Chương 725: Thủ Đoạn Của Bí Thư Tỉnh Ủy.

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thành phố Lăng Thủy tỉnh Hoa Đông, các lãnh đạo tỉnh ủy người nào cũng biết bí thư có một biệt thự văn phòng gần bờ biển, biệt thự này được để lại cho các thế hệ bí thư Hoa Đông. Về sau cứ như vậy mà truyền qua tay nhau, những lãnh đạo đứng đầu đảng ủy Hoa Đông đều coi đó là biệt thự văn phòng của mình.

Đã đêm khuya nhưng biệt thự của Tần Vệ Quốc vẫn còn sáng đèn, như vậy có thể thấy chủ nhân biệt thự còn đang bận rộn công tác. Là một bí thư tỉnh ủy một tỉnh rộng lớn như Hoa Đông thì một ngày Tần Vệ Quốc có bao nhiêu việc phải lo lắng? Người giống như lão thì thời gian phần lớn không thuộc về mình, hoàn toàn thuộc về quốc gia và nhân dân.

Ngoài biệt thự có vài chiếc xe, biển số khối chính quyền tỉnh Hoa Đông, có thể thấy Tần Vệ Quốc đang tiếp khách, có thể là gặp gỡ bí mật.

Trong phòng làm việc gần một trăm mét vuông, Tần Vệ Quốc đang ngồi trên chiếc ghế sa lông chủ vị, bên phải lão là Chử Ngụy Cường mà bên trái chính là Chu Thủ Tuân. Đây là ba vị lãnh đạo đứng đầu Hoa Đông, bây giờ cả ba cùng tập hợp và nghị sự đến khuya, tất nhiên sự việc không phải nhỏ.

– Bí thư, tôi chủ trương sự việc này không nên náo loạn lớn, Trương Thanh Vân muốn tự mình đàm phán với Hoàng Hải, tôi cho rằng cũng không gì là không thể. Người Hoàng Hải có tính cách gì thì chúng ta đều hiểu rất rõ, vì sao nhiều năm như vậy mà chúng ta khó hợp tác với họ? Cũng vì hai bên tự cho mình là đúng, rõ ràng là nước sông không phạm nước giếng.

– Bây giờ Trương Thanh Vân đánh vỡ lề thói cũ, có thể nói là vượt qua chông gai tạo nên một con đường, dù xét về mặt cảm tình thì có rất nhiều người khó tiếp nhận, nhưng dù sao cục diện bế tắc của khu kinh tế bây giờ cũng cần có sự đổi mới. Như vậy thì áp lực cho tỉnh ủy chính quyền chúng ta cũng giảm bớt, mà ít nhất những kẻ hay huyên thuyên cũng không còn gì để tiếp tục huyên náo.

Chu Thủ Tuân nói, giọng điệu rất kiên trì.

– Anh Chu, bây giờ không phải là náo loạn có lớn hay không, mà vấn đề đã không phải nhỏ. Chúng ta nhất định phải suy xét toàn diện, không thể quá dung túng cho Trương Thanh Vân mà để người khác thất vọng và đau khổ. Trương Thanh Vân làm ra quyết định mà căn bản không suy xét qua những khó xử của tỉnh ủy và chính quyền chúng ta, không suy xét đến cảm tình của cán bộ và nhân dân Hoa Đông, điều này chẳng lẽ nói anh ấy không sai sao?

Chử Ngụy Cường nói.

– Hì!

Tần Vệ Quốc đứng lên, lão cười cười rồi khoát tay áo nói:

– Hai người các anh cũng đừng cãi cọ nữa, Trương Thanh Vân đã hành động, anh ta đang vui vẻ ở Hoàng Hải, bây giờ ba người chúng ta liên hợp lại để dọn rác, chỉ cần xét đặc điểm này cũng thấy vị trí bí thư thị ủy kia có đáng hay không rồi.

