Chương 25: Biệt Thự Của Lệ Cương

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Hì hì, tôi đã nói rồi, Thanh Vân nhà chúng ta nhân duyên rất tốt mà ông còn không tin. Ông xem giỏ này đựng gì thế, trời, đây còn có cả rổ trứng gà.

Doãn Tố Nga cũng tiến đến bên cạnh đống hành lý.

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn Cảnh Sương, cả hai đều nhìn nhau cười. Cha mẹ đúng là luôn chất phác, bọn họ vĩnh viễn cách biệt với quan trường, nếu mình không phải là người tiến vào huyện ủy thì lấy đâu ra những lễ vật này.

– Được rồi, được rồi, con của mẹ nhân duyên rất tốt, mẹ lên lầu nấu chút đồ ăn, con đói chết đến nơi rồi.

Trương Thanh Vân cười nói.

Doãn Tố Nga trợn trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, bà khẽ hừ một tiếng rồi kéo tay Cảnh Sương bước lên lầu.

– Thanh Vân à, bố thấy nhà Cảnh Sương gia thế không tầm thường, bố không quan tâm hai đứa quen biết nhau thế nào, nhưng sau này con phải tốt với người ta một chút. Hai ngày nay mẹ con rất lo lắng, mẹ con sợ người ta chê mình nghèo, xuất thân cũng không tốt đẹp gì. Lúc này thì con cũng đã vào thị trấn làm việc, trong lòng người làm cha như bố cũng có chút thoải mái.

Đợi đến khi Cảnh Sương và Doãn Tố Nga đi khuất bóng thì Trương Đức Giang mới trầm giọng nói.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, hắn cũng không nhẫn tâm làm cha mất hứng nên vội vàng vâng dạ vài tiếng. Sau đó Trương Đức Giang cũng không nói thêm lời nào, điều này làm cho Trương Thanh Vân phải thở dài một hơi.

Hai cha con Trương Thanh Vân bận rộn hơn một giờ đồng hồ mới mang hết hành lý và quà cáp lên nhà. Khi Trương Thanh Vân đi vào phòng khách thì Cảnh Sương và mẹ hắn Doãn Tố Nga đã dọn ra trên bàn đầy món ăn.

– Thanh Vân, đi rửa tay rồi phụ giúp sắp chén đũa ra, chuẩn bị ăn cơm thôi. Chút nữa anh nếm thử món thịt kho tàu em nấu, để xem hương vị thế nào?

Cảnh Sương cười nói.

Trương Thanh Vân trở nên sững sờ, Cảnh Sương này thật đúng là…Ngay cả hai chữ Thanh Vân cũng gọi nhiệt tình như vậy sao?

– Con còn đứng ngây ra đó làm gì? A Sương muốn con đi vào rửa tay ăn cơm, à, mang một ly rượu lên cho cha của con.

Doãn Tố Nga thấy Trương Thanh Vân ngây ngẩn cả người mà lập tức dùng giọng giận dữ nói.

– Vâng, được rồi, con làm ngay!

Trương Thanh Vân giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng, hắn liên tục nói, Cảnh Sương thì khẽ thè lưỡi cực kỳ đắc ý.

Bữa tối có rất nhiều món, Trương Thanh Vân ăn đến mức no căng. Hai vợ chồng Trương Đức Giang thì cực kỳ vui sướng, cả hai liên tục gắp thức ăn cho Cảnh Sương, một phòng bốn miệng ăn đúng là sinh ra cảm giác vui vẻ và hòa thuận.

Sau khi ăn cơm xong thì Cảnh Sương tỏ vẻ rất hiền thục, nàng hỗ trợ thu dọn chét đũa, quét nhà, bận rộn qua lại cực kỳ vui vẻ. Trương Thanh Vân đứng bên cạnh quan sát rất cẩn thận, xem ra cô gái này cũng không phải mẫu người lười biếng, tất cả mọi việc đều làm rất nhanh tay. Cảnh Sương liên tục chạy ra phòng khách phóng vào phòng bếp, chẳng lẽ Trương Thanh Vân hắn và Cảnh Sương nàng đóng kịch tuyệt vời như vậy?

