Chương 210: Tạm Biệt Bà Con

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi bị bà con nông dân vây quanh, Trương Thanh Vân hít vào một hơi thật sâu cố gắng ổn định tâm tình. Điều làm hắn cảm thấy vui mừng chính là bà con rõ ràng đã có cuộc sống dư dả hơn trước kia rất nhiều.

Trương Thanh Vân chỉ cần nhìn cách ăn mặc và những điếu thuốc trên tay của bọn họ là biết được rõ ràng. Hơn nữa những căn nhà gỗ và nhà vách đất cũng đã không còn, thay vào đó đều là nhà xây, như vậy cũng coi như Khu Liên Hợp phát triển lên một bước.

– Giải tán, giải tán, các người vây quanh chủ nhiệm Trương làm gì? Muốn làm phản sao? Nhanh, nhanh!

Phía sau những nông dân chợt vang lên những âm thanh quát tháo, vài gã công an lập tức xuất hiện xua đuổi đám người.

Đám người lập tức tản ra, những tên công an tiến đến trước mặt Trương Thanh Vân rất nhanh.

– Chủ nhiệm Trương, anh không sao đấy chứ?

Một gã công an dùng giọng khách khí nói, gương mặt người này rất lạ, Trương Thanh Vân trước nay chưa từng gặp qua.

– Gọi bọn họ dừng tay, các anh đang làm gì vậy? Muốn quấy nhiễu công tác của tôi sao?

Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, vẻ mặt chợt tái xanh. Xem ra có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mình, mũi còn thính hơn cả chó, chính hắn mới vào Khu Liên Hợp thì bọn họ đã lập tức đi theo.

Bà con nông dân xung quanh lại bắt đầu ồn ào, ai ai cũng hét lên vì sao không cho bọn họ nói chuyện với bí thư Trương, vì vậy mà tình cảnh trở nên có chút rối loạn.

– Chủ nhiệm Trương, anh xem…Đây cũng là xem xét cho sự an toàn của anh mà thôi.

Gã công an kia lại mở miệng nói.

– Lập tức chấp hành mệnh lệnh, nếu không tôi sẽ gọi điện cho cục trưởng Khâu của các anh.

Trương Thanh Vân dùng giọng lạnh lùng nói.

Gã công an này chợt ngẩn người, khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Trương Thanh Vân thì tâm tình chợt trầm xuống, sau đó lập tức hét lên vài tiếng với những công an đang “duy trì trật tự”. Khi đám công an dừng tay thì những nông dân bị xua duổi lại tiếp tục đến vây quanh Trương Thanh Vân.

Đám công an rất khẩn trương, rõ ràng cũng còn chưa hiểu rõ tình huống. Trương Thanh Vân đẩy những người này ra ngoài, chính hắn cũng bước ra. Đám người xung quanh chợt trở nên yên tĩnh, ai ai cũng đứng xịch ra tạo thành một con đường cho Trương Thanh Vân đi đến dưới cột cờ đầu khu, sau đó mọi người lại vây quanh chỗ này.

Đám công an lại đưa mắt nhìn nhau, thì ra không phải nhân dân tấn công lãnh đạo mà người ta đang ủng hộ lãnh đạo, vì vậy mà vẻ mặt đám người trở nên rất khó coi. Đây là những gã công an mà sau khi Khâu Trấn Đông tiến vào Ung Bình mới được đề bạt, trước kia bọn họ chưa từng gặp qua Trương Thanh Vân, lúc này chỉ biết nhận nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho hắn, không ngờ thiếu chút nữa bọn họ đã phạm phải sai lầm lớn.

Trương Thanh Vân đứng bên dưới cột cờ, hắn dùng một tay ôm lấy Nhị cẩu tử, tay còn lại ép xuống, không gian chợt trở nên yên tĩnh.

– Kính thưa bà con, vài năm không gặp, tôi rất nhớ mọi người.

Trương Thanh Vân lớn tiếng nói.

Đám người lập tức phát ra những tiếng cười vui sướng, những tiếng hô “Bí thư Trương, chúng tôi cũng rất nhớ anh” cũng dần vang lên, sau đó bầu không khí cũng trở nên rộn rã.

– Lần này đến Khu Liên Hợp thì tôi rất cảm động, thấy mọi người có nhà mới, cuộc sống ấm no hơn năm xưa, vì vậy mà trong lòng tôi rất vui sướng.

