Chương 680: Đại Hội Cán Bộ Thành Phố.

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vì nghênh đón lãnh đạo mới đến nhận chức mà tất cả lãnh đạo thị ủy và khối chính quyền đều được điều động, hơn nữa còn có các thành viên ban ngành quan trọng, vì vậy mà đội hình khổng lồ và rất xa hoa.

Trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Mã Học Vọng đi phía trước, mọi người cùng chào hỏi, sau đó tất cả đều tuôn về phía Trương Thanh Vân, hai người đi đầu chính là phó bí thư thị ủy Tiêu Hàn và phó chủ tịch thường vụ thành phố Hoài Dương Chung Gia Hoa.

Trong đám cán bộ thì hai người này xem như đứng đầu, nhưng cả hai đều chỉ là trợ thủ của Trương Thanh Vân. Xét theo góc độ này thì tình cảnh nghênh đón hôm nay cũng không phải là lớn, vì Trương Thanh Vân chưa đến nhận chức thì hai khối đảng ủy và chính quyền Hoài Dương vẫn chưa có người đứng đầu, mọi người cùng nhau đến đón cũng là lẽ thường.

Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa đều lớn tuổi hơn so với Trương Thanh Vân nhưng lại kém hai cấp. Bây giờ Trương Thanh Vân là quan lớn cấp phó bộ, mà hai vị này chỉ là quan lớn cấp phó phòng ở thành phố thuộc tỉnh. Loại chênh lệch này là quá lớn, vì vậy nên hai người bắt tay với Trương Thanh Vân cũng có chút thận trọng.

Nếu nói theo lẽ thường thì nghênh đón cán bộ mới phải có một người nổi bật để làm chủ tình cảnh, nhưng điều này không tồn tại trên hai người Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa. Hai người đều biết khoảnh khắc khi Trương Thanh Vân bước vào nơi này thì chính là người đứng đầu, hai người không dám lộ ra ý nghĩ cậy già lên mặt, đều khiêm tốn tiến lên bắt tay, bộ dạng khúm núm và khách khí.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn hai vị trợ thủ, Tiêu Hàn cũng không quá lớn tuổi, cũng chỉ hơn bốn mươi, mũi cao, một cặp kiếng gọng vàng có vẻ rất tài trí, đôi mắt làm người ta sinh ra cảm giác tịch mịch, rõ ràng là người có tâm tư khá sâu. Mà Chung Gia Hoa thì lớn tuổi hơn, tướng tá cao lớn thô kệch, bình thường thuộc về tuýp người ngay thẳng hào sảng.

Nhiều năm kinh nghiệm làm lãnh đạo đã cho Trương Thanh Vân một bản năng nhìn mặt biết tính người, hầu như khi nhìn thấy một người xa lạ, hắn chỉ cần quét mắt qua đã có thể nhìn được bảy tám phần, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh như nước giếng sâu.

Bộ dạng của Trương Thanh Vân rơi vào trong mắt làm cho đám người Tiêu Hàn và Chung Gia Hoa cảm thấy trong lòng có chút bồn chồn. Tên của Trương Thanh Vân được mọi người nghe qua rất nhiều lần, nhưng đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Bí thư Trương làm người ta sinh ra ấn tượng trẻ tuổi, nhưng rõ ràng khí phách và lòng dạ là bất phàm, hắn đứng đó vững như núi làm người ta cảm thấy mất tự nhiên và kính sợ.

– Bí thư Trương, chào anh, sau bao ngày trông mong thì cuối cùng lãnh đạo cũng đưa anh đến đây. Bây giờ hơn mười triệu nhân dân Hoài Dương chúng tôi đã có người dẫn đầu, vài năm sau Hoài Dương sẽ phát triển mạnh mẽ…….

Hai người Tiêu Chung đi phía trước thì thận trọng, nhưng trưởng phòng tổ chức thị ủy Lưu Phái ở phía sau lại rất hào phóng, hắn tiến lên cười ha hả nói.

Lưu Phái nói ra những lời nịnh nọt như vậy với tiêu chuẩn khôg quá cao, nhưng hắn trước kia làm chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, trước đó hắn cũng là một thành viên trong tổ công tác liên hợp giữa phòng giám sát và phòng xây dựng tỉnh ủy đến Cảng Thành điều tra về Trương Thanh Vân, khi đó Lưu Phái cũng xem như biết mặt Trương Thanh Vân.

