Chương 512: Đi Con Đường Nào (512-513)

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi hoàn tất tang lễ cho Triệu tướng quân, dựa theo di chúc thì tro cốt sẽ được táng trên Bát Bảo sơn. Anh em Triệu Duyên An đưa tro cốt của ông cụ lên núi để cử hành một hoạt động kỷ niệm long trọng trong gia đình.

Hoạt động lần này tất cả con cháu Triệu gia và những người phối ngẫu đều phải tham gia, thanh thế rất to lớn. Khi hoạt động bắt đầu thì Triệu Duyên An là người trưởng giả đức cao vọng trọng nhất Triệu gia bắt đầu tuyên bố di chúc của Triệu tướng quân.

Điều thứ nhất trong di chúc của Triệu tướng quân chính là sau khi qua đời thì để lại một vật phẩm cho cháu gái Triệu Giai Ngọc và cháu rể Trương Thanh Vân xử lý. Đồng thời còn có một tư liệu có trợ giúp cho quốc gia, tài liệu này không ràng buộc phải hiến cho quốc gia, còn vật phẩm thì do vợ chồng Trương Thanh Vân tự do xử lý.

Tin tức này vừa được tuyên bố thì lập tức sinh ra ồn ào, tất cả mọi người đều biết đây là di chúc của ông nội, nhưng chắc chắn anh em Triệu Duyên An, Triệu Tiến đều đã thừa nhận, nếu không thì tin tức này sẽ chẳng được công bố trực tiếp.

Vì vậy mọi người chợt sinh ra cảm giác đố kỵ với Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc, nhưng đồng thời cũng cực kỳ hâm mộ. Hai người là một đôi kim đồng ngọc nữ, tuổi còn rất trẻ, lại được gia tộc coi trọng như vậy, vì vậy có mấy ai bì được?

Đặc biệt là Trương Thanh Vân, rất nhiều người biết rõ điều Trương Thanh Vân tiến về thủ đô là ý kiến của phó thủ tướng Liên, nhưng đặt ở cục cán bộ lão thành được bao ngày? Đối phương từ phía dưới tiến lên và được đặt vào cục cán bộ lão thành hưởng chế độ đãi ngộc cấp trưởng phòng, bây giờ ông nội đã qua đời, như vậy thì còn gì là ý nghĩa, rõ ràng sẽ có cơ hội trao quyền cho cấp dưới.

Cấp trưởng phòng trên trung ương mà xuống địa phương rèn luyện thì sẽ ngồi lên cấp trưởng và có thêm hai phần lý lịch, đến lúc đó sẽ dễ dàng thăng chức, nếu muốn đi tiếp ở thủ đô cũng là đường rộng thênh thang, tất cả mọi người đều nhìn thấy đường rộng thênh thang.

Kế thừa di vật của Triệu tướng quân nhìn qua thì có vẻ là chuyện nhỏ, thật ra bên trong rất ẩn giấu, ít nhất cũng nói lên vấn đề hai vợ chồng Trương Thanh Vân là người thân cận nhất với Triệu tướng quân. Thế hệ ông cụ làm cách mạng cả đời, có công khai quốc, như vậy nhân mạch trải rộng khắp đất nước sẽ như thế nào?

Tuy ông cụ đã qua đời nhưng những người trước đó cùng cộng sự và công tác với ông còn lại bao nhiêu? Sau này những người kia cũng chỉ biết để ý đến Triệu Giai Ngọc và Trương Thanh Vân, vì vậy có thể nói những gì hai vợ chồng Trương Thanh Vân thu hoạch được là rất đáng giá.

Trương Thanh Vân đối mặt với những thứ như vậy cũng rất bất ngờ, hắn nghĩ rằng khi ông cụ qua đời thì chắc chắn quan hệ giữa mình và Triệu gia sẽ cực kỳ lạnh nhạt, nhưng bây giờ xem ra tình hình không phải là như vậy. Những người chú trong Triệu gia cũng không nói rõ ràng hướng đi chính trị của mình, cũng không có hành động lôi kéo, tất cả biểu hiện giống như vì nguyên nhân người thân, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy mất tự nhiên.

Sau khi hội nghị kỷ niệm chấm dứt thì Triệu Mai Nam cho thư ký đến gọi Trương Thanh Vân, vì vậy Trương Thanh Vân vội vàng sắp xếp Triệu Giai Ngọc đến nhà Triệu Truyền nghỉ ngơi trước, chính mình thì đi theo thư ký đến gặp Triệu Mai Nam.

