Chương 866: Hồng Môn Đại Yến( Thượng)

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong căn phòng xa hoa ở tầng cao nhất khách sạn Kaibin Si, quản lý Hạ cúi đầu khom lưng chào hỏi các vị khách trên bàn. Hôm nay có không ít những vị khách quan trọng, trong đó có cả phó phòng Mã Sơn Lâm của sở văn hóa tỉnh Hoa Đông, chủ tịch Miêu Thiên Phương của tập đoàn xây dựng số 3 tỉnh Hoa Đông. Nhưng đây cũng chỉ là hai vị khách thứ yếu, khách quan trọng là một người đàn ông bốn mươi tuổi cao lớn mập mạp.

Người này là Yến Thành, lai lịch không nhỏ, là phó tổng giám đốc tập đoàn xây dựng quốc gia, tất cả quyền lực của tập đoàn ở Hoa Đông đều nằm trong tay người này. Hắn thật sự là kẻ cầm quyền cao, là một người lắm tiền nhiều của.

– Giám đốc Yến, anh chờ một chút, Lăng tiểu thư đã tới, có lẽ vì gặp mọi người nên có chút căng thẳng, điều này là khó tránh khỏi. Đừng nghĩ cô ấy chỉ là một chiếc vòi nhỏ ở HongKong, nhưng ngôi sao HongKong cũng có những người không tiến vào chủ lưu xã hội.

– Có lẽ cô ấy nghe nói có giám đốc tập đoàn xây dựng quốc gia đến đây, vì vậy hưng phấn quá mức.

Quản lý Hạ liên tục cười lấy lòng.

Yến Thành cau mày, hắn à một tiếng giống như cực kỳ chán ghét quản lý Hạ. Miêu Thiên Phương ở bên cạnh lại hừ lạnh, hắn đưa tay nhìn giờ nói:

– Hạ Lão Tứ, có chút chuyện mà làm không xong, đã muộn giờ rồi, anh muốn chơi chúng tôi sao?

Vẻ mặt Hào Quốc Lâm chợt trắng nhợt, hắn cuống quýt khoát tay nói:

– Giám đốc Miêu, xin bớt giận, bớt giận. Hạ Lão Tứ tôi dù có trăm đầu cũng đâu dám đùa giỡn với các anh, bây giờ đến là được, tôi sẽ đi thúc giục.

Hạ Lão Tứ vừa nói vừa lui ra khỏi phòng, hắn móc điện thoại ra mà bàn tay khẽ run, trong lòng lại mắng chửi Lăng Tuyết Phi. Nếu hôm nay thật sự bị leo cây thì đúng là chê cười lớn, Hạ Lão Tứ hắn cũng không cần phải làm ăn trên đất Hoa Đông.

Đám khách đến đây hôm nay là những người không thể đắc tội, phó phòng Mã Sơn Lâm sở văn hóa tỉnh là ông nội của hắn, mà hai vị khác lại càng khó thể đụng vào. Giới giải trí chẳng qua chỉ là bỏ tiền nuôi chim kiểng, nếu không biết điều và chẳng có ánh mắt thì xem như xong đời.

Yến Thành và Miêu Thiên Phương cũng không phải dùng Cố Nhuận Thu là có thể so sánh được, Cố Nhuận Thu là người thuộc về hắc đạo, nhưng dù là thế thì năm xưa Cố Nhuận Thu không có uy danh hiển hách Hoa Đông sao? Theo Hạ Lão Tứ thì năm xưa Cố Nhuận Thu chơi đùa với đám ngôi sao có đếm cũng không hết.

Mà Yến Thành và Miêu Thiên Phương lại là người trong bạch đạo, lực lượng sau lưng quá sâu, hai người kết giao với quá nhiều quan viên trong Hoa Đông. Bọn họ tuyệt đối thuộc về loại người mà đỉnh đầu lấp lánh hào quang, dù thế lực ngầm có mạnh thì làm gì dám đụng vào bọn họ?

Mà trong quan trường thì xí nghiệp bọn họ có dán nhãn quốc gia, vì vậy mà địa vị cực kỳ mạnh, ai gặp đều là người nhà. Nếu bọn họ lén làm vài vấn đề bất hòa thì ai dám quang minh chính đại đến tận cửa trách mắng?

Đám người này có địa vị rất cao trong quan trường, hơn nữa còn có mác thương nhân, đây chính là nguyên nhân mà bọn họ dám trộn lẫn với giới giải trí, đây mới chính là vấn đề đáng sợ.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà Triệu Hồng Thần tìm Niên Tuấn Quốc nhưng không giải quyết được gì, Niên Tuấn Quốc dù là thường ủy tỉnh ủy nhưng cũng không thể trực tiếp chỉ tay vào sở văn hóa. Dù hắn có nói thì sở văn hóa cũng sẽ không chấp hành, nếu chấp hành thì chẳng lẽ sở văn hóa đuối lý?