Hôm nay hai người lại gặp mặt, Lưu Phái nhanh chóng trở thành trưởng phòng tổ chức thị ủy Hoài Dương, hắn hào phóng như vậy thì tất nhiên trong lòng bỏ qua những gì không vui của đoạn ân oán trước kia. Điều này có thể thấy hắn là người thông minh, biết rõ Trương Thanh Vân là người có thân phận, bây giờ người ta đường đường là quan lớn cấp phó bộ, chút mưu kế nhỏ nhoi năm xưa nào có thể bắt người ta phải ghi khắc trong lòng?

Ngược lại Lưu Phái còn hy vọng Trương Thanh Vân sẽ nhớ đến mình, nếu bí thư mới đến nhận chức mà người tuyến dưới cứ nơm nớp lo sợ, cứ lo lắng sẽ không tốt, sẽ làm cho lãnh đạo bất mãn, đúng là phiền phức.

Điểm khác biệt giữa Lưu Phái và những người khác là hắn biết Trương Thanh Vân, tuy cũng coi là người mới trong ban ngành Hoài Dương, hắn mới đến nhận chức không lâu, vẫn chưa hoàn toàn khống chế được cục diện. Nhưng bây giờ nếu có một Trương Thanh Vân thì Lưu Phái xem như có một ngọn núi lớn để dựa vào ở Hoài Dương.

Trên quan trường thì thường không có lợi không dậy sớm, Lưu Phái cũng hiểu được điều này. Hắn trước kia là chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, thuộc về một ngành hạch tâm ở tỉnh ủy, đặc điểm tất nhiên là cắm rể sâu ở tỉnh thành.

Mà điều này chính là điểm Trương Thanh Vân thiếu hụt. Cũng không nói Trương Thanh Vân cắm rễ không sâu ở tỉnh thành thì ảnh hưởng đến biện pháp thi hành chính trị, mà hắn quan lớn phó bộ, trên tay khống chế một thành phố, lại có rễ cọc ở thủ đô. Như vậy đảo mắt khắp Hoa Đông, trừ khi là người không có mắt, nào có kẻ nào dám tìm phiền phức từ người Trương Thanh Vân?

Nhưng nếu xét từ góc độ khác, Trương Thanh Vân tiến vào Hoài Dương thì dù sao cũng mong muốn tất cả công tác đều thuận buồm xuôi gió. Nếu đã muốn dùng người, Lưu Phái có năng lực, có thể dùng, đồng thời cũng là kẻ trong sạch, hắn thấy rõ đặc điểm của mình mới dám biểu hiện thái độ không kiêu ngạo không xu nịnh như vậy.

Lưu Phái dù sao cũng là cán bộ từ tỉnh ủy đi ra, gặp nhiều lãnh đạo, giỏi suy đoán tâm tư lãnh đạo. Hắn biết rõ mình nên nói thế nào để lãnh đạo không phản cảm, đồng thời lại có thể làm nổi bật chính mình, điểm này những cán bộ khác còn lâu mới bằng.

Trương Thanh Vân cũng không ngờ đến Hoài Dương nhận chức lại gặp mặt người quen, nghe Lưu Phái nói như thế thì hắn cũng cười cười, hắn bắt tay với đối phương rồi nói:

– Nói nhân dân Hoài Dương hoan nghênh thì tôi cũng còn cảm giác được, hôm nay tất cả nhân viên ban ngành đảng ủy và chính quyền đều đến đông đủ sao?

