Chương 1199: Cạnh Tranh Máu Tanh

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dòng Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông, thành phố Giang Thành trấn giữ cuống họng của Trường Giang, có thể nói đây là tuyến đường hoàng kim của Trường Giang, cũng vì vậy mà điều kiện tự nhiên của Giang Thành có thể so sánh với Thành Đô.

Giang Thành là tỉnh thành của tỉnh Giang Bắc, nó được xưng là thành phố đệ nhất Trung Nguyên. Mức độ phồn hoa, tốc độ đô thị hóa, điều kiện giao thông của Giang Thành thắng Thành Đô một bậc, nhiều năm qua Giang Bắc cũng lấy đó làm niềm kiêu ngạo.

Thành Đô là thành phố nổi tiếng về cảnh đêm, có dòng Thanh Giang uốn lượn, ánh đèn hai bên bờ sông cực kỳ đẹp, tất nhiên tạo nên khung cảnh hiếm có cho Thành Đô. Nhưng Thanh Giang lại thiếu khí tượng hùng vĩ như Trường Giang, vì vậy nếu nói Giang Nam mềm mại như liễu đón gió, phong cảnh hữu tình quyến rũ thì cảnh sắc ở Giang Bắc lại khí thế mạnh mẽ và hào hùng.

Khách sạn Vạn Hào ở thành phố Giang Thành, hôm nay nơi đây được canh phòng rất nghiêm, lầu một và thậm chí là cổng khách sạn cũng được áp dụng quản chế. Dân chúng Giang Thành hiểu rất rõ, hai ngày nay chính là thời điểm thông xe tuyến đường cao tốc quan trọng nối liền Giang Bắc và Dự Nam, nghi thức thông xe được cử hành long trọng, ngay cả phó thủ tướng thường vụ chính phủ Hùng Tiên Vân cũng phải đến tham gia.

Phó thủ tướng Hùng Tiên Vân ngủ lại ở khách sạn Vạn Hào, ngoài thủ tướng và nhân viên tùy tùng thì lãnh đạo chủ yếu của Dự Nam cũng đến Giang Nam và ở lại trong khách sạn.

Đến tối, tỉnh ủy Giang Bắc tổ chức yến tiệc long trọng để hoan nghênh lãnh đạo, hoan nghênh lãnh đạo chính phủ, các quan lại thủ đô và ủy ban trung ương. Bí thư Trần Kiệt và chủ tịch tỉnh Từ Khôn cùng tham gia bữa tiệc, tình cảnh long trọng.

Trên bữa tiệc, Trần Kiệt đại biểu cho chủ nhà lên tiếng, sau đó phó thủ tướng Hùng phát biểu vài lời. Trong lúc phát biểu, thủ tướng nhấn mạnh ý nghĩa quan trọng về phát triển kinh tế của con đường cao tốc nối liền Giang Bắc và Dự Nam, coi đây là cơ hội của cả hai tỉnh. Lãnh đạo nhấn mạnh sự liên hợp, tranh thủ làm cho con đường cao tốc trở thành đường máu phát triển hoàng kim.

Cuối cùng phó thủ tướng nói:

– Các đồng chí, Trung Nguyên quật khởi là quy hoạch và là chiến lược phát triển của trung ương, trong quy hoạch này thì Giang Bắc và Dự Nam đều là hai tỉnh cực kỳ quan trọng. Nếu xét theo tình huống trước mắt thì dù là Giang Bắc hay Dự Nam cũng đã có được những thành tích rất khá, đây là những tin tức làm người ta vui mừng.

– Nhưng dù là Giang Bắc hay Dự Nam cũng còn nhiều tiềm lực để đào sâu phát triển, những năm sau trung ương sẽ dốc sức đầu tư phát triển Trung Nguyên, dốc sức cho Trung Nguyên hợp tác, tất nhiên mục đích chính là xé toạc tiềm lực, muốn dùng tiềm lực làm động lực phát triển.

