Chương 643: Táo Bạo Diệt Hết.

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trước nay nhà Trương Thanh Vân chưa từng được náo nhiệt như thế này, vốn chỉ là một bữa tiệc sinh nhật đơn giản, nhưng vì người đến cổ động quá nhiều mà lập tức biến thành một lễ hội. Đây là nơi quan lại quyền quý ở thủ đô tụ tập lại, rất nhiều người thậm chí Trương Thanh Vân còn không nhận ra.

Ngoài anh chị em Triệu gia thì Hầu Toản và Hoàng Diêu trước kia là cấp dưới của Trương Thanh Vân ở ủy ban cải cách cũng đến trình diện, đây cũng là lần đầu tiên sau vài năm Trương Thanh Vân gặp mặt Quách Vũ. Người này được xưng là quan viên tinh anh của Quách gia, tuổi trẻ hơn Cao Cát Tường nhưng danh tiếng lại không kém.

Bây giờ Quách Vũ đã được đưa xuống rèn luyện và nhận chức phó chủ tịch một thành phố của tỉnh Liêu Đông, trẻ tuổi như vậy mà đã là cán bộ phó phòng thì đúng là tương lai vô hạn.

Vài năm không gặp mà Quách Vũ đã trưởng thành hơn rất nhiều, vẻ trẻ trung trên mặt đã mất đi phần lớn, chỉ để lại sự trưởng thành và trầm ổn. Trước kia khi hai người gặp mặt thì Quách Vũ dù sao cũng có chút thận trọng, dù sao hắn cũng là quan viên được bồi dưỡng chính quy của Quách gia, có một cảm giác hơn người trời sinh.

Đặc biệt là khi đối mặt với một quan viên có xuất thân cấp bậc quá thấp như Trương Thanh Vân, trước nay trong lòng Quách Vũ chưa từng quan tâm. Sau này cũng vì Trương Thanh Vân có mâu thuẫn với Hoàng Tử Ca và Hoàng Diêu, vì vậy Quách Vũ càng không muốn gặp mặt. Hơn nữa Quách Vũ cũng vì Hoàng Tân Quyền quá coi trọng Trương Thanh Vân mà canh cánh trong lòng, cảm thấy Trương Thanh Vân không đáng giá để bỏ nhiều sức lực bồi dưỡng.

Nhưng sau khi trải qua nhiều năm, Trương Thanh Vân nắm quyền đã đủ chứng minh giá trị của bản thân. Nếu so sánh với Quách Vũ thì Trương Thanh Vân không được đầu tư quá nhiều nhưng cấp bậc lại cao hơn, hơn nữa lại được mạ vàng ở Hoa Đông.

Hoa Đông là khu kinh tế phát đạt nhất trong nước, Liêu Đông rõ ràng là kém quá xa vĩ Trương Thanh Vân là thường ủy tỉnh ủy một thành phố nổi tiếng, là thành viên ban ngành. Trong khi đó Quách Vũ chỉ là phó chủ tịch, còn chưa tiến vào ban ngành đảng ủy, nếu xét từ góc độ này thì hắn còn đang cùng cấp bậc với Vi Cường.

Vì vậy hôm nay hai người gặp mặt mà Quách Vũ đã không còn cẩn trọng như xưa, bộ dạng của người đến làm khách. Bỏ anh em Triệu Truyền, Triệu Văn Phong sang một bên, người ta là lãnh đạo cấp cao, là quan lớn danh chính ngôn thuận, hơn nữa lại thuộc ban ngành có thực quyền, Quách Vũ nghĩ rằng mình sẽ không có mặt mũi như họ. Hơn nữa biệt thự của Trương Thanh Vân là quá lớn, hết sức xa hoa, mơ hồ biểu hiện khí phách đại gia.

Chỉ cần có thêm thời gian, khi Trương Thanh Vân tiếp tục thăng chức thì tòa biệt thự này sẽ càng nóng hơn, sẽ thành một chi trong các thế lực thủ đô, vì hôm nay chỉ cần xem cảnh tượng đã mơ hồ thấy được tương lai. Trương Thanh Vân đã đạt đến mức độ này thì rõ ràng là rất xa xôi với Quách Vũ bây giờ.

– Chủ nhiệm Trương, Quách Vũ vừa đến thủ đô làm việc, không ngờ vào đúng dịp sinh nhật của anh, hôm nay chúng tôi xem như khách không mời mà đến.

Hoàng Diêu cười hì hì nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười.

Trương Thanh Vân mỉm cười gật đầu với Quách Vũ, tất nhiên hắn đã có những ý nghĩ rất sâu với cách nhìn của đối phương. Trước đó hắn cảm thấy tiểu tử này rất tốt, nhưng sau này lại thấ lòng dạ đối phương không được khoáng đạt, quá mức nhỏ nhặt, vì vậy mà ấn tượng dần kém.

Quách Vũ và Quách Tuyết Phương là chị em ruột, trước đó Quách Tuyết Phương đã gây ra ấn tượng rất kém cho Trương Thanh Vân. Nhưng nhiều năm trôi qua, quyền lợi của Quách Tuyết Phương ở Quách gia ngày càng lớn, địa vị ngày càng vững chắc, nghiễm nhiên trở thành người quan trọng.

