Chương 217: Khương Thái Công Đỗ Dũng (217-218)

Bố Y Quan Đạo

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Anh không phải uống rượu được lắm à? Sao chỉ uống hai ly?

Triệu Giai Ngọc rót rượu cho mình, sau đó chỉ chỉ vào ly của Trương Thanh Vân nói.

Trương Thanh Vân cười cười, đột nhiên hắn cầm lấy ly của Triệu Giai Ngọc rồi uống sạch. Triệu Giai Ngọc chợt ngẩn ngơ, nàng tức giận nói:

– Anh…Anh làm gì? Đó là ly của tôi!

Trương Thanh Vân khẽ buông ly, hắn nhìn chằm chằm vào Triệu Giai Ngọc rồi nói:

– Uống rượu không giải quyết được vấn đề, chuyện giữa cô và anh trai tôi không tiện xen vào, nhưng uống nhiều rượu như vậy làm gì?

– Vì sao?

Triệu Giai Ngọc nhướng mày nói, vẻ mặt nàng có chút mất hứng:

– Tôi tìm anh đến vì nghe nói tửu lượng của anh rất cao, muốn cùng anh uống vài ly.

– Nghe nói à? Là ai nói?

Trương Thanh Vân nói:

– Dù tửu thần cũng không thể nào chịu được loại rượu mạnh thế này.

Triệu Giai Ngọc mấp máy môi nhưng Trương Thanh Vân đã vung tay nói:

– Tôi biết cô không thích người khác can thiệp vào cuộc sống của mình, tôi cũng không thích, nhưng mọi chuyện cần phải có điểm dừng, uống rượu sao? Nếu hai người chúng ta say đến mức bất tỉnh nhân sự thì chuyện gì xảy ra cũng khó đoán được.

Triệu Giai Ngọc đột nhiên đứng lên nói:

– Anh…Anh nói gì?

Trương Thanh Vân lắc đầu, hắn cũng đang tính toán, tốt nhất là nhanh chóng tính tiền rồi rời khỏi vùng đất thị phi này, nếu không cứ mơ hồ ở đây với Triệu Giai Ngọc cũng không giải quyết được vấn đề.

Trương Thanh Vân thấy được tâm tình của Triệu Giai Ngọc đã hỏng bét, hắn không biết trong vấn đề này có gì nhưng biết rõ không nên để nàng tiếp tục uống, không chừng sẽ chuyển cơn giận lên người hắn. Trong lòng hắn đột nhiên khẽ động:

– Chuyện gì mà giám đốc Triệu phải nổi nóng thế này? Không phải Triệu đại ca giới thiệu hôn sự cho cô đấy chứ?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc đột nhiên tái xám, nàng kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân, cặp mắt trợn trừng một lúc lâu, cuối cùng mới ngơ ngác nói:

– Anh…Sao anh biết?

Trương Thanh Vân đột nhiên dựng ngược người, hắn chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, mình vừa rồi mở miệng nói chơi, nào ngờ chuyện này là thật? Triệu Truyền đúng là anh trai như cha, chẳng lẽ hắn chạy vạn dặm đến đây chỉ vì điều này?

Trương Thanh Vân cười khổ lắc đầu, hắn nói:

– Tôi còn tưởng rằng chuyện gì, đường đường là giám đốc Triệu cũng bị chuyện này làm khó sao? Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, cần gì phải cố sống cố chết thế này?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc đột nhiên phát lạnh, gương mặt cũng hơi đỏ, rõ ràng đến lúc này nàng mới xuất hiện cảm giác say. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn nàng mà trong lòng khẽ run, ý niệm đầu tiên chính là người phụ nữ này không khác gì hổ, loại hổ son.

– Tôi cho cô một ý kiến, trong quan trường có truyền một câu: Trên có chính sách thì dưới có đối sách. Triệu đại ca tìm đối tượng cho cô, chẳng lẽ cô không tìm biện pháp để anh ấy bỏ ý nghĩ này đi được à?

Trương Thanh Vân nói.

– Cái gì…Biện pháp gì?

Triệu Giai Ngọc vô ý nói, lúc này mở miệng lại cảm thấy không ổn, môi đào đóng chặt, ánh mắt nhìn về phía Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cười nói:

– Tôi cũng không biết rõ ràng lắm, dù sao anh ấy cũng chưa giới thiệu đối tượng, không phải còn chưa thành sao?

– Vậy…Vậy…….

Triệu Giai Ngọc ngập ngừng nói.

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn vung tay nói:

– Được rồi, được rồi, những chuyện kia tôi cũng không giúp được gì cho cô, nhưng đây không phải là chuyện lớn, đây đã là xã hội mới, là thời đại mới, tôi còn chưa thấy ai ép hôn kiểu này bao giờ. Cô nên ổn định tâm tình, nếu chưa treo cổ mà đã say chết thì rõ ràng rất tiếc nuối.

Triệu Giai Ngọc chợt nhíu mày, Trương Thanh Vân nói những lời này rất mỉa mai nhưng nếu là bình thường thì nàng sẽ không cau mày mất hứng. Nhưng bây giờ nghe lời Trương Thanh Vân lại cảm thấy có chút đạo lý, cũng vì vậy mà tâm tình Triệu Giai Ngọc cũng có hơi tốt lên, sau đó ngồi xuống.

Triệu Giai Ngọc không nói lời nào, Trương Thanh Vân cũng trầm ngâm không nói, trong đầu đang suy nghĩ đến Hà Tuấn. Đường đường là đại công tử con nhà quan, thì ra cũng vì chuyện này mà trở nên thất thần, vậy mà lúc đó còn nói đến vấn đề công ty giải khát.

