Chương 889: Người Không Vì Mình Trời Tru Đất Diệt

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cao Cát Tường xuống Hoa Đông đảm nhiệm chức vụ phó bí thư thị ủy kiêm nhiệm chủ tịch thành phố Lăng Thủy, ngày công văn bổ nhiệm chính thức được đưa xuống thì Cao Cát Tường cũng cùng đi theo cục trưởng Chiêm xuống Hoa Đông nhận chức.

Trạm dừng chân đầu tiên của Cao Cát Tường là phòng tổ chức tỉnh ủy, Trương Thanh Vân tự mình tiếp kiến hắn và Chiêm Trường Sinh, sau đó Chiêm Trường Sinh cùng Cao Cát Tường đến nhận chức ở thành phố Lăng Thủy.

Vì Cao Cát Tường đến nhận chức nên thị ủy chính quyền Lăng Thủy đã sớm có chuẩn bị, cùng ngày tổ chức hội nghị cán bộ toàn thành phố Lăng Thủy, Trương Thanh Vân ở trên hội nghị tuyên bố bổ nhiệm của trung ương, nói về vấn đề bổ nhiệm của Cao Cát Tường.

Hôm nay Cao Cát Tường có vẻ rất an phận, nói chuyện khiêm tốn cẩn trọng, có khá nhiều lời tôn sùng ưu thế của Lăng Thủy và Hoa Đông. Lời nói của hắn rõ ràng đã cho Lăng Thủy chút tâng bốc, đồng thời còn nói đã từng nghiên cứu về Lăng Thủy và Hoa Đông.

Rõ ràng chiêu thức này của Cao Cát Tường có tiếng vang rất tốt, cán bộ bên dưới liên tục vỗ tay, cũng xem như ngày đầu đến nhận chức khá ổn. Xem ra những năm này hắn lăn lộn ở trung ương nhận được nhiều kinh nghiệm, trưởng thành và trầm ổn hơn trước kia rất nhiều.

Sau khi kết thúc đại hội thì Uông Sâm nhất quyết giữ Trương Thanh Vân và Chiêm Trường Sinh ở lại dùng tiệc tối, Trương Thanh Vân nào có thời gian? Vì vậy hắn phải nói với Uông Sâm:

– Bí thư Uông, nhiệm vụ của tôi hôm nay là đưa cán bộ xuống cho anh, còn tiệc hoan nghênh thì không thể tham gia, tôi có mặt cũng làm mọi người không được tự nhiên, cũng mong sao các anh làm sao cho long trọng…….

Uông Sâm có chút tiếc nuối, hắn nói:

– Trưởng phòng Trương, chờ mong anh dùng một bữa cơm cũng không dễ dàng gì, có rất nhiều bí thư tuyến dưới gặp mặt tôi, bọn họ ai cũng hâm mộ Lăng Thủy là tỉnh thành, tưởng rằng gần vua hưởng lộc lớn, bọn họ nào biết tốt xấu khi là tỉnh thành? Nếu tôi là bí thư Cảng Thành thì chắc anh cũng không vội vàng quay về như vậy chứ?

– Bí thư Uông, lời này của anh quá bất công, anh cũng biết tôi bận tối tăm mặt mũi, vui chơi giải trí là chuyện nhỏ, bây giờ công tác dồn lại rất nhiều, không nhất định phải gom lại để tham gia vào ngày hôm nay. Hơn nữa cục trưởng Chiêm cũng đã đồng ý ở lại, bây giờ có lãnh đạo trung ương tọa trấn, tôi có đi hay ở cũng đâu ảnh hưởng đến toàn cục?

Trương Thanh Vân nói.

Trương Thanh Vân nói như vậy thì Uông Sâm cũng không cố gắng gượng ép, vì vậy đành phải dẫn ban ngành tiễn hắn lên xe, sau đó nhìn xe của trưởng phòng đi xa. Từ lúc bắt đầu thì Cao Cát Tường luôn ở bên cạnh Uông Sâm, hôm nay là ngày đầu tiên hắn xuống nhận chức nên nhìn nhiều nói ít, mười phần bàng quan.