Mà Quách Vũ thì hoàn toàn khác biệt, vài năm trước hắn đã được coi là ngôi sao sáng của Quách gia, nhưng nhiều năm trôi qua mà ánh sao đã ảm đạm đi khá nhiều. Dù bây giờ ở Quách gia cũng có địa vị thấp hơn chị là Quách Tuyết Phương.

Chỉ cần xem xét vào ví dụ này thì nhìn người phải xem xét vào năng lực, thời còn trẻ Quách Tuyết Phương chạy nhảy quá nhiều nhưng lòng dạ khoáng đạt, cao tay, thiên phú rất cao, lại có sự cố gắng của bản thân. Còn Quách Vũ là thiếu niên đắc chí, thiếu kinh nghiệm mưa gió, cuối cùng Quách Tuyết Phương có thành tích cao hơn là đương nhiên.

Trương Thanh Vân bắt tay với Quách Vũ mà mỉm cười nói:

– Đã vài năm không gặp mà thấy cậu trưởng thành lên rất nhiều, đúng rồi, đã lâu tôi cũng không liên lạc với chị gái cậu, sao hôm nay lại không có mặt ở thủ đô?

Trương Thanh Vân nói ra lời này rất tùy ý, hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Hoàng Diêu ở bên cạnh Quách Vũ. Hai người này kết hôn cũng chưa quá lâu, nhưng bây giờ Hoàng Diêu đã có bộ dạng của một phu nhân lãnh đạo, giữ gìn thể diện của chồng ở khắp nơi, đồng thời cũng biết mở rộng quan hệ cho chồng.

Trương Thanh Vân và Quách Vũ có khúc mắc, tất nhiên đều là từ Hoàng Diêu mà ra. Nhưng Hoàng Diêu và Trương Thanh Vân có thể bình thường hóa mà Quách Vũ thì hơi khó. Đàn ông kết giao với nhau luôn là như thế, thường chỉ vì một việc mà hầu như có thể nhìn thấu một người, mà người nào bị nhìn thấu thì hầu như rất khó thể quay lại mối quan hệ như lúc đầu.

Trương Thanh Vân và Quách Vũ cũng thuộc trường hợp này. Tuy Quách Vũ bây giờ cũng có thanh danh hiển hách, nhưng trong lòng Trương Thanh Vân thì địa vị của đối phương đã rớt thê thảm, cũng không còn cảm giác bạn bè như trước.

– Bọn họ sẽ đến sau, em cũng thông qua chị ấy mới biết được bữa tiệc hôm nay.

Quách Vũ cười nói, Trương Thanh Vân biểu hiện không quá nóng nhưng hắn không thể không nhiệt tình kéo khoảng cách. Tính ra thì Quách Vũ và Trương Thanh Vân đã tiếp xúc nhiều năm, trước kia hắn có cảm giác hơn người, đến bây giờ lại cực kỳ bội phục Trương Thanh Vân, hơn nữa trong lòng còn có chút ghen ghét. Nhưng hắn vùi sâu tất cả vào tận đáy lòng, không dám để chúng tiếp tục mọc rể.

Quách Vũ còn nhớ Cao Cát Tường là một ngôi sao sáng ở thủ đô, nhưng trở thành đối thủ và bị Trương Thanh Vân đánh trở lại nguyên hình, đến lúc này còn chưa khôi phục lại nguyên khí. Quách Vũ hầu như có thể khẳng định một ngày nào đó mình sẽ phải liên hệ với Trương Thanh Vân.

Trước kia Quách Vũ cũng có tâm tư muốn so sánh với Trương Thanh Vân, nhưng bây giờ địa vị hai người đã chênh nhau quá lớn, hơn nữa còn có vết xe đổ của Cao Cát Tường, hắn đã sớm không còn lớn gan. Ngược lại hắn còn hy vọng thông qua Hoàng Diêu để nhanh chóng nối quan hệ với Trương Thanh Vân, có thể đến gần đối phương một chút, sau này sẽ tiếp sức lẫn nhau.

Quách Vũ nói vậy thì Trương Thanh Vân cảm thấy hứng thú, Quách Vũ dùng từ “bọn họ”, xem ra Quách Tuyết Phương cuối cùng cũng sắp kết thúc đời độc thân. Nếu so sánh với những lời nói không mặn không nhạt của Quách Vũ thì Trương Thanh Vân thích tính tình nói trực tiếp của Quách Tuyết Phương hơn.

– Báo cáo cục trưởng Trương, anh tôi và chị Quách sẽ đến ngay thôi, nhiều lắm là hai phút!

Một giọng nói trong trẻo vang lên cắt đứt màn chào hỏi giữa Trương Thanh Vân và hai vợ chồng Quách Vũ.