Sau khi thu dọn xong thì tất cả mọi người cùng ngồi trên bàn nói chuyện phiếm, mãi đến hơn chín giờ thì Cảnh Sương mới nói lời cáo từ. Vì số lần Cảnh Sương đến nhà Trương Thanh Vân quá ít nên hai vợ chồng Trương Đức Giang cũng không hiểu rõ được tình cảm của hai người thanh niên. Bọn họ cũng không tiện mở miệng giữ Cảnh Sương ở lại, vì vậy cũng chỉ biết bắt Trương Thanh Vân tiễn nàng đi về.

– Nhà của anh rất hòa thuận và vui vẻ, anh thật sự hạnh phúc.

Khi hai người đi đến dưới lầu thì Cảnh Sương khẽ cười nói.

Trương Thanh Vân khẽ gật đầu, hắn cười hì hì vài tiếng. Những lời nói của Cảnh Sương đã hoàn toàn nói đúng tâm ý của hắn, đây chính là điều làm hắn cảm thấy hài lòng nhất khi xuyên việt.

– Nhớ đến thành phố Vũ Đức tìm em nhé, nếu không đừng hối hận.

Cảnh Sương nở nụ cười yêu kiều rồi khẽ nói.

Trương Thanh Vân đảo mắt nhìn nàng, hắn đang muốn nói chuyện thì Cảnh Sương đã khoát tay, nàng khởi động xe rồi giẫm chân ga phóng đi như tia chớp. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn thầm nghĩ:

– Cô gái này đúng là không đơn giản, là người có rất nhiều tâm tình.

Khi ngày tết đến gần thì hương vị mùa xuân cũng ngày càng nồng đậm trong huyện nhỏ Ung Bình, tuy nhà Trương Thanh Vân không có nhiều người nhưng cha mẹ hắn cũng đi mua sắm rất nhiều đồ tết.

Theo như lời nói của Doãn Tố Nga thì Trương gia năm nay song hỷ lâm môn, thứ nhất là năm nay Thanh Vân cuối cùng cũng được tiến vào trong thị trấn. Mà chuyện vui thứ hai chính là chuyện mà hai vợ chồng Trương Đức Giang lo lắng nhất là con dâu, rõ ràng Thanh Vân cũng đã có đối tượng. Vì hai chuyện vui này mà tết năm nay không ăn lớn không được.

Hai vợ chồng Trương Đức Giang bận rộn suốt ngày, Trương Thanh Vân thì cả ngày đóng cửa ngồi trong nhà không ra ngoài, mỗi ngày đều cố gắng nghiên cứu công tác. Hắn lợi dụng những ngày nghỉ tết mà sưu tầm rất nhiều tài liệu, tên tuổi của những vị phó khoa trở nên đang làm việc trong các ban ngành của huyện, sơ yếu lý lịch của họ và hoàn cảnh xuất thân đều được hắn thuộc nằm lòng. Những vấn đề như kẻ này là người của ai, người này có cấp bậc gì, Trương Thanh Vân bắt buộc mình phải biết rõ.

Ngoài nghiên cứu người thì Trương Thanh Vân cũng phải nghiên cứu đủ mọi sự việc. Lúc này trong giới chính trị huyện Ung Bình chỉ có hai thế lực chủ yếu chính là Hoàng Tung Sơn và Vũ Đức Chi, cả bầu trời huyện Ung Bình chính là của hai người bọn họ. Trương Thanh Vân biết rất rõ, nếu muốn phá vỡ cục diện này thì không thể liều mạng, hắn chỉ có thể mượn lực đánh lực, lôi kéo và phân hóa. Nhưng cụ thể phải hành động thế nào thì hắn trầm tư suy nghĩ nhiều ngày vẫn không có phương án cụ thể, rõ ràng không thể nào vạch ra mọi bước trong khoảnh khắc được.

Tết đã đến, Trương gia cũng không có nhiều bà con họ hàng, vì vậy vấn đề chúc tết cũng không quá nặng, Trương Thanh Vân cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa đi đến vài nhà là đã coi như hoàn thành nhiệm vụ. Bạn bè của Trương Thanh Vân có rất ít, chỉ có một Trần Mại, nhưng Trần Mại là cảnh sát giao thông, tết đến cũng rất bận rộn, căn bản không có thời gian họp mặt nhau. Trương Thanh Vân cũng vì vậy mà được thanh nhàn, mỗi ngày hắn đều ở trong nhà nghiên cứu công tác.