Cao Cát Tường bàng quan tất nhiên sẽ nhìn rõ vẻ mặt của nhiều người, hắn đã sớm nghe nói Trương Thanh Vân có quyền lực tuyệt đối ở Hoa Đông, nhưng sự việc hôm nay cũng làm hắn phải kinh ngạc.

Khi thấy vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối của Uông Sâm thì thấy hôm nay không giữ lại Trương Thanh Vân làm trong lòng hắn cực kỳ thất vọng, mà vẻ mặt những thành viên ban ngành khác của Lăng Thủy cũng không khác gì. Chỉ xét từ phương diện này, Cao Cát Tường có thể cảm nhận được vị trí hiện tại của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông là thế nào. Không thể nghi ngờ, lúc này uy vọng của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông đã vượt qua một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy bình thường, người tuyến dưới đều coi hắn là lãnh đạo hạch tâm. Chỉ vài năm mà Trương Thanh Vân có thể kinh doanh và tạo ra tiêu chuẩn như vậy ở Hoa Đông, trong lòng Cao Cát Tường nghĩ không phục cũng không được.

Bí thư Uông Sâm của thành phố Lăng Thủy là người Uông phái, hắn lớn hơn Cao Cát Tường tám tuổi, hai người trước kia cũng là người quen cũ ở thủ đô. Nhưng trước nay hai nhà Uông Cao cũng không quan hệ thân mật, vì vậy Cao Cát Tường và Uông Sâm cũng không có giao tình sâu sắc.

Bây giờ hai người cùng gánh vác trách nhiệm ở Lăng Thủy, vấn đề đoàn kết ban ngành rõ ràng là khảo nghiệm đối với cả hai. Uông Sâm thấy rất rõ điều này, hắn so sánh thì cao hơn Cao Cát Tường, vì hắn là bí thư, hơn nữa là thường ủy tỉnh ủy. Mặc khác hắn đến Hoa Đông sớm hơn Cao Cát Tường, cũng hiểu rõ tình huống Hoa Đông hơn đối phương.

Uông Sâm biết Lăng Thủy tuy là thành phố cấp hai nhưng lại chẳng nổi bật ở Hoa Đông. Mặt khác lãnh đạo đảng ủy và chính quyền thành phố Lăng Thủy đều được chính cục tổ chức trung ương đề bạt, nhưng dưới tình huống lúc này thì ý kiến của tỉnh ủy. Hoa Đông có độ nặng rất lớn.

Dưới tình huống thế này mà làm tốt quan hệ với Trương Thanh Vân thì cực kỳ tất yếu, Uông Sâm thậm chí còn cho rằng, mình muốn nắm thế chủ đạo ở Lăng Thủy thì điều kiện tiên quyết là mối quan hệ tốt đẹp với Trương Thanh Vân. Chỉ cần có Trương Thanh Vân bảo đảm, dù Uông Sâm có như thế nào với Cao Cát Tường, Cao Cát Tường cũng chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu công tác, không dám sinh ra dị tâm.

Mà Cao Cát Tường cũng nhanh chóng nhạy cảm ý thức được năng lượng của Trương Thanh Vân, trưởng phòng Trương là anh em thân thiết của Uông Phong người Uông gia, tất nhiên Uông Sâm sẽ nhận được sự giúp đỡ của Trương Thanh Vân. Nhưng Cao Cát Tường cũng thấy rõ, Trương Thanh Vân vẫn còn giữ vững khoảng cách với Uông Sâm.

Những năm này Cao Cát Tường công tác ở khối trung ương, tất nhiên hắn từng trải nhiều hơn, có kinh nghiệm và trải qua lắng đọng, vì vậy lúc này nhìn sự việc cũng sâu sắc hơn trước kia rất nhiều. Với thân phận của Trương Thanh Vân bây giờ sẽ không thể giúp đỡ một phía đảng ủy hay là chính quyền ở Lăng Thủy, Cao Cát Tường bám víu vào điều này mà không quá sợ hãi sự tồn tại của Uông Sâm.