Đám người xung quanh lại bắt đầu cười lớn, có vài người lớn gan lại ồn ào bắt Trương Thanh Vân quay về để đưa mọi người phát triển cây cam. Trong lòng Trương Thanh Vân cảm thấy rất vui, hắn vốn đến đây để khảo sát tình hình vườn cam bị biến thành vườn trà nhưng tình cảnh này cũng làm hắn khó thể mở miệng. Vì vậy hắn dứt khoát nói những chuyện liên quan đến vấn đề cuộc sống của nông dân.

– À, bí thư Trương, nghe nói anh tiến lên tỉnh làm quan lớn, có còn cơ hội quay về nữa không?

Lần này người mở miệng hỏi chính là Cốc Thành Tài, là bí thư chi bộ khu Liên Hợp, trong miệng hắn còn ngậm tẩu thuốc.

– Về nhà nên phải đến thăm mọi người, những năm gần đây mọi người bán cam thế nào?

Trương Thanh Vân lại cười nói.

– Tốt, tốt, rất tốt, đặc biệt là những cây cam chiết và cam giống mới rất được ưa chuộng, người thành phố rất thích ăn loại cam này, vì vậy mà bán được giá cao. Khu chúng tôi nhớ kỹ lời dặn của anh, những năm gần đây đều đã trồng cam chiết và những giống mới thay thế loại cũ.

Trương Thanh Vân gật đầu vui mừng, sau đó hắn thay đổi chủ đề:

– Tôi nghe nói có chuyện biến vườn cam thành vườn trà, sao lại như vậy?

– Khu chúng tôi không có vấn đề này, đổi thành vườn trà chính là không tiếp tục trồng cam, những xã khác đều vướng phải chỉ thị này nhưng Nguyệt Toàn thì không. Xã Liên Hoa bên kia có rất nhiều cam loại cũ nên không có nguồn tiêu thụ, nếu không đổi thành trà thì cũng không biết làm sao được.

Đám người lại bắt đầu phụ họa, dần dần kéo đến người Trương Thanh Vân, ai cũng nói trước kia Trương Thanh Vân nhìn xa trông rộng, trước đó đã nghĩ đến tình huống này, đã nghĩ ra chính sách chu toàn.v.v.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, trong lòng thầm mắng Vũ Đức Chi là lão quỷ, xem ra chỉ thị đổi cam thành trà là của Lệ Cương, nhưng Vũ Đức Chi chắc cũng đồng ý. Nhưng có người ngăn cản nên Vũ Đức Chi lập tức tố cáo để người khác đến xem xét.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì hận không thể tự cho mình một cái tát, lão già Vũ Đức Chi kia gian trá như quỷ, có thể dễ dàng để người khác nhìn rõ tâm ý như vậy sao?

Kế sách đúng là rất tốt, Biện Huy Hoàng rất dễ bị người ta lợi dụng, lão là người không muốn vườn cam bị đổi thành trà, lão hận không thể để cho cam Ung Bình khó tiêu thụ, như vậy thì giá tiền thu mua cam mới hạ xuống.

Trương Thanh Vân cười thầm, hắn lại càng cảm thấy tò mò với Dương Võng Minh, không biết đây là thần tiên phương nào mà làm cho Lệ Cương và Vũ Đức Chi liên thủ còn phải nhờ người ngoài hỗ trợ, vị chủ tịch huyện huyện Ung Bình này rõ ràng rất hoành tráng.

Trương Thanh Vân cưỡng ép tâm tư chính mình nhưng trong lòng đã có ý nghĩ, hắn thở phào một hơi rồi dứt khoát mời mọi người ngồi xuống. Trương Thanh Vân cũng ngồi trên mặt đất nói chuyện cùng mọi người, trò chuyện về cây cam, về nhà cửa, chưa bao giờ Trương Thanh Vân được thả lỏng như lúc này.

Sau khi hàn huyên vài giờ thì Trương Thanh Vân nhìn sắc trời, rõ ràng đã sắp qua giờ cơm trưa, hôm nay quả nhiên rất tuyệt. Tất cả mọi người lại tiếp tục bận rộn mời chào Trương Thanh Vân về nhà dùng cơm, tất nhiên Nhị cẩu tử là người có ưu thế tuyệt đối trong vấn đề này. Hắn dắt tay Trương Thanh Vân kéo về nhà mình, những người khác cũng không dám tranh giành, vì vậy cũng đành phải bỏ đi không tình nguyện.

– Nhị cẩu tử, em gái của cháu đâu rồi?