Có thể nhìn thấy Triệu Mai Nam bề bộn rất nhiều việc, hắn gặp Trương Thanh Vân trên xe, tuy không gian xe Mercesder Benz khá rộng nhưng nếu so sánh với một căn phòng thì rõ ràng là quá chật. Trương Thanh Vân ngồi quá gần Triệu Mai Nam, điều này làm hắn cảm thấy khó thích ứng.

– Tôi thấy cảm xúc của Triệu Giai Ngọc là không tốt, khoảng thời gian này cậu phải chú ý nhiều hơn.

Triệu Mai Nam nói, hắn vừa nói vừa bảo lái xe khởi động, xem chậm rãi lăn bánh.

– Vâng, cháu sẽ chú ý, một khoảng thời gian sau sẽ tốt hơn!

Trương Thanh Vân khẽ nói, hắn liếc ra ngoài cửa sổ, xe đã bắt đầu lao đi vun vút, hắn không biết xe sẽ chạy về phương nào.

Một lúc lâu sau Triệu Mai Nam cũng không lên tiếng, bầu không khí trong xe yên tĩnh đến cực điểm. Xe cách âm rất tốt, âm thanh bên ngoài không vọng vào, vì vậy không gian có vẻ buồn bực.

– Học tập ở trường đảng là cơ hội rất tốt, những ngày vừa qua cậu cũng bỏ mất vài chương trình học rồi phải không? Trở về nhất định phải bổ sung, phải giải thích rõ ràng nguyên nhân xin nghỉ với giáo viên, phải biết nắm chắc cơ hội học tập.

Triệu Mai Nam nói, lần này lão di chuyển chủ đề sang trường đảng.

Trương Thanh Vân liên tục xưng vâng, hắn nói đến nguyên nhân mình xin nghỉ, trưởng phòng bộ tiến tu tự mình phê chuẩn ngày nghỉ, còn nói rắng ngày mai mình sẽ tiến vào giai đoạn học tập, nhất định phải thuận lợi tốt nghiệp.

Lúc Trương Thanh Vân nói chuyện thì Triệu Mai Nam cũng hơi giật mình dùng ánh mắt đánh giá, giống như muốn nhìn thấu Trương Thanh Vân. Vì tỏ vẻ tôn trọng mà Trương Thanh Vân không muốn đối mặt với Triệu Mai Nam, cố gắng làm cho biểu hiện của mình lạnh nhạt hơn một chút.

Hai người nói đến vấn đề này mà bầu không khí lại càng trầm giống như không có điểm nào bấu víu để tiếp tục bắt chuyện. Ý nghĩ trong đầu Trương Thanh Vân chợt xoay chuyển, hắn đột nhiên mở miệng nói:

– Tứ thúc, chú có gì dặn dò với di vật của ông cụ không?

– Tôi sao?

Cơ thịt trên mặt Triệu Mai Nam chợt trở nên co rút, lão nói:

– Điều này…Không, cậu và Triệu Giai Ngọc hoàn toàn có thể tự mình châm chước xử lý.

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Mai Nam, hắn thấy rõ trong lòng đối phương có lời nói ẩn giấu nhưng vì thân phận mà không dám nói ra. Lão đã không nói thì Trương Thanh Vân cũng khó đoán ra được tâm tư, vì vậy cảm thấy câu hỏi vừa rồi có chút tổn hại.

Đúng lúc này Trương Thanh Vân đột nhiên khẽ động, hắn nhớ có một lần cùng đàm đạo với ông cụ đến lúc cao trào, ông cụ nói đến chuyện một thanh gươm. Đại khái là năm xưa ông cụ nhặt được một thanh gươm của viên tướng chỉ huy quân Nhật, ông nộp lên cho thủ trưởng, sau đó thủ trưởng lại tặng ngược cho ông.

Sau này ông cụ cũng không đưa lễ vật ngay cho Trương Thanh Vân, hơn nữa Triệu Mai Nam đã nhiều lần mở miệng nhưng lần nào cũng bị ông cụ từ chối.

Lý do mà ông cụ nói ra rất đơn giản: “Một thanh gươm Nhật không đáng là gì, dù là của thiên hoàng Nhật bản cũng không gì hơn. Nhưng cây đao này thủ trưởng đã tặng cho tôi, bây giờ thủ trưởng không còn, tôi không thể đơn giản tặng lại cho anh.”

