Chương 914: Trưởng Phòng Chiêm Nổi Giận

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cũng giống như tất cả lãnh đạo khác, Chiêm Giang Huy bình thường rất thích đọc sách, dù công tác bận rộn, mỗi ngày lão đều đọc sách như uống trà. Đây là một sở thích trước đây nhiều năm, trong phòng làm việc của lão cũng không nhiều sách, nhưng mỗi quyển sách ở đây điều được lão chọn lựa, có những quyển đã rất cũ, là phiên bản cũ, tất cả đều được đặt lên giá sách rất chỉnh tề.

Sách của Chiêm Giang Huy phần lớn đều do lão tự mua, cũng không mượn của người khác, đây cũng là thói quen nhiều năm. Phòng làm việc của lão thường không nhiễm một hạt bụi, bình thường lão thích nhất vừa uống trà vừa đọc sách, sau đó là thu đọn sách.

Một ly trà thơm, một quyển sách hay, đèn vàng, ngoài trời là những cơn mưa thu tí tách, khí trời này đọc sách rất có hương vị. Chiêm Giang Huy lúc này cũng ở trong phòng làm việc như ngày thường, lão uống trà nhưng không đọc sách.

Chiêm Giang Huy cầm trong tay một xấp văn kiện hơn mười trang, đây là loại giấy đơn giản đóng thành văn kiện, cũng không phải văn kiện chính thức nhưng lão vẫn xem xét rất cẩn thận và chân thành. Lão từ tốn lật từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng, ngay sau đó lại quay đầu xem lại, quá trình lặp đi lặp lại nhiều lần.

Đây nhìn qua thì tưởng là văn kiện nhưng thực chất lại là một phong thơ dài, người viết thư là Trương Thanh Vân. Hắn đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đem tất cả tình huống ở Hoa Đông thông báo cho Chiêm Giang Huy.

Mà trọng điểm chính là vấn đề ở chung giữa mình và Kiều Quốc Thịnh, Trương Thanh Vân nói rất khách quan, nói rõ vấn đề của chính mình và Kiều Quốc Thịnh.

Dù Trương Thanh Vân không trực tiếp nhắc đến vấn đề của Kiều Quốc Thịnh trên chiếc ghế chủ tịch, nhưng trong thư hắn tỏ vẻ lo lắng vì công tác của đảng ủy chính quyền Hoa Đông, hắn nói công tác của đảng ủy và chính quyền không thể không trộn lẫn vào nhau, hơn nữa còn phải phối hợp chặt chẽ, liên kết mạnh mẽ.

Đảng ủy thuận tiện giúp đỡ khối chính quyền chính quyền trên các mặt nhân sự, tư pháp, tuyên truyền, về phương diện khác khối chính quyền phải được tiến hành dưới sự lãnh đạo của đảng ủy, chính quyền phải đẩy mạnh liên hệ và tích cực liên hiệp. Bây giờ tình hình Hoa Đông không phải như vậy, đảng ủy chính quyền trái chiều nhau. Đặc biệt là dưới tình huống bí thư Tần bệnh nặng, ban ngành đảng ủy Hoa Đông không thể vận chuyển như thường, cục diện đáng lo lắng…….

Trong thư Trương Thanh Vân không nhắc đến bất kỳ lời nào về tương lai cá nhân, tất cả đều là thật sự cầu thị và lo lắng cho Hoa Đông, những vấn đề nhìn thấy được báo cáo cho Chiêm Giang Huy với lời lẽ êm tai. Phong thư hơn mười ngàn chữ, đây là thành quả hắn thức cả đêm đánh máy.

Không biết đã qua bao lâu, Chiêm Giang Huy đặt thư lên bàn, lão dùng tay day trán rồi đứng dậy đi qua đi lại. Trương Thanh Vân đã ở Hoa Đông được bốn năm, những năm này hắn luôn báo cáo với Chiêm Giang Huy.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân tự tay đánh máy một bức thư hơn mười ngàn chữ gửi cho Chiêm Giang Huy, bên trong là những lo lắng của Trương Thanh Vân về Hoa Đông, Chiêm Giang Huy xem xong cảm thấy trong lòng chấn động.

Hôm nay không phải lần đầu Chiêm Giang Huy xem bức thư này, những ngày gần đây mỗi ngày lão đều lấy bức thư này ra xem vài lần, sau đó chăm chú suy tư để xem phải xử lý tình hình Hoa Đông thế nào cho thích hợp.

Rõ ràng chỉ cần thông qua bức thư của Trương Thanh Vân thì Chiêm Giang Huy càng hiểu thêm về Hoa Đông, đặc biệt là càng hiểu sâu về vấn đề ở Hoa Đông. Thật ra lão đã thấy rất rõ, Trương Thanh Vân nói ra nhiều vấn đề, nhưng căn bản hắn chỉ lo lắng về Kiều Quốc Thịnh, đang lo lắng về công tác của khối chính quyền Hoa Đông.