Lưu Phái chợt sững sờ, nụ cười trên mặt có chút cứng nhắc. Trương Thanh Vân bắt tay đối phương vỗ vỗ rồi tiếp tục cùng tiến lên chào người khác. Tình cảnh bận rộn, những người có đủ tư cách tiến lên bắt tay Trương Thanh Vân chính là thường ủy thị ủy, những người khác cũng chỉ biết đứng ngoài vỗ tay reo hò. Sau khi chào hỏi xong thì đoàn xe cuồn cuộn tiến về thị ủy, tất cả xếp thành một hình chữ nhất rất dài. Cũng không biết ai là người sắp xếp nghênh đón, có lẽ sợ dùng xe cảnh sát giao thông mở đường thì quá đường hoàng, sợ rằng sẽ làm Trương Thanh Vân bất mãn, vì vậy dứt quyết sử dụng thủ đoạn. Cũng vì vậy mà đoạn đường bị quản chế giao thông, đoàn xe đi qua không chút cản trở, hai bên đường là nhân dân thành phố đứng xem, khí thế như vậy cũng làm cho lãnh đạo ngồi trong xe cảm thấy nở mày nở mặt, cũng vì vậy mà rất có uy danh.

Nhưng tình cảnh này sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn, có lẽ sau hôm nay thì ngày mai cả Hoài Dương sẽ biết có bí thư đến nhận chức. Hơn nữa tình hình nghênh đón rầm rộ hôm nay cũng nhất định trở thành chủ đề cho mọi người bàn luận.

Trên đường quay về thị ủy thì Trương Thanh Vân ngồi trên chiếc xe số 1 thị ủy Hoài Dương, ngồi ở ghế lái phụ bên cạnh tài xế chính là thư ký trưởng thị ủy Mạc Ngôn Đông. Trong lúc xe chạy về phía trước thì hắn cũng không nhịn được phải quay đầu nhìn Trương Thanh Vân mà trong lòng lo lắng bất an. Khi thấy đối phương nhắm mắt dưỡng thần thì Mạc Ngôn Đông mới thở phào nhẹ nhõm, dần dần cũng buông lỏng.

– Nghi thức nghênh đón hôm nay là ai sắp xếp?

Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng hỏi.

Trái tim Mạc Ngôn Đông đột nhiên xiết chặt, sau đó lại nhịn không được mà ngồi thẳng người lên, hắn châm chước một lúc rồi há miệng nói:

– Nghi thức nghênh đón hôm nay là quyết nghị của hội nghị thường ủy, trước khi anh đến nhận chức thì phó bí thư thị ủy Tiêu Hàn chủ trì công tác.

– À!

Trương Thanh Vân lên tiếng, hắn từ chối cho ý kiến. Trong lòng Mạc Ngôn Đông cảm thấy có chút bất ổn, hắn lén đưa mắt nhìn, bây giờ bí thư đang nhắm mắt dưỡng thần, vì vậy vội vàng quay đầu đi mà trong lòng rốt cuộc khó yên ổn. Hắn cảm thấy mình giống như bị thứ gì đó quấy rối, điều này làm cho trái tim liên tục đập mạnh lên. Bí thư Trương đến nhận chức rõ ràng không phải là người tầm thường, không có động tác nào cũng đủ làm người ta tâm thần bất ổn, đúng là sát khí quá lớn.

Sau khi đoàn xe tiến vào thị ủy, mọi người xuống xe thì đúng lúc sắp xếp đại hội toàn thể cán bộ thị ủy. Lúc này những lãnh đạo chủ yếu của ban ngành thị ủy, của ban ngành khối chính quyền, ủy viên hội nghị hiệp thương chính trị, lãnh đạo quận huyện tuyến dưới, cộng thêm những cán bộ lão thành đã về hưu.v.v. Tất cả đều tham gia.

Đội hình quá lớn, hầu như là vài trăm người ở dưới một khu nhà, mục đích chỉ có một đó chính là mọi người cùng nhau đến tiếp kiến bí thư thị ủy và thay mặt chủ tịch mới đến nhận chức.

Hội nghị hôm nay do phó bí thư thị ủy Tiêu Hàn chủ trì, khi bắt đầu hội nghị thì trưởng phòng tổ chức Lưu Phái phát biểu đầu tiên. Trước hết hắn tuyên bố bổ nhiệm của trung ương và tỉnh ủy đối với Trương Thanh Vân, tất nhiên mục đích là hiệu triệu tất cả đảng ủy chính quyền phải đoàn kết chung quanh Trương Thanh Vân, phải làm tốt các công tác, tạo ra thành tích.