Hà Tuấn nói đến vấn đề mở công ty giải khát chỉ là giả nhưng tìm Trương Thanh Vân dò xét thật hư mới là thật. Đáng thương cho suy nghĩ của Hà Tuấn, tìm mình có được tác dụng gì? Mình rõ ràng không biết chút nào về tình hình của Triệu Giai Ngọc.

– Được rồi, đã uống nhiều rượu rồi, thời gian cũng không còn sớm, trước tiên tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi trước.

Trương Thanh Vân nói.

Triệu Giai Ngọc lại nhíu mày, nhưng cuối cùng nàng cũng không mở miệng, nàng cầm điện thoại gọi một dãy số nói hai câu gì đó. Một lúc sau cửa đã bị người ta mở ra, người đến là Đoạn Vĩnh Thuần.

Trương Thanh Vân vội vàng đứng lên, Đoạn Vĩnh Thuần rõ ràng cũng cực kỳ kinh ngạc, hắn dùng ánh mắt kinh sợ nhìn khắp chung quanh rồi nói:

– Tiểu thư, có chuyện gì?

Triệu Giai Ngọc dùng ngón tay chỉ Trương Thanh Vân nói:

– Sắp xếp cho hắn một chỗ, đi biệt thự Thanh Giang, tôi cũng qua bên đó.

– Tôi không qua đấy, nơi đó âm khí quá thịnh, ma quỷ sợ rằng sẽ rất thích, anh Đoàn, hai ta sẽ quay về thị trấn tìm khách sạn!

Trương Thanh Vân nói.

– Anh biết biệt thự Thanh Giang sao?

Trương Thanh Vân nhướng mày, Trương Thanh Vân lập tức kinh hoàng, hắn cảm thấy mình đã nói sai điều gì đó, không phải lần trước Nghê Thu Nguyệt đưa mình đi đến biệt thự Thanh Giang sao?

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì không dám nói thêm lời nào, hắn sợ càng nói sẽ càng sai, vì vậy nhân tiện nói:

– Tôi biết nơi đó còn hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của cô, biết biệt thự Thanh Giang thì rất kỳ quái sao?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc chợt biến đổi, rõ ràng đã bị những lời nói của Trương Thanh Vân làm cho uất nghẹn, nhưng cuối cùng nàng cũng không mở miệng. Lúc này điện thoại của Triệu Giai Ngọc lại vang lên, nàng lấy tai che điện thoại, vừa nói hai câu thì vẻ mặt đã biến đổi:

– Chú Đoạn, chúng ta đi mau, đổi phương hướng!

Sau đó Triệu Giai Ngọc quay đầu về phía Trương Thanh Vân nói:

– Anh định nghỉ ngơi ở đâu? Chúng tôi phải đi đây.

Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn thấy vẻ mặt Triệu Giai Ngọc trước và sau khi nghe điện thoại hoàn toàn khác biệt, rõ ràng hắn biết cô gái này đang trốn Triệu Truyền. Lúc này Triệu Truyền đã biết rõ tung tích của nàng, hắn định mở miệng nói thì Triệu Giai Ngọc đã cướp lời:

– Anh còn đứng đó làm gì? Đi mau!

Trương Thanh Vân cười cười, hắn chỉ chỉ điện thoại di động của Triệu Giai Ngọc, vẻ mặt nàng chợt biến đổi, nàng ném điện thoại cho Trương Thanh Vân rồi nói:

– Anh giữ lấy điện thoại cho tôi, không nên động đến những gì bên trong, bảo vệ cho tốt là được.

Triệu Giai Ngọc nói xong thì nháy mắt với Đoạn Vĩnh Thuần, sau đó đi ra khỏi phòng.

Trương Thanh Vân nhìn bóng lưng của Triệu Giai Ngọc mà chỉ biết lắc đầu, hắn không thể không bội phục người phụ nữ này, dù tâm tình hỏng bét và gặp chuyện khó giải quyết thì ánh mắt vẫn không thay đổi. Ánh mắt lạnh lùng và khốc liệt chính là những đặc điểm trời sinh của nàng.

Thật ra Triệu Giai Ngọc cũng chẳng phải không biết dùng những lời lẽ tốt đẹp, thật ra nàng rất thông minh nhưng đặc biệt là trước nay chưa nói ra khỏi miệng, hoặc là nói quá ít. Nếu những người mới tiếp xúc với nàng thì rất khó thích ứng, nhưng khi biết được tính tình của nàng thì Trương Thanh Vân đã dần quen, Triệu Giai Ngọc thật ra cũng không quá khó chịu.

Trên đường quay về Thành Đô thì Trương Thanh Vân chạy rất nhanh trên đường cao tốc, nhưng khi đi được nửa đoạn đường thì hắn cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nhìn vào kính chiếu hậu và thấy phía sau có hai chiếc xe lúc ẩn lúc hiện, màu xe quân đội, không thấy rõ biển số.

Trong lòng Trương Thanh Vân biết rất rõ, xe người ta thật ra đang ở phía sau, nhưng đối phương lái xe rất chuyên nghiệp, hiểu được phương pháp lợi dụng tầm mắt bị che khuất mà đôi khi chính Trương Thanh Vân không nhìn thấy thân xe của đối phương. Bọn họ đang tạo ra cho Trương Thanh Vân một ảo giác là xe của mình chạy nhanh hơn bọn họ.

Trương Thanh Vân thầm kêu khổ, không cần nghĩ cũng biết hai chiếc xe phía sau là của Triệu Truyền tìm Triệu Giai Ngọc, xem ra bọn họ đã sử dụng phương pháp định vị theo điện thoại. Đáng thương là Trương Thanh Vân bị Triệu Giai Ngọc ép buộc, vừa nghĩ đến tình cảnh Triệu Truyền biết được vụ việc thì Trương Thanh Vân đã cảm thấy nhức đầu.