Thời điểm mà huyện ủy bắt đầu đi làm trở lại chính là ngày mùng tám âm lịch, đến ngày mùng sáu thì Trương Thanh Vân đã sắp xếp xong lễ vật rồi bắt xe đi thành phố Vũ Đức. Lệ Cương là lãnh đạo trực tiếp của hắn, người này không thể không đến chúc tết.

Lễ vật tốt đã có sẵn, những món thịt rừng mà của Lật Tử Bình mà Vạn Quốc Thư đã sắp xếp đúng lúc phát huy tác dụng. Nếu không thì dựa vào số tiền ít ỏi của Trương Thanh Vân lúc này, thật đúng là không biết kiếm đâu ra lễ vật gì ra hồn.

Nhà Lệ Cương nằm ở vùng ngoại ô thành phố Vũ Đức, ở trong vùng núi Vũ Tuyền. Vùng này phần lớn đều là chỗ ở của các lãnh đạo thị ủy, Trương Thanh Vân từ thành phố Vũ Đức đi thẳng đến nơi này, trên đường đi đều thấy đủ mọi loại xe của các ban ngành chính phủ.

Nhà Lệ Cương là một biệt thự nhỏ một trệt ba tầng được xây dựng theo phong cách cổ nhưng rất biết cách dùng vật liệu, nhìn qua rõ ràng rất thu hút ánh mắt nhưng nếu cẩn thận xem xét thì lại sinh ra cảm giác khác biệt.

Nhà Lệ Cương hôm nay cũng không có khách, trong nhà có tổng cộng năm sáu người. Sau khi được giới thiệu thì Trương Thanh Vân mới biết được cha mẹ và vợ Lệ Cương đều là giảng viên trường đại học sư phạm Vũ Đức. Cha của Lệ Cương lại là bí thư đảng ủy trong trường đại học sư phạm Vũ Đức, rõ ràng cũng là một cán bộ hành chính cấp sở.

– Tiểu Trương, thật sự cậu cũng không cần lặn lội lên đây, dù sao thì hai ngày nữa tôi cũng sẽ trở về Ung Bình.

Sau khi khách và chủ gặp mặt chào hỏi và giới thiệu lẫn nhau thì Lệ Cương nói.

– Sao như vậy được? Huyện trưởng Lệ, những nơi khác không đến thì còn có thể chấp nhận được nhưng nhà anh thì nhất định phải đến thăm hỏi. Lần này đến đây em cũng biết được rất nhiều điều, bác trai và bác gái rõ ràng đều là những thành phần trí thức hiếm có trong Vũ Đức của chúng ta.

– Ha ha, cháu trai quá khen, huyện trưởng Lệ của cậu đã đề cập đến cậu rồi, hôm nay tôi cũng được tận mắt nhìn thấy vị cán bộ trẻ được nó đề bạt ở huyện Ung Bình. Đúng rồi, cậu tốt nghiệp trường nào thế?

Cha của Lệ Cương cười sảng khoái nói.

– Thưa bác, cháu tốt nghiệp ở trường đại học sư phạm Yến Thành!

Trương Thanh Vân cung kính đáp.

– Tốt, tốt, không ngờ cậu cũng tốt nghiệp đại học sư phạm, cậu cũng cần phải làm cho những trường đại học sư phạm chúng ta được nở mặt nở mày, ai nói sinh viên trường đại học sư phạm chỉ biết dạy học? Chúng ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm những cương vị công tác của các ngành các nghề khác.

Cha Lệ Cương lại tiếp tục vui vẻ nói.

Chỉ trong khoảnh khắc thì Trương Thanh Vân đã có thể phán đoán được cha Lệ Cương trước kia cũng là người trong quan trường. Những lời nói của ông hoàn toàn có bản lĩnh làm cho người khác sinh ra cảm giác dễ gần, chỉ những nhân tài trong quan trường mới có thể rèn luyện được như vậy.