Khi Lưu Phái phát biểu ở bên trên thì Trương Thanh Vân ngồi ở bên dưới suy nghĩ những gì mình cần phát biểu, vì bổ nhiệm quá vội vàng mà hắn căn bản chưa hiểu sâu về Hoài Dương, có rất nhiều chi tiết không được biết. Nếu hôm nay hắn phát biểu trước mặt toàn thể cán bộ đảng ủy chính quyền Hoài Dương thì rõ ràng là múa rìu qua mắt thợ.

Mà Trương Thanh Vân cũng biết rõ tình thế bây giờ ở Hoài Dương cũng không khá lắm, lúc này hát bài ca thành công cũng không được. Hắn cản thận suy xét mà trong lòng cũng có vài điểm cần xem xét. Dù sao hắn cũng là lãnh đạo, ngẫu hứng phát biểu cũng là chuyện thường, tình huống hôm nay cũng không làm khó được hắn.

Sau đó đến lượt Mã Học Vọng phát biểu, khi xong xuôi đâu đấy thì Tiêu Hàn tuyên bố bí thư thị ủy và thay mặt chủ tịch đồng chí trương thanh vân tiến lên phát biểu. Hắn vừa nói hết lời thì hội trường đã vang lên những tiếng vỗ tay như sấm dậy, bầu không khí chợt kéo lên cao.

Trương Thanh Vân mỉm cười đứng lên đi về phía đài, hai tay không có gì, trên mặt là nụ cười tràn đầy. Hắn vừa đi vừa gật đầu chào hỏi người bên dưới, khi đến đúng vị trí thì hắn nâng micro nói:

– Cảm tạ trưởng phòng Mã, cảm tạ các đồng chí, cảm tạ…Tổ chức bổ nhiệm tôi đảm chiệm chức vụ bí thư và thay mặt chủ tịch thành phố Hoài Dương, trong lòng tôi rất kích động, đồng thời hôm nay trực tiếp đến đây cũng có chút vội vàng.

– Nhưng có hai điều cần phải nói, điều thứ nhất chính là Hoài Dương học tập xây dựng thành phố giống như Cảng Thành, điều này có vẻ không xong.

– Tôi được điều nhiệm sang Hoài Dương cũng là vì vấn đề quan trọng này.

– Điều thứ hai chính là gần đây quốc hội đề xuất vấn đề liên kết phát triển kinh tế, những thành phố ở gần bên nhau phải đẩy mạnh hợp tác. Hoài Dương chúng ta ở gần Hoàng Hải, nói trắng ra là vị trí địa lý cực kỳ phù hợp, vì vậy phải làm sao cho kinh tế và xây dựng ở Hoài Dương đều phải có đột phá, đây chính là công tác quan trọng nhất của tôi.

– Nếu bỏ qua hai điều trên thì hôm nay đúng là không còn gì để nói, vì không biết không có quyền lên tiếng, lúc này tôi đến Hoài Dương và chỉ là một tân binh, cũng không có tư cách nói quá nhiều.

– Nhưng không vung tay múa chân là một chuyện mà tôi lại có yêu cầu trên phương diện thái độ công tác và tinh thần diện mạo, những thứ này không phải chỉ một lời hai câu là có thể nói rõ ràng. Tôi chỉ nói một câu đơn giản, tôi cho rằng vấn đề quan trọng nhất chính là tố chất của đội ngũ cán bộ và đội ngũ ban ngành, mỗi đơn vị, ban ngành, một quận huyện có thể tạo ra thành tích hay không thì quan trọng nhất cũng chính là có đoàn kết hay không.

– Hôm nay tôi nhắc đến vấn đề trọng điểm này, tôi hy vọng mọi người có thể cố gắng, cần phải tạo ra một bầu không khí thật tốt cho ban ngành…….

Trương Thanh Vân dùng giọng lưu loát nói hơn mười phút, hắn nói cực kỳ ngẫu hứng, nghe qua có vẻ rất tốt. Nhưng chẳng qua chỉ có vài nội dung trọng điểm, ngoài những câu cảm tạ mở đầu thì những câu nói phía sau đi thẳng vào trọng điểm công tác và có độ nặng. Sau khi nói xong thì hội trường vang lên những tiếng vỗ tay như sấm dậy, rất nhiều người đứng lên vỗ tay, âm thanh kéo dài không ngớt.

