Chương 1259: Ngũ Học Văn Đi Hay Ở

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kim Diệu dùng một tư thái kính sợ nghe Trương Thanh Vân phát biểu.

Trương Thanh Vân nói chuyện rất đơn giản, hắn chủ yếu nói về vấn đề làm tốt quan hệ giữa thủ đô và các tỉnh thành chung quanh, không phải vì mình là thủ đô mà tự cho là giỏi, ban ngành thủ đô cần phải đứng ở lập trường khách quan và ngang hàng để giải quyết những quan hệ với các tỉnh thành chung quanh.

Vì có quan niệm này mà Trương Thanh Vân nói về những ma xát giữa thủ đô và Kinh Tân trong thời gian qua:

– Vì sao hai thành phố chúng ta xuất hiện ma xát? Nguyên nhân chủ yếu là hai bên có địa vị không đứng thành hàng, vì vậy sau này nhất định phải định vị lại các mối quan hệ, tất cả phải vì một thái độ tốt.

Trương Thanh Vân nói chuyện rất hàm súc, đồng thời cũng không phải tình cảm mãnh liệt, tất cả đều rất khách quan, không một câu quá khích, nhưng nghe vào tai Kim Diệu lại hoàn toàn có ý vị khác biệt.

Vì trước đó Trương Thanh Vân đã phát biểu vài lời ở hội nghị cán bộ quận Đông, hắn nói bây giờ các tỉnh thành bên ngoài đều nghĩ rằng thủ đô bọn họ có rất nhiều vấn đề. Những lời này nghe qua có vẻ rất đạo lý, thực tế đang chỉ trích đám người ngoài chỉ thấy được một mặt sự việc.

Bọn họ thấy được những vấn đề của thủ đô và các tỉnh thành chung quanh, không thấy sự phồn vinh và địa vị nổi bật của thủ đô, những tác dụng phóng xạ với các tỉnh thành xung quanh. Nếu nói một cách không khoa trương, nếu không có thủ đô thì toàn bộ khu Hoa Bắc sẽ không thể nào phồn vinh như lúc này.

Thủ đô vừa phát triển vừa có tác dụng trợ giúp rất nhiều với các tỉnh thành xung quanh, nếu thủ đô có vũ đức, nếu các tỉnh thành khác rời khỏi mối quan hệ với thủ đô, như vậy bọn họ sẽ phát triển ra sao?

Trong những lời nói của Trương Thanh Vân, câu nói “có vài tỉnh thành”, rõ ràng có ý châm chích, mục tiêu chính là Kinh Tân.

Có những lời phát biểu này của Trương Thanh Vân, bây giờ hắn lại nói về vấn đề định vị quan hệ giữa hai bên, lời này có ý nghĩa rất sâu xa. Theo lời của Trương Thanh Vân, thủ đô mà rời khỏi mối quan hệ với Kinh Tân thì đảm bảo sinh tồn cho chính mình không phải là vấn đề, nhưng những năm này Kinh Tân có nhiều phương diện dựa vào thủ đô, nếu lại định vị mối quan hệ thì còn không gian tồn tại như trước hay không?

Nếu định vị không tốt, kết quả cuối cùng sẽ là Kinh Tân hay thủ đô thiệt hại nặng? Trương Thanh Vân có tài khống chế với những gì mịnh đã nói, hắn cố ý làm cho sự việc trở nên hàm hồ, bên trong có hương vị làm người ta phải xem xét.

Kim Diệu khẽ thở dài một hơi, trong lòng biết rõ, lần này Ngũ Học Văn đã tính sai. Ngũ Học Văn giận dỗi, có tâm tính náo loạn, trung tâm chỉ là một chữ “nóng”. Dù là vấn đề cung cấp điện, khí, nước đều liên quan đến nhịp thở của dân chúng, đều là chuyện khẩn cấp, cực kỳ nguy hiểm.

Ngũ Học Văn nắm lấy chỗ hiểm này mà chụp lấy cổ thủ đô, muốn bóp cổ Trương Thanh Vân, nào ngờ vào đúng lúc khẩn cấp thì Trương Thanh Vân còn nghĩ đến con đường quân đội.

Là thủ đô của Trung Quốc, không thể nào chỉ đảm bảo một tuyến, phần lớn các tài nguyên cuộc sống, ngoài những con đường bình thường còn có những tuyến đường đặc thù, Trương Thanh Vân sử dụng con đường đặc thù này.

Hơn nữa con đường này là cực kỳ hùng mạnh, dựa theo lời nói của Trương Thanh Vân, như vậy quá trình diễn luyện sẽ có thể kéo dài một năm. Có một năm giảm xóc, Trương Thanh Vân hoàn toàn có thể nghĩ ra biện pháp hóa giải nguy cơ trước mắt.

