Chương 798: Cơ Hội Làm Người Hầu.

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trước khi Trương Thanh Vân quay về Hoa Đông thì nhận được một thông báo, hắn đã được định vị vào làm học tiên ban bồi dưỡng cán bộ cấp tỉnh của trường đảng trung ương, bây giờ cách khai giảng chỉ còn một tháng. Điều này làm tất cả kế hoạch của Trương Thanh Vân rối loạn, nếu tiến vào học tập, dựa theo nội quy trường học thì sẽ không thể quay về công tác, chỉ có ngày thứ bảy và chủ nhật được về nhà. Nhưng thời gian hai ngày nghỉ không có ý nghĩa gì cả, trong lúc học tập ở trường đảng phải làm tốt bổn phận một học viên. Dựa theo quy củ thông thường, bí thư không có mặt thì phải do phó bí thư chủ trì công tác, mà trong sự việc lần này thì rõ ràng còn có cả Mã Vị Nhiên, tất nhiên sẽ không ai nhường ai.

Trương Thanh Vân lo lắng lúc này hợp tác Hoàng Hải và Hoài Dương sẽ xảy ra vấn đề, nếu là như vậy thì cục diện ở Hoài Dương sẽ rất phức tạp, Mã Vị Nhiên có năng lực xử lý hay không? Mặt khác Mã Vị Nhiên vừa đến Hoài Dương không lâu, uy tín chưa đủ, lại có thành kiến với Trương Thanh Vân. Dưới tình thế như vậy mà cho đối phương chủ trì công tác, Trương Thanh Vân có chút băn khoăn.

Nếu không phải là Mã Vị Nhiên thì chính là Lý Liên Thành, người này không có vấn đề nhưng còn chưa đủ mức độ, nếu xét riêng năng lực cũng kém xa Mã Vị Nhiên. Nếu loại trừ hai người này thì cũng chỉ còn Chung Gia Hoa, người này năng lực mạnh nhưng cảm ngộ chính trị không theo kịp tiến độ, hơn nữa nếu để phó chủ tịch thường vụ làm người chủ trì công tác thì cũng quá mức khó tưởng, Trương Thanh Vân có thể bị người khác chụp mũ.

Nhưng nếu không quyết định thì thời gian sẽ qua rất nhanh, Trương Thanh Vân tìm đúng người thì sẽ có hàng loạt công tác cần giao phó, nếu kéo dài quá lâu sẽ ảnh hưởng đến vấn đề mở rộng và phát triển của Hoài Dương, đây cũng là điều mà hắn khó thể tha thứ cho mình. Vì vậy Trương Thanh Vân cứ đi qua đi lại trong phòng làm việc, hắn chậm chạp khi đưa ra quyết đoán, một lúc lâu sau mới gọi một cuộc điện thoại.

– Bí thư, anh tìm tôi sao?

Đầu dây bên kia là Trần Thu, sau khi Trương Thanh Vân quay về nhà ở thủ đô thì Trần Thu không tiện đi tới, vì vậy chỉ biết ở lại khu thường trú Hoài Dương ở thủ đô. Đêm tối mà nhận được điện thoại của bí thư cũng làm hắn phải bừng tỉnh.

– Quấy rầy giấc ngủ của anh, tôi hỏi anh vài sự việc, khi chủ tịch Kiều Quốc Thịnh xuống Hoài Dương thị sát thì chủ tịch Mã Vị Niên đã một đêm không ngủ thật sao?

Trương Thanh Vân đột nhiên nói.

Trần Thu ở đầu dây bên kia chợt ngẩn người, hắn không biết vì sao giữa đêm hôm khuya khoắt bí thư lại gọi cho mình hỏi về vấn đề này.

– Sao vậy? Không phải cũng không sao, do dự cái gì?

Trương Thanh Vân trầm giọng nói.

– Vâng!

Trần Thu vội nói:

– Chủ tịch Mã quả thật không nghỉ ngơi, sáng sớm tôi đến khách sạn còn thấy anh ấy đang thay đổi áo sơ mi trong phòng vệ sinh, hơn nữa hai mắt đỏ rực, vẻ mặt không tốt.