Sau khi biết rõ đám người phía sau là ai thì Trương Thanh Vân dứt khoát giảm tốc độ, hắn đi ra khỏi đường cao tốc, sau đó luồn lách khắp đường lớn phố nhỏ trong Thành Đô, cuối cùng chạy đến khu Ung Cảnh. Hắn đặt điện thoại của Triệu Giai Ngọc lên xe, sau khi khóa kỹ cửa xe thì lên lầu đi ngủ.

Sáng hôm sau chuông cửa vang lên liên tục, Trương Thanh Vân mơ màng đứng dậy mở cửa, khi hắn mở cửa thì chợt giật nẩy mình, người đang đứng trước mặt không phải là Triệu Truyền thì là ai?

– Triệu…Triệu đại ca!

Trương Thanh Vân vội vàng kêu lên.

Triệu Truyền nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt hắn rất lạnh lùng, đột nhiên hắn quay đầu nói với hai tên cảnh vệ:

– Bắt tiểu tử này lại.

Triệu Truyền vừa nói dứt lời thì hai tên cảnh vệ đứng sau lưng lập tức phóng lên như mãnh hổ hạ sơn, hai người ở hai bên trái phải giữ chặt lấy Trương Thanh Vân.

Triệu Truyền tiến vào nhà đảo ánh mắt khắp bốn phía, một lúc lâu sau mới đi ra dùng giọng lạnh lùng hỏi:

– Giai Ngọc đâu? Cậu giấu nó đâu rồi? Thành thật khai báo!

Chỉ cần nhìn vẻ mặt Triệu Truyền là Trương Thanh Vân biết hắn đang hiểu lầm, rõ ràng cho rằng tối qua Triệu Giai Ngọc ngủ qua đêm trong nhà. Tình cảnh cô nam quả nữ, có thể biết được chuyện gì xảy ra?

Khi thấy Trương Thanh Vân không lên tiếng thì Triệu Truyền trừng mắt nói:

– Cậu còn cố gắng cứng đầu sao?

– Tôi cho mười giây để buông tôi ra, tôi không phạm pháp, các anh bắt giữ nhân viên mà nước không hợp pháp, không có trát, không biết các anh muốn gì?

Trương Thanh Vân thản nhiên nói.

– Cậu!

Vẻ mặt Triệu Truyền chợt phát lạnh, rõ ràng đang sắp tức giận. Nhưng khi xem xét vẻ mặt của Trương Thanh Vân không chút thay đổi thì Triệu Truyền bĩu môi với hai gã cảnh vệ, Trương Thanh Vân lập tức cảm thấy thân thể được thả lỏng, đã được tự do.

– Có chuyện gì xảy ra? Vì sao điện thoại của Giai Ngọc lại ở trong xe cậu?

Triệu Truyền thở phì phò nói.

– Không biết, ngày hôm qua lúc tan tầm nàng gọi điện thoại cho tôi, bắt tôi đi đến Mục Huyện, nàng nói rằng sẽ cho tôi một món lễ vật.

Trương Thanh Vân nói, hắn thuận tay lấy áo mặc lên người, sau đó rót cho Triệu Truyền một ly trà:

– Triệu đại ca, anh đến khi nào vậy?

Triệu Truyền dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt cũng dần trở nên buông lỏng, trên mặt có chút xấu hổ, hắn ngượng ngùng cười nói:

– Hì hì, nha đầu kia không ngờ đã học cách phản trinh sát, cậu không biết đâu, không ngờ nó vẫn còn thích đùa giỡn thế này, hì hì.

Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn rút cho Triệu Truyền một điếu, mình một điếu rồi châm lửa. Triệu Truyền hừ một tiếng nói:

– Sao vậy? Nó không nói lời nào với cậu à?

– Không, Triệu Giai Ngọc vẫn rất nghiêm túc.

Trương Thanh Vân nói.

– Nghe nói cậu sắp đưa A Sương về nước phải không?

Triệu Truyền chợt xoay chuyển chủ đề, hai huynh muội có tính tình giống hệt nhau, toàn nói những lời nửa vời, nói đông một câu, tây một câu, thích gì nói đấy.

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

– Đúng vậy, cô ấy ở nước ngoài không được, lúc này quốc gia cần người đầu tư. Cô ấy rút tiền ra nước ngoài đầu tư, giúp bọn họ phát triển kinh tế, điều này tất nhiên phải nghiêm túc xử lý.

Cuối cùng gương mặt Triệu Truyền mới hòa hoãn trở lại, ngụm trà mới uống vào thiếu chút nữa đã phun ra. Hắn biết Trương Thanh Vân đang nói lời đùa giỡn trên họng súng nhưng lời nói rất ẩn giấu, bộ dạng cũng rất nghiêm trang.

Triệu Truyền cười, bầu không khí trong phòng cũng hòa hoãn, hắn giống như đã quên đi nguyên nhân đến đây, bắt đầu quan tâm đến cuộc sống và công tác của Trương Thanh Vân ở Thành Đô, trong mắt không che giấu cái nhìn tán thưởng.

– Đúng rồi, Thanh Vân, cậu tự mua căn nhà này sao? Tôi cần phải nói rõ với cậu, ngồi xuống đứng lên thì cái mông phải sạch sẽ, không cần vì những thứ vặt vãnh mà đi lầm đường, chuyện A Sương cậu đã biết rõ, cứ thế này cũng được nhưng vấn đề kết hôn là không thể, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý mới được.

