Chương 589: Cơ Hội.

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Thanh Vân mơ hồ cảm giác được trong quá trình cạnh tranh của Cảng Thành và Lăng Thủy thì sau lưng có những hàm nghĩa khác.

Lăng Thủy và Cảng Thành là hai thành phố cấp hai trong nước của tỉnh Hoa Đông, khi tranh đoạt thì tất nhiên sẽ dùng hết tất cả khả năng, mà đây cũng không phải là lần đầu tiên, cũng không phải là tranh chấp cuối cùng. Nhưng tranh chấp lần này phải được hội nghị thường ủy tỉnh ủy quyết định, ý nghĩa lần này rõ ràng là không giống.

Bí thư thị ủy Mãi Tùng Niên của Lăng Thủy và bí thư thị ủy Nhuận Uyên của Cảng Thành đều là thường ủy tỉnh ủy, hai thành phố trước nay đều có nhiều tranh chấp, tất nhiên trên hội nghị thường ủy hai người cũng thường xuyên tranh chấp.

Mà lần này hội nghị thường ủy phải thông qua đầu phiếu mới quyết định thành phố nào chiến thắng, tất nhiên sự việc sẽ liên quan đến cấp bậc tranh đấu của hai thành phố trong hội nghị thường ủy. Tuy hai người Mãi Tùng Niên và Nhuận Uyên đều là thường ủy xếp ở vị trí sau cùng nhưng hai người đều sống nhờ vào nhau, nếu xem xét rộng thì tranh chấp lần này là không tầm thường.

“Bí thư là người thích thể diện!”

Sau khi Trương Thanh Vân đến Cảng Thành thì nghe được rất nhiều lời, nhưng lời này bao hàm rất rộng, bí thư thích thể diện, nhưng nói lên vấn đề gì? Nếu một người thích thể diện thì phải có mặt mũi, phải có thực lực và tuyệt đối cao tay. Tất cả quan trường Cảng Thành đều loan truyền những lời này, mà Nhuận Uyên muốn làm được thì phải cao tay.

Ngoài những thứ đó ra thì có thể thấy tâm tư của Nhuận Uyên trong tranh đấu là rất mạnh, vì trong tranh đấu người thắng mới có mặt mũi, mà thất bại thì thật sự mất mặt.

Bây giờ Trương Thanh Vân nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhuận Uyên mà đọc lên những ý nghĩ này, trong lòng cũng bắt đầu linh hoạt hẳn lên. Hắn nhạy cảm phát hiện ra cơ hội của mình đang đến gần, rất có thể sau khi mình đứng vững bàn chân ở Cảng Thành và bày tỏ thực lực và năng lực thì cơ hội sẽ đến.

Trương Thanh Vân nhân cơ hội mà nhìn qua Xa Vĩ, nếu nhìn qua thì thấy chủ tịch giống như không để ý, chẳng qua chỉ cầm bút nhưng không viết chữ nào. Dù là vậy nhưng hai bàn tay lại liên tục ma sát, điều này cho thấy tâm tình của hắn không được bình tĩnh.

Hai người Nhuận Uyên và Xa Vĩ đều rất khát vọng chiến thắng Lăng Thủy trong cuộc tranh chấp lần này, nhưng khát vọng của hai người là không giống nhau. Trương Thanh Vân không muốn dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng hắn thấy khát vọng của Nhuận Uyên cực kỳ mãnh liệt, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Xa Vĩ lúc này rõ ràng đang lo lắng mình bị kẻ khác thọc đao sau lưng.

– Khụ khụ!

Hai tiếng ho khan của Hồng Sơn Trà lập tức làm bầu không khí chấn động, nàng thành công trong quá trình hấp dẫn ánh mắt của người khác, nàng uống một ngụm trà rồi mở miệng nói:

– Bí thư Nhuận, chủ tịch Xa, tôi cảm thấy chúng ta nhất định phải chiến thắng trong trận chiến lần này. Nếu như thắng thì sau này chúng ta sẽ có thể ép bọn họ, nếu không thì…….

Hồng Sơn Trà không tiếp tục nói, nhưng ý nghĩ đã rất rõ ràng. Cơ thịt trên mặt Nhuận Uyên chợt co rút, cuối cùng lão mở miệng nói:

– Trưởng phòng Hồng nói rất đúng, dù là cuối cùng chúng ta có đạt được tư cách tổ chức Tennis Masters hay không, nhưng chúng ta nhất định phải chiến thắng trong cạnh tranh lần này.