Phải biết rằng Niên Tuấn Quốc tuy là lãnh đạo quan trọng của khối chính quyền tỉnh nhưng lại chưa tạo ra uy tín cho ban ngành, sở văn hóa có đỉnh núi của sở văn hóa, bọn họ không nể mặt Niên Tuấn Quốc, như vậy Niên Tuấn Quốc làm được gì?

Quan lớn đè chết người nhưng không phải dưới tất cả tình huống đều là như vậy, ít nhất thì lần này Mã Sơn Lâm cũng không thèm nể mặt Niên Tuấn Quốc.

– Cốc, cốc.

Có người gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra, Hạ Lão Tứ đứng trước cửa với vẻ mặt hồng hào, hắn quay đầu nói:

– Tiến vào, mọi người đang đợi rất sốt ruột.

Đám người ngẩng đầu, lúc này Lăng Tuyết Phi đang mỉm cười xuất hiện trước cửa, sau lưng nàng là một người đàn ông anh tuấn, toàn thân mặc tây trang. Hạ Lão Tứ đưa tay giới thiệu:

– Giám đốc yến, giám đốc Miêu, vị này chính là công tử Triệu Hồng Thần, là bạn của tiểu thư Lăng Tuyết Phi.

– Hừ!

Miêu Thiên Phương hừ một tiếng, bộ dạng hắn cũng khá mập, hắn liếc mắt nhìn Triệu Hồng Thần. Hắn đã gặp nhiều cậu ấm ngang ngược, hắn cũng biết rõ địa vị của Triệu Hồng Thần ở thủ đô, nhưng hắn cũng không quan tâm.

Yến Thành thì lại nở nụ cười:

– Chào Triệu công tử, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì đấy chứ? Thủ đô có vài vị công tử, thiếu cậu cũng không còn đủ. Tôi và cha cậu cùng một thế hệ, hôm nay chỉ là một bữa cơm rau dưa, cũng không muốn làm khó cậu.

Vẻ mặt Triệu Hồng Thần chợt biến đổi, hắn há miệng nhưng không lên tiếng, trong lòng mơ hồ có chút cảm giác lo lắng. Tuy Yến Thành cũng chẳng là gì, nhưng nếu dựa theo cấp bậc hành chính thì cũng là quan lớn phó bộ.

Những quan viên lên đến cấp phó bộ thì ai chẳng có bối cảnh sau lưng? Đồng thời cũng có đầy đủ lông cánh, cũng không phải một công tử được gia tộc che chở như Triệu Hồng Thần có thể so sánh được. Bữa tiệc còn chưa bắt đầu nhưng Triệu Hồng Thần đã yếu thế.

Triệu Hồng Thần cũng không biết Lăng Tuyết Phi còn có hậu chiêu, vì vậy mà trong lòng hắn chợt hoảng loạn. Hôm nay Lăng Tuyết Phi đưa người ngoài đến thì không thể có quy tắc ngầm, nhưng vì vậy mà hoàn toàn vỗ mặt người khác.

Chưa nói đến những vấn đề khác, bữa cơm hôm nay đám cáo già kia sẽ dùng lớn ép nhỏ, buộc Lăng Tuyết Phi uống vài ly rượu, hơn nữa sẽ còn có thủ đoạn ở phía sau, hậu quả thì sao?

Triệu Hồng Thần là người có kiến thức rộng rãi, tất nhiên hắn biết rõ những lợi hại của quy củ này, hắn chỉ mong sao có thể kéo Lăng Tuyết Phi bỏ cuộc nửa đường.

– Chào cái vị giám đốc, đã để các vị đợi lâu.

– Tuyết Phi mới đến Hoa Đông nên không nhìn rõ quy củ, mong rằng các vị giám đốc tha thứ cho.

Lăng Tuyết Phi mỉm cười nói, hôm nay nàng mặc một chiếc váy xanh rất đẹp, dánh người như ẩn như hiện, gợi cảm và nổi bật đến cực hạn.

Lăng Tuyết Phi chỉ cần vung tay nhấc chân là có được một khí độ kinh người, da thịt như ngọc, mắt sáng răng trắng, dù đám người ở đây đều đã gặp qua nhiều người đẹp nhưng vẫn thất thần.

Một người đẹp ngoài xét dung mạo thì quan trọng hơn là thần vận và khí chất, nếu không thông qua tiếp xúc gần thì khó thể cảm nhận được. Lăng Tuyết Phi rõ ràng thuộc về mỹ nhân có dung mạo, thần vận và khí chất, hầu như không có đàn ông nào thờ ơ trước vẻ đẹp của nàng, mà nàng cũng là cực phẩm trong các loại người đẹp.