Triệu Truyền nói, rất khó để hắn nói ra những lời thấm thía thế này. Chỉ cần xem những biểu hiện của Trương Thanh Vân ở Giang Nam trong thời gian vừa qua thì Triệu Truyền cũng giữ vững ý nghĩ, cũng tương đối hài lòng.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên buồn bã, hắn không nói gì. Lời nói của Triệu Truyền quá dư thừa, chuyện mình và Cảnh Sương rõ ràng không thể kéo lung tung ra mặt bàn. Điều này cũng làm Trương Thanh Vân cảm thấy lồng ngực tưng tức.

Sau khi trải qua lúc trầm mặc thì Triệu Truyền nhíu mày nói:

– Trước tiên cậu phải công tác sao cho tốt, cố gắng tìm cơ hội để xuống dưới rèn luyện, tôi nghe nói cậu đã báo danh rồi, có chuyện này sao?

Trương Thanh Vân lập tức gật đầu, trong lòng thầm cân nhắc lời nói của Triệu Truyền, xem ra hắn đã động tâm với vấn đề mình xuống tuyến dưới nhận chức. Lúc này thế lực họ Triệu quả nhiên có hơi yếu, chỉ có một Hà Khôn đang trông nom kinh tế, lão già này vẫn còn có chút căn cơ trong phòng tổ chức nhưng sẽ để mắt đến mình sao? Trương Thanh Vân cơ bản đã phủ quyết khả năng này.

Quen biết Triệu Truyền vài năm thì Trương Thanh Vân dù không biết rõ thế lực nhà họ Triệu nhưng mơ hồ cảm giác được trung tâm của họ nằm trong quân đội, chính trị chỉ là phần nhỏ mà thôi. Chắc chắn sẽ có thường ủy trong cục chính trị trung ương, cũng sẽ có ủy viên trung ương đảng nằm trong danh sách.

Triệu Khanh Minh cũng là một người họ Triệu trong bộ công thương, có lẽ đây cũng là một trụ cột của Triệu gia, nhưng người này vẫn chưa tiến vào danh sách ủy viên, cấp bậc hành chính cũng có thể là cấp bộ mà thôi.

Trương Thanh Vân trò chuyện với Triệu Truyền trong chốc lát, Triệu Truyền cũng không có quá nhiều hứa hẹn chỉ mong Trương Thanh Vân nắm bắt cơ hội. Trương Thanh Vân biết rõ ý nghĩ của Triệu Truyền, người làm quan phải biết tự lập mới là vấn đề chủ chốt, mà phe phái cũng chỉ là một nhân tố bên trong mà thôi.

Huống hồ Trương Thanh Vân hắn đang còn trẻ mà đã là cán bộ cấp sở, rất có cơ hội tiến lên, nhưng cũng có rất nhiều người làm quan cả đời mà không thể tiến. Vũ Đức Chi là một lão già tuyệt thế yêu nghiệt mà cả đời vẫn dậm chân ở chức vị phó phòng, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không dám quá đề cao chính mình.

– À, đúng rồi, sau này cậu có gặp qua nha đầu Quách gia chưa?

Triệu Truyền đột nhiên nói.

Trương Thanh Vân vội vàng lắc đầu, Triệu Truyền thở dài một hơi nói:

– Nếu có cơ hội thì cậu phải biết nắm chắc, gần đây nha đầu kia đã tỉnh ngộ, đã bắt đầu làm việc rồi.

Trương Thanh Vân chợt híp mắt, Quách Tuyết Phương đã trở về thủ đô rồi sao? Không phải vì lời nói của mình đã kích thích nàng đấy chứ? Nếu quả thật là như vậy thì chính mình quả nhiên công đức vô lượng, rõ ràng đã cứu được thiếu nữ thất bại trong tình trường bên bờ vực, đây đúng là tích âm đức.

Sau khi nói thêm vài câu thì Triệu Truyền cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, Trương Thanh Vân thấy Triệu Truyền ở trong quân ủy hơn một năm thì lời ăn tiếng nói và cử chỉ cũng có sự biến đổi, Triệu Truyền đã không còn sắc nhọn như xưa, điều này có thể cảm nhận được qua ngôn từ của hắn.

Trương Thanh Vân còn nhớ rất rõ những lần mình gặp mặt Triệu Truyền, mỗi lần như vậy hắn lại bị người ta quay như quay dế, lúc này tình huống như trước đã không còn. Tất nhiên cũng không loại trừ tình huống mình càng ngày càng thuần thục và cầu tiến, đồng thời chức quan cũng đã lớn, sau này biết đâu sẽ có nhiều cơ hội trao đổi với Triệu Truyền?

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì cảm xúc trong lòng cũng bành trướng, cũng tràn đầy ước mơ đối với con đường phía trước.

Sau khi Triệu Truyền đi thì Trương Thanh Vân cũng lái xe đi tìm Biện Huy Hoàng, lúc này công tác của phòng giám sát ngày càng nhiều, khi vào giờ làm việc cũng bận rộn hẳn lên, thừa dịp rãnh rổi cũng nên đến căn dặn lão vài lời. Dù sao thì Thành Đô cũng không giống như Ung Bình, các thế lực nơi này rất rắc rối và phức tạp, cần phải kiêng kị rất nhiều thứ, nếu không sẽ chọc phải phiền phức không cần thiết.

Cuối tuần thư ký Tiểu Dương cũng đến thông báo cho Trương Thanh Vân, hắn nói hai giờ chiều bí thư trưởng Dương sẽ mời hội nghị các giám sát trên phó khoa, muốn Trương Thanh Vân chuẩn bị trước. Đồng thời Tiểu Dương cũng đưa cho Trương Thanh Vân một văn kiện “Tăng cường kiểm tra kỷ luật, giám sát, đôn đốc nhân viên giác ngộ và học tập đường lối của đảng”, đây là văn kiện tuyên bố có danh nghĩa của văn phòng tỉnh ủy.

