Chương 107: Hội Trường Thường Ủy Mở Rộng

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong phòng họp của văn phòng huyện ủy, hôm nay Hoàng Tung Sơn là người chủ trì của hội nghị thường ủy mở rộng. Trọng điểm thảo luận chính là đề xuất dùng toàn lực phát triển cây chè của Lệ Cương và phát triển thương hiệu chè Giang Nam.

Trương Thanh Vân được yêu cầu dự thính, đồng thời cũng đảm nhiệm chức vụ thư ký hội nghị. Phòng nông nghiệp, hiệp hội trà, phòng tài chính và các ban ngành liên quan cũng được mời dự thính.

Quan điểm tư tưởng chính của hội nghị đến từ Hoàng Tung Sơn mà Lệ Cương là người diễn xướng. Lệ Cương đọc một bản báo cáo khá dài, điều này rõ ràng rất hiếm khi xảy ra trong các hội nghị thường ủy trước đó. Báo cáo của Lệ Cương rất kỹ càng và chu đáo, từ việc phân tích những lợi ích khi phát triển cây trà đến những khó khăn thường gặp, hắn đề nghị đặt vấn đề cây trà lên tầm cao chiến lược, đưa cây chè trở thành một dụng cụ để nhân dân địa phương thoát nghèo.

Trương Thanh Vân thầm nghe báo cáo của Lệ Cương mà liên tục gật đầu, báo cáo này rất có thể là Lệ Cương tự mình biên soạn. Xem ra sau gần một năm thích ứng thì Lệ Cương đã bắt đầu phát lực, nếu đề xuất này có thể được thông qua thì sau này hắn sẽ rất chủ động trên phương diện đề ra phương hướng hoạt động cho huyện ủy.

Sau khi Lệ Cương đọc xong báo cáo thì tất cả mọi người đều phát biểu ý kiến của chính mình, tán thành và phản đối đều có đủ, chủ trương thận trọng cũng có, vì vậy mà khó thể thống nhất được ý kiến vào lúc này. Trương Thanh Vân chăm chú ngồi gõ bàn phím máy tính và ghi chép, hắn cũng nhìn ra những quan điểm khác biệt của mọi người.

Nông nghiệp của huyện Ung Bình lúc này chủ yếu là các cây công nghiệp như chè, cam và bông vải. Rất nhiều người phản đối đề xuất phát triển mạnh cây chè chỉ vì nguyên nhân sẽ giảm quy mô trồng cam và bông vải, sợ rằng sẽ phá hoại kếu cấu nông nghiệp của Ung Bình, cuối cùng sợ rằng được không bù mất.

Hơn nữa lần này hiệp hội trà, phòng nông nghiệp và phòng tài chính cũng được yêu cầu thảo luận, cũng vì vậy mà tranh luận trong hội nghị càng thêm gay gắt và dữ dội.

– Khụ, khụ, để tôi nói vài câu.

Hoàng Tung Sơn hắng giọng nói, lão vừa mới mở miệng thì tất cả mọi người lập tức ngừng thảo luận, tất cả đều nhìn về phía Hoàng Tung Sơn.

– Đối với đề nghị của chủ tịch Lệ thì cá nhân tôi cảm thấy rất đáng coi trọng, phát triển mạnh cây trà rất phù hợp với tình hình thực tế của huyện Ung Bình chúng ta, đặc biệt là vùng núi tây bắc rất phù hợp với cây trà.

– Hơn nữa chủ tịch Lệ cũng có kinh nghiệm trong vấn đề phát triển cây trà, tất cả điều kiện để có thể phát triển cây trà đều đã có đủ, vì vậy tôi nghĩ rằng kế hoạch này hoàn toàn có thể thực hiện được. Tất nhiên đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, cuối cùng phải thực hiện như thế nào thì cần phải có nghị quyết, còn cần các anh thảo luận.

Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, hắn nhìn sang Lệ Cương, lúc này mới phát hiện ra vẻ mặt Lệ Cương rất bình tĩnh. Trương Thanh Vân lập tức ý thức được khả năng Hoàng Tung Sơn và Lệ Cương đã nhiều lần gặp mặt, hai người đã có sự ăn ý.