Trương Thanh Vân nắm tay Nhị cẩu tử đi về phía trước.

– Em gái ở nhà giúp mẹ, vừa rồi mẹ nghe nói chú đến nên gọi em gái về nhà chuẩn bị thức ăn.

Trương Thanh Vân cảm thấy có chút ấm áp cũng có chút áy náy, hắn quay đầu lại định hỏi Tiểu Tạ xem trên xe có lễ vật gì không, nào ngờ lại thấy được tên phóng viên Bạch Cốt Tinh hôm trước.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn sinh ra một cảm giác rất mẩn cảm đối với đám phóng viên. Đám người này chỉ biết múa bút theo tâm tình, hành động vừa rồi của Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể được bọn họ miêu tả thành chính khách.

Hơn nữa phóng viên Bạch Cốt Tinh này không phải báo đảng, người ta làm báo mạng, những kẻ làm báo này thường rất lợi hại, bất kỳ tin tức nào cũng đưa lên với dòng tít rất dữ dội.

– Chào anh, anh là chủ nhiệm Trương phải không? Tình cảnh vừa rồi rất xúc động, trước kia anh là quan phụ mẫu ở đây à?

Bạch Cốt Tinh cất máy quay rồi tiến lên phía trước hỏi.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn không trả lời mà hỏi ngược lại:

– Nếu như tôi không trả lời thì có làm trái với luật thông tin không?

Bạch Cốt Tinh chợt ngẩn người, không ngờ lời nói của Trương Thanh Vân lại sắc bén như vậy, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã kịp phản ứng:

– Chủ nhiệm Trương cứ nói đùa, anh có quyền không cần trả lời. Nhưng là phóng viên thì chúng tôi hoàn toàn có quyền xâm nhập vào nông thôn để phỏng vấn, anh thấy thế nào?

– Được, vậy thì tốt, tôi chúc cô phỏng vấn hiệu quả.

Trương Thanh Vân nói, sau đó hắn kéo theo Nhị cẩu tử, hai người tiến nhanh về phía trước.

Từ xa Trương Thanh Vân và Nhị cẩu tử đã nhìn thấy Hoa muội tử ra chào đón, tiểu nha đầu này chạy rất nhanh, chỉ vài bước chân đã đến trước mặt Trương Thanh Vân. Hôm nay Hoa muội tử ăn mặc rất khéo, một bộ áo lông màu hồng, sau đầu còn kết tóc đuôi sam, nhìn rất hoạt bát và đáng yêu.

– Chú Trương!

Từ xa Hoa muội tử đã gọi lớn, sau đó tiến lên kéo tay Trương Thanh Vân, đầu nàng vùi lên tay Trương Thanh Vân giống như muốn ép cả người vào.

Trương Thanh Vân dùng tay sờ đầu Hoa muội tử, hắn khen xinh đẹp làm cô gái đỏ bừng mặt, đã biết ngượng ngùng, xem ra cũng chuẩn bị thành thiếu nữ đến nơi rồi.

Nhị cẩu tử và Hoa muội tử một trái một phải kéo Trương Thanh Vân đi về phía trước, lái xe Tiểu Tạ thì đi theo phía sau. Khi đám người tiến vào nhà thì chị Đổng tiến ra lau lau tay chào hỏi Trương Thanh Vân, nàng luôn miệng gọi bí thư Trương.

– Chị Đổng, mỗi lần tôi đến đều làm phiền chị, điều này làm tôi rất áy náy!

Trương Thanh Vân nói.

– Bí thư Trương đừng nói những lời khách khí, nhà tôi bần hàn, anh không chê thì quá tốt rồi. Nghe nói anh đã lên tỉnh thành, không biết sau này còn gặp lại được nữa không?

– Không ngờ anh cũng chẳng quên đám nông dân chân lấm tay bùn chúng tôi…….

Chị Đổng vừa nói được một nửa thì ánh mắt liên tục nhìn ra sau lưng Trương Thanh Vân, câu nói tiếp theo cũng nghẹn xuống cuống họng.

Trương Thanh Vân quay đầu mà hai chân mày nhíu lại thật chặt, thì ra là phóng viên Bạch Cốt Tinh chết tiệt. Trương Thanh Vân còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Cốt Tinh đã nói:

– Chủ nhiệm Trương, đảng đã có chính sách không được làm phiền đến đời sống của nhân dân, anh đang muốn làm trái với kỷ luật à?