Giọng điệu của Nhuận Uyên là rất cao, điều này cho thấy trong lòng lão rất kích động. Lão khựng lại, sau đó tiếp tục nói:

– Nhưng bây giờ mọi người cũng biết người quyết định thắng bại lần này chính là các lãnh đạo thường ủy tỉnh ủy. Tôi nói ra lời này, bây giờ các vị đang ngồi đây có ai có quan hệ với các vị lãnh đạo tỉnh ủy thì đều có thể sử dụng, điều này chúng ta cũng không kiêng kỵ. Lãnh đạo tỉnh ủy cũng không phải tất cả đều biết ưu thế của Cảng Thành chúng ta, vì vậy chúng ta phải thông qua con đường khác biệt để làm sao cho lãnh đạo biết rõ hơn, như vậy ba ngày sau mới có thể cùng đánh cược một lần với Lăng Thủy.

Nhuận Uyên nói ra những lời này đã rất rõ ràng, nói rất trắng trợn, càng bày tỏ những khát vọng bức thiết của lão. Bây giờ lão đã hết lời, mọi người trong phòng họp bắt đầu châu đầu ghé tai. Đúng như lời nói của Nhuận Uyên, những vị ngồi đây đều có gốc rễ ở tỉnh thành, nhưng sau khi bàn bạc một lúc lâu mà không ai đám đứng ra nói vài lời chắc chắn.

Trương Thanh Vân liên tục quan sát Trần Thành, hắn cho rằng đối phương là người đứng ra đầu tiên, vì Trần Thành có quan hệ với bí thư Chu ở tỉnh ủy, một phiếu của bí thư Chu đã được xác định. Nhưng Trần Thành lại không đứng ra, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt mất tự nhiên, Trương Thanh Vân cũng cảm thấy kinh ngạc.

– Chủ tịch Thanh Vân, cậu có ý kiến gì không?

Xa Vĩ đột nhiên nói một câu, mục tiêu là Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn liếc về phía Nhuận Uyên rồi nói:

– Tôi biết chúng ta phải xuất toàn lực để nhất định thắng lợi, tất cả đều do bí thư cầm lái.

Xa Vĩ đỏ mặt, hắn nghĩ Trương Thanh Vân không có cơ sở gì ở Hoa Đông, vì vậy mới đột nhiên đặt câu hỏi cốt để Trương Thanh Vân phải bất ngờ mà bối rối. Nhưng không ngờ đầu óc đối phương lại rất nhanh nhạy, trả lời vừa phù hợp vừa mỉa mai Xa Vĩ hắn không làm nên chuyện, phải quay về tìm Nhuận Uyên. Những lời này chọc vào khúc xương sườn mềm nhất của Xa Vĩ, hắn sao có thể chịu được?

– Được rồi, không nên tranh luận.

Nhuận Uyên mở miệng nói:

– Thế này vậy, chúng ta cùng nhau suy tính, tôi sẽ tự mình đến thăm hỏi bí thư Tần, nhưng…….

Nhuận Uyên mở miệng nói ra tên ba vị lãnh đạo, lão tỏ vẻ có thể ra mặt để liên hệ với các lãnh đạo này. Lão nói xong thì Xa Vĩ cũng mở miệng nói đã đến thăm hỏi bí thư Đái của ủy ban kỷ luật, tình hình cũng không tồi.

Hai vị lãnh đạo đã nói ra ý nghĩ mà đám người bên dưới cũng không ai dám tự mình đứng ra bày tỏ thái độ. Nếu dựa theo tình cảnh trước mắt thì Nhuận Uyên có thể thuyết phục được hai người, công thêm bí thư Đái của ủy ban kỷ luật là ba người, vừa đạt đến tiêu chuẩn một nửa thắng lợi.

– Phó bí thư Chu!

Cuối cùng Nhuận Uyên mở miệng, ánh mắt chậm rãi đảo qua mặt Trần Thành. Lúc này Trần Thành cũng nói:

– Bí thư, sợ rằng rất khó thuyết phục bí thư Chu. Lăng Thủy bên kia đến quá nhanh, bí thư Chu có sự thừa nhận với thực lực của đám người này, anh ấy cho rằng bọn họ tốt hơn chúng ta, điều này…….

Trần Thành khựng lại một chút, có lẽ cảm thấy xấu hổ nên tiếp tục bổ sung:

– Trưởng phòng Mã của phòng tổ chức tỉnh ủy tôi cũng có thể thử sức, nhưng cũng không dám đảm bảo chắc chắn.

Trương Thanh Vân thấy vẻ mặt Nhuận Uyên chợt phát lạnh, dù Trần Thành nói ra những lời thật sự nhưng đã làm tổn thương sĩ khí, nói thẳng ra là không có hy vọng. Điều này là rất kiêng kỵ trước mặt một bí thư thích thể diện, nhưng có lẽ Trần Thành cũng là bất đắc dĩ. Chu Thủ Tuân dù sao cũng là anh rể hắn, nhưng trên chính trị thường tàn khốc như vậy, có lẽ bây giờ trong lòng Trần Thành cũng rất uể oải.

– Trưởng phòng Lý sở tuyên truyền, chủ tịch Đàm mặt trận tổ quốc!

