Chương 623: Trương Thanh Vân, Một Nhân Tài.

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sự việc thị sát lần này của phó thủ tướng Liên được tỉnh ủy Hoa Đông khống chế khá chặt, Canh Liệt còn kỹ càng thông báo vấn đề thị sát của phó thủ tướng Liên, nhấn mạnh phó thủ tướng Liên muốn xem qua tình hình phát triển kinh tế của Hoàng Hải, hy vọng Cảng Thành cũng có chuẩn bị, cần làm nổi bật điểm sáng khi phó thủ tướng Liên đến thị sát.

– Các vị, với tình hình kinh tế trước mắt thì toàn cầu đều gặp khó khăn, dù tình hình đất nước chúng ta vẫn tương đối nhưng những nguy cơ tiềm ẩn khó thể bỏ qua. Cảng Thành là một thành phố kinh tế phát triển khá mạnh trong nước, chúng ta càng phải nghiêm túc chiến đấu với những phương diện khó khăn.

– Trước nay quốc hội cũng luôn quan tâm đến kinh tế Hoa Đông chúng ta, lần này phó thủ tướng Liên đến Hoa Đông mà cũng chỉ thị sát một thành phố là Cảng Thành, vì vậy các anh không những phải làm nổi bật những điểm sáng ở thành phố, hơn nữa còn phải làm nổi bật điểm sáng ở Hoa Đông.

Canh Liệt nói, ánh mắt nhìn về phía Nhuận Uyên.

– Anh cứ yên tâm, thư ký trưởng, trong lòng chúng tôi đều biết rõ, các phương diện công tác đều sắp xếp ổn thỏa, nhất định sẽ để cho phó thủ tướng Liên nhìn thấy những mặt đổi mới của Cảng Thành chúng tôi.

Nhuận Uyên nói, sau đó lão liếc mắt nhìn Xa Vĩ nói:

– Anh Xa, đến lúc đó phương diện báo cáo công tác kinh tế anh phải tự ra mặt, à…Phó chủ tịch Trương sẽ hỗ trợ, anh xem có vấn đề gì không?

Xa Vĩ liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, hắn nghiêm mặt nói:

– Không có vấn đề, khối công tác này cứ giao cho tôi.

Người được phân công quản lý kinh tế ở Cảng Thành là phó chủ tịch Hàn Khắc Cùng, nhưng anh ấy không có độ nặng, nếu để hắn báo cáo công tác kinh tế thì cũng không yên tâm. Còn về Trương Thanh Vân, Xa Vĩ và Nhuận Uyên không phải là đứa ngốc, Canh Liệt đã bày ra bộ dạng như vậy thì bắt buộc phải xếp Trương Thanh Vân vào trong nhóm nhân viên tiếp đón.

– Thanh Vân, anh có ý kiến gì không?

Nhuận Uyên quay đầu hỏi Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân khẽ cau mày, hắn lắc đầu. Thư ký trưởng Canh Liệt nãy giờ luôn để ý đến Trương Thanh Vân, khi thấy đối phương không nói lời nào thì mở lời:

– Phó chủ tịch Trương, có lời gì thì cứ nói, không cần phải băn khoăn. Mục đích của chúng ta lần này là làm tốt công tác tiếp đón, có suy nghĩ gì thì cứ nói thoải mái.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn quả thật không có lời gì để nói. Nhưng nhìn bộ dạng của Canh Liệt thì giống như mình không thể không nói, nếu không nói thì giống như ban ngành không coi trọng mình, có suy nghĩ như thế này sao?

– Thư ký trưởng, thật ra một tuần trước chúng tôi đã sớm bố trí tất cả công tác cho sự kiện lần này, những tình huống mà anh nói đến chúng tôi đã suy xét chu đáo. Bây giờ sự việc đã đến, tôi cũng không có quá nhiều lời để nói.

– Nếu có lời thì tôi cũng chỉ nói một câu, đó chính là chúng ta chỉ cần dùng một tâm tính bình thản để đối mặt với khảo sát của phó thủ tướng Liên. Một năm vừa qua Cảng Thành chúng ta đã trải qua nhiều khảo nghiệm, nhưng tôi cho rằng dù khảo nghiệm thế nào thì tự tin cũng không thể mất đi, điều này cực kỳ quan trọng.

– Lãnh đạo đến thị sát thì chúng ta phải tự tin để cho lãnh đạo được thỏa mãn, dù sao nhiều năm qua tốc độ phát triển kinh tế của Cảng Thành cũng đứng đầu cả nước, nếu chúng ta không tự tin thì những thành phố khác sẽ tự tin sao?

Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.

Người trong nghề chỉ cần vung tay là biết, Trương Thanh Vân nói ra những lời như vậy làm Canh Liệt cảm thấy nóng tai, trong lòng thầm kinh hoàng. Hắn nhìn sang vẻ mặt xấu hổ của Nhuận Uyên và Xa Vĩ, vì vậy mà trong lòng không khỏi thầm suy nghĩ nhiều vấn đề.