Điều này không khỏi làm cho Chiêm Giang Huy phải suy nghĩ, Kiều Quốc Thịnh thật sự không nên chuyện như vậy sao? Kiều Quốc Thịnh cũng là cán bộ một tay lão bồi dưỡng, là cán bộ chuyên gia có danh tiếng trong phái Kinh Tân, đảm nhận chức vụ chủ tịch tỉnh Hoa Đông không thích hợp sao? Điều này làm lão phải chần chừ.

– Cốc, cốc.

Tiếng đập cửa vang lên rất khẽ, Chiêm Giang Huy nghe thấy rất rõ ràng, lão quay đầu lại nói:

– Vào đi.

Thư ký Kha Kiến tiến vào:

– Trưởng phòng, chủ tịch Kiều tỉnh Hoa Đông đến báo cáo công tác…….

Chiêm Giang Huy à một tiếng, sau đó lão nhìn đồng hồ nói:

– Trước tiên sắp xếp cậu ấy uống trà ở phòng khách, tôi sẽ ra ngay.

Kha Kiến nhận lệnh đi ra, Chiêm Giang Huy vẫn không nhúc nhích. Một lúc lâu sau lão mới rút một quyển sách trên giá xuống rồi xem rất cẩn thận, đây không phải là sách mới, được in ấn từ khá lâu, bìa sách đã ố vàng.

Nhưng Chiêm Giang Huy rất quý trọng quyển sách này, lão dùng tay vuốt nhẹ bìa sách, vuốt nhẹ từng trang sách, ánh mắt tinh tế và chuyên chú giống như đang nhìn và vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật.

Một lúc lâu sau Chiêm Giang Huy mới kẹp sách lại và chậm rãi đi ra phòng làm việc…….

Kiều Quốc Thịnh đang tùy ý trò chuyện với Kha Kiến trong phòng khách. Khi còn ở Hoa Đông thì gương mặt Kiều Quốc Thịnh có vẻ rất buồn khổ, dù là ai nhìn cũng thấy giống hệt như chủ nợ, làm người khác sinh ra cảm giác không dám đến gần.

Nhưng bây giờ Kiều Quốc Thịnh đang ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông, mặt mũi tràn đầy nụ cười, giơ tay nhấc chân đều thể hiện phong phạm của lãnh đạo, hoàn toàn là hai người đối với với tình cảnh ở Hoa Đông. Dưới Hoa Đông hắn cố gắng để cho chính mình trở nên thật sự uy nghiêm, cố gắng bảo trì hình tượng, không được tiêu sái tự nhiên như lúc này.

Kiều Quốc Thịnh rất quen thuộc với Chiêm Giang Huy, hắn theo trưởng phòng Chiêm từ lúc còn ở tây bắc, sau đó đến Kinh Tân cũng theo Chiêm Giang Huy, vì vậy dù ở đây hắn cũng không quá cẩn trọng. Kha Kiến dù là bí thư đệ nhất ở cục tổ chức trung ương nhưng cũng chỉ là hậu bối trong mắt Kiều Quốc Thịnh, hắn đối với Kha Kiến cũng giống như những người bình thường ở bên cạnh mình.

– Khụ, khụ!

Hai tiếng ho khan vang lên, Kiều Quốc Thịnh thu nạp nụ cười, hắn đứng lên. Chiêm Giang Huy kẹp lấy một quyển sách đứng ngay nơi cửa.

– Bí thư Chiêm…….

Kiều Quốc Thịnh nói, hắn vẫn tiếp tục cách xưng hô cũ, nghe có vẻ rất thân thiết.

Chiêm Giang Huy gật đầu, ngay sau đó lão đi đến ngồi ở chiếc ghế sa lông chủ vị. Kiều Quốc Thịnh vươn tay ra lại rơi vào khoảng không, vì vậy có chút xấu hổ. Chiêm Giang Huy vung tay nói:

– Hôm nay tôi không bắt tay với anh, thế nào? Hội nghị đại biểu quốc hội kết thúc rồi sao?

– Đã kết thúc, bây giờ khu kinh tế Hoàng Hải có rất nhiều tiềm lực, thủ tướng cho chúng tôi rất nhiều lời cổ vũ và giúp đỡ…….

Kiều Quốc Thịnh nói.

Chiêm Giang Huy mỉm cười, đột nhiên vẻ mặt trầm xuống, lão nói:

– Anh đã biết rõ khu kinh tế Hoàng Hải có tiềm lực dồi dào, vì sao không làm tốt các quan hệ với phía Hoàng Hải? Trước kia không phải anh luôn đả kích tính tình này của cán bộ Hoa Đông sao? Bây giờ đặt lên người anh thì mạnh hơn hay yếu hơn?

Gương mặt Kiều Quốc Thịnh chợt nóng lên, những năm qua phát triển khá mạnh, ít nhất cũng làm hắn cảm thấy mình có thân phận. Bây giờ hắn bị Chiêm Giang Huy phê bình, vì vậy cảm thấy không nhịn được, hơn nữa còn ở ngay trước mặt một hậu bối như Kha Kiến.

Kha Kiến giống như cũng cảm nhận được tình cảnh xấu hổ, hắn cảm thấy không nên ở lại, vì vậy vội vàng rút lui.