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì có chút trầm ngâm, hắn mở miệng nói:

– Tứ thúc, cháu nghe nói ông cụ có một thanh gươm, nghe nói chú cũng rất thích thanh gươm này. Cháu và Triệu Giai Ngọc đều không hiểu về thứ này, nếu không thì ngày nào đó cháu sẽ tặng lại cho chú, nếu không thì di vật của ông cụ cũng chẳng được người tài giỏi sử dụng.

Vẻ mặt Triệu Mai Nam chợt biến đổi, lão há miệng không lên tiếng. Trương Thanh Vân cảm giác được hô hấp của đối phương trở nên dồn dập nhưng cũng dần bình tĩnh trở lại. Cuối cùng lão nói:

– Cậu có tâm thì cứ đưa đến, tôi đúng là rất thích thanh gươm đó, trước kia cha rất tiếc của, vì vậy tôi cũng không đành lòng lấy về.

Triệu Mai Nam cố gắng làm cho giọng điệu của mình được bình thản, nhưng dù sao cũng có cảm xúc, những hơi thở gấp khó thể dấu được. Trong số bốn anh em Triệu gia thì Triệu Mai Nam là người không vào quân, cả đời hắn chỉ là cán bộ bình thường.

Sau khi có thành tựu thì Triệu Mai Nam vẫn cố gắng đền bù khuyết điểm của mình, lúc đó lão nhìn trúng thanh gươm trong phòng ngủ của ông cụ. Nhưng ông cụ rất quật cường, nói đây là biểu tượng quân công, không được cho tặng, trừ khi Triệu Mai Nam lập được quân công mới được ông cụ tặng lại.

Triệu Mai Nam làm gì có cơ hội mà lập quân công? Cho nên trước nay đây vẫn là việc làm lão tiếc nuối. Bây giờ ông cụ đã qua đời, Trương Thanh Vân lại mượn hoa hiến phật, muốn chuyển giao thanh gươm cho lão. Triệu Mai Nam cảm thấy có chút cảm khái và khẳng định.

Xe tiếp tục phóng đi, Triệu Mai Nam và Trương Thanh Vân tiếp tục rơi vào tình cảnh trầm mặc. Trương Thanh Vân nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, hắn có thể lờ mờ thấy được phương hướng, rõ ràng là đi về phía sân bay. Lúc này Trương Thanh Vân mới chợt hiểu ra Triệu Mai Nam vừa được bổ nhiệm làm bí thư thị ủy một thành phố trực thuộc trung ương ở phía nam, bây giờ đang đi đường nhận chức, chẳng lẽ sẽ xuống phía nam?

Trương Thanh Vân đột nhiên liếc mắt nhìn Triệu Mai Nam, ánh mắt kinh nghiệm tang thương, ngoài tinh thần có chút tiều tụy thì không thấy có dấu hiệu già lão. Là ủy viên cục chính trị trung ương, điều này xem như là lãnh đạo sắp tiến đến bước cuối cùng trong nước, chỉ cần tiến thêm một bước thì sẽ tiến vào danh sách lãnh đạo tối cao.

Nhưng Triệu Mai Nam có thể tiến thêm một bước nữa sao? Trương Thanh Vân cũng không thể nhìn rõ, biết đâu tương lai sẽ được điều đến công tác ở trung ương, nhưng muốn vào thường ủy cục chính trị trung ương thì vị trí không còn đủ.

Nhưng dù là như vậy thì Triệu Mai Nam bây giờ vẫn là núi cao đứng chắn trước mặt Trương Thanh Vân, hắn có thể ngồi cùng xe với lãnh đạo quốc gia, nếu như đây không phải là người thân thì sợ rằng cả đời này đừng hòng nghĩ đến.

Xe tiến vào đường dành cho khách quý trong sân bay, lúc này Triệu Mai Nam sẽ vào đăng ký, nhân viên đi theo có rất nhiều. Sau khi xe dừng lại, không đợi Trương Thanh Vân kịp xuống xe mở cửa thì người khác đã mở ra. Trương Thanh Vân chuẩn bị bước xuống thì Triệu Mai Nam đã khoát tay nói:

– Cậu cứ ngồi lại trên xe, bên ngoài không thuận tiện.

Trương Thanh Vân đứng dậy rồi lại ngồi xuống, Triệu Mai Nam quay đầu nhìn Trương Thanh Vân hình như có gì đó muốn nói, nhưng sau khi khựng lại một lúc lâu cũng không nói lời nào, lão cứ vậy mà xuống xe rồi rời khỏi.