Trương Thanh Vân mỉm cười, thì ra đám phóng viên này cũng bẻm mép, đồng thời cũng rất biết cách chụp đầu nắm tóc. Hắn chợt trở nên trầm ngâm, khi đang định mở lời thì Nhị cẩu tử đã tiến lên phía trước dùng giọng lạnh lùng nói:

– Cô nói gì, tôi thấy cô mới là người xấu, cứ quấn lấy chú Trương nói chuyện.

– Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ!

Hoa muội tử lập tức lêu lêu:

– Chú Trương không thích cô đâu.

– Các…….

Bạch Cốt Tinh chợt đỏ bừng mặt, không ngờ nàng chỉ tùy tiện nói một câu mà dẫn đến phiền phức lớn như vậy, hơn nữa còn bị hai đứa bé giễu cợt, lời nói cũng rất khó nghe.

Trương Thanh Vân vội vàng gọi Hoa muội tử và Nhị cẩu tử quay về, chị Đổng lại tiến lên phía trước nói:

– Em gái, sao em có thể nói như vậy được? Trong khu này làm gì có nhà ai không trông ngóng bí thư Trương đến dùng cơm chứ? Khu Liên Hợp chúng tôi có ngày hôm nay đều nhờ vào bí thư Trương, cùng ăn với dân một bữa cơm là trái kỷ luật sao?

Vẻ mặt Bạch Cốt Tinh đỏ đến tận mang tai, nàng đang định mở miệng nói thì cảm thấy mồm mép không còn tác dụng, vì vậy mà cảm thấy rất xấu hổ.

Trương Thanh Vân gọi một tiếng chị Đổng, sau đó hắn nói:

– Đồng chí phóng viên, đến từ trong quần chúng và đi từ trong quần chúng, phương pháp làm việc của đảng cũng rất linh hoạt, không phải cô cũng xâm nhập vào nông thôn à? Thôi thì dứt khoát cùng trái với kỷ luật cùng dùng một bữa cơm, khi tinh thần no đủ thì buổi chiều tiếp tục sự nghiệp vĩ đại đưa tin, cô thấy thế nào?

Bạch Cốt Tinh đột nhiên ngẩng đầu nhưng trong lòng hận Trương Thanh Vân thấu xương, đều vì người này mà nàng phải xấu hổ. Khi nàng còn định mở miệng thì Trương Thanh Vân đã nói:

– Tôi thấy có lẽ tư tưởng tư bản của cô rất cao, ngại nông thôn khổ, nông dân làm cơm không vệ sinh, cô đấy, nên ở luôn ở thủ đô cho rồi. Dù sao thì cô cũng chỉ biết cưỡi ngựa xem hoa, gãi không đúng chỗ ngứa thì xuống nông thôn còn ý nghĩa gì nữa?

Vẻ mặt Bạch Cốt Tinh lập tức trở nên xám ngắt, nàng thầm nghĩ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui xuống, không ngờ người trước mặt còn trẻ mà bản lĩnh chụp mũ lại thuần thục như vậy. Nếu nàng đồng ý dùng cơm thì cũng rất xấu hổ, nếu không đồng ý thì lại càng không tốt.

– Em gái, nếu không chê nhà chị nghèo khó và đồ ăn không hợp vệ sinh thì cùng ngồi xuống dùng cơm. Những lời vừa rồi tôi cũng không để trong lòng, tôi là dân quê, không có văn hoa, chỉ biết nhanh nhẩu đoảng mà thôi.

Chị Đổng tiến lên phía trước nói.

Nhị cẩu tử và Hoa muội tử cũng rất hiểu chuyện, hai đứa cầm bát so đũa, sau đó lại chạy xuống nhà bếp dọn món ăn ra bàn.

– Đồng chí phóng viên, còn cảm thấy khó chịu sao?

Trương Thanh Vân cười nói, Bạch Cốt Tinh dùng ánh mắt hờn dỗi liếc xéo hắn. Lúc này chị Đổng ở bên cạnh đã đặt chén cơm vào tay nàng, đồng thời cũng liên tục mời nàng ngồi xuống dùng cơm.

– Tiểu Tạ, đến đây ngồi xuống dùng cơm, thử tay nghề nấu nướng của chị Đổng, trong thành phố muốn được ăn cá chạch và đậu hũ cũng rất khó.

Tiểu Tạ đợi đến khi Trương Thanh Vân ra lệnh mới dám ngồi xuống dưới tay hắn.