Trong lòng Trương Thanh Vân chợt xiết chặt, danh sách của trường đảng rõ ràng đang chuẩn bị được đưa xuống, hội nghị hôm nay rất có thể sẽ đề cử nhân viên đi học tập. Hắn vừa nghĩ đến đây thì lập tức sinh ra cảm giác trở tay không kịp, chính hắn vừa được đề bạt, liệu có nên tiếp tục học tập hay không?

Trương Thanh Vân chợt nhớ đến một hội nghị mà ngày đó thư ký trưởng Dương đã ra ám hiệu cho mình phải hạ chút danh tiếng, lúc này hắn mới hiểu rõ những gì được ẩn giấu bên trong lời nói. Cũng may trước khi có thông báo từ văn phòng tỉnh ủy thì Trương Thanh Vân đã ra ám hiệu thỏa đáng cho bí thư trưởng Dương, không hổ danh là lão cơ quan, ít nhất cũng biết khống chế toàn cục, những hiểu biết của Dương Hân về tổ chức đã vượt xa Trương Thanh Vân rất nhiều.

Đỗ Dũng cũng có tính tình giống như Khương Tử Nha, người này rất giỏi dùng đòn vu hồi, nhìn qua thì không có gì đặc biệt, tính tình cũng ngay thẳng, nhưng thật ra có vài việc đã nắm chắc đến mức không thể tin. Ví dụ giai đoạn tranh chức phó chủ nhiệm thường vụ, Đường Quốc Huy vốn có tiếng nói cao nhất nhưng cuối cùng vị trí lại rơi xuống đầu Đỗ Dũng, điều này đã hoàn toàn nói rõ vấn đề.

Trương Thanh Vân lại nghĩ đến những loại biểu hiện của Đỗ Dũng khi mình tiến lên chức phó chủ nhiệm, Đỗ Dũng vừa thưởng thức vừa bài xích mình, nhìn qua có vẻ không sáng suốt nhưng nếu xem xét tinh tế thì có hương vị khác. Lúc đó không phải mình cho rằng Đỗ Dũng là kẻ thô ráp sao? Mình thấy thế nào? Lãnh đạo sẽ thấy thế nào?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì cũng lập tức nghĩ đến câu “nan đắc hồ đồ” của Vũ Đức Chi, Đỗ Dũng rõ ràng là kẻ hiểu rất rõ vấn đề này, vì hắn biết để lại ấn tượng gì thích hợp nhất đối với lãnh đạo. Không cần nói cũng biết chức vụ phó chủ nhiệm thường vụ mẩn cảm như thế nào, nếu không khéo thì không bằng lòng dạ nông cạn, như vậy không phải lãnh đạo dùng người sẽ càng thêm an tâm à?

Trương Thanh Vân nghĩ như vậy thì thầm lắc đầu, quan trường rõ ràng là vùng nước quá sâu, có thể bắt buộc lãnh đạo phải chú ý mà không bài xích thì chứng tỏ rất có tài, là con đường thành công của riêng một người. Nếu dùng ý đồ của mình mà nhìn người khác thì rõ ràng sẽ quá thiển cận, Trương Thanh Vân không thể không thừa nhận đã học được rất nhiều điều từ Đỗ Dũng.

Sau khi dùng xong cơm trưa Trương Thanh Vân nghỉ ngơi một lát trong văn phòng, chút nữa sẽ có hội nghị. Khi đã chán chê thì hắn tiến đến phòng họp, hắn liếc mắt nhìn qua thì thấy Nghiêm Tuấn, hắn vội vàng tiến lên chào hỏi.

Trương Thanh Vân không biết mình có nên cảm tạ Nghiêm Tuấn hay không, thật ra vụ án nhà máy xử lý nước thải chính là vụ việc mà Đỗ Dũng ném xuống cho mình, nhưng cuối cùng lại ném sang cho Nghiêm Tuấn ăn tươi nuốt sống.

Món ăn này phần lớn là độc dược, tính kháng dược của Nghiêm Tuấn thế nào? Trương Thanh Vân không thể không bội phục Đỗ Dũng ra chiêu quá bí mật, giống như bình thản nhưng thực chất lại rất ẩn giấu.

Một vụ án nhà máy xử lý nước thải nhìn có vẻ tầm thường nhưng Trương Thanh Vân lại tra ra rất nhiều vấn đề, nếu chính mình không có tính chịu đựng áp lực, nếu nghe lời Nghiêm Tuấn xử lý châm chước, lật qua vụ án này thì hậu quả sẽ là thế nào?

Thông báo từ văn phòng tỉnh ủy đưa xuống rõ ràng nhấn mạnh vào tính chất giai cấp, giác ngộ sao? Thân là lãnh đạo mà làm việc không cầu thị, sợ đầu sợ đuôi, như vậy thì tính giác ngộ chạy đi đâu mất rồi? Nếu thật sự nói như vậy thì Đỗ Dũng căn bản không cần phải làm gì, rõ ràng trong danh sách không thể thiếu tên Trương Thanh Vân.

Vì phòng giám sát có quá nhiều người, ánh mắt người nào cũng sáng như sao, tính giác ngộ giai cấp của người nào có vấn đề, đây không phải là con rận trên đầu hói à? Không quá mức rõ ràng sao? Khi bí thư trưởng Dương xem xét danh sách thì có thể suy xét toàn diện vấn đề này hay không?

– Thanh Vân, hôm nay có lẽ là lúc mọi người phải xem xét khả năng của vụ án nhà máy xử lý nước thải và có kết luận cuối cùng, đây là ý của chủ nhiệm Đỗ, anh xem…….

Nguyên Tuấn cười nói.