Hoàng Tung Sơn vừa nói xong thì bầu không khí hội trường lập tức có sự biến đổi, những người chống đối trước đó đã bắt đầu khúm núm, rõ ràng đã không còn lại sự tranh đấu dữ dội.

– Phó chủ tịch Vũ, nãy giờ anh vẫn chưa lên tiếng, mời anh phát biểu ý kiến.

Hoàng Tung Sơn cười nói với Vũ Đức Chi. Lúc này Vũ Đức Chi vẫn là phó chủ tịch phụ trách vấn đề kinh tế, ý kiến của lão rất quan trọng. Tất nhiên nếu Vũ Đức Chi giữ thái độ phản đối thì chỉ cần dựa vào thực lực trong chính trường Ung Bình cũng đủ để hội nghị khó thể thông qua đề xuất của Lệ Cương.

Vũ Đức Chi mãi mãi vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng, Hoàng Tung Sơn điểm danh mà vẻ mặt Vũ Đức Chi vẫn không biến đổi, lão chỉ chậm rãi nói:

– Điều này rất tốt, tôi cho rằng hoàn toàn có thể thông qua.

Vẻ mặt tất cả mọi người lập tức biến đổi, Vũ Đức Chi giống như cũng nhận ra sự kinh ngạc của mọi người, lão khẽ nhíu mày rồi nói:

– Nhưng tôi cũng cho rằng phải cẩn thận, như vậy sẽ tốt hơn. Phía tây bắc Ung Bình có năm sáu xã, phần lớn nhân dân nơi đây đều bỏ bê cây trà nhưng vẫn còn kinh nghiệm và truyền thống lâu đời. Trong các xã vùng tây bắc thì Lật Tử Bình chính là nơi có truyền thống trồng trà nhất, trước tiên chúng ta có thể sử dụng Lật Tử Bình làm địa phương thí điểm. Nếu thành công thì chúng ta sẽ mở rộng, như vậy rõ ràng đã đề cao sự cẩn thận, mọi người thấy thế nào?

Trương Thanh Vân khẽ nheo mắt, Vũ Đức Chi quả nhiên đa mưu túc trí, không ngờ lại đưa ra một đòn thí điểm rất hay. Lệ Cương đã chuẩn bị rất lâu nhưng Vũ Đức Chi chỉ cần dùng một ngón tay đã khoanh tròn thành một vòng nhỏ, Vũ Đức Chi đã hoàn toàn biến đề xuất của Lệ Cương từ một hạng mục chiến lực trở thành hạng mục chiến thuật.

Vẻ mặt Lệ Cương lập tức trở nên mất tự nhiên nhưng cũng không mở miệng phản đối. Cấp tiến cũng không phải là một từ có ý nghĩa tốt, lời nói của Vũ Đức Chi rất phù hợp, hoàn toàn có thể thực hiện, hơn nữa lại cẩn thận, nếu Lệ Cương cứ tiếp tục duy trì ý kiến của mình thì hoàn toàn không hợp lý.

Vũ Đức Chi đã tạo ra một lỗ thủng, những người phản đối trước đó lập tức như kẻ chết đuối vớ được cọc, tất cả đều tỏ vẻ đồng ý với ý kiến Vũ Đức Chi. Hoàng Tung Sơn cũng nhìn chằm chằm vào Vũ Đức Chi, sau đó lại nhìn sang những người khác, sau khi thấy không kẻ nào có ý kiến khác thì nói:

– Nếu tất cả mọi người đã tán thành với ý kiến của phó chủ tịch Vũ thì cứ quyết định như vậy, chúng ta sẽ lấy Lật Tử Bình làm nơi thí điểm. Tất cả các ban ngành trong huyện phải toàn lực phối hợp, chính sách và nghị quyết sẽ được ban xuống, còn cụ thể thế nào thì đều do chủ tịch Lệ tự mình sắp xếp.

Nếu bí thư đã lên tiếng thì tất cả mọi người cũng không còn có những ý kiến bất đồng, việc này sẽ được quyết định như vậy. Trương Thanh Vân thấy Lệ Cương rõ ràng có chút uể oải, nhưng khi Hoàng Tung Sơn nói toàn bộ ban ngành trong huyện phải dùng toàn lực phối hợp thì ánh mắt Lệ Cương chợt sáng lên, giống như Lệ Cương đã thấy được chút ánh sáng tương lai.