Khi ăn cơm thì Nhị cẩu tử và Hoa muội tử liên tục hỏi Trương Thanh Vân về các vấn đề, chốc chốc Trương Thanh Vân lại hỏi hai đứa xem việc học hành thế nào, học văn tốt không, học toán ra sao.v.v.Trương Thanh Vân cũng thường đảo mắt nhìn Bạch Cốt Tinh làm nàng phải sợ hãi đặt chén xuống bàn, sợ lại bị người khác châm chọc.

Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, cảm tình đối với cô phóng viên này cũng không tệ, rõ ràng hơn hẳn những kẻ khác mà hắn gặp trước đó. Bạch Cốt Tinh ăn liền vài chén cơm mà Trương Thanh Vân còn chưa dùng xong một chén, vì vậy mà nàng củng cảm thấy có chút xấu hổ, đành phải ăn thật chậm, chốc chốc lại đặt bát xuống mâm.

– Ủa, này, cô ăn cơm đúng là rất ngon, con gái mà ăn nhiều như vậy thì sao có thể giữ dáng được?

Trương Thanh Vân quay đầu dùng giọng lơ đãng nói.

Bạch Cốt Tinh thiếu chút nữa đã chết nghẹn, chị Đổng đưa cho nàng một ly trà, nàng uống vào một ngụm mới cảm thấy hít thở dễ dàng. Trong lòng nàng thầm cảm khái vì nơi đây quá chất phác, vì đám người trong thành phố lúc này sống quá hiện thực nên chỉ còn nông thôn mới còn chút cảm giác ấm áp thế này.

Sau khi ăn cơm xong thì chị Đổng thu dọn, Trương Thanh Vân tiếp tục chơi đùa với hai đứa nhỏ, sau đó trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn nói:

– Đồng chí phóng viên, chụp cho chúng tôi vài tấm hình kỷ niệm được không?

Bạch Cốt Tinh chợt kinh hoàng, vừa rồi người này còn sợ nàng như rắn rết, sao bây giờ lại chủ động đòi chụp hình? Nhưng dựa vào cảm giác của người viết báo thì nàng biết đây là cơ hội tốt, vì vậy vội vàng lấy máy ảnh ra chụp mọi người.

Hoa muội tử và Nhị cẩu tử rất hưng phấn, chị Đổng thì có chút ngại ngùng. Chỉ chụp vài tấm nhưng ai cũng muốn kéo Trương Thanh Vân vào chụp chung, điều này làm cho tỉ lệ xuất hiện của hắn là cao nhất.

– Chủ nhiệm Trương, bây giờ anh đã có thể cho tôi phỏng vấn được chưa?

Bạch Cốt Tinh bận rộn nửa ngày mới nhìn Trương Thanh Vân bằng ánh mắt trông mong.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn mở miệng nói:

– Vấn đề trong huyện Ung Bình cũng không phải giống như những gì người ngoài đang đồn thổi, không tồn tại vấn đề tam nông, cô cũng đã quan sát nông dân rồi đấy, chính sách của chính quyền huyện Ung Bình rất phù hợp với nhân tâm.

Bạch Cốt Tinh chợt ngẩn ngơ, nàng nhìn Trương Thanh Vân mà ánh mắt xoay chuyển rồi nói:

– Anh có quan điểm gì với vấn đề nhân dân Ung Bình đánh giám sát viên? Giám sát viên có sử dụng ngôn từ chọc giận nhân dân hay không? Nếu không thì vì sao nhân dân lại phải đánh người?

Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lơ lửng nhìn Bạch Cốt Tinh, phóng viên đúng là phóng viên, những câu hỏi đưa ra luôn làm cho lòng người sợ hãi.

Bạch Cốt Tinh thấy Trương Thanh Vân nhíu mày thì trong lòng thầm đắc ý, người này vừa rồi còn chế nhạo mình, lúc này rốt cuộc cũng bị mình làm khó, xem hắn ứng phó như thế nào?

– Đồng chí phóng viên, đầu tiên là điểm xuất phát của câu hỏi của cô có vấn đề, nếu cô đặt huyện Ung Bình vào thế đối lập với phòng giám sát tỉnh ủy thì hoàn toàn sai lầm.

– Cô cũng biết đấy, dù chấp hành bất kỳ chính sách gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến một bộ phận nào đó, nếu vườn cam đổi thành vườn trà thì những người mất hứng nhất chính là thương lái mua cam.

