Chương 501: Cảm Tạ Lãnh Đạo Tín Nhiệm

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tin tức điều chỉnh ban ngành Giang Nam chắc chắn sẽ khó thể che đậy được, sợ rằng đến đúng thời điểm thì tình hình sẽ rất nặng nề. Đến khi phó bí thư tỉnh ủy, chủ tịch Khâu rời khỏi Giang Nam, nguyên phó bí thư Hà Khôn sẽ tiến lên một bước làm người đứng đầu chính quyền Giang Nam, những thay đổi còn lại sẽ không lớn.

Thông qua sự việc lần này thì có thể thấy chủ tịch Khâu đã nói ra vài phần tư tưởng vào đại hội nhân dân lần trước, sau khi chủ tịch Khâu được điều khỏi Giang Nam thì Chiêm Giang Huy sẽ một lần nữa cầm bánh lái con tàu Giang Nam, sẽ làm việc đến nơi đến chốn.

Sau khi quá trình điều chỉnh ban ngành Giang Nam được hoàn thành thì ban ngành Thanh Giang cũng sẽ được đưa lên. Thiên hạ không có bức tường nào chắn gió hoàn thiện, lần trước Nga Tường Hồng đến Giang Nam đã tiếp kiến thường ủy và mắng lớn, điều này làm mọi người nghĩ rằng mình bị dội một gáo nước lạnh. Nếu có vấn đề liên quan đến điều chỉnh ban ngành Thanh Giang thì người nào cũng nghỉ rằng khả năng Trương Thanh Vân tiến lên chức bí thư thị ủy là cao nhất.

Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân biểu hiện cực kỳ an phận, các loại tin tức tràn lan bên ngoài, hắn giả vờ điếc tai mù mắt, không quan tâm đến điều gì. Sau lần nói chuyện trước đó với Nga Tường Hồng, trong lòng Trương Thanh Vân luôn sinh ra cảm giác không nỡ. Bây giờ mình đã là người của bí thư Chiêm, hơn nữa Hà Khôn cũng trở thành người nắm quyền lớn, hai người này lại có quan hệ rất thân thiết với hắn. Nhưng càng như vậy thì hắn lại sinh ra cảm giác kỳ quái với vấn đề mình đảm nhiệm chức vụ bí thư thị ủy Thanh Giang, hắn không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt cảm giác này.

Lại một buổi sáng sớm Trương Thanh Vân thức dậy leo núi Nam Sơn, trong lúc vô tình không gian đã vào lúc thịnh xuân, khắp núi là cây cối tốt tươi, mùi hương đặc biệt của mùa xuân bùng lên thơm ngát. Hơn nữa còn có đủ mùi hương của hoa cỏ, kết hợp lại tạo thành một mùa xuân nồng đậm.

Khoảng thời gian này Trương Thanh Vân cảm thấy mình có vấn đề với giấc ngủ, người làm quan thường là như vậy, đến đúng thời điểm quan trọng thì rất khó vỗ giấc.

Thanh tĩnh và thông khí, lời này nói rất dễ nhưng muốn làm được lại cực kỳ khó khăn, Trương Thanh Vân bây giờ đang gặp phải khảo nghiệm như vậy.

Dựa theo những lời nói trên quan trường thì trạng thái của Trương Thanh Vân bây giờ chính là không để cho những mũi nhọn lộ ra quá sớm, vấn đề thăng tiến quá mạnh, nếu thành công thì chẳng sao, nếu không thành thì sẽ phạm vào điều kiêng kỵ, vì vậy mà khoảng thời gian bây giờ rất mẫn cảm. Theo ý của Trương Thanh Vân thì hắn rất muốn ở lại Thanh Giang, làm bí thư thành phố Thanh Giang thì có thể nói là quen việc dễ làm, hắn hoàn toàn có lòng tin kéo Thanh Giang lên chuyến tàu cao tốc để phát triển, biến Thanh Giang trở thành thành phố phát triển kinh tế bậc nhất Giang Nam.