Canh Liệt vốn cho rằng vị phó chủ tịch Trương này bị chèn ép rất mạnh, nhưng sao nghe giọng điệu và bộ dạng thì không thấy giống? Nếu là cán bộ bị chèn ép thì sẽ tìm từ dữ dội như vậy sao?

Hơn nữa những tiêu chuẩn trong lời nói vừa rồi cũng làm hai mắt người ta phải tỏa sáng. Canh Liệt đường đường là lãnh đạo tỉnh ủy, tất nhiên cũng là người biết chuyện. Thật ra tỉnh ủy bắt buộc Canh Liệt phải chạy đến Cảng Thành trong đêm chính là có suy xét, tỉnh ủy lo lắng năm vừa rồi Cảng Thành xảy ra nhiều chuyện, sợ ban ngành không được đoàn kết, như vậy sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt của toàn bộ ban ngành.

Vì bộ mặt của ban ngành và sự tự tin trong lời nói của Trương Thanh Vân là có hiệu quả khá giống nhau, lãnh đạo tỉnh ủy có thể thấy được điểm này vì nhìn xa trông rộng. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân cũng nhìn ra được, điều này đã chứng tỏ hắn có ánh mắt rộng, đồng thời cũng chứng minh hắn đã dung nhập vào rất sâu trong ban ngành.

Canh Liệt đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, trước đó sợ rằng mình đã bị độ tuổi của Trương Thanh Vân làm cho mê hoặc. Bây giờ hắn xem xét lại tình hình, trước đó tuy Trương Thanh Vân đến muộn, tuy cũng đã xin lỗi nhưng từ đầu đến cuối không có chút dấu hiệu căng thẳng, cũng không làm cho lãnh đạo phải xấu hổ quá lâu, hầu như là lập tức vùi đầu vào hội nghị.

Nếu Trương Thanh Vân thật sự bị xa lánh, nếu là một phó chủ tịch không ngẩng đầu lên được thì sao có thể biểu hiện như vậy?

Canh Liệt nghĩ đến đây thì không khỏi ngước mắt đánh giá Trương Thanh Vân, trong đầu lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Bí thư Tần tỉnh ủy phán đoán phó thủ tướng Liên đi từ Hoàng Hải qua Cảng Thành có lẽ vì nguyên nhân tính chất bài ngoại của Hoa Đông đã bị rất nhiều người chú ý, sợ rằng Trương Thanh Vân gặp phải khốn cảnh ở Cảng Thành.

Lúc đó Canh Liệt còn cho rằng bí thư Tần nói rất đúng, nhưng bây giờ sau khi tiếp xúc qua vài cán bộ chủ chốt của ban ngành thì hắn lập tức sửa lại phán đoán của mình. Phó thủ tướng Liên đến thị sát Cảng Thành có thể cũng vì nhưng lời bàn tán xôn xao ở thủ đô, nhưng sợ rằng cũng muốn thấy những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Cảng Thành.

Trước nay ấn tượng của phó thủ tướng Liên về Hoa Đông là khá tốt, hơn nữa còn có khuynh hướng nghiêng về phía Hoa Đông. Bây giờ khắp thủ đô đều đang bàn tán xôn xao về tính bài ngoại của Hoa Đông, nói rằng Hoa Đông không bảo trì sự nhất trí với trung ương, xét đến cùng không phải vì các thế lực ở thủ đô không nhét được người vào Hoa Đông, hơn nữa đến rồi quay về trong xám xịt sao?

Điều này nói lên điều gì? Chỉ có thể nói bọn họ không đủ năng lực và trình độ. Hoa Đông cần cán bộ có năng lực, chỉ cần là cán bộ có năng lực vượt qua thử thách thì sẽ được hoan nghênh nhiệt liệt, Trương Thanh Vân không phải là ví dụ sống động sao?

Canh Liệt nghĩ đến những điều này mà tâm tình linh hoạt hẳn lên, hắn cảm thấy chính mình đã tìm được một biện pháp để đối phó với nguy cơ của Hoa Đông lần này. Vì vậy mà tâm tình của hắn cũng tốt đẹp hẳn lên, hắn nói:

– Tốt, phó chủ tịch Trương nói rất đúng, hôm nay tôi đến đây chính là vì bí thư Tần lo các anh không đủ tự tin, xem ra trong ban ngành các anh đã có người nhận thức ra được điều này, đúng là quá tốt.

– Điều này cũng đã nói rõ tỉnh ủy đã đánh giá thấp trí tuệ của ban ngành Cảng Thành, bây giờ chúng ta phải dùng tâm tình bình tĩnh để đối phó với đợt thị sát của lãnh đạo. Sau khi cải cách mở cửa đến nay thì Cảng Thành chúng ta có rất nhiều hào quang và thành tích, những thứ này đều là suối nguồn của niềm tự tin.

Canh Liệt nói như vậy lập tức khẳng định những lời vừa rồi của Trương Thanh Vân, vì vậy mà bầu không khí phòng họp cực kỳ quỷ dị.