Nhuận Uyên nói ra hàng loạt chức danh, nhưng sau đó không có người nào dám tiếp lời. Vẻ mặt Nhuận Uyên ngày càng khó coi, còn mười một người thường ủy, nhưng bây giờ lão đã nói ra năm người, dù năm người kia ủng hộ thì cũng không đủ cho Cảng Thành. Hơn nữa năm người này cũng không dễ thuyết phục, như vậy ý nghĩa là Cảng Thành không nên tranh đua nữa sao?

– Chính ủy Dương của quân khu tỉnh Hoa Đông!

– Chính ủy Dương thì tôi đi được, chắc không có vấn đề gì.

Câu nói sau cùng của Nhuận Uyên bị Trương Thanh Vân tiếp nhận, mọi người quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt người nào cũng khiếp sợ.

Trong hội nghị thường ủy hôm nay thì Trương Thanh Vân hoàn toàn bị người khác xem nhẹ, người nào cũng biết hắn không có căn cơ ở Hoa Đông, nếu như vậy thì chẳng có tác dụng gì. Nào ngờ vào lúc quan trọng thì trên tay hắn còn một quân bài cứng ngắc, quân đội thường nằm ngoài chính trị, tuy phe phái ở Hoa Đông rất mạnh nhưng không thể ảnh hưởng đến quân đội, mà Trương Thanh Vân thì cực kỳ có ưu thế trên phương diện này.

Trong mắt Nhuận Uyên lóe lên cái nhìn kỳ dị, lão hầu như không chút do dự mà lập tức đưa chính ủy Dương vào trong số đối tượng có thể nắm chắc. Trong lòng lão cũng không dám khinh thường Trương Thanh Vân, lúc này lời nói của đối phương có vẻ linh hoạt nhưng thật ra lại là khẳng định, điều này đã nói lên điều gì? Trong thường ủy tỉnh ủy, dù là người thân cận nhất với Nhuận Uyên thì lão cũng không dám nói chắc như vậy, xem ra Trương Thanh Vân tuyệt đối có bối cảnh trong quân đội.

Nhuận Uyên nghĩ đến đây thì thầm cảm thấy may mắn vì không ép Trương Thanh Vân quá mau. Lão đứng cao, là quan viên cấp phó bộ, còn có không gian bay lên, lão không thể không suy xét cho tương lai của mình. Đúng, ở Hoa Đông thì Nhuận Uyên lão có căn cơ, lão có thể kiêu ngạo vì bài tẩy của mình. Nhưng nói một cách không chính xác thì một ngày nào đó sẽ phải nhận chức ngoài tỉnh, nếu ép Trương Thanh Vân quá mức thì sợ rằng sẽ để lại hậu hoạn.

– Thanh Vân, cậu có thể đứng ra vào thời điểm mấu chốt là rất tốt, rất tốt. Bây giờ chúng ta có sáu điểm, tuy vẫn nằm trong hoàn cảnh xấu, nhưng chỉ cần chúng ta có gắng hết sức thì cũng chẳng phải không có khả năng thắng được Lăng Thủy.

Nhuận Uyên nói, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân rất nhu hòa.

Tình cảnh này rơi vào trong mắt lại làm cho Xa Vĩ cảm thấy khó chịu, Trương Thanh Vân đúng là không có căn cơ, nhưng lúc này Xa Vĩ đã thấy Trương Thanh Vân giống như một thân cây vạn năm, rễ cắm rất sâu. Bây giờ khi đối phương có chỗ dựa thì rễ cũng xuất hiện, đối thủ như vậy mới thật sự đáng sợ.

– Các vị, chiều nay tôi sẽ đích thân đến tỉnh thành để quyết chiến lần này, ý của tôi là nên có một người bên phía chính quyền đi cùng. Thanh Vân, các anh xem ai đi là phù hợp hơn?

Nhuận Uyên nói.

Xa Vĩ có chút do dự, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân vội nói:

– Nếu bí thư không chê thì tôi theo anh đi một chuyến. Bây giờ là cuối năm, công tác ở thị ủy cũng bề bộn, anh và chủ tịch Xa không nên đi cùng một lúc.

– Hơn nữa nói về thuật dùng binh thì tôi là người mới vào tỉnh thành, nói không chừng sẽ có thể mê hoặc kẻ địch, hơn nữa vài nhiều lúc thì những gương mặt xa lạ rất tốt. Bí thư thấy sao?

– Tốt, ý nghĩ của cậu rất hợp với ý tôi, cậu là cán bộ cao cấp mà chính cục tổ chức trung ương đề bạt, sau khoảng thời gian ngắn rèn luyện thì bây giờ đã cuối cùng có được sự kỳ vọng của nhân dân. Đây là vấn đề rất quan trọng, đáng để vui mừng. Chuyện mừng công cứ để khi trở về rồi nói sau.

Nhuận Uyên nói, vẻ mặt rất khuyến khích.