Nhưng Trương Thanh Vân càng nghĩ như vậy thì trong lòng càng loạn, đây là một loại điểm hình của tâm lý bất định. Trương Thanh Vân đôi khi nghĩ rằng mặc kệ sự việc lần này có thành công hay không, chỉ cần được đi qua khoảng thời gian thế này cũng có tác dụng rèn luyện rất lớn.

Người chưa từng lăn lộn trong quan trường thì rất khó hình dung được tâm tình của Trương Thanh Vân lúc này, điều này có thể nói là bước ngoặt lớn nhất trong đời chính trị của hắn. Không riêng gì Trương Thanh Vân lo lắng, ngay cả người nhà và bạn bè cũng rất chú ý.

Vài ngày trước Triệu Giai Ngọc đã đặc biệt từ thủ đô quay về cùng Trương Thanh Vân, sau đó Trương Thanh Vân tức giận thì nàng mới quay về thủ đô. Trong đám bạn bè thì có Vi Cường và Trần Mại là gọi điện đến rất nhiều lần. Trần Mại bây giờ đã tiến lên thành phố Vũ Lăng đảm nhiệm chức phó cục trưởng cục công an, cấp bậc hành chính chỉ là phó ban. Xem xét vào giọng điệu thì Trần Mại hy vọng Trương Thanh Vân được đề bạt, như vậy hắn sẽ cảm thấy rất vinh quang.

Mà Vi Cường lúc này đã ở Ba Lăng nhiều năm, tâm tư cầu tiến cũng càng mãnh liệt. Tin tức Trương Thanh Vân được đề bạt lên chức bí thư đối với Vi Cường thì hoàn toàn có lợi, vì vậy hắn cực kỳ chân thành.

Trương Thanh Vân đứng trên đỉnh núi mà híp mắt nhìn ánh sáng mặt trời đang bừng lên trong không trung, bụng và ngực phối hợp để hít vào thật sâu. Tiểu Lục ở bên cạnh hắn cũng làm động tác tương tự giống như một đứa trẻ đang bi bô tập nói, Trương Thanh Vân không nhịn được phải cười nói:

– Thế nào? Cô cảm thấy phương pháp hô hấp của tôi rất tốt phải không?

Tiểu Lục vội vàng dừng động tác mà không nói lời nào, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân một lúc lâu rồi nói:

– Hít thở sâu chính là biện pháp tốt để giảm bớt căng thẳng và áp lực, điều này rất thích hợp với anh.

Trương Thanh Vân ừ lên một tiếng, hắn đang chuẩn bị mở miệng thì thấy Ân Bằng Phi đi đi trên sườn núi phóng về phía bên này, tốc độ rất nhanh. Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn cảm thấy có tin tức, vì vậy mà kìm lòng không được phải tiến về phía trước vài bước. Khi hắn quay đầu thấy Tiểu Lục đang nhìn mình với vẻ mặt nghi hoặc thì thầm kêu một tiếng hỗ thẹn, xem ra công phu tu dưỡng của mình vẫn còn kém quá xa, không bằng một cô gái trẻ.

Ân Bằng Phi đến rất nhanh, sau năm phút đã lên đỉnh núi, hắn bất chấp thở hồng hộc mà tiến lên phía trước nói:

– Bí thư, trưởng phòng Lưu phòng tổ chức tỉnh ủy gọi điện thoại, anh ấy nói sáng nay muốn gặp anh ở tỉnh ủy.

– Gọi điện khi nào?

Trương Thanh Vân cau mày nói, bây giờ mới là sáng sớm, Lưu Tiến gọi điện vào lúc này à?

– Đúng là vừa gọi điện đến điện thoại của anh vào lúc nãy, vì anh không mang điện thoại theo nên bác gái đưa cho tôi nghe!

Ân Bằng Phi nói, trong ánh mắt lộ ra cái nhìn hưng phấn, hắn nói:

– Bí thư, hình như là tin tức tốt, tôi thấy giọng điệu của trưởng phòng rất tốt.

– Không cần phải phỏng đoán ý đồ của lãnh đạo!

Trương Thanh Vân trầm giọng nói:

– Chúng xa xuống núi, gọi điện cho anh Mã lái xe đến, chúng ta cũng đừng để lãnh đạo đợi lâu.