Triệu Mai Nam muốn tìm Trương Thanh Vân nói chuyện nhưng thực chất không có gì để nói, từ đầu đến cuối hai người chỉ nói về ba vấn đề, sau đó luôn trầm mặc. Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng Triệu Mai Nam có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cũng không biết vì sao lão không mở lời.

Dựa theo ý nghĩ của Trương Thanh Vân thì Triệu Mai Nam chắc chắn sẽ nâng lên chuyện Triệu gia, sẽ lôi kéo Trương Thanh Vân hướng về phía Triệu gia. Tất nhiên hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý và nghĩ đến vài đối sách, nhưng không ngờ tất cả chẳng có tác dụng.

Khi từ sân bay quay về thì Trương Thanh Vân cũng vài lần muốn nói với lái xe, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Hắn cảm thấy những vị lãnh đạo cấp bậc như Triệu Mai Nam sẽ tuyệt đối không nói chuyện chẳng có mục đích, hôm nay có lẽ vì vấn đề nào đó mà lão không liên hệ với mình. Là nguyên nhân gì? Trương Thanh Vân không thể biết. Triệu tướng quân đã chết, người sống vẫn phải tiếp tục phấn đấu, phải lắng đọng tâm tư của mình. Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy có chút mờ mịt, ngoài vấn đề quay lại học tập ở trường đảng thì không còn sự việc gì để hắn phải ký gửi tâm tình.

Nhưng chỉ hơn một tháng sau sẽ có kết quả tu nghiệp ở trường đảng, đến lúc đó mình sẽ đi theo con đường nào? Tiếp tục ở lại cục cán bộ lão thành sao? Nếu không phải thì tổ chức sẽ phái mình đi đâu?

Khắp thủ đô có quá nhiều bộ, ủy, cục, phòng, cả nước lại có mười mấy tỉnh, Trương Thanh Vân cảm thấy hoa mắt, hắn biết rõ tương lai lúc này không nằm trong tay mình, mình bây giờ chỉ còn một việc duy nhất phải làm, chờ đợi và chờ đợi.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời thủ đô màu xanh lam, có vài đám mây nổi lên, giống như một tấm vải nhung thêu vài đóa hoa, vì vậy mà làm cho hắn trở nên ngây dại.

Đảo mắt đã đến mùa gió lạnh ở thủ đô, Trương Thanh Vân đã tiến kinh được một năm, ngoài vài tháng học tập ở trường đảng thì thời gian còn lại hầu như là rác rưởi. Tổ chức giống như cho hắn một thời gian nghỉ dài hạn, trong cục các bộ lão thành lại không được phân công làm việc, cả ngày không phải làm gì. Cứ như vậy mà một cán bộ vĩ đại tốt nghiệp suất sắc khóa tiến tu dành cấp thành phố cứ để không mà chẳng được dùng.

Những ngày này đối với Trương Thanh Vân đúng là rất dày vò, rất buồn chán. Một cán bộ có tâm, có khát vọng, có sự cầu tiến của tuổi trẻ thì sợ nhất chính là cô độc trong tịch mịch, trải qua thời gian dài ướp lạnh thì hắn cảm thấy cuộc sống bây giờ và trước kia là hai loại trạng thái khác nhau.

Trước kia hắn ở Giang Nam căn bản mỗi ngày đều bận rộn, trên tay nắm quyền lớn, đi ra ngoài tiền hô hậu ủng, phô trương kinh người. Đi đến chỗ nào thì người ta cũng phải tươi cười, nhà nào cũng cung kính, người đến thăm hỏi lũ lượt không ngừng, đôi khi chẳng có một phút đồng hồ để nghỉ ngơi. Lúc đó mỗi ngày thư ký muốn sắp xếp chương trình cũng phải vắt óc cân não, cũng vì vậy mà Ân Bằng Phi xuống tuyến dưới cũng rất oai phong, có hương vị một người đắc đạo gà chó lên trời. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân quá rảnh rỗi ở cục cán bộ lão thành, chưa nói đến vấn đề cổng đơn vị và khoảng sân vắng như chùa bà đanh, hơn nữa cơ cấu phụ thuộc trực tiếp vào trung ương cũng không giống như bên dưới, tất cả lãnh đạo quốc gia đều không coi vào đâu, dùng xe cũng phải rất cẩn thận. Trương Thanh Vân dứt khoát tự mình lái xe, cũng không cần tìm thư ký, tất cả đều mình làm vì mình. Vì vậy hắn cảm thấy mình giống như chuột bạch. Mỗi ngày ngủ đến hơn chín giờ sáng, sáng thức dậy đi làm, tối về nhà với vợ, cuối tháng cầm lương, dựa theo quy định của tổ chức mà nghỉ ngơi, cuộc sống đơn giản và đơn thuần.

