Chương 869: Cường Nhân Tước Vị Độc Nhất Vô Nhị

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cũng là lão Cường Ni, tay hắn cầm cự thuẫn, vẫn đứng vững vàng trước thung lũng chống đỡ linh thú ngoại tộc công kích. Ở trước mặt hắn, không ngờ đã hội tụ thành một huyết nhục sơn hà khủng bố. Mà hắn lại đạp trên huyết nhục sơn hà này, bất kể sức lực của ngoại lai hùng mạnh đến cỡ nào đều không thể khiết hắn lui về phía sau nửa bước.

Nếu nói lần trước tinh thần xâm nhập chỉ là cảm ứng mơ hồ, vậy thì giờ phút này loại cảm giác này thật sự chân thật, người lạc vào cảnh giới kỳ lạ gần như không thể phân biệt được.

Trên mặt Doanh Thừa Phong khẽ co quắp, hắn có thể nào cũng không ngờ đến, ngay lúc thạch Định Vị và cự thuẫn kia tiếp xúc sẽ tạo ra một cảnh tượng khủng bố như thế.

Cự thuẫn này nhất định đã đi theo lão Cường Ni đánh Đông dẹp Bắc, đã lập rất nhiều chiến công. mà nương theo những chiến công này chính là máu tươi vô tận.

Trước mặt xuất hiện một cảnh tượng, lão Cường Ni là người duy nhất đắc ý nhất trong chiến dịch.

Có lẽ vì trận chiến này quá mức mạo hiểm, cho nên mới khiến Khí linh của cự thuẫn nhớ rất kỹ.

Mà lúc này Khí linh đã đưa hình ảnh mạnh mẽ này trở lại.

– Vù…

Lò luyện đan đột nhiên xuất hiện một trận vù vù, từ trong cự thuẫn và thạch Định Vị đều tự trào ra một luồng sức lực mênh mông, luồng sức lực này kết hợp cùng một chỗ, chợt bắt đầu tấn công về hướng lò luyện đan.

Đan Lô Khí Linh hú lên quái dị, nó lập tức triệu tập linh lực thiên địa tiến hành áp chế, muốn khống chế được luồng sức lực tiết ra ngoài này.

Thật ra, luồng sức lực này là một ít sức lực tràn ra ngoài khi cự thuẫn và thạch Định Vị dung hợp lại.

Nếu sức lực của hai cái này thật sự bùng nổ như vậy, như vậy giờ phút này, chỉ sợ Đan Lô Khí Linh sẽ quẳng hai kiện đồ vật này để tự vệ.

Doanh Thừa Phong nhắm hai mắt lại, trên mặt lại co quắp lần nữa, hắn không chút lựa chọn đưa hai tay ra, khoác lên phía trên lò luyện đan.

Hắn nghĩ muốn trợ giúp Đan Lô Khí Linh gánh vác một phần sức lực tràn ra ngoài này,

Khí linh cự thuẫn thật ra cũng rất muốn phối hợp với Doanh Thừa Phong, nhưng dù sao thì nó cũng không phải Thiên Kỵ Thánh Khí do chính ta Doanh Thừa Phong tạo nên. Phối hợp cùng nhau không hề ăn ý chứ chưa nói tới có thể thuần thục, chỉ một tia năng lượng tràn ra ngoài đã là kết quả tốt nhất mà Khí linh có thể khống chế được.

Tuy nhiên luồng sức lực này lại cần Doanh Thừa Phong và lò luyện đan cùng nhau gánh vác.

Mắt thấy động tác của Doanh Thừa Phong lo lắng như thế, Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni liếc mắt nhìn nhau, trong đôi mắt của bọn họ đều có được một tia lo lắng.

– Bệ hạ, dù sao thì tu vi của Doanh Thừa Phong cũng còn quá thấp, hiện tại để hắn tiến hành rèn bán Thần Khí, có thể là hơi sớm một chút.

Môi của lão Cường Ni khẽ nhúc nhích, nói ra nghi ngờ của mình.

Giáo Tông Bệ Hạ than nhẹ một tiếng, nói:

– Sao bổn tọa lại không biết chứ, nhưng chúng ta không có quá nhiều thời gian, chẳng lẽ ngươi muốn buông tha cho một cơ hội này sao?

Ánh mắt của lão Cường Ni lập tức trở nên sắc bén:

– Tuyệt đối là không.

– Đúng vậy, hiện tại hắn muốn rèn thử bán Thần Khí chính là cơ hội cuối cùng của chúng ta.

Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi nói:

– Cho dù như thế nào thì chúng ta cũng không thể buông tha. Cho nên…chúng ta nên cầu nguyện một chút đi.

– Cầu nguyện…

Khóe miệng của lão Cường Ni tràn ra một tia trào phúng châm biến:

– Ngươi nói chúng ta nên hướng ai cầu nguyện đây?