Trương Thanh Vân cười nhạt một tiếng, trong lòng đã khẳng định Nguyên Tuấn chắc chắn đã đến tìm thư ký trưởng. Lão già này đang kéo Đỗ Dũng lên, có lẽ đang hy vọng Trương Thanh Vân thống nhất ý kiến.

Khoảnh khắc này ánh mắt Trương Thanh Vân nhìn về phía Nguyên Tuấn có chút phiêu hốt không rõ nguyên nhân, người này đã là cá, chết cũng quá mức bi ai. Lão bị Đỗ Dũng đem đi bán mà cũng không biết được, đây không phải đang thay người làm việc sao?

Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức cười cười nói:

– Vậy thì quá tốt, nhưng tin tức tôi thu được thì hội nghị hôm nay sẽ không chỉ đơn giản là phá vụ án nhà máy xử lý nước thải, chắc chắn sẽ có chuyện khác cần phải bàn.

Nguyên Tuấn khẽ híp mắt:

– Tôi quan tâm tình hình vụ án hơn.

Nguyên Tuấn vừa nói được một nửa thì đã nhìn về phía sau lưng Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng vội vàng quay đầu nhìn thấy Đỗ Dũng đang cười hì hì đứng phía sau. Trương Thanh Vân vộ vàng mỉm cười và tiến lên chào hỏi.

Đỗ Dũng dùng giọng vui vẻ nói:

– Hội nghị còn chưa bắt đầu mà các anh đã bàn luận với nhau vấn đề gì hào hứng như vậy?

Trương Thanh Vân cười nói:

– Không có gì, chỉ là trao đổi vài ý kiến về vụ án mà thôi. Anh Nghiêm nói hội nghị sẽ chủ yếu bàn luận về vụ án này, đây rõ ràng không phải là nước đến chân mới nhảy.

– Ha ha!

Đỗ Dũng cười nói:

– Mời các anh ngồi, hiếu kỳ cũng rất tốt, ít ra cũng thể hiện thái độ của mọi người rất chân thành. Sau đó chúng ta sẽ thảo luận thoải mái, hợp mưu hợp sức thì sẽ có được rất nhiều điểm có lợi, rút ra được nhiều điểm quyết định, hai anh cứ yên tâm đi.

Trương Thanh Vân chợt giật mình, hắn quay đầu nhìn Nguyên Tuấn, trong mắt chợt lóe lên tinh quang. Lão già Nghiêm Tuấn rõ ràng có chút cường điệu hóa, có thể nhịn nhưng lại gắng gượng không nhịn.

Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình nên làm điều gì đó, hắn không ngờ Nguyên Tuấn lại là kẻ hai mặt, xem ra hội nghị hôm nay phức tạp hơn những gì mình suy nghĩ rất nhiều. Nguyên Tuấn rõ ràng lòng lang dạ thú, không sửa không được.

Hội nghị chính thức bắt đầu vào lúc hai giờ chiều, tất cả các giám sát viên trên phó khoa đều đến phòng họp ngồi nghiêm chỉnh nghe thư ký trưởng Dương đọc thông báo của văn phòng tỉnh ủy. Hầu như vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất nghiêm túc, vì mọi người biết rõ ý nghĩa của thông báo lần này không đơn giản chỉ là luân chuyển cán bộ, càng suy nghĩ thì càng có nhiều điều cần phải xem xét cẩn thận.

Khi Dương Hân đọc thông báo thì tất nhiên sẽ không tránh khỏi quá trình giảng giải, cuối cùng quyết định trong phòng giám sát phải lập tức tổ chức chuyên môn học tập, chăm chú quán triệt tinh thần của văn kiện lần này. Đồng thời phòng giám sát phải điều vài vị giám sát viên nòng cốt đến trường đảng để tiếp nhận tri thức, tất cả nhân viên đều có thể tự đề cử, danh sách có thể tiếp nhận tất cả cán bộ từ phó khoa trở lên.

Sau khi Dương Hân giảng giải ý nghĩa của thông báo, sau đó tất cả mọi người phải thảo luận để thống nhất tư tưởng, tất cả đều phải tìm từ thật hàm súc. Những từ được dùng với tần suất nhiều nhất chính là “nghiêm chỉnh, kiên quyết, dốc sức”.v.v.Vào lúc đứng nơi đầu sóng ngọn gió này thì kẻ nào cũng muốn biểu hiện.

Người bên dưới liên tục phát biểu, phần lớn thời gian Dương Hân đều híp mắt, không nói lời nào giống như lão tăng đang nhập định. Khi mọi người thống nhất ý kiến thì hắn chỉ ừ một tiếng, sau đó thư ký Tiểu Dương tiến lên thu dọn hồ sơ.

Trương Thanh Vân lén đảo mắt nhìn Nguyên Tuấn, vẻ mặt lão rất trang nghiêm, ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt không chớp. Người này đang nhìn về phía Đỗ Dũng, chốc chốc lại nói vài câu tham dự vào bầu không khí thảo luận.

Những vụ án khác đã được xét qua, rất nhanh đã đến vụ án của nhà máy xử lý nước thải. Dương Hân chợt trợn mắt, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân, cuối cùng mở miệng nói:

– Thanh Vân, anh Nghiêm đã tìm tôi nói về vấn đề của vụ án lần này, anh ấy nói cậu không tán thành ý kiến, có chuyện gì xảy ra?

Đồng tử Trương Thanh Vân chợt thu lại, hắn thầm nghĩ khá lắm Nguyên Tuấn, cũng là một phương pháp xử lý nhưng kết quả tạo ra lại hoàn toàn khác biệt. Cũng là suy xét toàn diện, yêu cầu các ban ngành liên quan phải chỉnh đốn và cải cách, nhưng đến tay thư ký trưởng thì chính là xử lý nghiêm túc và yêu cầu các đơn vị liên quan phải chỉnh đốn và cải cách.