Tần Vệ Quốc nói xong thì cười ha hả, lời nói khá hài hước. Lão nói ra những lời này thì bầu không khí trong phòng cũng hòa hoãn trở lại, Chu Thủ Tuân cười theo, Chử Ngụy Cường liếc mắt nhìn Chu Thủ Tuân, sau đó lại lắc đầu, vẻ mặt lộ ra nụ cười khổ.

– Vấn đề này có hai phương diện, đầu tiên Trương Thanh Vân dám làm như vậy vì biết chúng ta gặp phải áp lực. Lần này tôi đến thủ đô họp, thủ tướng đã tìm tôi nói chuyện, yêu cầu chúng ta nhượng bộ, phải đặt nặng tính hiệu quả, phải lấy đại cục làm trọng.

– Chúng ta không thể nào so sánh được với Hoàng Hải, điều này tuy không ai thừa nhận nhưng là sự thật. Dù Trương Thanh Vân có không làm như vậy thì cuối cùng chúng ta cũng phải thực hiện, nếu đã như vậy thì bây giờ Trương Thanh Vân dám vì thiên hạ mà đi trước, như thế này cũng không phải là chuyện xấu.

– Hơn nữa chuyện này để cho anh ta làm việc là thích hợp nhất, dù là người khác thì khó thể nào ra tay, vì áp lực là quá lớn. Dù là ba người chúng ta thì cũng có áp lực khó thể gắng gượng, hai vị thấy tôi nói có đúng không?

– Đúng, rất đúng, tôi cũng thấy như vậy.

Chu Thủ Tuân nói. Chử Ngụy Cường lại nghiêng đầu sang một bên không nói lời nào, vẻ mặt cũng coi như là chấp nhận.

– Nhưng anh Chử cũng nói rấ đúng, bây giờ tình cảm quần chúng đang sục sôi, nhân tâm cần phải trấn an. Mà trấn an thế nào đây? Cưỡng ép kỷ luật hay là triệt tiêu chức vụ? Hai người các anh có đề nghị gì?

Tần Vệ Quốc nói.

Chu Thủ Tuân không lên tiếng mà nhìn về phía Chử Ngụy Cường. Lúc này Chử Ngụy Cường muốn nói gì đó, lão mấp máy môi nhưng lại lắc đầu. Tần Vệ Quốc nói sẽ xử lý, nhưng bây giờ không biết xử lý thế nào cho phải. Kiểm điểm thì đáng chê cười, mà mất chức thì không thể, thậm chí xử phạt Trương Thanh Vân thì trực tiếp ảnh hưởng đến quan hệ giữa Hoa Đông và Hoàng Hải.

Nếu Hoa Đông và Hoàng Hải thật sự căng thẳng thì hậu quả khó thể tưởng tượng. Nhưng nếu tùy ý để Trương Thanh Vân ầm ĩ như vậy, sau đó không có gì xử phạt thì có rất nhiều người tức tối, đây là chỗ mâu thuẫn.

– Dù là thế nào thì chuyện này không thể đưa lên thảo luận ở hội nghị thường ủy, đây là điểm quan trọng nhất. Xử lý chuyện này chỉ có thể là ba người chúng ta bàn bạc, sau đó trực tiếp đưa ra quyết đoán, nếu không sự việc càng náo loạn lại càng lớn, phía dưới không dám nhảy cũng nhảy, hậu quả nghiêm trọng.

Tần Vệ Quốc nói.

Tần Vệ Quốc vừa nói như vậy thì Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân lại rơi vào trầm mặc, rõ ràng lời nói của bí thư là rất đúng. Việc này khó thể đưa lên thảo luận ở hội nghị thường ủy, không thì Ngô Hiểu Minh và Nhâm Gia Niên thẹn quá hóa giận sẽ kiên trì theo đuổi trên hội nghị thường ủy, ảnh hưởng sẽ không tốt. Đến lúc đó sợ rằng chuyện xấu ngày càng nhiều, còn có kẻ lén châm ngòi, như vậy tình cảnh khó thể khống chế.