Đôi khi cũng có điện thoại đến từ Giang Nam, mở đầu còn có khá nhiều, sau đó chỉ còn lại vài người. Ngay như những khu thường trú ở thủ đô của thành phố Vũ Lăng và Thanh Giang, lúc đầu hai bên còn chú ý liên lạc với Trương Thanh Vân, nói vài lời khách khí, sau này cũng tuyệt tích.

Mà trước kia có rất nhiều người quan tâm đến Trương Thanh Vân, nhưng sau này cũng dần mất đi lực chú ý. Thủ đô là một địa phương quá lớn, mỗi ngày đều có rất nhiều kẻ nổi trội, không có ai có thời gian đi quan tâm đến một cán bộ ở chức phó trong cục cán bộ lão thành. Trước kia người ta chú ý Trương Thanh Vân vì nguyên nhân Triệu tướng quân, bây giờ ông cụ đã cưỡi hạc về tây thiên, đừng nói là Trương Thanh Vân, dù là Triệu gia thì độ nặng cũng giảm vài phần. Cứ như vậy mà Trương Thanh Vân chính thức trở thành cán bộ bị “biên giới hóa”.

Mà khoảng thời gian này thu hoạch lớn nhất của Trương Thanh Vân chính là vấn đề cuộc sống gia đình, ông cụ qua đời ảnh hưởng rất lớn đến Triệu Giai Ngọc, nửa năm qua Trương Thanh Vân hầu như suốt ngày làm bạn với vợ, sớm tối ở chung, tâm tình của Triệu Giai Ngọc cũng khá hơn.

Trương Thanh Vân, con gái Mạn Mạn và ông bà Trương Đức Giang, đây rõ ràng là năm người quan trọng của Triệu Giai Ngọc. Mà Trương Thanh Vân quan tâm chăm sóc và yêu thương làm Triệu Giai Ngọc càng cảm thấy tình thâm, gia đình ấm áp đã trở thành một vũ khí sắc bén đánh tan những đau khổ trong lòng nàng. Đời người quan trọng nhất là lần đầu tiên thăng trầm, bây giờ Triệu Giai Ngọc lại càng trưởng thành hơn, tất nhiên tình cảm giữa nàng và Trương Thanh Vân lại càng triệt để thăng hoa.

Hơn nữa vào lúc này con gái Mạn Mạn cũng đã hơn hai tuổi, đã chính thức trở thành một công chúa nhỏ đáng yêu. Niềm vui lớn nhất của cả nhà chính là nàng, mà Trương Thanh Vân qua nửa năm cẩn thận xem xét thì cuối cùng cũng cho con một cái tên cực kỳ khoa học, là Trương Du Mạn. Du ẩn giấu sự biến đổi, ý nghĩa biến hóa, Mạn là xinh đẹp, nhu mì, điều này tỏ vẻ con gái sẽ phát triển ngày càng khỏe mạnh, người cũng ngày càng xinh đẹp, mỹ diệu, dịu dàng.

Ngoài những vấn đề trên thì một năm qua Trương Thanh Vân cũng không ngừng học tập, thỉnh thoảng cũng đến trường đảng trung ương để nghe thuyết giảng. Vì trước đó Trương Thanh Vân đã từng có kinh nghiệm tiếp xúc với giáo sư Chu Hiển Thành nổi danh trường đảng, vì vậy hắn rất quý trọng quan hệ, cố gắng duy trì những quan hệ tốt, ngày lễ tết đều gọi điện chúc mừng các giáo sư hoặc đến thăm hỏi, lễ nghĩa chưa từng dứt đoạn.

Vài tháng này đối với Trương Thanh Vân cũng là giai đoạn lắng đọng, coi như đây là lần đầu tiên cẩm nhận nhân tình ấm lạnh.

