Chương 1105: Không Nể Tình

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trương Thanh Vân kinh ngạc vì sự xa hoa của hội sở nhưng vẻ mặt vẫn không chút biểu cảm.

Trương Thanh Vân quan sát tinh tế và thấy Hà Khôn nhíu mày, rõ ràng trước kia Hà Khôn cũng chưa từng đến nơi này.

Hôm nay bốn người đến đây, căn bản đều là người quen cũ, nếu xét độ tuổi thì Trương Thanh Vân nhỏ nhất, nhưng Uông Phong lại nâng Trương Thanh Vân đến gần bên Hà Khôn, lão tự nguyện xếp sau, cuối cùng là lão Tứ của Triệu gia.

Nếu là năm xưa thì Trương Thanh Vân sẽ từ chối, nhưng bây giờ tâm tính của hắn không như trước, cũng không quan tâm đến vài chuyện nhỏ nhặt. Ăn một bữa cơm và xếp vị trí gì, đây là những thứ rất tục tằng, hắn không thèm quan tâm đến những vấn đề này.

Sau khi trải qua giới thiệu của Uông Phong thì Trương Thanh Vân mới biết trong tỉnh Giang Nam thì ăn hải sản tươi nhất chính là ở đây. Hôm nay bốn người tụ tập, tất cả những vấn đề sắp xếp đều do Uông Phong và Triệu Tứ ca đảm nhiệm.

Mọi người ngồi xuống, Uông Phong cười ha hả nói:

– Thanh Vân, Uông đại ca của cậu đã già, cũng không gạt cậu, năm nay tôi đã ở Mỹ được nửa năm rồi.

Uông Phong chỉ vào vị trí trái tim rồi lắc đầu nói:

– Trái tim có vấn đề, là loại bệnh rất khó trị hết, đáng lý ra bác sĩ cũng không cho về nước, nói là bệnh còn chưa khỏi hẳn. Tôi nios cho anh ta biết, nếu bệnh tôi khỏi hẳn thì phải mất mười năm hai mươi năm, khi đó đã ngừng thỏ, chỉ cần châm thêm một mồi lửa là xong, bệnh gì mà chẳng khỏi?

Uông Phong cười có chút thê lương, Trương Thanh Vân khoát tay nói:

– Anh cũng đừng nói như vậy, anh còn trẻ, anh nói như vậy thì chú Hà sao có thể gắng gượng nổi?

Uông Phong liên tục khoát tay nói:

– Chú Hà sức khỏe rất tốt, tôi không khỏe vì bệnh, như vậy ai không nản chí? Bây giờ tôi không thể uống rượu, thuốc không thể hút, thức ăn cay không thể nuốt, thịt lại càng phải cấm, vi thú cuộc sống giảm đi bảy tám phần.

Trương Thanh Vân không nói gì thêm, thực tế hắn cảm thấy lần này Uông Phong già hơn rất nhiều, hai mái tóc đã hoa râm, người nhìn qua rất gầy gò, đặc biệt là xương gò má nổi lên, nhìn qua có vẻ còn lớn hơn cả độ tuổi thực tế.

Trương Thanh Vân biết rõ chuyện Uông Phong sinh bệnh, hắn còn đặc biệt để cho Triệu Giai Ngọc đến thăm, sau đó thấy không nguy hiểm đến tính mạng nên hắn mới bỏ qua. Nhưng bây giờ xem ra, sau khi bệnh nặng thì khí chất và hình tượng của Uông Phong đã không còn giống như ngày trước.

Sinh lão bệnh tử, không ai có thể thoát khỏi sự thật tàn khốc này, một người phát triển có một phần là kinh nghiệm, phần còn lại là thời gian. Sau khi trải qua sinh tử, trải qua ốm đau thì cách nhìn sự vật và thậm chí là nhân sinh quan và giá trị quan đêu có thay đổi rất lớn.

Trương Thanh Vân còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Uông Phong, khi đó hắn mới hơn hai mươi, là bí thư một thị trấn, khi đó Uông Phong cũng chỉ gần bốn mươi. Năm đó hai người uống hết năm bình rượu đế, uống rượu tâm tình, khi đó Trương Thanh Vân còn làm cho Uông Phong giật mình.

Trong góc Ung Bình thì Trương Thanh Vân sẽ có được nhiều hơn bao nhiêu kiến thức, người hắn kết bạn có cấp bậc cao nhất chính là bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện, còn gặp qua và phó chủ tịch thành phố. Với kiến thức như vậy, Trương Thanh Vân gặp mặt một Uông Phong với lai lịch thần bí, hơn nữa còn là người thủ đô, sao không bị thuyết phục cho được?

Tình cảnh đó mỗi lần được nghĩ lại giống như ngày hôm qua, nếu tính ra thì cũng đã hơn mười năm, Trương Thanh Vân đã liên tục phát triển và trưởng thành, Uông Phong thì ngày càng già. Một đại thiếu gia ở thủ đô năm xưa đã dần già đi, thế giới đúng là bãi bể nương dâu.