– Bí thư, chuyện này phải do anh quyết định, tôi thật sự không có ý kiến nào khác. Trước đó tôi đã tổ chức hội ý khối chính quyền, Ngô Hiểu Minh quá nóng, mà anh ấy như vậy cũng dễ hiểu, trong lòng quá uất ức, tôi không thể không quan tâm được.

Chử Ngụy Cường nói, thái độ khá chân thành.

Tần Vệ Quốc híp mắt nhìn Chử Ngụy Cường, trên mặt lão xuất hiện nụ cười, lão nói:

– Anh Chử, nhiệm kỳ mới lần này có tổng cộng hơn hai mươi cán bộ cần thay đổi nhân sự, trong chuyện này sợ rằng có cả tôi và anh. Vì vậy vào thời điểm này chúng ta là chủ nhà, có rất nhiều chuyện phải tổng hợp lại, phải suy xét toàn diện.

Tần Vệ Quốc nói đến đây thì cầm một phần văn kiện trên bàn đưa cho Chử Ngụy Cường. Lúc này Chử Ngụy Cường nhận vào trong tay, Chu Thủ Tuân cũng nhìn sang, Tần Vệ Quốc lại nói:

– Đây là sự cố lần đầu tiên, chết hơn hai mươi người, đã giấu hơn nửa tháng nay, nếu không phát hiện kịp thời thì còn che giấu đến khi nào? Các anh có biết lần này thành phố Giang Thủy sẽ náo loạn thế nào không?

– Chuyện này tôi biết, người chịu trách nhiệm trực tiếp ở thành phố Giang Thủy phải nghiêm túc xử lý, lãnh đạo được phân công cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, cũng không được nuông chiều cho hư.

Chử Ngụy Cường nói, lời nói rất quả quyết.

Chử Ngụy Cường nói xong thì nhìn thoáng qua Chu Thủ Tuân, sau đó lại nhìn thoáng qua Tần Vệ Quốc, lão nói:

– Ý của bí thư là?

Chử Ngụy Cường đột nhiên hiểu được ý đồ của Tần Vệ Quốc, Tần Vệ Quốc muốn xử lý sự việc này cho rõ ràng, dùng cái này để úp lỗ hổng của Trương Thanh Vân.

Hơn nữa sự việc lần này lại có liên quan đến một cán bộ từ thủ đô đến, đó chính là phó chủ tịch thành phố Quách Vũ. Người này là lãnh đạo chịu trách nhiệm, nếu xử lý hắn thì sẽ tạo ra một bầu không khí, như vậy cũng tạo ra một ám hiệu cho những người đang nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân. Hơn nữa còn dùng thứ này để gõ đầu Trương Thanh Vân, để đối phương không quá kiêu ngạo.

Chử Ngụy Cường nghĩ đến đây mà không khỏi nhìn qua Tần Vệ Quốc, trong lòng lão thầm bội phục thủ đoạn của bí thư. Chuyện gì lọt vào tay bí thư cũng đều biến nặng thành nhẹ, dù sao cũng tìm được phương pháp xử lý thỏa đáng.

Hơn nữa Tần Vệ Quốc lại rất chú ý đến bố cục, trong đám cán bộ từ bên ngoài đến Hoa Đông thì lão chỉ đơn giản tập trung vào Trương Thanh Vân, dùng các loại thủ đoạn để hóa giải những nghi vấn của người ngoài với Hoa Đông. Bây giờ xem ra lão đã đạt đến hiệu quả xứng đáng, Trương Thanh Vân quả thật không thua kém ai khác, bản lĩnh nhìn người của Tần Vệ Quốc cũng quá mạnh.

– Bí thư, tôi nghe nói sau khi sự việc này phát sinh thì Quách Vũ kia vẫn một mực kêu oan, tôi cho rằng nên thận trọng xử lý, thân phận Quách Vũ…….

Chu Thủ Tuân có ý nhắc nhở.