Trước mắt Trương Thanh Vân bị xử lý lạnh nhạt, những tin đồn ở bên ngoài bây giờ nói vị trí của hắn là đáng xấu hổ, là một người ngoài. Hắn lộ ra quá nhiều mũi nhọn ở Triệu gia, bị người ta đố kỵ và xa lánh. Mà Triệu gia cũng không có quá nhiều căn cơ, trên đường chính trị Trương Thanh Vân gặp phải một cục diện vô cùng xấu hổ, cơ bản khó thể điều tiết.

Những tin đồn này khá xôn xao, hơn nữa nghe qua cũng rất có đạo lý, điều này cũng làm cho đám người trước kia Trương Thanh Vân từng tiếp xúc phải thay đổi kế hoạch. Bọn họ bắt đầu làm lạnh nhạt mối quan hệ với Trương Thanh Vân, dù không phải áp dụng phương pháp đứng nhìn từ xa nhưng ý tứ lạnh nhạt là rõ ràng.

Những tin đồn kia có lực sát thương rất lớn, hơn nữa địa phương nào cũng chú ý đến Trương Thanh Vân, địa phương truyền bá nhiều tin tức bất lợi và nhanh chóng nhất chính là Giang Nam, tin tức Trương Thanh Vân thất thế khi về thủ đô đã lan ra khắp Giang Nam.

Người Giang Nam không biết được bao nhiêu tình huống ở thủ đô, nhưng tin đồn vô tận và nghe có vẻ rất đúng. Mà một năm qua Trương Thanh Vân bị vứt bỏ ở cục cán bộ lão thành là sự thật, tất cả mọi người đều thừa nhận thông tin này.

Giang Nam xem như là đại bản doanh của Trương Thanh Vân, tất nhiên hàng loạt tin đồn cũng sinh ra kết quả trực tiếp, đó chính là những điện thoại cả các đồng sự cũ với Trương Thanh Vân ngày càng giảm bớt. Ngoài vài người tri kỷ thì những kẻ ngày thường hay xum xoe nịnh nọt đã chạy sạch, lực ảnh hưởng của Trương Thanh Vân ở Giang Nam hầu như biến mất, đồng thời cũng làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi vì thùng nước nhuộm trong quan trường thủ đô. Bí thư Trương trước kia có cảnh tượng ở Giang Nam, nhưng sau khi tiến vê thủ đô lại có kết quả như vậy, đúng là cá cách thủy.

Trương Thanh Vân cũng cảm thấy những tin đồn kia khá đúng, nhưng hắn cũng không cho rằng mình bị tổ chức vứt đi không sử dụng. Và đây cũng là nguyên nhân, khi làm cán bộ đến mức như hắn thì những vấn đề về chính trị sẽ được quan tâm rất sâu.

Trước kia Trương Thanh Vân có chút mất trật tự trong phương hướng chính trị, hắn ở Giang Nam thì không biết cho rõ, nhưng khi về thủ đô thì đã phát hiện ra. Hắn còn nhớ rõ lần tiếp xúc ngày đó với Tứ thúc trên xe, Triệu Mai Nam không nói lời nào, bây giờ xem ra nguyên nhân cũng vì không hiểu rõ con đường chính trị của Trương Thanh Vân, vì vậy mà Triệu Mai Nam thấy thân phận của lão sẽ không tốt khi nhắc đến điều kiện.

Nhưng mất hướng trong chính trị cũng không có nghĩa là Trương Thanh Vân chẳng đứng thành hàng, thực tế thì Trương Thanh Vân đã sớm ý thức được vấn đề này, hơn nữa trước đó còn đứng sau lưng người không có quy tắc rõ ràng như Chiêm Giang Huy ở Giang Nam. Chiêm Giang Huy chính là một cây cổ thụ, tuy Trương Thanh Vân thấy không rõ lắm nhưng hắn không dao động phương hướng của mình.

Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân cũng không liên lạc với Chiêm Giang Huy, hiện nay quá mẫn cảm, bên ngoài đang đồn mình rơi vào vị trí đáng xấu hổ. Vì vậy hắn quyết định tương kế tựu kế, dứt khoát dùng bất biến ứng vạn biến, rốt cuộc để xem sự việc còn tiếp diễn trong bao lâu.