Nhưng càng như vậy thì lòng người ở đây càng thất vọng, vẻ mặt Yến Thành đã cực kỳ âm trầm. Tuyệt thế giai nhân thế này làm trong lòng hắn bùng lên một cảm giác tức tối và tà ác, nếu là bình thường thì Yến Thành còn có thể nể mặt, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại chẳng biết điều, còn mang theo một Triệu Hồng Thần, hoàn toàn không biết phân biệt tình cảnh.

Khi rượu và thức ăn được đưa lên đầy đủ thì bầu không khí rất quỷ dị, cục diện lập tức trở nên mất kiểm soát. Lăng Tuyết Phi là phụ nữ tám mặt lung linh, dù là đám người ở đây cũng không muốn lấy thế đè người, vì vậy mà bàn tiệc chợt rơi vào tỉnh cảnh bị động.

Triệu Hồng Thần rất thờ ơ, hắn là xuất thân cậu ấm, nào có thể chịu được tình cảnh này, hắn vỗ bàn đứng lên nói:

– Được rồi, tiệc rượu hôm nay dừng lại ở đây, Yến Thành, anh cũng là nhân vật lớn mà hạ lưu như vậy, đúng là mất mặt dòng họ nhà anh.

– Còn anh, anh là phó phòng Mã phải không? Đúng là ma cô. Tôi ở thủ đô đã sớm nghe nói Hoa Đông rất loạn, trăm nghe không bằng một lần thấy, khi thấy thì đúng là sự thật.

Triệu Hồng Thần đứng lên mắng lớn, đám người Yến Thành không ngờ đối phương lại có gan như vậy, vì thế vẻ mặt ai cũng thay đổi. Vẻ mặt Hạ Lão Tứ chợt tái nhợt, hắn vỗ bàn nói:

– Họ Triệu, nể mặt mà không biết xấu hổ, có ai không, kéo tên này ra.

Yến Thành bị Triệu Hồng Thần mắng thì không còn chút hào hứng, tâm tình cực kỳ ác liệt, vẻ mặt lạnh như băng. Mà tùy tùng sau lưng đã chuẩn bị mặc áo cho hắn, rõ ràng bữa tiệc hôm nay sắp tan rã trong bất hòa.

Đúng lúc này cửa phòng chợt mở ra, một giọng nói bay bổng vang lên:

– Thế nào? Tôi mới đến chậm một chút mà bữa tiệc đã kết thúc rồi à? Đúng là tiếc nuối.

Đám người trong phòng chợt khựng người, Lăng Tuyết Phi cảm thấy trái tim mình nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng, cuối cùng phải dùng tay che miệng mới không thất thố.

Khi nàng ngẩng đầu lên thì thấy một người đứng trước cửa phòng như cười như không, chẳng phải Trương Thanh Vân thì là ai?

Hạ Lão Tứ cũng không ngồi xuống, hắn kinh ngạc tiến lên:

– Anh…Anh…Anh là ai, sao lại đến đây? Ai cho anh vào?

Đây là phòng khách quý, có lực lượng bảo vệ rất đông, nếu không được chủ nhân đồng ý thì sẽ chẳng thể nào có kẻ khác tiến vao quấy rối.

– Trương…Trưởng phòng Trương?

Phó phòng Mã là người phản ứng nhanh nhất, hắn hô lên một tiếng.

Thật ra phó phòng Mã cũng chưa từng gặp mặt Trương Thanh Vân, hắn chỉ thấy lãnh đạo trên ti vi, đây cũng là một nổi đau của cán bộ phó phòng.

Nhưng danh tiếng của Trương Thanh Vân như sấm bên tai, trong Hoa Đông ai mà không biết trưởng phòng Trương?

Triệu Hồng Thần kinh ngạc một lúc lâu, lúc này hắn mới kịp phản ứng. Tất nhiên hắn sẽ không buông tha cơ hội này, hắn tiến lên rất ngoan ngoãn rồi dùng giọng yếu ớt nói:

– Dượng.

Bộ dạng Triệu Hồng Thần như một đứa trẻ làm sai chuyện, khó khi nào thấy hắn biết vâng lời như lúc này.

Lăng Tuyết Phi cũng tiến lên phía trước nói:

– Chào bí thư Trương!

Giọng điệu của Lăng Tuyết Phi rất bình thản nhưng ánh mắt nóng bỏng, Trương Thanh Vân nhìn vào mắt nàng, một lúc sau hắn mới khẽ mỉm cười:

– Vài năm không gặp, phong thái vẫn như xưa, ngồi, mọi người ngồi đi.

Trương Thanh Vân vung tay ép xuống giống như làm cho không khí cuồng hoan nhảy múa. Nhưng lúc này trong phòng chợt bùng lên ma lực, đám người trong phòng, kể cả Yến Thành cũng bị ảnh hưởng, hắn đang thẹn quá hóa giận, đang định tức tối bỏ đi nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi xuống không nhúc nhích