Quan trọng là Uông Sâm đơn thương độc mã ở Hoa Đông, mà Cao Cát Tường thì có sự trợ giúp từ Âu Đan. Sau lưng Âu Đan là Hải phái khổng lồ, Cao Cát Tường chỉ cần công tác tốt và không tạo ra khe hở, tất nhiên sẽ đứng vững ở Lăng Thủy.

Phòng làm việc của Trương Thanh Vân ở phòng tổ chức tỉnh ủy, đúng vào giờ nghỉ trưa thì Lâm Ninh ôm một chồng văn kiện rất dày tiến vào cửa, hắn nói:

– Trưởng phòng, đây là tư liệu kỹ càng về các cán bộ được trao đổi, có liên quan đến ba thành phố Hoài Dương, Cảng Thành và Giang Thủy, anh cần xem qua…….

Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ nói:

– Anh Ninh, anh bận rộn công tác cũng không nên để mất ăn mất ngủ, anh không xem xét bây giờ là lúc nào, mọi người đang vội vàng đi dùng cơm trưa, anh…….

Lâm Ninh cười nhạt một tiếng, hắn nói:

– Trưởng phòng, anh cũng đừng phê bình tôi, không phải anh đang làm việc sao? Gần đây phòng tổ chức là ban ngành bận rộn nhất, tất cả mọi người đều làm việc không ngại khổ, không sợ mệt mỏi tinh thần.

– Lại nói về vấn đề trao đổi cán bộ, ban số năm vừa mới đứng vững, tuy năng lực của trưởng ban Lý khá mạnh nhưng dù sao cũng vừa lên nhận chức, vì vậy có vài phần công tác khá thờ ơ, tôi cũng không yên lòng được…….

– Ngồi, mời ngồi, những ngày qua không phải chỉ có một người phản ánh với tôi về anh, nói anh công tác không muốn sống, còn thức trắng đêm không ngủ. Tôi cũng nói cho anh biết, công tác dù có bận rộn thế nào thì những chuyện như thức trắng đêm không cần lặp lại, độ tuổi của anh sao có thể liên tục như vậy được?

Trương Thanh Vân tức giận nói.

Lâm Ninh liên tục xưng vâng, hắn đem một chồng tư liệu chất lên mặt bàn của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng rút ra một phần tư liệu đọc lướt qua như gió, cuối cùng múa bút “Đã duyệt, đồng ý…….” Sau đó ký tên mình lên. Cuối cùng hắn lơ đãng ngẩng đầu nói:

– Đúng rồi, ngày hôm qua tôi đã báo cáo công tác với bí thư Âu, nghe nói sắp có đợt khảo sát. Anh cũng là một trong các lãnh đạo thuộc tổ khảo sát, anh cũng nên có sự chuẩn bị.

– À…….

Vẻ mặt Lâm Ninh có hơi biến đổi:

– Trưởng phòng, tôi đã từng qua Châu Âu một lần, cũng không quen thuộc tình hình bên kia. Tất nhiên, đối với tổ khảo sát thì đây là lần đầu tiên…….

– Ha ha, các anh đều là người có kiến thức sâu rộng hơn tôi, chỉ tôi là nhà quê, cũng không được đi du học ở nước ngoài, cũng không có cơ hội ra nước ngoài khảo sát. Nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi sẽ lạc hậu…….

Trương Thanh Vân tự giễu cợt mình, ngay sau đó hắn di chuyển chủ đề, hắn dùng giọng nửa thật nửa giả nói:

– Anh Lâm, lần này đi Châu Âu nên mang theo chút lễ vật quay về, đừng tưởng rằng bình thường tôi không thu lễ mà hàm hồ…….

– Nhất định, nhất định…….

Lâm Ninh liên tục nói, vẻ mặt tràn đầy nụ cười nhưng toàn thân không được tự nhiên, giống như đề tài này hắn rất kiêng kỵ.