Sau khi vấn đề trọng tâm được thảo luận xong thì phòng tài chính, hiệp hội trà và những nhân viên dự thính đều phải tan cuộc. Sau đó hội nghị bắt đầu thảo luận về vấn đề liên quan đến Dịch Tiền Tiến của phòng thuế vụ, Trương Thanh Vân lập tức trở nên rất chăm chú.

Lưu Vạn Hà là người đầu tiên đề nghị những ngành có liên quan phải lập tức điều tra, bí thư ủy ban kỷ luật Dương Kiệt cũng lập tức tỏ vẻ muốn giúp đỡ đối với đề nghị này. Trương Thanh Vân cảm thấy trái tim đập dồn dập trong lồng ngực, hắn sợ mình sẽ bị liên quan, mồ hôi lạnh vã ra lòng bàn tay.

– Thanh Vân, cậu là người đứng đầu quá trình đôn đốc và tổ chức cho phòng thuế vụ và phòng tài chính, cậu có hiểu rõ tình huống lần này không?

Hoàng Tung Sơn nhướng mày nói.

Trương Thanh Vân vội vàng thả giấy bút trong tay, hắn duỗi thẳng lưng rồi cung kính nói:

– Tôi cũng đã gặp mặt trưởng phòng Dịch vài lần, nhưng tôi chỉ có công tác nối liền quan hệ giữa các phòng ban, cũng không biết gì về những vấn đề của xí nghiệp trong tài liệu phòng văn thư.

Hoàng Tung Sơn trở nên trầm ngâm, Lệ Cương lại đột nhiên nói:

– Tôi đề nghị trước tiên phải nói rõ tình huống với lãnh đạo chủ quản. Dù sao tài chính, thuế vụ và công thương cũng không phải việc nhỏ, đặc biệt là tiền thuế nhà nước, đây là những đơn vị liên quan trực tiếp đến cơ quan lãnh đạo chủ quản trên thành phố, chúng ta không có bằng chứng mà tùy tiện phản ánh thì hoàn toàn không hay.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy thả lỏng, những lời nói này của Lệ Cương rất thích hợp, cũng xem như giúp Trương Thanh Vân một tay. Vấn đề này liên quan đến phòng giám sát của huyện ủy nên Trương Thanh Vân cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Nếu kiểm tra mạnh mẽ và quán triệt thì liên lụy quá lớn, sẽ ảnh hưởng đến gốc rễ. Nhưng nếu không làm thì sẽ mang tội bao che, thậm chí người có tâm tư xấu sẽ nói chính mình thông đồng với Dịch Tiền Tiến cùng làm bậy, như vậy rõ ràng là đại họa.

Lệ Cương đã mở lời như vậy thì Hoàng Tung Sơn cũng chỉ biết chấp nhận. Vũ Đức Chi nhìn về phía Trương Thanh Vân, cuối cùng cũng không mở miệng, vì vậy mà vấn đề này tạm thời bị Lệ Cương kéo lại.

Sau khi thường ủy tan họp thì Trương Thanh Vân cần tổng hợp lại những gì đã ghi chép, hắn cũng phải lưu ý xem có văn kiện gì của lãnh đạo cấp trên đưa xuống hay không, sau đó lại phải khóa cửa, vì vậy bình thường hắn là người rời khỏi phòng họp sau cùng. Lệ Cương cố ý đi thật chậm để rơi vào vị trí cuối cùng, khi đi qua người Trương Thanh Vân thì Lệ Cương dùng giọng sâu sắc nói:

– Cậu rất quen thuộc Lật Tử Bình, vấn đề phát triển câu trà ở Lật Tử Bình cậu cũng cần phải cố gắng. Tôi biết lúc này đầu óc của cậu cũng khá rối, nhưng hãy bớt chút thời gian quan tâm đến những phương diện này.

Trương Thanh Vân ngẩn người, hắn định mở lời thì Lệ Cương đã đi xa