Với quan hệ giữa thủ đô và Kinh Tân, bây giờ Kinh Tân đột nhiên gây khó dễ, rõ ràng là đột nhiên tập kích, nhưng một chiêu này không thể chế địch, thủ đô là một thành phố lớn chiếm vị trí trung tâm khu Hoa Bắc, nắm giữ tất cả nhân tài, địa lợi, đầu tư, kỹ thuật, tài nguyên.

Tất cả các tỉnh thành xung quanh nếu lời khỏi lực phóng xạ của thủ đô, như vậy căn bản sẽ không còn chỗ dựa.

Dưới điều kiện như vậy Trương Thanh Vân có thể dùng vô số biện pháp áp chế Kinh Tân.

Ngũ Học Văn cố ý làm khó Trương Thanh Vân, hắn tính toán Trương Thanh Vân sợ ném chuột vỡ bình, không dám phản công. Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đã hóa giải tất cả nguy cơ, tình thế đã khác hẳn, chỉ cần Trương Thanh Vân thích thì hoàn toàn có thể tiến hànn định vị mối quan hệ giữa hai bên.

Nếu định vị lại mối quan hệ, như vậy thủ đô có thể lợi dụng ưu thế kinh tế, văn hóa, nhân lực, tài nguyên, đầu tư để bóp chặt cổ Kinh Tân.

Dưới cục diện như vậy nhưng Trương Thanh Vân giương cung mà không bắn, suốt ngày hắn đi đến thị sát những vùng giao tiếp giữa thủ đô và Kinh Tân, hôm nay lại nói vài câu với Kim Diệu, ý đồ thế nào? Hoàn toàn có thể nghĩ ra được.

Cao tầng chính trị, thực chất đến địa vị chính trị như Trương Thanh Vân và Ngũ Học Văn thì đôi khi không cần động tác, nên để lại mặt mũi cho nhau, đồng thời cũng đảm bảo tính nghiêm túc của tổ chức.

Ngũ Học Văn dù sao cũng là ủy viên bộ chính trị trung ương, là người nổi tiếng trên chính đàn Kinh Tân, nhân dân gọi hắn là Ngũ Chính Cục. Hắn là lãnh đạo quốc gia, bảo vệ mặt mũi của hắn, cũng là để lại mặt mũi cho tổ chức.

Nhưng giữ mặt mũi cho đối phương, Trương Thanh Vân bây giờ cũng phải làm vài việc không cho ai biết, hắn có năng lực, có thực lực phản kích Ngũ Học Văn. Hơn nữa nếu hắn phản kích thì sợ rằng nguy cơ của Ngũ Học Văn sẽ khủng bố hơn nhiều.

Kim Diệu nhìn thấu những vấn đề này, vẻ mặt hắn rất thận trọng, trong tai nghe những lời phát biểu của Trương Thanh Vân, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ nên đem những lời này truyền đạt cho Ngũ Học Văn thế nào.

Chính trị có rất nhiều chuyện không cần nhìn thấy quá rõ, Trương Thanh Vân nói chuyện với Kim Diệu, hắn muốn nhờ thân phận của Kim Diệu để ngã bài với Ngũ Học Văn. Mọi người đều là thành viên phái Kinh Tân, Kim Diệu quen thuộc Ngũ Học Văn hơn Trương Thanh Vân rất nhiều, vì vậy để Kim Diệu truyền lời là hoàn toàn hợp lý.

Trên đường cao tốc Kinh Tân và thủ đô, mùa này hai bên đường bừng bừng sức sống.

Khí trời phương bắc thường khô ráo quanh năm, mùa xuân khá sảng khoái, không ẩm ướt như phương nam, hơn nữa lại khá ấm, đây là mùa khá phù hợp.

Bí thư thị ủy Kinh Tân đang ngồi ở hàng ghế sau xe, ánh mắt si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, tốc độ xe không nhanh cũng không chậm, căn bản là đều đều.

Lúc này Ngũ Học Văn nhíu mày rất sâu, hai hàng chân mày nhíu lại không giãn, tinh thần kém xa bộ dạng trấn định ngày thường.

Một lúc lâu sau Ngũ Học Văn mới thở ra một hơi.

Ngũ Học Văn tuyệt đối không ngờ Trương Thanh Vân có ảnh hưởng đến Trung Nguyên và Hoa Đông, thậm chí còn được cả quân đội giúp đỡ. Thậm chí hai lãnh đạo lớn của phái Kinh Tân là Chiêm Giang Huy và Hùng Tiên Vân, cả tổng bí thư Lương, thủ tướng Lăng cũng giúp đỡ Trương Thanh Vân.

Người trong nghề chỉ cần vung tay là biết thế nào, bây giờ Ngũ Học Văn mới chính thức cảm nhận được sức mạnh của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân không có quá nhiều nhược điểm, hoặc nói không có nhược điểm. Một nhược điểm khó có được chính là còn quá trẻ, vì vậy mà có vẻ khiếm khuyết khi đứng đầu thủ đô.