Cũng là chỉnh đốn và cải cách nhưng cách nói của Nguyên Tuấn đã hoàn toàn khác biệt với ước nguyện ban đầu, vì vậy không thể không nói hắn quá cay nghiệt. Người này rõ ràng làm việc có thêm phương pháp dự phòng, giám sát viên cao cấp rõ ràng không phải là đèn đã cạn dầu.

Trương Thanh Vân biết rõ lúc này mình lên tiếng cũng khó, Nguyên Tuấn đã cố ý dùng từ để dối gạt người khác, tìm từ ngữ hàm hồ để nói mình không đồng ý với ý kiến, rốt cuộc cũng chứng tỏ lão là kẻ có tài khống chế. Rõ ràng Nguyên Tuấn đang tạo ra ấn tượng chính Trương Thanh Vân không đưa ra đường lùi cho nhà máy xử lý nước thải.

Lời nói dối của Nguyên Tuấn đã thành công, điều này có thể nhìn thấy từ ánh mắt mọi người. Chỉ có Hứa Nguy là ngoại lệ, hắn là người biết rõ tình huống nhất, đồng thời cũng liên tục đảo mắt nhìn Nguyên Tuấn, rõ ràng những hành động lật lọng của giám sát viên cao cấp làm Hứa Nguy phải choáng váng đầu óc.

Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, Nguyên Tuấn cũng khá thông thạo quyền mưu, cũng rất cơ biến, cuối cùng Trương Thanh Vân hắn cũng được kinh nghiệm qua con đao giết người vô hình. Trương Thanh Vân tin nếu lúc này chính mình cất tiếng, nói những gì là kiểm tra nghiêm khắc…Thì sau này chính mình sẽ không còn địa phương lăn lộn trong phòng giám sát.

Tất cả mọi người sẽ cho Trương Thanh Vân hắn là cỏ đầu tường, khi thông báo của văn phòng tỉnh ủy được đưa xuống thì đã lập tức trở mặt. Trong văn phòng rất kiêng kỵ loại người thế này, sẽ không ai thèm để ý đến một con tắc kè hoa làm gì. Nếu đã như vậy thì chức danh phó chủ nhiệm của Trương Thanh Vân sau này chỉ làm cho kẻ khác chê cười, đồng thời cũng khó được đề bạt trong phòng giám sát.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức cười cười, hắn nâng chung trà lên uống một ngụm, sau đó dùng mắt nhìn qua khắp mọi người:

– Vụ án này tôi không đồng ý với ý kiến, tôi không tán thành với cung cách xử lý của anh Nghiêm.

Tất cả mọi người đều kinh hoàng, Dương Hân lập tức chớp mắt, hắn dùng giọng hăng hái nói:

– Anh nói đi, ý của anh là thế nào?

Trương Thanh Vân buông bút trong tay rồi dùng ánh mắt cực kỳ ẩn ý nhìn Nguyên Tuấn nói:

– Về vụ án này tôi cho rằng anh Nghiêm đưa ra mệnh lệnh chỉnh đốn và cải cách là không thích hợp, chúng ta không phải vì thông báo giám sát tính giai cấp nhân viên của tỉnh ủy để ép vào mọi chuyện, làm tất cả phải thay đổi. Chưa nói đến phương pháp làm việc, nếu cứ truy cầu hai chữ “nghiêm khắc và kiên quyết” thì cong sẽ thành thẳng, chỉ dùng để lòe thiên hạ mà thôi.

Trương Thanh Vân vừa nói xong thì tất cả mọi người trong văn phòng đều châu đầu ghé tai với nhau, cặp mắt cũng liên tục đảo về phía Nguyên Tuấn. Lời nói của Trương Thanh Vân đả kích rất rộng, thật ra cũng rất tinh tế. Ý của hắn không phải đang nói Nguyên Tuấn cưỡng ép công ty xử lý nước thải phải chỉnh đốn và cải cách để lấy lòng mọi người à?

– Khụ, khụ! Thanh Vân, vấn đề của nhà máy xử lý nước thải ở phía tây Thành Đô đã có chứng cứ hoàn toàn xác thực, hơn nữa chính bọn họ đã công khai thừa nhận vụ việc này.

Đỗ Dũng nhíu mày, hắn hỏi với vẻ mặt nghi hoặc.

Trương Thanh Vân cười nói:

– Cũng vì thực tế là như vậy nên chúng ta không nên xử lý qua loa.

Tất cả mọi người lập tức nghĩ lại, vấn đề mà nhà máy xử lý nước thải gây ra rốt cuộc sẽ do ban ngành nào chịu trách nhiệm? Nếu đã là sự thật, đã có chứng cứ rõ ràng thì phòng bảo vệ môi trường Thành Đô đâu rồi? Vì sao bọn họ phải ném vụ việc này cho phòng giám sát tỉnh ủy.

– Hơn nữa tỉnh ủy yêu cầu những cán bộ phòng giám sát phải có tính giác ngộ giai cấp, chẳng lẽ những ngành khác không có tính giác ngộ giai cấp sao? Vì vậy muốn xử lý vấn đề này thì theo tôi đầu tiên phải bắt đầu từ phòng bảo vệ môi trường Thành Đô.

– Sau đó chúng ta đưa tình huống, cũng như tất cả sự thật và chứng cứ cho phòng tài nguyên môi trường, chúng ta giám sát bọn họ đi xử lý vụ việc này cho rõ ràng, đây mới chính là quá trình chính xác nhất.

– Như vậy chúng ta vừa giúp bọn họ có được uy tín, đồng thời cũng tạo ra tác phong kỷ luật đảng cho các ban ngành tuyến dưới noi theo, để cho tất cả cơ quan tỉnh ủy đều hưởng ứng lời kêu gọi giác ngộ tính giai cấp.