Trương Thanh Vân chợt sưng sờ, hắn quay đầu thì thấy Hầu Toản đang mỉm cười đi đến bên cạnh. Hầu Toản liếc mắt nhìn Quách Vũ, có vẻ không ưu, cũng là khách không mời mà đến, hắn nhìn Trương Thanh Vân cười hì hì nói:

– Cục trưởng Trương, anh có thể ở lại thủ đô vài ngày không? Những thuộc hạ củ đều muốn hẹn gặp anh, cũng thuận tiện nghe anh kể về những sự tích ở Hoa Đông. Bây giờ khắp thủ đô đều biết anh tạo ra thành tích ở Hoa Đông, em nghĩ rằng cũng chỉ có cán bộ như anh mới được như vậy, buồn cười cũng có vài người không biết lượng sức, muốn kết giao với một vài kẻ xấu.

Trương Thanh Vân cau mày, hắn liếc xéo Hầu Toản, cảm thấy tiểu tử này dang dùng chuyện mình nói chuyện người khác. Hắn định mở lời mắng vài câu, nhưng nhìn qua thấy vẻ mặt vợ chồng Hoàng Diêu rất khó coi, vì thế mà nuốt câu định nói xuống họng.

– Chủ nhiệm Trương, chúng tôi vào trong ngồi trước, quấy rầy anh rồi, anh cứ tiếp tục đón khách, đỡ cho chị Giai Ngọc phải mệt mỏi!

Hoàng Diêu nói, nàng kéo tay chồng, hai người quay đầu bước đi. Trương Thanh Vân quay đầu lại mà vẻ mặt phát lạnh, hắn liếc Hầu Toản rồi nói:

– Tiểu tử cậu cũng dám đưa tôi lên đầu súng, lá gan đúng là không nhỏ.

Khóe miệng Hầu Toản chợt co quắp, hắn không dám cãi lại, sau khi ấp úng một lúc lâu mới nói:

– Cục trưởng Trương, anh cũng không muốn nghĩ Quách Vũ là người thế nào sao? Nếu không phải có chuyện cầu người thì sẽ trở thành con trời, có thể ôn hòa như hôm nay sao?

– Hoa Đông kia bây giờ chợt trở thành lửa thử vàng, anh mới về thủ đô nên không biết tình huống, anh là người nổi tiếng ở Hoa Đông, điều này làm không biết bao nhiêu người phải đỏ mắt. Người khác thấy anh thành công mà không thấy những gì đã phải trả giá, bây giờ đã có rất nhiều kẻ muốn nhảy qua bên kia, tất nhiên đã có tấm gương mở đường của anh mà ai cũng được hoan nghênh.

– Nói tầm bậy!

Trương Thanh Vân sẵng giọng nói, vẻ mặt cũng hòa hoãn trở lại. Hay cho hắn dạy được những thuộc hạ tri kỷ, Hầu Toản nói ra những lời như vậy, nếu không phải quan tâm đế Trương Thanh Vân thì sẽ chẳng thể nào. Trương Thanh Vân cũng thật sự không biết có người ở thủ đô muốn đến Hoa Đông, nhưng nhìn vẻ mặt của hai vợ chồng Hoàng Diêu khi nãy thì có thể thấy Quách Vũ cũng có ý nghĩ này.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng giống như có thứ gì đó chặn lại, rất khó chịu. Cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện chính là một trong những phương pháp bồi dưỡng cán bộ quan trọng của đảng, mục đích chính là đề cao kinh nghiệm công tác, để cán bộ tập trung công tác, vừa học tập vừa rèn luyện tâm tính. Vì ngọc không mài giũa thì không trở nên tươi đẹp, đảng thường dùng phương pháp này để lựa chọn.

Chế độ này rất có ưu thế nhưng ưu thế xấu cũng phô bày ra rất rõ ràng, bây giờ có rất nhiều cán bộ coi vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện là một cơ hội đầu cơ luồn cúi. Đối với Quách Vũ thì hắn đến Liêu Đông còn chưa lâu, Liêu Đông cũng là tỉnh có công nghiệp phát triển, Quách Vũ là cán bộ nắm kinh tế, tất nhiên sẽ có đất dụng võ.

Nhưng bây giờ xem ra Quách Vũ cũng không quá mức muốn phát triển tốt, hắn thấy Trương Thanh Vân tạo ra thành tích ở Hoa Đông, vì vậy cũng muốn hàng không xuống Hoa Đông. Nhưng Trương Thanh Vân có thể trực tiếp phán Quách Vũ là người chết.

Hoa Đông yêu cầu sự cụ thể, tất cả cán bộ Hoa Đông đều cụ thể, nếu cán bộ hàng không chẳng cứng tay thì căn bản không có chỗ dựa. Người nôn nóng thường xúc phạm đến điều cấm kỵ của Hoa Đông, mà xã hội nơi đây thường coi trọng sự cụ thể.

Trước đó Trương Thanh Vân phải đi vào con đường quanh co ở thủ đô, đúng là nhờ đi qua mùa đông giá lạnh mà tâm tình dần bình tĩnh, trong lòng muốn thực hiện chút việc hiện thực, vì thế mới thăng hoa.

Chỉ có những người như vậy mới thật sự có thể biểu hiện tài hoa ở Hoa Đông, nếu không thì với quan trường Hoa Đông, nếu suy nghĩ quá nhiều thì chẳng có quả ngọt để ăn.