– Ung Bình không còn cam ế thì giá cam bọn họ phải thu mua sẽ tăng lên.

– Anh muốn nói những thương nhân tụ tập lại đánh giám sát viên sao?

Bạch Cốt Tinh chợt nói xen vào.

Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn nàng, trong lòng chợt xuất hiện chút cảm giác khó chịu, hắn nói:

– Ai nói cô là giám sát viên bị đánh? Cô có tận mắt nhìn thấy không? Bên ngoài đồn bậy mà phóng viên các cô xem đó như tài liệu tham khảo à?

– Nói thật cho cô biết, nhóm giám sát viên đầu tiên của chúng tôi đã về văn phòng tỉnh ủy rồi, lần này chúng tôi đến đây với nhiệm vụ chủ yếu là tuyên truyền, phải tìm ra nguồn gốc của những lời bịa đặt, sau đó nghiêm trị.

Bạch Cốt Tinh há hốc miệng, lời nói của Trương Thanh Vân rõ ràng nằm ngoài dự đoán của nàng, cũng vì vậy mà nàng cảm thấy có chút nghi ngờ. Nhưng lại xem xét lời nói của Trương Thanh Vân rất chính nghĩa, bộ dạng tràn đầy công chính, nàng cũng không khỏi có chút cảm giác tin tưởng.

Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, vừa rồi nếu hắn không phải bị cô gái phóng viên này chèn ép thì quả thật không biết phải giải quyết vấn đề thế nào cho tốt. Lúc này Trương Thanh Vân đã nắm chắc, nếu Dương Võng Minh bên kia không sai lầm thì Trương Thanh Vân hắn hoàn toàn có thể san bằng những ảnh hưởng tiêu cực của vụ việc lần này.

Mãi đến sáu giờ chiều thì Trương Thanh Vân mới cùng Tiểu Tạ quay về huyện thành. Trên đường đi Trương Thanh Vân liên tục cân nhắc xem phải làm sao cho mọi chuyện phát triển theo suy nghĩ của chính mình. Lúc này nhân vật quan trọng nhất chính là Dương Võng Minh, một người bắt buộc Vũ Đức Chi và Lệ Cương phải liên thủ đối phó thì hoàn toàn không tầm thường.

Điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân bắt máy, thì ra Hứa Nguy gọi đến, Hứa Nguy nói bệnh viện huyện Ung Bình bắt buộc bệnh nhân ở lại để điều trị, không cho phép xuất viện sớm.

Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, mọi chuyện quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ cần tùy tiện dùng phép thử thì sóng đã bùng lên.

Trương Thanh Vân biết rất rõ hai người Mã Xuân Niên cần phải ở lại một thời gian mới được.

Trương Thanh Vân chậm rãi hạ cửa sổ xe, xe đã đến huyện thành Ung Bình, trong lòng hắn khẽ động, hắn nói:

– Chạy theo hướng bên trái trên con đường sát sông.

Tiểu Tạ khẽ nghiêng đầu rồi lập tức bẻ lái cho xe chạy trên con đường sát bờ sông, hắn chỉ cần nhìn tình cảnh xảy ra ngày hôm nay thì ánh mắt đối với Trương Thanh Vân cũng hoàn toàn thay đổi.

Tiểu Tạ hắn đến lái xe ở tỉnh ủy đã nhiều năm nhưng các lãnh đạo tỉnh ủy trước kia xuống dưới thị sát cũng không có bầu không khí nhiệt liệt như hôm nay, lại càng không cần phải nói đến mức độ chân thật. Chủ nhiệm Trương tuy tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm có thể nói là vượt xa những kẻ đang làm trong cơ quan tỉnh.

Không tạo ra thành tích thì nhân dân sẽ ủng hộ như vậy sao? Khi xe tiến vào thôn thì đám người vây quanh còn làm Tiểu Tạ hắn vã đầy mồ hôi, nếu có gì xảy ra thì hắn hoàn toàn không thể cáng đáng được.

– Quẹo phải, dừng xe trước căn nhà có cây quế!

Khi Tiểu Tạ đang suy nghĩ miên man thì Trương Thanh Vân đã nói.

Tiểu Tạ chợt vâng dạ, hắn dừng xe trước ngôi nhà có cây quế trước cửa.

– Anh ở trong xe chờ tôi, tôi đi gặp một người.

Sau khi xe dừng lại thì Trương Thanh Vân mở cửa bước xuống dùng giọng hòa ái nói.