Tần Vệ Quốc cau mày, lão cắt ngang lời Chu Thủ Tuân:

– Anh Chu, trước nay tôi làm việc chưa từng xem thân phận và bối cảnh của người khác, điều này anh cần phải hiểu rõ. Bây giờ xảy ra chuyện lớn thì cán bộ trốn tránh trách nhiệm, như vậy còn gì để nói? Chuyện đã xảy ra như vậy thì tỉnh ủy chúng ta không nên tỏ thái độ trước, cứ để thành phố Giang Thủy bên kia định tính sự kiện, để phòng giám sát đi thăm dò rõ ràng.

– Khi sự thật bày ra rõ ràng, có sự thật và chứng cứ thì sẽ bàn bạc kỹ hơn.

– Như vậy thì quá tốt.

Chu Thủ Tuân nói. Lão biết rõ phong cách của Tần Vệ Quốc, bí thư đã nói như vậy thì cũng không muốn ép Quách Vũ chết trong lưới. Nhưng lúc này lãnh đạo tỉnh ủy không biểu hiện thái độ, Quách Vũ kia sợ rằng sẽ càng khó chịu, đúng là sống dở chết dở.

Hơn nữa chiêu thức của Tần Vệ Quốc còn mơ hồ tạo ra đường sống, chỉ cần tỉnh ủy không đưa ra ý kiến xử lý thì thủ đô khó thể bùng sóng, những người kia phải có vài phần dựa vào Hoa Đông. Nếu không thì cả hai bên đều thua, quá cứng nhắc sẽ là không hiểu quy củ.

Sau khi phân biệt hai sự việc lần này thì có thể thấy tính cách của Tần Vệ Quốc, Trương Thanh Vân có thể làm việc tất nhiên sẽ giữ lại giao trọng trách, sẽ có tha thứ. Tất nhiên cũng phải quán triệt phương châm lấy Trương Thanh Vân làm ví dụ điển hình.

Mà Quách Vũ cũng là một cán bộ từ bên ngoài đến Hoa Đông, người này phạm phải sai lầm, cần phải bày ra bộ dạng muốn giáng một gậy chết tươi, đánh cho không có cơ hội xoay người. Điều này cũng cho thấy Tần Vệ Quốc là một người có chủ nghĩa đỉnh núi và bè phái rất nghiêm trọng.

Tần Vệ Quốc quét mắt nhìn Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân, trong lòng thầm lắc đầu, trong lòng lão cảm thấy không hài lòng với Chử Ngụy Cường và Chu Thủ Tuân. Hai người này khó thể được chọn để giữ trọng trách cáng đáng cả Hoa Đông.

Thật ra Tần Vệ Quốc xử lý sự việc ở Hoa Đông như vậy cũng là có nguyên nhân khác, đó chính là thế lực khắp nơi đang nhìn chằm chằm vào Hoa Đông, thậm chí còn có một số thế lực đã muốn thẩm thấu vào. Đối mặt với cục diện này mà lão không ra vẻ một chút thì khó thể nói nổi.

Còn chuyện liên quan đến Quách Vũ, rõ ràng là Tần Vệ Quốc muốn ngủ lại có người đặt sẵn gối đầu, lại đúng lúc Trương Thanh Vân gây chuyện, vì thế mà lão chỉ còn lựa chọn xử lý theo phương pháp như vậy mà thôi.

Còn Quách Vũ có cơ hội xoay người hay không thì việc này khó nói cho chính xác. Trong lòng Tần Vệ Quốc nghĩ thế nào thì ít người đoán được, lão là bí thư tỉnh ủy, nếu dễ dàng bị người ta nhìn thấu thì sao còn ngồi trên vị trí này?

Bây giờ các bè phái ở Hoa Đông đang gặp phải cục diện không ổn định, Tần Vệ Quốc là một người quan trọng nhất ở Hoa Đông, tất nhiên áp lực là khó thể nói cho rõ……