Ba người Nhuận Uyên, Xa Vĩ, Tôn Học Toàn đều đưa mắt nhìn nhau, ngay cả Trương Thanh Vân cũng cảm thấy kohs hiểu trước ý đồ của thư ký trưởng tỉnh ủy. Lúc nãy Trương Thanh Vân chỉ ngẫu hứng nói ra mà thôi, thật ra cũng không quá sâu sắc. Gần đây vì tiếp đón lãnh đạo trung ương mà toàn thành phố đã bỏ ra khá nhiều tiền của, cán bộ cơ sở cực kỳ ca thán, điều này cũng là vì nguyên nhân Nhuận Uyên quá căng thẳng.

Trước kia Trương Thanh Vân suy xét quan hệ mẫn cảm giữa mình và Nhuận Uyên nên không dám nói ra, hôm nay bị Canh Liệt kích thích nên không khỏi không nói. Sau khi nói xong thì hắn cũng có chút hối hận, hắn cảm thấy trước mặt lãnh đạo tỉnh ủy mà làm cho Nhuận Uyên khó khăn thì cũng không tốt đẹp gì. Dù là sự thật nhưng tại sao trước đây không nói trong ban ngành? Hôm nay sao lại mở miệng huyên thuyên.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng không ngờ mình vừa mở miệng thì lập tức được Canh Liệt thừa nhận, người này đưa ý nghĩ của mình ghép vào cái nhìn rộng rãi của lãnh đạo tỉnh ủy, điều này làm Trương Thanh Vân cảm thấy mất tự nhiên.

Mà ba người Nhuận Uyên lại càng mất tự nhiên, chỉ cần nhìn bộ dạng Canh Liệt là thấy có tư tưởng nâng Trương Thanh Vân lên cao. Trương Thanh Vân có đức gì để bắt buộc thư ký trưởng tỉnh ủy phải làm như vậy? Điều này lại càng nói rõ mục đích chuyến thị sát của phó thủ tướng Liên lần này hướng về phía Trương Thanh Vân.

– Khụ, khụ!

Nhuận Uyên ho khan hai tiếng, sau đó nói:

– Được rồi, thư ký trưởng, các vị, hội nghị đã bắt đầu được khá lâu, tôi đề nghị nghỉ ngơi trong chốc lát. Tôi sẽ nói khách sạn sắp xếp vài món điểm tâm, mọi người thả lỏng một lúc cho thoải mái.

Nhuận Uyên là chủ nhà, vì hòa hoãn bầu không khí hội nghị nên lão chủ động di chuyển chủ đề và đề xuất nghỉ ngơi trong chốc lát. Lão nói như vậy thì mọi người cũng không phản đối, vì vậy bầu không khí cũng hòa hoãn trở lại.

Thư ký Vương Hạ cả Nhuận Uyên tiến vào, Nhuận Uyên lập tức dặn hắn sắp xếp điểm tâm cho các vị lãnh đạo. Xa Vĩ và Tôn Học Toàn cúi đầu nói chuyện với nhau, mà Canh Liệt thì hào hứng bắt chuyện với Trương Thanh Vân. Lúc này hắn rất quan tâm đến công tác của Trương Thanh Vân, hỏi rất nhiều vấn đề, Trương Thanh Vân trả lời rất rõ ràng.

Thông qua mối liên hệ này thì ấn tượng về Trương Thanh Vân lại khắc sâu trong lòng Canh Liệt. Hắn là thư ký trưởng tỉnh ủy, một năm không biết đọc qua bao nhiêu báo cáo, kinh nghiệm lãnh đạo lâu năm đã rèn luyện cho hắn một cặp mắt sáng như sao.

Dù báo cáo của Trương Thanh Vân không được định hình sẵn trong đầu, nhưng người này chỉ cần mở miệng là nắm bắt được điểm quan trọng, hắn giống như biết rõ những điểm mà lãnh đạo đang cần. Hơn nữa có những vấn đề mà Canh Liệt chưa hỏi thì đã được Trương Thanh Vân chủ động nhắc đến, Canh Liệt liên hệ với Trương Thanh Vân mà cảm thấy rất thoải mái.

Báo cáo công tác đến mức độ như vậy, đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân bày ra sự quen thuộc và nắm chắc những ban ngành mình được phân công quản lý, hơn nữa hắn cũng cực kỳ rõ ràng phương hướng và ý đồ công tác của mình, hai thứ này không thể thiếu được.

Mà một cán bộ làm được hai điều trên đã chứng tỏ không phải là người bị xa lánh và mất quyền lực, Canh Liệt thấy Trương Thanh Vân không những đứng vững bàn chân ở Cảng Thành, đồng thời lại công tác rất tốt, có thể thấy rõ trong lúc đối phương báo cáo công tác. Loại cảm giác tự tin của Trương Thanh Vân khó thể giả vờ, vì thế mà Canh Liệt thấy Trương Thanh Vân đúng là nhân tài, trong lòng cũng quyết định ấn tượng với Trương Thanh Vân.