Trong sân tỉnh ủy, khi Trương Thanh Vân tiến vào trong khu chính thì thấy một căn nhà ba lầu rất đẹp. Tuy nhà nhỏ nhưng khí thế bất phàm, cửa ra vào được canh gác nghiêm ngặt, có thể nói là uy nghiêm và khí thế. Đây là khu nhà mà tỉnh ủy mới xây dựng cho thường ủy, là nơi tổ chức hội nghị thường ủy và tiếp kiến các lãnh đạo với các công tác quan trọng. Trương Thanh Vân dừng xe trong sân, hắn để Ân Bằng Phi và Mã Đại Niên ở lại trong xe, tự mình tiến vào cửa chính của khu thường ủy tỉnh ủy.

Khi Trương Thanh Vân đến cửa và đang định đăng ký với cảnh sát thì thư ký Tiểu Thiệu của Lưu Tiến đang đứng dưới đại sảnh vội vàng hô lên một tiếng rồi ngoắc tay, có người quen thì cảnh sát tất nhiên sẽ mở cửa cho qua. Trương Thanh Vân gật đầu, hắn cảm thấy Tiểu Thiệu này đúng là không tệ, làm việc cẩn thận, vì vậy tiến lên phía trước nói:

– Thư ký Thiệu, đây là lần đầu tiên tôi đến khu nhà thường ủy tỉnh ủy, nếu không có anh thì đúng là khó vào cửa.

Thư ký Tiểu Thiệu nở nụ cười xấu hổ nói:

– Trưởng phòng để tôi ở lại dưới đây đợi anh, sợ anh đi lầm đường, sẽ trực tiếp đi vào khu số 1 tỉnh ủy.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, thư ký Thiệu quả nhiên không hỗ danh là lão thư ký làm việc nhiều năm ở tỉnh ủy, ăn nói rất già lão, khống chế cục diện gần xa đều rất thỏa đáng. Vừa không quá phận lôi kéo làm quen, vừa làm người ta cảm thấy nhiệt tình, điều này chỉ được dùng với những cán bộ có quan hệ tương đối gần với Lưu Tiến. Điều này tất nhiên làm cho người ta cảm nhận được sự hơn người, tất nhiên chỉ khi mình gặp mặt trưởng phòng Lưu mới có được đãi ngộ như vậy.

Trương Thanh Vân đi theo sau lưng thư ký Thiệu, hai người lên lầu ba, khi lên lầu thì quẹo vào một gian phòng như phòng của bí thư. Thư ký Thiệu không có dấu hiệu dừng lại, hắn trực tiếp tiến lên gõ cửa. Trương Thanh Vân hơi mở miệng, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì bên trong cánh cửa vang lên giọng nói của Chiêm Giang Huy:

– Vào đi!

Hầu như khi âm thanh của Chiêm Giang Huy vang lên thì thư ký Thiệu cũng đẩy cửa tiến vào, hắn nói:

– Bí thư Trương, trưởng phòng và bí thư đều ở bên trong, mời anh vào.

Trương Thanh Vân có hơi thất thần, hắn gật đầu vô thức rồi tiến vào cửa. Khi vào bên trong thì cảnh vật đột nhiên biến đổi, bên trong tất nhiê là kết cấu văn phòng, có phòng nghỉ ngơi và phòng thể thao, tất cả đều được trải thảm lông tơ màu đỏ thẫm, giẫm chân lên cảm giác rất xốp, bước đi như mèo không sinh ra chút âm thanh nào.

Trong một gian phòng khá qua loa, Chiêm Giang Huy và Lưu Tiến đang ngồi trên ghế sa lông, hai người đồng thời nhìn về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng vội vàng chào hỏi.

Lưu Tiến cười ha hả nói:

– Thanh Vân, sáng nay tôi gọi điện cho cậu cũng vì phải gặp mặt bí thư, bây giờ bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Thế nào? Trong lòng cậu có cảm giác gì?

– Tôi chỉ cố gắng làm cho tâm tính của mình được vững vàng, không bị ngoại giới quấy nhiễu. Nhưng khoảng thời gian này công tác lại bị ảnh hưởng rất lớn.