Lâm Ninh đi ra khỏi phòng làm việc của Trương Thanh Vân mà trực tiếp về phòng làm việc của mình, khoảnh khắc này tâm tình của hắn đặc biệt không xong, hắn muốn đóng cửa phòng làm việc để nghỉ ngơi.

Lâm Ninh nhìn qua cửa sổ phòng làm việc thấy những đóa hoa khoe sắc ở khoảng sân tỉnh ủy, chung quanh là bóng cây tươi mát, cảnh sắc rất đẹp nhưng tâm tình của con người lại quá u ám.

Lâm Ninh đã công tác nhiều năm, mãi đến bây giờ mới leo lên vị trí cao, hắn nhớ mình đã vấp phải bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu mệt mỏi, mà cũng chỉ có hắn mới cảm nhận được gian khổ và mệt mỏi đó.

Không thể nghi ngờ Lâm Ninh rất lo lắng cho gia đình và sự nghiệp, gần đây hắn điên cuồng công tác chỉ vì biết thời gian của mình không nhiều. Trước kia hắn rất ghét những tình cảnh thơ thẩn nhưng bây giờ lại nhìn tình cảnh bên ngoài rất say sưa. Đã hơn nửa đời người, bây giờ hắn mới biết từ sâu trong lòng mình cực kỳ yêu thích công việc, loại cảm tình này ăn vào sâu trong xương tủy, khó thể tiêu tan.

Nhiều khi đến lúc sắp mất đi mới biết sự việc có giá trị, bây giờ Lâm Ninh cũng rơi vào tình cảnh như thế. Hắn đã công tác nửa đời người ở Hoa Đông, khi tiến vào tuổi già thì không thể khong rời xa quê hương, loại cảm giác đau khổ này là hắn cực kỳ bức bối.

Một ý nghĩ tham lam lóe lên trong đầu thì kết cục là không còn đường về, Lâm Ninh ý thức được điều này nhưng không thể quay đầu lại, đây là sự thật tàn khốc.

Vừa rồi Trương Thanh Vân nhắc đến chuyến khảo sát Châu Âu, bây giờ Lâm Ninh nghĩ lại mà còn cảm thấy ấm áp. Từ khi Trương Thanh Vân xuống đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng tổ chức Hoa Đông thì luôn trọng dụng Lâm Ninh, chức phó phòng thường vụ của Lâm Ninh cũng coi như có chức có quyền.

Lâm Ninh rất cảm kích Trương Thanh Vân về điểm này, nhưng thực tế hắn vẫn rất tôn trọng và kính sợ đối phương, đồng thời Lâm Ninh biết chuyến đi khảo sát châu Âu lần này là bánh bao nhân thịt, có đi mà không có về.

Hơn nữa lần này Lâm Ninh bỏ chạy chính là vì người khác muốn dùng phương pháp cực đoan để đối phó với Trương Thanh Vân. Nếu Lâm Ninh biến mất một cách thần bí, như vậy sẽ có người nhìn chằm chằm vào phòng tổ chức, tất cả tình huống khác thường sẽ bị giũ ra, tất nhiên bên trong sẽ có những mớ dây xích nhìn mà giật mình.

Nếu đã là như vậy, Trương Thanh Vân thân là trưởng phòng tổ chức, là lãnh đạo chịu trách nhiệm trực tiếp, sẽ khó cứu vãn. Dù hắn có uy vọng ở Hoa Đông thế nào cũng không thể chịu được đòn đả kích lần này, rất có thể sẽ không tiếp tục ở lại Hoa Đông.

Vừa rồi Lâm Ninh thiếu chút nữa đã thầm ra ám hiệu cho Trương Thanh Vân, nhưng cuối cùng lý trí của hắn cũng chiếm thượng phong. Thế đạo bây giờ người không vì mình trời tru đất diệt, Lâm Ninh bị buộc phải bỏ chạy mới là thất bại thật sự. Còn Trương Thanh Vân, người này có bối cảnh thâm sâu, dù té ngã ở Hoa Đông thì không lâu sau sẽ đông sơn tái khởi. Lâm Ninh chắc chắn điều này.