– Ầm…

Doanh Thừa Phong tự nhiên không thể phát hiện ra cuộc đối thoại của hai vị cường nhân bán Thần ở bên ngoài, lúc này hắn đã toàn tâm vùi đầu vào việc khống chế sức lực tràn ra ngoài.

Không những thế, sức lực do Khí linh của cự thuẫn kia phóng xuất ra cũng càng lúc càng mạnh, từng màn cảnh tượng kỳ dị bay nhanh qua trong đầu của Doanh Thừa Phong.

Những hình ảnh này đều là những trận chiến đã trải qua, dường như cả đời lão Cường Ni chính là một bộ sử ký chiến tranh, ngoại trừ chiến đấu thì vẫn là chiến đâu, đấu cho đến khi không thể đấu nữa.

Thân thể của Doanh Thừa Phong khẽ run rẩy một chút, hắn há to miệng thở phì phò.

Vô luận là áp lực tinh thần, hay là sức lực tràn ra ngoài trong lò đan đều khiến hắn cảm nhận được gánh nặng trầm trọng.

Nhưng mà ngay một khắc này, sức lực khế ước vẫn dấu kín ở một chỗ nào đó trong não vực lại một lần nữa ngo ngoe động đậy.

Kim Cương Vương, một đám thần phách của con cưng của thiên địa dường như đã nhận ra chủ nhân không ổn, cho nên không chút lựa chọn hiện thân ra ngoài.

Tuy rằng Doanh Thừa Phong có thể khống chế luồng sức lực này, nhưng lúc nó bắt đầu bùng nổ để bảo vệ chủ, ngay cả bản thân Doanh Thừa Phong cũng không biết làm sao để khống chế được nó.

Ngay sau đó, luồng sức lực này lập tức xông vào một mảnh hình ảnh hư cấu kia.

Bên trong tối tăm tự nhiên có thiên địa pháp tắc chuyển động.

Kim Cương Vương chính là con cưng của thiên địa, tất cả sức lực thổ hệ trên thế giới đều thần phục dưới ý chí của Kim Cương Vương.

Cự thuẫn của lão Cường Ni và thạch Định Vị được hắn chọn lựa chuẩn bị đều là sức lực thổ hệ hùng mạnh nhất trên thế giới. Luồng sức lực này nếu đổi lại là những người khác, căn bản không thể vận dụng.

Nhưng không ai có thể nghĩ đến, Doanh Thừa Phong không ngờ lại chính là chủ nhân của Kim Cương Vương, hơn nữa bọn họ đã trở thành chủ tớ dưới sự chứng kiến của sức mạnh thiên địa to lớn.

Nói một cách khác, ở trong cơ thể của Doanh Thừa Phong cũng đã có được một phần khí tức thuộc về Kim Cương Vương.

Cho nên, khí luồng sức lực này được phóng thích ra, lập tức hóa giải sức lực của Khí linh cự thuẫn và thạch Định Vị, hơn nữa còn quỷ dị hút cho mình dùng.

Nháy mắt, sức lực tràn ra ngoài tràn ngập trong lò luyện đan lập tức bắt đầu chuyển hướng, cuồn cuộn hướng tới trên người Doanh Thừa Phong.

Mà cùng lúc đó, tinh thần của Doanh Thừa Phong chấn động, ý thức của hắn đột nhiên tiến nhập vào trong cơ thể của lão Cường Ni trong ảo ảnh.

Tại thời khắc này, dường như hắn chính là lão Cường Ni.

Hắn cầm cự thuẫn trong tay, bắt đầu múa rất thành thạo, mỗi một cái múa may đều có thể bảo hộ mình hoàn hảo, đồng thời lại tạo thành thương tổn cực lớn đối với địch nhân.

Cự thuẫn trong tay hắn dường như là có sức lực thần bí nào đó, thậm chí còn có thể nắm tiểu thế giới này trong tay,

Doanh Thừa Phong cũng không hề biết, hình ảnh hắn thấy được thật ra là chiến dịch cuối cùng mà lão Cường Ni tham gia trước khi thăng tiến lên bán Thần.

Trước Phi Lâm điện hạ, người mạnh nhất trong Kim Cương Vương Thánh Điện chính là lão Cường Ni.

Mặc dù hắn không có khí thế linh hoạt sắc bén như kiến, nhưng lại được khen là Kỵ Sĩ Vương am hiểu phòng thủ nhất từ trước đến nay của Thánh giáo.

Bởi vì không cường nhân cùng cấp nào có thể phá được phòng thủ của hắn, cho nên hắn có thể nói là bất bại trong chiến đấu cùng cấp.

Ở bên trong chiến dịch náo động một thời kia, lão Cường Ni bị vây khốn ở một hẻm núi, vô số kẻ thù nắm lấy cơ hội vây quanh hắn, muốn giết chết Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh nhất của Quang Minh Thánh giáo.