Ngũ Học Văn là người muốn lợi dụng nhược điểm này của Trương Thanh Vân, bởi vì hắn không cam lòng nhìn tất cả lực lượng của phái Kinh Tân rơi vào trong tay Trương Thanh Vân.

Ngũ Học Văn có cảm tình rất sâu với phái Kinh Tân, cũng vì cảm tình sâu đậm nên cực kỳ mẫn cảm. Ngươi như Trương Thanh Vân, không làm gì tốt nhưng động tay là muốn chém giết quan viên phái Kinh Tân, điều này làm Ngũ Học Văn cảm thấy khó thể tha thứ.

Một phái thường là tập hợp những người cùng chung chí hướng, nếu đã chung chí hướng thì Trương Thanh Vân việc gì phải giẫm người cùng phái dưới chân mình?

Vì điều này mà Ngũ Học Văn muốn tranh chấp với Trương Thanh Vân, hắn không tin với kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm ở phái Kinh Tân, hơn nữa lý lịch lại sâu, nhìn qua có vẻ còn cao hơn Trương Thanh Vân, hắn có thể tranh chấp với Trương Thanh Vân.

Nhưng sự thật tàn khốc, Trương Thanh Vân có lực lượng lớn và mánh khóe rộng, quân khu thủ đô cũng bị hắn điều động.

Thủ đô vì những vấn đề về quốc phòng mà bỏ ra khá nhiều tiền của, rất nhiều vốn liếng. Sau khi xây dựng đất nước nhiều năm và những công trình như vậy vẫn được âm thầm tiến hành, bây giờ Trương Thanh Vân lại đưa những công trình đó ra ngoài.

Có nhân tố Trương Thanh Vân, còn có nhân tố lãnh đạo quân đội, thậm chí còn căn cứ vào hoàn cảnh trong nước và quốc tế, ý chí của Trương Thanh Vân có thể được dung hợp bởi lãnh đạo quốc gia, điều này cho thấy hắn có ưu thế ra sao.

Ngũ Học Văn nghĩ đến cuộc điện thoại của Kim Diệu mà không khỏi hừ một tiếng, Trương Thanh Vân liên tục hoạt động vài ngày ở thủ đô, Ngũ Học Văn biết rõ như lòng bàn tay. Trương Thanh Vân phát biểu ở đâu cũng có tính châm chích, điều này rõ ràng chĩa vào người Ngũ Học Văn.

Ngũ Học Văn cũng là kẻ lão luyện, những hành động của hắn không để người ta chụp mũ, Những gì mà Kinh Tân trước đó làm với thủ đô đều được xem xét cẩn thận, Trương Thanh Vân dù biết bên trong có vấn đề cũng chỉ có thể nuốt răng vào bụng mà thôi.

Nhưng bây giờ biểu hiện của Trương Thanh Vân có vẻ như còn cáo già lão luyện hơn cả Ngũ Học Văn, vì hắn không làm gì, chỉ khống chế tất cả, điều này làm cho Ngũ Học Văn khó thể dứt ra được.

Trương Thanh Vân rõ ràng có ý không chiến đấu mà có thể khuất phục người, điều này làm cho Ngũ Học Văn cảm thấy không thoải mái.

– Tiểu Thiệu, lần này đi thủ đô, cậu không cần theo tôi trong tất cả hành trình, vợ con cậu không phải ở thủ đô sao? Bỏ nhiều thời gian với cô ấy một chút.

Ngũ Học Văn đột nhiên mở miệng nói, hắn nói với thư ký Thiệu Hoa đang ngồi ở ghế lái phụ.

Thiệu Hoa chợt ngây người, hắn mấp máy môi vài lượt muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng hắn trầm ngâm một lúc lâu mới nói:

– Vợ tôi công tác bận rộn, đơn vị bọn họ bình thường rất ít khi được nghỉ.

Ngũ Học Văn nhíu mày nói:

– Vậy cậu cứ tự do kiếm vài hoạt động giải trí, lần này sợ rằng chuyện xuống tuyến dưới rèn luyện sẽ được chứng thực, với tư chất của cậu đã đủ xuống tuyến dưới phát triển…….

Thiệu Hoa ngây người tại chỗ, hắn không biết nói sao. Hắn là người thường kỳ hoạt động trong quan trường, tất nhiên hiểu được lời nói của thủ trưởng, nhưng hiểu làm hắn ảm đạm, lời nói của Ngũ Học Văn rõ ràng có ý chuẩn bị lui ra.

Bí thư Ngũ sẽ rời khỏi Kinh Tân sao? Từ đáy lòng Thiệu Hoa thầm lắc đầu, hắn không thể tin đây là sự thật, nhưng chỉ cần nhìn trạng thái tinh thần của Ngũ Học Văn, hắn thật sự khó thể không tin.