Đây xem như là đánh bạc lần thứ nhất, một lần đánh cuộc với chính trị, thứ hắn đang bỏ ra chính là thời gian, nhưng lại có vẻ rất phong phú, hắn có thể tìm được những đoàn thể chung chí hướng. Trương Thanh Vân biết rất rõ phương pháp diễn dịch sự tài hoa của mình, mọi người đều biết hắn là cán bộ năng lực mạnh, tri thức uyên bác, là cán bộ có tinh thần và trẻ tuổi. Trương Thanh Vân tin rằng sau thời gian đáng xấu hổ này mà sử dụng thì lãnh đạo mình đi theo mới đáng là lãnh đạo.

Nếu không, cũng vì nguyên nhân này mà suy tính địa vị chính trị, cuối cùng sẽ làm người ta thất vọng.

Nói thật ra những năm gần đây Trương Thanh Vân quá quen thuộc với những tình cảnh lục đục với nhau, Trương Thanh Vân cũng không phải thuận buồm xuôi gió trong đấu tranh chính trị, hơn nữa hắn còn cảm thấy rất chán ghét.

Đây xem như là một kinh nghiêm thu hoạch lớn nhất trong giai đoạn chìm nổi này. Không được đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Thanh Giang là một sự tiếc nuối khắc cốt ghi tâm của Trương Thanh Vân, hơn nữa trước đó sự tiếc nuối này rất nặng. Quan trọng là vì nguyên nhân trong lòng hắn có kế hoạch phát triển Thanh Giang, hơn nữa hắn còn có lòng tin, có năng lực để thực hiện kế hoạch này, nhưng tổ chức không cho hắn cơ hội.

Cảm giác thất lạc như vậy khó dùng lời nói để miêu tả, đặc biệt là sau khi tiến vào thủ đô và vấp phải thời gian dông dài chán nản. Điều này làm cho sự tiếc nuối của Trương Thanh Vân ngày càng mãnh liệt, mất đi những kế hoạch lo cho nhân dân, tạo phúc cho một địa phương. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu mình được đảm nhiệm chức vị bí thư thị ủy Thanh Giang, dù cả đời không được đề bạt lên trên thì tâm tình sẽ tốt hơn lúc này rất nhiều lần.

Trương Thanh Vân xem xét lại những năm chìm nổi trong quan trường, hắn tự tạo ra cho mình một phân tích rất bén nhọn, cụ thể là: “Quá một lòng cầu tiến, ít khi nghĩ lại, nhiều khi bỏ gốc lấy ngọn, thiếu những việc làm đến nơi đến chốn, nhiều lúc vướng mắc vì lợi ích, hợp tác nhiều nhưng thắng lợi rất thiếu!”

Những lời này có thể bới ra tất cả đất cát trên người Trương Thanh Vân, sau khi moi móc những khuyết điểm thì hắn lại thấy mình có một gia đình thuận hòa hạnh phúc, cả đời này không cần quan tâm đến kế sinh nhai. Dù bây giờ hắn rời khỏi chính đàn thì cuộc đời cũng có rất nhiều màu sắc.

Nếu đã như vậy thì hắn còn cầu cái gì? Cầu được tranh đấu, tìm thú vui trong đấu đá sao? Trương Thanh Vân thấy những ý nghĩ này quá hẹp, không được quý trọng. Hắn đã mất đi chức vụ bí thư thị ủy Thanh Giang, vì vậy bây giờ hắn rất quý trọng hiện tại, quý trọng tất cả những gì thuộc về mình, càng thêm quý trọng tương lai. Hắn đã đi trên con đường ở độ tuổi ba mươi, hắn đã qua ba mươi, nhưng những cảm ngộ này đến quá trễ, tuy trễ cũng đủ làm hắn đứng lên.

Từ này thì biểu tượng thanh niên ngông cuồng, nghé con không sợ cọp, dám liều mạng dám đánh mạnh, dũng cảm tiến lên…Tất cả chỉ còn lại là biểu tượng thanh xuân. Trương Thanh Vân có được trong đầu rất nhiều ký ức, đồng thời cũng có hàng loạt tiếc nuối. Vào thời khó khăn nhớ về lúc huy hoàng, chỉ thấy tiếc nuối và thêm quý trọng hiện tại. Đạo lý này không phức tạp nhưng tiếp nhận đúng là quá cay đắng.

Hai chữ “quý trọng” làm cho một cán bộ trẻ tuổi ngông cuồng trở thành một người đàn ông kinh nghiệm và trưởng thành. Trương Thanh Vân bây giờ sinh ra cảm ngộ trong tịch mịch, vì cảm ngộ mà trưởng thành, vì trưởng thành mà biết điều tiết.