Trương Thanh Vân chuẩn bị nói thêm vài câu thì Trương Thanh Vân đã cúp điện thoại, khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến cảm nhận của Trần Thu, hắn cần phải có một quyết định quan trọng. Hắn cẩn thận nhớ lại tình hình ngày hôm đó, hôm sau hắn đến khách sạn gặp mặt Kiều Quốc Thịnh, chín giờ ngày hôm đó còn gặp tình huống Mã Vị Nhiên thuyết minh tình huống. Lúc đó Mã Vị Nhiên thần thái sáng láng, cũng chẳng phải không tốt như những gì Trần Thu đã nói, nếu thật sự có thể là như vậy thì xét toàn diện tinh thân diện mạo của Mã Vị Nhiên đã chứng minh đối phương là một người chuyên nghiệp, không phải chỉ có hư danh, hơn nữa còn có thể đảm đương trách nhiệm, biết gánh trách nhiệm và không bực tức. Trương Thanh Vân dùng hai tay chà xát mặt, hắn nhớ đên lần đầu tiên gặp mặt Mã Vị Nhiên, khi đó đối phương rất kiêu ngạo, thích châm chọc khiêu khích Trương Thanh Vân. Khi đó Trương Thanh Vân rất phản cảm với Mã Vị Nhiên, mà tất nhiên Mã Vị Nhiên lúc đó và bây giờ là không giống nhau. Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn cố gắng vứt bỏ những suy nghĩ trái chiều của mình, thầm nhắc nhở mình phải xem xét vấn đề một cách khách quan, không cần phải đặt nặng vấn đề nhân tình. Nhưng lúc này trong đầu khá rối, vì thế càng thêm do dự, càng khó quyết đoán.

– Bốp!

Trương Thanh Vân đấm xuống mặt bàn, tâm tư rất phiền muộn. Vừa rồi hắn dùng sức khá mạnh và cảm thấy hơi đau, khi cúi đầu thì nhìn thấy một quyển sách “Nhìn người”, hắn thở phào một hơi. Đây là một quyển sách dạy cách nhìn người rất nổi tiếng, Trương Thanh Vân thường xuyên mang theo quyển sách này và Tằng Văn Chính Công Gia Thư, còn có cả “Óc phán đoán”. Bây giờ Trương Thanh Vân đang gặp vấn đề với người hầu, vì vậy trong lòng khẽ động, nghĩ đến từ “xu thế biến đổi” mà vẻ mặt biến đổi vài lần, cuối cùng bình tĩnh trở lại. Hắn tự nhiên vung vẫy bàn tay, sau đó vỗ vỗ cho bớt đau, cuối cùng trong lòng cũng có quyết đoán.

Xưa nay khó khăn nhất chính là nắm nhân tâm, dù là quân vương năm xưa thu nhận người hầu cũng khó nắm được nhân tâm con người. Lưu Bang dùng Hàn tín, sau đó lại giết Hàn Tín, Tào Tháo nhận được ơn của người nhưng lại giết cả nhà. Gia Cát Lượng là bậc kỳ tài nhưng lại nhìn lầm Mã Tắc, tất cả đều chứng minh nhân tâm khó dò. Xưa nay rất nhiều người đã thăm dò, mà Trương Thanh Vân cũng đã tiến hành tổng kết những thăm dò của mình, đó chính là “xu thế biến đổi”. Tất nhiên nội dung đầu tiên chính là chỉ sự biến đổi của lòng người, mỗi người đều có tâm tư khác biệt vào trạng thái khác biệt, còn phụ thuộc cả vào hoàn cảnh khác biệt, đồng thời còn phụ thuộc vào kinh nghiệm khác biệt. Lưu Bang dùng Hàn Tín, khi đó Lưu Bang còn là cánh chim chưa đón gió, tuy tính cách Hàn Tín có nhược điểm nhưng Lưu Bang vẫn dùng, vẫn cho quyền to chức trọng, đây là một loại tâm tính. Nhưng khi Lưu Bang giết chết Hàn Tín thì tâm tính đã biến hóa, mà Hàn Tín cũng như vậy, cho nên giữa hai người có sự bất đồng và mâu thuẫn.

Tất nhiên giải thích này là rất nông cạn, nhưng ý nghĩa đại khái cũng là như vậy. Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy vào khoảnh khắc này dùng “xu thế biến đổi” để nói về đại cục Hoa Đông là rấ chuẩn xác. Ví dụ như Mã Vị Nhiên, vì sao hắn lại có biến đổi lớn như vậy? Trước đó vào lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt Mã Vị Nhiên thì vẫn là một lính hàng không, mà Hoa Đông trời sinh bài ngoại, hơn nữa Lăng Thủy và Cảng Thành như nước với lửa, thái độ của Mã Vị Nhiên lúc đó là quá bình thường. Bây giờ phái Hoa Đông đại bại, Mã Vị Nhiên là cây không rể, đồng thời thân phận của Trương Thanh Vân cũng biến đổi, từ một phó bí thư thị ủy tiến lên thường ủy tỉnh ủy, là lãnh đạo của Mã Vị Nhiên. Dưới hoàn cảnh này thì sự biến hóa tâm tính của Mã Vị Nhiên có gì là không tầm thường?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt rộng mở trong sáng, trước kia hắn cũng không phù hợp với vài quan viên phái Hoa Đông, rất nhiều người nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, nhưng bây giờ tình thế đã biến đổi, còn có thể như xưa được sao? Trực giác nói cho Trương Thanh Vân biết, tình huống đã đổi, hoàn cảnh đã đổi, tâm tính mọi người chắc chắn cũng sinh biến. Trương Thanh Vân dù sao cũng là thường ủy tỉnh ủy phát triển ở Hoa Đông từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ tình hình hơn so với người ngoài và lính hàng không. Về vấn đề Trương Thanh Vân nổ phát súng đầu tiên trong sự suy tàn của phái Hoa Đông, hắn cho rằng như vậy cũng không đủ để quan viên Hoa Đông căm thù mình. Khi đó tất cả đã mũi tên đã lên dây cung, không thể không bắn, người nào mà chẳng hiểu rõ? Hơn nữa quan trường là một mớ bòng bong danh lợi, mọi người đều phải xem lợi ích.

