa Vĩ cũng lập tức kinh hoàng, cả hai đưa mắt nhìn nhau. Tôn Học Toàn thấy hai vị lãnh đạo thất thố thì vội nói:

– Bí thư Trương đang trên đường đến, có lẽ sẽ đến ngay.

Canh Liệt ho khan hai tiếng, hắn không quan tâm đến Tôn Học Toàn mà dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Nhuận Uyên và Xa Vĩ:

– Là như vậy phải không?

– Đúng vậy, anh ấy đang đến, tôi sẽ để anh Tôn gọi điện thoại thúc dục ngay.

Nhuận Uyên nói, nói xong cũng liên tục nháy mắt cho Tôn Học Toàn. Trước đó Nhuận Uyên đã nhận được điện thoại của Thư ký trưởng Canh Liệt, đối phương dặn Nhuận Uyên tập hợp vài người để bàn bạc về vấn đề tiếp đón.

Nhưng Nhuận Uyên căn bản không ngờ Canh Liệt lại tin tưởng Trương Thanh Vân như thế, bí thư thị ủy và chủ tịch đã đến nhưng đối phương cứ níu lấy mái tóc của phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ, đây không phải làm khó người khác sao?

– Không cần thúc dục, tôi cũng không sao, nếu chưa đến thì cùng chờ, khi nào đến thì chúng ta họp.

Canh Liệt nói, lúc này vẻ mặt hắn đã không còn nụ cười. Rõ ràng hắn không cho rằng Trương Thanh Vân ở xa chưa đến, hắn nghĩ rằng Trương Thanh Vân bị xa lánh ở Cảng Thành mà Nhuận Uyên căn bản không thông báo, vì vậy hắn không do dự mà chợt nổi giận