– Thế nào? Anh không phục sao? Chính anh xem xét lại cho rõ ràng, công tác ở Hoa Đông có hy vọng à? Không cần tốt khoe xấu che, nếu không có nhiễu loạn xảy ra, dù là ai cũng không thể gánh được trách nhiệm…….

Chiêm Giang Huy nói.

Kiều Quốc Thịnh xê dịch mông trên ghế sa lông, thân hình mập mạp của hắn giống như sinh ra cảm giác khô nóng, hắn dùng tay cởi bớt một cúc áo sơ mi rồi nói:

– Vấn đề Hoa Đông bây giờ chính là sự chia rẻ của ban ngành đảng ủy, mọi người làm theo ý mình, tinh thần đoàn kết kém. Cũng có cán bộ cá biệt không bày ra vị trí của mình, náo động khắp nơi, không lấy đại cục làm trọng, vì vậy bây giờ tôi cho rằng vấn đề hàng đầu lúc này là sự điều chỉnh ban ngành Hoa Đông của trung ương.

– Đủ rồi.

Chiêm Giang Huy nói, cặp mắt như chim ưng đảo qua mặt Kiều Quốc Thịnh. Lúc này Kiều Quốc Thịnh chợt sợ hãi, trong lòng bùng lên hàn ý vô tận. Hắn đã nhiều năm chưa từng sinh ra cảm giác như vậy, dựa vào những gì hắn hiểu về Chiêm Giang Huy, chỉ khi bí thư tức giận mới có ánh mắt vừa rồi.

Vì vậy trong lòng Kiều Quốc Thịnh cực kỳ căng thẳng, cảm thấy ngồi không yên, toàn thân không được tự nhiên, khí độ vừa rồi đã không còn. Hắn biết Chiêm Giang Huy hiểu Hoa Đông, bây giờ sợ rằng còn hiểu rất rõ, nếu như vậy…….

Kiều Quốc Thịnh nghĩ đến mâu thuẫn với Trương Thanh Vân, Chiêm Giang Huy tức giận vì điều này sao?

– Sao anh không nói Trương Thanh Vân bày ra địa vị bất chính?

Chiêm Giang Huy trầm giọng nói, một tiếng ầm chợt vang lên, quyển sách trên tay bị lão ném xuống bàn trà, lão nói:

– Hai người các anh như hai con nhím, tôi đâm anh, anh đâm tôi, chẳng lẽ không học được hai chữ đoàn kết sao? Các anh một người là chủ tịch tỉnh, một người cũng là thường ủy tỉnh ủy, đều là lãnh đạo cao cấp, là trụ cột của quốc gia, sao lại có giác ngộ như vậy? Các anh cảm thấy tranh đấu với nhau thì mặt mũi tôi có thêm hào quang, có phải vậy không?

Chiêm Giang Huy càng nói càng nặng lời, Kiều Quốc Thịnh không dám cãi lại lời nào, tiếng hít thở cũng dần dồn dập. Rõ ràng Chiêm Giang Huy nổi giận làm hắn choáng váng, mà trong lòng lại không phục.

Mâu thuẫn giữa Kiều Quốc Thịnh và Trương Thanh Vân, trước nay Kiều Quốc Thịnh không cho rằng mình có vấn đề. Hắn là phó bí thư kiêm chủ tịch tỉnh Hoa Đông, là người nắm hai địa vị đảng ủy và chính quyền, Trương Thanh Vân chỉ là một trưởng phòng tổ chức mà thôi.

Như vậy khi công tác thì ai phải phối hợp với ai, còn phải tranh chấp sao? Trương Thanh Vân không làm tốt quan hệ với Kiều Quốc Thịnh, đây rõ ràng là vấn đề của Trương Thanh Vân, là Trương Thanh Vân bày ra địa vị bất chính, không làm tốt công tác cấp trên cấp dưới, sao lại là vấn đề của Kiều Quốc Thịnh?

Nhưng lúc này dù Kiều Quốc Thịnh có không phục cũng không dám biểu lộ ra mặt, hắn biết rõ tính cách của Chiêm Giang Huy. Bí thư là người ghét nhất đám cán bộ không biết cúi đầu nhận sai, Kiều Quốc Thịnh không dám lớn gan…….

Nhưng trong lòng Kiều Quốc Thịnh lại càng có thành kiến sâu sắc với Trương Thanh Vân, hắn có thể cảm giác được, Chiêm Giang Huy hiểu sâu về Hoa Đông cũng là vì công lao của Trương Thanh Vân. Chắc chắn Trương Thanh Vân đã báo cáo chuyện Hoa Đông cho Chiêm Giang Huy, cũng báo cáo luôn vấn đề của Kiều Quốc Thịnh, cũng chẳng biết thêm mắm dặm muối thế nào…….

Kiều Quốc Thịnh nghĩ đến đây mà hít thở dồn dập, thân hình vốn mập bây giờ càng phình ra, hắn liên tục thở gấp, cảm giác khó chịu không nói nên lời