Trương Thanh Vân nói.

– Cậu nói rất thật!

Lưu Tiến nói, hắn liếc mắt nhìn Chiêm Giang Huy rồi không nói thêm lời nào. Chiêm Giang Huy chỉ xuống chiếc ghế sa lông còn trống nói:

– Ngồi đi!

Trương Thanh Vân lập tức ngồi xuống, khi đối mặt với hai vị lãnh đạo tỉnh ủy thì hắn cảm thấy áp lực. Trước khi đến hắn tưởng rằng hôm nay sẽ gặp mặt Lưu Tiến, có lẽ đối phương sẽ đại biểu cho phòng tổ chức nói chuyện với mình. Nhưng bây giờ xem ra tình huống là không đúng, nguyên nhân có lẽ là Chiêm Giang Huy muốn bàn luận với mình.

Chiêm Giang Huy nhìn Trương Thanh Vân từ đầu đến chân giống như đây là lần đầu tiên được gặp, điều này làm cho Trương Thanh Vân cảm thấy rất mất tự nhiên. Trong tình cảnh này Lưu Tiến chỉ ngồi bên cạnh và mỉm cười, giống như gặp phải chuyện gì đó rất vui. Khi thấy một lúc lâu mà Chiêm Giang Huy không nói lời nào thì Lưu Tiến nói:

– Bí thư, có phải cần tôi nói chuyện với Trương Thanh Vân không?

Chiêm Giang Huy gật đầu nói:

– Anh nói trước đi!

Lưu Tiến thở ra một hơi nói:

– Thanh Vân, hội nghị thường ủy tỉnh ủy chúng tôi đã có quyết nghị với tình hình Thanh Giang, trong đó vấn đề quan trọng nhất là bí thư và chủ tịch. Chúng tôi quyết định cho anh và đồng chí Nghê Quảng Vũ gánh trọng trách, anh tuổi trẻ bốc đồng, tinh thần mới mẻ và không mất ổn định, mọi người thừa nhận năng lực của cậu.

– Cám ơn lãnh đạo đã tín nhiệm!

Trương Thanh Vân nói, hắn cố gắng hạ thấp giọng điệu của mình nhưng vẫn không thể áp chế để không run rẩy. Khoảng thời gian này hắn rất dày vò, trong lòng lúc nào cũng treo lên vấn đề này, bây giờ có được câu trả lời thuyết phục của Lưu Tiến, tất nhiên trong lòng phải kích động.

Lưu Tiến nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân một lúc lâu, sau đó quay đầu nhìn Chiêm Giang Huy, hai người đều gật đầu. Trương Thanh Vân cũng không chú ý đến hành động mờ ám của hai vị lãnh đạo, lúc này suy nghĩ của hắn đã bay đến phương diện công tác ở Thanh Giang. Từ năm trước hắn đã nhẫn nhịn một bụng tức, cảm thấy tài nguyên trên tay mình là quá ít, vì vậy không dám biểu hiện. Bây giờ mộng tưởng cuối cùng đã thành hiện thực, hắn sẽ ngồi lên chiếc ghế đầu tiên trong thường ủy Thanh Giang, sẽ nắm bánh lái con thuyền Thanh Giang, đây là tín nhiệm cực lớn của tổ chức và lãnh đạo với mình.

– Khụ, khụ!

Chiêm Giang Huy đột nhiên ho khan hai tiếng, văn phòng yên tĩnh bị hai tiếng ho khan vang lên xé rách không gian, Trương Thanh Vân bị kéo về hiện thực. Hắn ngẩng đầu thì phát hiện hai vị lãnh đạo đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ ẩn giấu, mơ hồ có hương vị nghi hoặc.

Trương Thanh Vân vô thức sờ lên mũi, hắn nhìn chung quanh một chút, hắn không phát hiện ra có điều gì dị thường. Nhưng vẻ mặt Lưu Tiến và Chiêm Giang Huy lại tỏ ra có chuyện gì đó, mà chuyện gì? Trương Thanh Vân cảm thấy rất khó hiểu.