Uông Phong thích uống rượu mà không thể uống rượu, Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không uống. Hà Khôn đã về hưu, bộ dạng không thể so sánh nổi với trước kia, tóc không nhuộm đã trắng hơn phân nửa, trên mặt không còn được hóa trang, có thể thấy rõ những nếp nhăn rất sâu.

Tất nhiên Hà Khôn già yếu cũng không phải chỉ là vấn đề hóa trang, lão từ địa vị cao rút về hưu, đột nhiên rơi vào hoàn cảnh không có việc gì làm, khoảng thời gian nằm không chờ chết làm người ta cảm thấy rất dày vò.

Đặc biệt là Hà Khôn mới chỉ sống ở Giang Nam được một thời gian thì đã có người muốn đẩy lão đi, điều này là đả kích lớn cho lão, cuối cùng lão bất đắc dĩ phải rời Giang Nam đến an cư ở thủ đô. Một người Giang Nam mà đến dưỡng lão ở thủ đô, tất nhiên sẽ khó tránh khỏi tình cảnh không hợp, điều này cũng là một nhân tố làm cho lão có vẻ ngày càng già.

Trương Thanh Vân không nhìn ra cảm giác tức giận từ mặt Hà Khôn và Uông Phong, nhưng dù là Triệu Tứ ca thì cũng là như vậy, rất khách khí nhưng nụ cười nhiều ít gì cũng có sự giả tạo.

Trương Thanh Vân kéo tập đoàn cầu đường Giang Nam vào trong danh sách đen về đấu thầu của khối chính quyền tỉnh, điều này làm cho tập đoàn cầu đường Giang Nam gặp tổn thất lớn, lần đầu tiên những công trình mà bọn họ đã trúng thầu phải đấu thầu lại. Mặt khác Triệu Tứ ca cũng có trù bị đưa công ty con ra thị trường, vì sự cố phát sinh mà chuyện này căn bản bị hớ, tổn thất thế nào hoàn toàn có thể hiểu được.

Trương Thanh Vân có thể dự liệu bữa tiệc hôm nay khó thể giải quyết được vấn đề, nhưng hắn không sợ, vì đã bắn cung là khó thể quay đầu mũi tên, Trương Thanh Vân đã liên hệ quá lâu với các phe phái con nhà quan, hắn biết chỉ có đánh bọn họ thật đau, như vậy bọn họ mới biết lợi hại, mới khôn ra.

Một bữa cơm đần độn vô vị, Trương Thanh Vân gần đây thích ăn hải sản nhưng lúc này cũng chẳng có cảm giác gì. Trên bữa tiệc, Hà Khôn nói:

– Thanh Vân, gần đây Giang Nam có hành động chuyên nghiệp để kiểm tra chất lượng công trình kiến trúc, đồng thời còn đả kích các vấn đề phát sinh, đây là chuyện tốt, cần phải đẩy mạnh giúp đỡ.

– Nhưng khi chúng ta hành động thì phải khách quan suy xét tình huống chứ? Những công ty và tập đoàn có chút vấn đề cũng bị đưa vào sổ đen, cuối cùng tất cả đều vào sổ đen, sau này Giang Nam còn có những xí nghiệp thực lực mạnh ở lại trong sản nghiệp xây dựng sao?

– Pháp luật không trách số đông, đối với những công ty xí nghiệp thực lực mạnh và thái độ nhận sai tốt đẹp, có cần nhả ra cho bọn họ một cơ hội hay không?

Hà Khôn chậm rãi nói, trong ký ức của Trương Thanh Vân thì Hà Khôn luôn nói những lời hàm súc, nhưng hôm nay lão lại nói ra với nội dung rất rõ ràng. Nhưng điều này cũng làm người ta ngửi ra mùi, Hà Khôn đã không còn uy nghiêm và uy phong như năm xưa.

Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không trực tiếp phản đối ý kiến của lãnh đạo cũ, hắn chỉ nói sẽ mở hội nghị thu thập ý kiến, sẽ cho nhân dân làm chủ. Một chiêu này của Trương Thanh Vân rất trưởng thành, năm xưa khi hắn xuống Cảng Thành cũng đã từng mở hội nghị thu thập ý kiến, mở hội nghị hiệp thương chính trị để tìm đường đi.

Hôm nay lãnh đạo cũ là Hà Khôn đến cầu tình, lão tỏ ra có chút khách khí, trong ấn tượng của Trương Thanh Vân thì Hà Khôn không phải là người thích làm những chuyện thế này. Lão từng là bí thư tỉnh ủy, lão luôn có tôn nghiêm riêng biệt, nếu chẳng phải bất đắc dĩ thì cần gì phải muối mặt đến đây?