– Vì vậy nếu xét từ góc độ này, con đường cao tốc nối liền hai tỉnh được thông xe sẽ là cơ hội lớn. Tôi tin Giang Bắc sẽ nắm chắc cơ hội này, nhân dân Dự Nam cũng biết nắm chắc cơ hội này, hai tỉnh đều có cơ hội, nhất định sẽ ngày càng phát triển.

Những tràng vỗ tay vang lên như sấm rền, bầu không khí bữa tiệc đã phát triển đến mức hoành tráng.

– Anh Đường, tôi mời anh một ly, anh đến Giang Thành một chuyến và nhận được những lời khích lệ của thủ tướng là không dễ dàng.

Khi bữa tiệc bắt đầu, Trần Kiệt nâng ly rượu lên mỉm cười nói với Đường Vũ.

Vì Hùng Tiên Vân không uống rượu nên bầu không khí uống rượu trên bàn tiệc cũng không quá nồng nặc, chỉ là hai người Trần Kiệt và Đường Vũ tụ tập lại, nhưng dù thế nào thì bọn họ cũng phải uống vài ly chúc mừng.

Đường Vũ nâng ly lên cụng ly với Trần Kiệt, hắn uống một hơi cạn sạch, nhưng vẻ mặt không có nụ cười. Trần Kiệt cười cười nói:

– Anh Đường, đã thoát ly công tác một lúc thi đừng nên có tâm tư quá nặng, coi như buông lỏng một chút đi.

Lúc này Đường Vũ mới cố nặn ra nụ cười, hắn khoát tay với Trần Kiệt, trong đầu rất buồn bực.

Hùng Tiên Vân đảo mắt qua mặt Đường Vũ, trên mặt lão lơ đãng có nụ cười, lão nói:

– Sau tiệc tối nay thì hai vị bí thư chủ tịch tỉnh Dự Nam và cả Giang Bắc ở lại, chúng ta sẽ mở hội đàm.

– Trước khi đến thì thủ tướng Lăng đã cố ý nói rõ với tôi, anh ấy nói rằng tâm tính của các anh bây giờ có vấn đề, cần phải liên hệ nhiều hơn với các anh.

Đường Vũ và Trần Kiệt đưa mắt nhìn nhau, Trần Kiệt gật đầu nói:

– Thủ tướng Hùng, anh tàu xe mệt mỏi, tối nên nghỉ ngơi lại sức.

– Ha ha, điều này cũng không cần các anh lo lắng, tôi thường làm việc đến khuya, cùng liên hệ với các anh là chuyện cần làm, đây cũng chẳng phải điều gì to tát. Tôi chẳng qua chỉ muốn tâm sự với các anh, để hiểu rõ tâm tình của các anh.

– Nói thật nhé, cơ hội như vậy là khó kiếm, bình thường tôi chỉ đại biểu cho chính phủ, tất nhiên cơ hội cùng hội đàm với cả bí thư và chủ tịch hai tỉnh cũng không dễ dàng gì. Hôm nay các vị đều có mặt đầy đủ, tôi cũng muốn nói vài lời.

Hùng Tiên Vân thản nhiên nói.

Hùng Tiên Vân vừa nói như vậy thì hai người Trần Kiệt và Đường Vũ cũng không biết còn nói gì hơn, bọn họ chỉ có thể cười ngượng ngùng, ăn cơm cũng mất tự nhiên, đần độn vô vị.

Quý hai trong năm đã trôi qua, trong quý này đã thể hiện tình cảnh Đường Vũ và Trần Kiệt quấn lấy nhau. Tuy nói về tình thế trước mắt thì Giang Bắc và Dự Nam vẫn là hai tỉnh phát triển mạnh ở Trung Nguyên, nhưng nửa năm qua tất cả ánh mắt ở Trung Nguyên đều phải nhìn về Giang Nam.