Bây giờ quan viên phái Hoa Đông như Mã Vị Nhiên không phải là số ít, bọn họ cần gì? Lúc này quan trọng nhất với họ là sự an toàn, có người dùng, có người dám dùng thì sẽ là chuyện cực kỳ an toàn với tất cả, vì chỉ như vậy bọn họ mới thấy được cơ hội. Mà đám người này không phải chỉ có số ít, bên trong có rất nhiều nhân tài, nếu có cơ hội để bọn họ làm người hầu thì không nên buông thanh vân Trương Thanh Vân đột nhiên cảm thấy, dưới tình thế Hoa Đông lúc này thì dùng người Hoa Đông mới tốt.

– Chọn Mã Vị Nhiên!

Trương Thanh Vân quyết định cho Mã Vị Nhiên chủ trì công tác ở Hoa Đông, hắn muốn thông qua quá trình trọng dụng Mã Vị Nhiên để tìm ra đầu mối trong trach chấp trước mắt ở Hoa Đông. Phái Hoa Đông chẳng phải nổi danh bài ngoại sao? Không phải là kết bè kết cánh rấ sâu sao? Lúc này chắc chắn có hàng loạt quan viên chịu ảnh hưởng, bọn họ cho rằng phái Hoa Đông đã tan vỡ, điều này làm tương lai tất cả trở nên xa vời. Trương Thanh Vân sẽ đi ngược lại những suy nghĩ của bọn họ, sẽ đánh vỡ những ý nghĩa kết bè kết phái, sẽ quyết đón trọng dụng người cũ ở Hoa Đông, dùng sự kiện này để chậm rãi thẩm thấu lực ảnh hưởng của mình vào trong cây đại thụ chống trời ở quan trường Hoa Đông, đây mới là cách làm đúng đắn. Trương Thanh Vân đã đến Hoa Đông năm thứ ba, nhưng hắn chưa bao giờ chính thức xác lập uy tín ở Hoa Đông. Trước kia mọi người thấy Trương Thanh Vân đắc thế thì chỉ cười nhạt, nói những mát mẻ, Trương Thanh Vân rất khó cùng họ hòa mình. Nhưng bây giờ phái Hoa Đông đã sụp, hắn thấy được cơ hội ngàn năm một thuở.

Trương Thanh Vân công tác ba năm ở Hoa Đông, tất nhiên hắn phải có hiểu biết sâu sắc về địa phương này. Trước mắt nhìn có vẻ như con thuyền Hoa Đông đã lật úp, ai cũng muốn nhúng tay. Hơn nữa chức vụ trưởng phòng tổ chức Hoa Đông vẫn là của Mã Học Vọng, người này được xưng là “Gia Cát mặt sắt”, danh hiệu đã nói rõ hắn không dễ sống chung, nhưng cũng là người trí lực siêu quần. Trương Thanh Vân đã được biết Mã Học Vọng khó sống chung như thế nào, thái độ của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy không tốt đẹp gì với Trương Thanh Vân. Hơn nữa Trương Thanh Vân cũng có sự hiểu biết về trí lực của đối phương, phái Hoa Đông có thể tạo nên tường đồng vách sắt thì công tác tổ chức sẽ khó khăn thế nào? Đây đều là công tác của Mã Học Vọng, giữ người này ở lại Hoa Đông chính là giữ căn cơ cho Hoa Đông, như vậy…….

Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn đột nhiên suy nghĩ cẩn thận một sự kiện, phái Hoa Đông đã bị tước vũ khí, đây là lời của người ngoài, thật ra có phải như vậy không? Trương Thanh Vân nghĩ đến nụ cười sâu sắc của Tần Vệ Quốc mà chợt trở nên ngây dại…