Mọi người có thể thông qua lời phát biểu ngắn gọn đầu tiên của bí thư mới đến nhận chức mà biết được tác phong, mọi người thấy Trương Thanh Vân rất cụ thể, rất thật, sau đó kết hợp với những tin đồn lưu truyền ở Hoa Đông, vì vậy mà hình tượng một vị lãnh đạo với thủ đoạn mạnh mẽ, cường thế và cứng rắn dần hiện rõ. Nếu nói trắng ra thì tình hình Hoài Dương lúc này có rất nhiều vấn đề.

Đã bị bệnh quá lâu thì thật sự phải cần một vị lãnh đạo cường thế ra tay chữa trị. Sau khi tan họp thì Mã Học Vọng cũng không có ý ở lại, hắn lập tức quay về tỉnh thành. Buổi tối thị ủy tổ chức yến tiệc hoan nghênh, người sắp xếp trù bị hội nghị chính là Mạc Ngôn Đông, hắn là người thông minh, ban ngày thì đường hoàng nên đến tối có chút an phận, người đến cũng không nhiều, chỉ là vài vị thường ủy. Mọi người tập trung lại cũng không phải mời rượu Trương Thanh Vân, chẳng qua chỉ cười cười nói nói giống như bàn việc nhà, dần dần có xu hướng dựa vào Trương Thanh Vân.

Tất cả mọi người đều biết bí thư Trương đến đây không phải là ngồi không, người ta muốn nhanh chóng dung nhập vào công tác. Dưới cục diện này người thông minh phải biết tạo ra biện pháp để bí thư được thuận tiện hơn.

Trương Thanh Vân đến Hoài Dương nhận chức hoàn toàn khác biệt với tất cả các bộ nào khác, Trương Thanh Vân là lãnh đạo cấp cao, là người đứng đầu, đến Hoài Dương tuyệt đối là trung tâm, không được xuất hiện bất kỳ con thiêu thân nào.

Người lăn lộn trong quan trường hầu như đều là quỷ tinh linh, nếu có liên quan đến vấn đề tranh quyền đoạt lợi thì tất nhiên phải bày ra chiến trận, nhưng nếu tình cảnh quá gay cấn thì phải đứng thành hàng, nếu yếu thế thì phải biết thu nạp tâm tư, nếu không người khác chiếm được tiên cơ thì mình sẽ trở thành chuột chết. Xã hội bây giờ cần xem ai nhanh hơn ai, trâu chậm uống nước đục, lời này cũng được áp dụng trong quan trường.

Vì Trương Thanh Vân mới đến nên nơi ăn chốn ở đều do Mạc Ngôn Đông sắp xếp, mà địa phương chính là một căn nhà tứ hợp viện ở khách sạn Hoài Dương. Thành phố Hoài Dương là nơi kinh tế phát đạt, trên đường nhà cao tầng mọc san sát, một khoảng không gian như khu nhà Trương Thanh Vân ở rất hiếm có.

Mà quan trọng chính là khu nhà độc lập với khách sạn, tình cảnh hối hả ở khách sạn không chút ảnh hưởng đến bầu không khí yên tĩnh ở phía bên này. Trong sân có hai gian nhà, gian phòng khá rộng, bố trí không phải quá xa hoa nhưng rất trang nhã, rất có hương vị.

Sắp xếp nơi ăn chốn ở cho lãnh đạo cũng là một môn học vấn, nếu quá xa hoa thì lại bị cho là lãng phí, dù lãnh đạo không nói gì những trong lòng chắc chắn sẽ mất hứng. Dù sao thì cũng chẳng ai muốn bị chụp mũ, người tuyến dưới không hiểu điều này thì rất khó dùng.

Nhưng nếu quá keo kiệt cũng không được, không những chẳng tôn trọng lãnh đạo, còn bị người đời nói chỉ giỏi giả vờ, nếu như vậy thì kết quả là không xong.

Mạc Ngôn Đông sắp xếp rất đúng, nơi này vừa làm cho Trương Thanh Vân được thoải mái, mà cũng không quá xa lạ, đây mới là điểm quan trọng. Xem ra Mạc Ngôn Đông làm thư ký trưởng thị ủy cũng có vài phần bản lĩnh, ít nhất làm việc cũng đúng mực và nắm chắc, một người như vậy làm quản gia thị ủy cũng làm cho lãnh đạo yên tâm.