Trương Thanh Vân biết rõ, Hà Khôn ra sức như vậy chủ yếu cũng là nguyên nhân Hà Tuấn đầu tư lớn vào tập đoàn cầu đường Giang Nam, những năm này hắn kinh doanh ở bên ngoài không khá, bị người ta ám hại, có thể nói là khốn khổ.

Khi Hà Tuấn quay vè trong tình huống đại bại thì cha là Hà Khôn lại về hưu, hắn cũng không thể được thuận buồn xuôi gió như năm xưa. Cuối cùng hắn quyết định lợi dụng vào tư cách Triệu gia mà đầu tư vào trong tập đoàn cầu đường Giang Nam, muốn kiếm chút lợi nhuận thực tế.

Hà Tuấn đầu tư mạnh vào tập đoàn cầu đường Giang Nam, bây giờ có chuyện, như vậy chẳng khác nào con đường phát tài của hắn bị cắt đứt, hắn không thể không vội vàng mời cha đi ra.

Trương Thanh Vân đến tham gia bữa tiệc, hắn đã sớm hiểu rõ những vấn đề này, cũng chính vì biết được nhiều nên mới đi đường vòng với Hà Khôn.

Nhưng thế sự thường khó lưỡng toàn, Trương Thanh Vân chưa biết rõ ràng thì sẽ không ra tay hàm hồ.

Hà Khôn đụng phải một cây đinh mềm trước mặt Trương Thanh Vân, lúc này Uông Phong cười nhạt nói:

– Thanh Vân vẫn luôn là như vậy, làm việc gì luôn có khí thế trước nay chưa từng có, tôi bội phục cậu nhất là vấn đề này.

– Nhưng cũng có một câu thường nói, cứng thì dễ gãy, có nhiều vấn đề nên hòa hợp hơn, chú Hà là lãnh đạo cũ đức cao vọng trọng, lời của chú ấy là lời vàng ngọc, mong rằng Thanh Vân cậu sẽ nghĩ lại.

Trương Thanh Vân híp mắt nhìn Uông Phong, hắn đột nhiên cười lên ha hả, giọng cười chấn sàn nhà, một lúc lâu sau mới nói:

– Uông đại ca, chúng ta đều là người quen, anh cũng hiểu tính cách của tôi, ở một số phương diện tôi rất mạnh về tính nguyên tắc, có một vài vấn đề tôi làm không được, cũng không dám làm.

– Những thứ khác thì tôi không biết, nhưng cục diện Giang Nam thì không thể tiếp tục như vậy, nếu không thì sẽ xong đời. Tôi là một chủ tịch tỉnh Giang Nam, không thể không có quyết sách, không thể không đột phá.

Trương Thanh Vân dừng lại một chút rồi nói:

– Tất nhiên, Trương Thanh Vân tôi làm việc gì cũng xem xét chứng cứ, tất cả đều dựa theo quy củ. Ví dụ như chế độ sổ đen, đây là quyết nghị của khối chính quyền, điều này có tác dụng rất lớn đến hệ thống đấu thầu, không thể không thúc đẩy.

– Tôi tin điều này sẽ không xung đột với bất kỳ văn bản luật nào trong nước, hơn nữa chúng tôi quản lý sổ đen cũng rất khoa học, không oan uổng bất kỳ xí nghiệp và cá nhân nào. Tôi nghĩ nếu công trình nào có vấn đề thì công ty xây dựng nên có gan đứng ra gánh vác trách nhiệm.

Trương Thanh Vân ho khan một tiếng, tâm tình có chút biến động, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tứ ca, hắn lên giọng nói:

– Một sổ đen thì tính là gì? Những công trình có vấn đề kia đã và đang gây ra bao nhiêu tổn thất cho đảng và nhân dân? Tạo ra bao nhiêu tai họa ngầm cho cuộc sống và sản xuất của nhân dân? Tổn thất đó là không thể đánh giá, tai họa ngầm là khó thể xem xét.

– Hôm nay tôi nói cho mọi người biết, sổ đen chỉ là bước đầu tiên mà thôi, chúng tôi sẽ kiêm tra, sẽ chống án lên cơ quan kiểm sát đối với những xí nghiệp và cá nhân có vấn đề, phải dùng pháp luật để chế tài bọn họ.

Trương Thanh Vân lên tiếng thì tất cả mọi người đều trầm mặc, Hà Khôn và Uông Phong đưa mắt nhìn nhau, ai cũng rất xấu hổ. Mãi đến lúc này bọn họ mới biết Trương Thanh Vân hung ác danh bất hư truyền, khi cần hành động sẽ chẳng để lại bất kỳ chút tình cảm nào, dù Hà Khôn là một lãnh đạo cũ, dù Uông Phong cáo già có giao tình tốt với Trương Thanh Vân thì cũng cảm thấy khó thể lay chuyển