Ngay từ quý đầu tiên thì tất cả tích lũy về kinh tế của Giang Nam đã tăng trưởng thẳng tắp, y tế ở Giang Nam được cải cách, công tác ở nông thông cũng liên tục báo về tin chiến thắng, vì vậy mà truyền thông cả nước đưa tin về Trung Nguyên thì phần lớn lôi Giang Nam ra. Lúc này các ban ngành ở Giang Nam giống như tìm được mục tiêu và phương hướng, tất cả sống lại với một tốc độ nhanh đến mức làm người ta kinh hồn.

Trong hai quý đầu năm thì số tiền đầu tư vào Giang Nam đã vượt qua con số vài trăm tỷ, phương diện xây dựng cơ sở hạ tầng và xây dựng xí nghiệp năng lượng cũng đạt đến một độ cao mới trong lịch sử. Trên phương diện thu hút đầu tư nước ngoài thì Giang Nam và Lĩnh Nam đã đạt thành hiệp nghị, trong vòng hai năm Lĩnh Nam sẽ di dời toàn bộ những loại hình sản xuất già cỗi sang Giang Nam, tổng số vốn là vài trăm tỷ đồng.

Những số liệu này được đưa ra thì chính thức biến Giang Nam thành vùng đất lành, kinh tế Giang Nam nhanh chóng thu nạp, trở thành tỉnh chạm tay có thể phỏng ở Trung Nguyên.

Sau quý hai thì tổng hợp lũy thừa kinh tế của Giang Nam đã theo sát phía sau Dự Nam, khoảng cách giữa hai bên là rất ngắn, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì quý sau vị trí thứ hai của Dự Nam sẽ phải đổi chủ, sẽ là vị trí của Giang Nam. Nếu như vậy thì không chỉ Trung Nguyên khiếp sợ, ngay cả toàn quốc cũng sợ hãi tốc độ phát triển của Giang Nam.

Dưới tình cảnh đen tối như vậy thì tâm tình của Đường Vũ và Trần Kiệt thế nào? Điều này hoàn toàn có thể thấy được. Đường Vũ vốn là người có tính cách mạnh mẽ, hơn nữa còn cường thế, khi có tổng hợp kinh tế quý hai toàn Trung Nguyên thì hắn lập tức tổ chức hội nghị thường ủy mở rộng tỉnh Dự Nam.

Trên hội nghị Đường Vũ phê bình cán bộ Dự Nam không đoàn kết, mức độ chấp hành và quán triệt chính sách quá kém, vì vậy mà Dự Nam phát triển chậm chạp không thể vào quỹ đạo.

Đường Vũ nổi giận, lửa giận bùng lên ngập trời, vì thế tiến của Giang Nam quá khủng bố mà hắn giao cho khối chính quyền tỉnh Dự Nam phải bắt tay vào giám sát toàn bộ vấn đề kinh tế. Đồng thời hắn cũng băt đầu vung tay điều binh khiển tướng trong phạm vi toàn tỉnh, ý đồ của hắn là bỏ cũ thay mới những cán bộ không phù hợp.

Hành động của Đường Vũ cũng chẳng phải được nhiều người Dự Nam ủng hộ, đặc biệt là những người có hạch tâm quyền lợi, có người trực tiếp phản ánh vấn đề của Dự Nam với trung ương, vì vậy mà Đường Vũ bị đưa lên đầu gió.

Nếu so sánh với một Đường Vũ cường thế thì Trần Kiệt có vẻ dịu hơn, chuyện Giang Bắc phức tạp, Trần Kiệt khó thể làm tốt để vươn ánh mắt ra ngoài. Nhưng Trần Kiệt lại rất quan tâm đến vấn đề bầu không khí trong đội ngũ cán bộ Giang Bắc.