Trương Thanh Vân ngủ một đêm ở Hoài Dương, ngày hôm sau cũng không lập tức vùi đầu vào công tác. Sau ngày hôm qua thì hắn bắt đầu làm lãnh đạo nơi đây, nhưng chuyện ở Cảng Thành còn chưa xử lý xong, còn có một vài chuyện cần phải liên hệ. Hơn nữa cục diện ở Cảng Thành vẫn chưa ổn, có một số thứ không quan tâm không được…….

Vì vậy cũng chỉ có thể bắt buộc Tiêu Hàn tiếp tục chủ trì công tác thị ủy, sáng sớm hôm sau Trương Thanh Vân đã phóng đến Cảng Thành.

Trước đó Trương Thanh Vân rời khỏi Cảng Thành vì nhận được lệnh của cục tổ chức trung ương và quay về thủ đô, nhưng khi quay lại thì thân phận đã hoàn toàn biến đổi, dù lúc này hắn ở trong Cảng Thành thì cũng không còn gì liên quan.

Muốn từ thành phố Hoài Dương đi đến Cảng Thành thì phải chạy qua khu quận Hoàng Lăng, Trương Thanh Vân nhìn những quy mô đã được đẩy mạnh xây dựng ở quận Hoàng Lăng mà cảm thấy phiền muộn. Thật ra Trương Thanh Vân cũng muốn ở lại Cảng Thành vài năm nữa rồi mới ra đi, hắn có lòng tin sẽ làm cho Cảng Thành hoàn toàn khác biệt so với bây giờ.

Nhưng sự thật tàn khốc, nhiều khi vận mệnh của người làm quan thường không do mình nắm giữ, chỉ là một điều lệnh mà Trương Thanh Vân không thể không đến nhận chức ở Hoa Dương. Bây giờ hắn đối mặt với công tác mới, một thành phố không có quá nhiều hiểu biết, cần phải bắt đầu từ con số không, cần phải tạo ra một bầu trời mới.

Khi liên tục miên man suy nghĩ thì Trương Thanh Vân đã chạy vào đến nội thành, vì hắn từ Hoài Dương đi đến, biển số xe cũng là thị ủy Hoài Dương, vì thế mà khi xe tiến vào trụ sở thị ủy sẽ bị ngăn cản.

Trương Thanh Vân chậm rãi hạ kính xe xuống, cảnh sát đứng gác lập tức nhận ra chủ tịch Trương, những tên lính gác khác cũng ngây người. Cuối cùng cũng có một người thông minh nhấc tay cúi chào, những người còn lại cũng tìm được tiết tấu.

Thật ra không chỉ có lính gác là nhìn thấc chiếc xe với biển số thị ủy Hoài Dương, Trương Thanh Vân nhìn vào khu nhà thị ủy, hắn cảm giác có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía bên này.

Hai khu nhà thị ủy và chính quyền là tương đối gần, tuy trước kia Trương Thanh Vân ở khối chính quyền nhưng danh tiếng ở thị ủy cũng rất mạnh. Sau khi Nhuận Uyên rơi đài thì hắn cũng là nước lên thuyền lên, cũng có được uy vọng lớn ở khu thị ủy.

Bây giờ Trương Thanh Vân xuất hiện trong khu thị ủy với một thân phận hoàn toàn mới, mọi người sao không chú ý? Phó bí thư kiêm phó chủ tịch Trương Thanh Vân ngày trước bây giờ đã là bí thư thị ủy kiêm chủ tịch thành phố Hoài Dương.

Biến đổi này làm cho thân phận của Trương Thanh Vân tăng lên rất nhiều, nhưng tất cả đều không liên quan gì đến Cảng Thành. Nhưng lúc nà có rất nhiều cán bộ và nhân dân Cảng Thành phải xúc động, dù sao thành tích Trương Thanh Vân tạo ra ở Cảng Thành đã rõ như ban ngày, hơn nữa khi thời gian qua đi thì dưới tay hắn cũng có quá nhiều cờ, càng ngày càng mạnh. Những thứ này trong lòng mọi người đều hiểu rõ ấm lạnh…….