– Nếu không, nếu chúng ta tự làm một mình thì sẽ có kết quả gì? Tất nhiên kết quả sẽ là trên làm dưới noi theo, tất cả mọi người sẽ ném những vấn đề lông gà vỏ tỏi cho phòng giám sát, không phải lúc đó văn kiện tăng mạnh tính giác ngộ giai cấp sẽ trở thành tờ giấy lộn à?

– Ồ!

Một tiếng ồ vang lên, tất cả mọi người trong phòng họp đều xôn xao, lời nói của Trương Thanh Vân rất nhịp nhàng và ăn khớp, hơn nữa lại cẩn thận và đặc biệt, quá trình cũng rất rõ ràng.

Trước kia phòng giám sát cũng đã từng phát sinh những vụ án tương tự, lúc đó mọi người đều chuyển cho những ban ngành liên quan tự đi xử lý. Phòng giám sát có nhiệm vụ giám sát nhưng thật ra những vụ án mà chính mình phải điều tra cũng không nhiều, công tác quan trọng nhất chính là đôn đốc các ban ngành khác cùng tham gia phối hợp.

Lúc này nghĩ đến cách xử lý của Nguyên Tuấn thì rất dễ hiểu rõ vì sao Trương Thanh Vân lại nói lão đang lấy lòng mọi người. Chỉ là một vụ án bình thường và có thể chuyển xuống tuyến dưới nhưng lại một mực được giữ lại, hơn nữa còn xử lý rất căng, được đưa ra hội nghị. Đây không phải đang hưởng ứng lời hiệu triệu giác ngộ tính giai cấp và vẽ rắn thêm chân à?

Trương Thanh Vân nói xong những lời vừa rồi thì lập tức trở nên trầm ngâm, vẻ mặt Nguyên Tuấn thì trở nên nóng hôi hổi, hắn trộm gà không được còn mất nắm gạo, bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Nghiêm Tuấn nghĩ lại bốn chữ “kiểm tra thật nghiêm” của Trương Thanh Vân mà thầm rùng mình, chỉ là bốn chữ nhưng ý nghĩa quá sâu. Đưa xuống cho phòng tài nguyên môi trường, giám sát đôn đốc bọn họ, thông qua bọn họ để xử lý nghiêm mọi vụ việc cũng chính là yêu cầu của bốn chữ “kiểm tra thật nghiêm”.

Nguyên Tuấn nghĩ đến đây mà trong lòng trầm xuống, Trương Thanh Vân rõ ràng cay nghiệt hơn chính mình rất nhiều. Từ khi lão được phân công quản lý khoa số một và số hai thì những biểu hiện của Trương Thanh Vân chỉ là vẻ bề ngoài, lần trước hắn phối hợp cùng Đỗ Dũng trong hội nghị hằng tuần cũng đã chính thức phát ra cho lão tín hiệu cảnh giác.

Nhưng cũng vì như vậy mà trong lòng Nguyên Tuấn lại trở nên buông lỏng chết người, con người chính là như vậy, khi biết người khác cảnh giác với mình thì an tâm hơn rất nhiều so với không biết gì về đối phương. Trương Thanh Vân am hiểu rất sâu đạo lý này, thường hư hư thật thật, không nóng không lạnh. Nhưng tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, ý đồ thật sự của hắn đã lên đến tận chín tầng trời, trước nay chưa từng có kẻ nào thay đổi được. Mình chuẩn bị hạ mũ ô sa của đối phương thì đối phương đã đào sẵn mộ cho mình, đồng thời cũng đang chờ mình nằm vào bên trong.

Nguyên Tuấn chợt lộ ra nụ cười khổ sở, lão nhìn về phía bộ dạng không nóng không lạnh của Trương Thanh Vân mà từ sâu trong đáy lòng bùng lên ý lạnh. Lão hối hận vì chính mình quá vội vàng xao động, đã xé toang quan hệ với Trương Thanh Vân quá sớm để rồi thất bại thảm hại.

Nhưng lúc này trong lòng Nguyên Tuấn cũng hiểu rất rõ, thời gian lão ở phòng giám sát có lẽ đã đến đường cụt. Thư ký trưởng Dương trước nay luôn đau đầu về vấn đề luân chuyển cán bộ từ phó phòng trở lên, lúc này Trương Thanh Vân đưa ra một phần lễ hậu hĩnh, sao Dương Hân lại không biết thời thế cho được?

Lúc này Nguyên Tuấn mới biết được sự xảo diệu của lời đề nghị đưa nhân viên giám sát cấp cao xuống quản lý các khoa. Ao lớn mà nhiều người cùng bơi thì rõ ràng sóng to gió giật.

Nguyên Tuấn đã phải đi phối hợp quan hệ với rất nhiều người, trong lòng lúc nào cũng có điều cần quan tâm. Đường Quốc Huy là người mất quyền lực vào trong tay lão, cũng vì vậy mà những luồng hào quang từ trên người Trương Thanh Vân bùng ra cũng bị che giấu. Chính Nguyên Tuấn muốn đến gần Đường Quốc Huy cũng không phải dễ dàng, một con cá luôn giấu mình vào nước sâu thì an toàn hơn rất nhiều những đồng loại khác.

Đỗ Dũng thầm lắc đầu, hắn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt Trương Thanh Vân ở huyện Ung Bình, lúc ấy chính hắn còn kinh ngạc vì độ tuổi của Trương Thanh Vân, còn nghĩ rằng người này có bối cảnh thế nào, lúc này xem xét lại thì tất cả những suy nghĩ trước đó chỉ là trò hề mà thôi.

Tất cả những hành động của người ta đều suy ng