Bầu không khí của đội ngũ cán bộ Giang Bắc là bất chính, tha hóa, không làm thì không sao, đụng việc thì trên có chính sách dưới có đối sách, đây rõ ràng là tình huống tập mãi thành quen. Điều làm cho Trần Kiệt cảm thấy đau đầu nhất chính là phe phái ở chính đàn Giang Bắc san sát nhau, các thế lực đấu tranh gay gắt tạo thành hao tổn lớn, điều này chính là sự ước thúc nghiêm trọng cho đột phá của Giang Bắc.

Trương Thanh Vân là người có kinh nghiệm phong phú trên phương diện này, nhưng Trần Kiệt và Trương Thanh Vân có ân oán, dù thế nào hắn cũng không dám vác mặt nhờ Trương Thanh Vân.

Hai quý vừa qua Trần Kiệt đã làm vài thay đổi nhưng kết quả lại rất uể oải, hắn bị xoay cho đầu tóc đầy bụi, ngược lại còn làm cho chính đàn Giang Bắc di động. Tin đồn bùng ra, trong quý hai có vài quan viên bỏ chạy, điều này làm cho Giang Bắc trở thành đối tượng trào phúng của nhân dân trên mạng.

Vì vậy nếu nói một cách không khoa trương thì công tác của Trần Kiệt ở Giang Bắc đang gặp phải bình cảnh khó thể vượt qua, hắn nhất định phải giải quyết cho xong khốn cục trước mắt, nếu không thì Giang Bắc có thể sẽ theo gót Giang Nam.

Nếu thật sự là như vậy thì con đường làm quan của Trần Kiệt coi như bị chôn vùi, hắn sẽ trở thành đối tượng bị hậu nhân trào phúng, tương lai nhân dân Giang Bắc sẽ nhớ hắn là kẻ làm cho Giang Bắc đi trên con đường không có lối về.

Tình thế như vậy, tình cảnh như vậy làm cho lãnh đạo hai tỉnh Giang Bắc và Dự Nam phải cùng nhau hiệp thương, vì vậy mới có nghi thức thông xe rầm rộ như hôm nay. Dù là Đường Vũ hay Trần Kiệt cũng ý thức được sự điều chỉnh, đồng thời cũng làm sao cho kinh tế xã hội hai tỉnh đi vào đúng quỹ đạo.

Bây giờ Giang Bắc và Dự Nam hợp tác sẽ là nguyên tố mới, nhấn mạnh vấn đề liên hợp, vì vậy bọn họ quyết định tổ chức thông xe long trọng. Đường Vũ và Trần Kiệt đều muốn coi đây là cơ hội để thay đổi tình thế trì trệ của hai bên vào lúc này, muốn cùng nhau đối mặt với khiêu chiến.

Tất nhiên không loại trừ trong lòng Trần Kiệt và Đường Vũ có ý nghĩ hợp tác ép Giang Nam, đặc biệt là Trần Kiệt, Giang Nam và Giang Bắc có hàng ngàn mối liên hệ, nhưng từ khi hắn lên nhận chức đến nay luôn quấy nhiễu sự hợp tác giữa hai bên, có thể nói đã để lại ấn tượng xấu cho cán bộ và quần chúng đôi bên.

Lần này lãnh đạo hai tỉnh Dự Nam và Giang Bắc tổ chức lễ hội lớn, Giang Nam ở bên kia không thể không chú ý. Có lẽ lần này Trần Kiệt và Đường Vũ tụ tập lại vì muốn tạo ra một tín hiệu, sau này Giang Nam sẽ gặp phải cục diện còn khó khăn hơn.

Cạnh tranh có lợi cho sự phát triển, nếu là cạnh tranh tích cực thì đáng để cổ vũ, nhưng thực tế lại chẳng là như vậy. Tình huống thực tế của Giang Nam lúc này chính là những kẻ ngoan cố tập trung lại, ai cũng không phục ai, dưới cục diện như vậy ai có thể bảo trì được tâm tính tốt đẹp?