Nhưng chính vào thời điểm này, lão Cường Ni dốc sức chiến đấu nhiều ngày không ngờ lại có điều cảm ngộ từ trong chiến đấu, lúc cầm cự thuẫn trong tay tiến hành ẩu đả sinh tử lại đột nhiên lĩnh ngộ được sức lực lĩnh vực mấu chốt nhất để đặt chân vào bán Thần.

Chính là nhờ vào Thần lực mới lĩnh ngộ nên hắn mới có thể lật tay đánh chết toàn bộ địch nhân của mình, và cuối cùng là tìm ra đường sống.

Sau đó, lão Cường Ni đã lĩnh ngộ bán Thần lực, dưới sự sắp xếp của Giáo Tông Bệ Hạ đã giải nhiệm Kỵ Sĩ Vương, ẩn cư làm thủ vệ nhà kho ở trong Thánh giáo.

Theo đám Kỵ Sĩ Vương Thánh Điện ngày càng thay đổi, nên tên của lão Cường Ni dần dần bị quên lãng.

Một đời Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ mới cũng sẽ không nhắc về nhân vật huyền thoại này nữa.

Tuy nhiên, tuy rằng lão Cường Ni có điều lĩnh ngộ ở trong trận chiến ấy, và cuối cùng thăng tiến lên bán Thần. Nhưng cự thuẫn trong tay hắn vẫm là một Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, mãi vẫn không thể tiến thêm một bước.

Nhưng khí linh của Thánh Khí đó lại khắc sâu cảm thụ của lão Cường Ni trong trận chiến đó.

Lúc này, khi Thánh Khí sắp dung hợp với thạch Định Vị để thăng tiến, không ngờ lại phóng thích hết phần cảm thụ này ra ngoài.

Mà Doanh Thừa Phong dưới sự trợ giúp của khế ước với Kim Cương Vương, không chỉ thu nạp phần kinh nghiệm chiến đấu trân quý này, hơn nữa còn hút luồng sức lực tràn ra ngoài vào trong cơ thể.

Giờ khắc này, Doanh Thừa Phong giống như lại đi trên con đường thăng tiến của lão Cường Ni một lần nữa.

Nếu như có chỗ khác, chính là lúc này sức lực mà thân thể Doanh Thừa Phong hấp thu thua xa truyền thừa cảm ứng trên tinh thần.

Tuy nhiên, tuy rằng Doanh Thừa Phong không thẻ mượn cơ hội này một bước lên trời đặt chân vào Thần đạo, nhưng thực lực bản thân hắn lại tăng lên rất nhiều.

Sức lực cuồn cuộn không dứt kia một khi cảm ứng được khí tức thuộc về Kim Cương Vương, lập tức từ mãnh liệt mênh mông trở nên dễ bảo, bọn chúng men theo lò đan hùng hổ tiến vào trong cơ thể Doanh Thừa Phong, từng chút một củng cố hạch tâm nguyên thủy của hắn.

Hạch tâm nguyên thủy của Doanh Thừa Phong chính là hạch tâm lập thể từ trước tới nay chưa có, loại hạch tâm này nếu muốn thăng tiến thì sức lực cần phải tích lũy sẽ hơn Kim Cương Vương rất nhiều.

Nếu tu luyện dựa theo bình thường, không khổ tu trong thời gian vài chục năm, Doanh Thừa Phong căn bản đừng nghĩ có thể tích trữ sức lực để tấn thăng.

Mà cho dù có tích trữ sức lực, muốn đột phá đến Đại Công Tước cũng không phải là chuyện dễ.

Nhưng giờ khắc này, mọi chướng ngại dường như đều biến mất.

Cự thuẫn chính là Thiên Kỵ Thánh Khí tam chuyển, viên thạch Định Vị thổ hệ kia lại là bảo vật mà lão Cường Ni tốn hết bao tâm huyết mới lấy được, bên trong hai kiện chí bảo này đều ẩn chứa năng lượng không gì so sánh nổi.

Tuy rằng giờ phút này năng lượng tràn ra ngoài chỉ là do hai bên va chạm mà bắn ra ngoài một ít, nhưng luồng sức lực này đối với một cường nhân Tước Vị lại quá là hùng mạnh.

Vì thế, khi năng lượng này tràn vào, thân thể của Doanh Thừa Phong bắt đầu kịch liệt run lên, sắc mặt của hắn ửng hồng, kinh mạch trong cơ thể xình xịch nhảy loạn.

Khí tức trên thân hắn cũng không ngừng tăng lên, chỉ trong giây lát cũng đã vượt qua cực hạn mà cường nhân Tước Vị có thể đạt được.

Không những thế, luồng sức lực này không có ý tứ muồn dừng lại, nó vẫn không ngừng tăng lên…

Rất nhanh, luồng sức lực này hùng mạnh vượt qua cả cực hạn mà ngày trước khi Kim Cương Vương thăng tiến đã phóng thích ra.

Giáo Tông Bệ Hạ và lão Cường Ni ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng bọn họ đều là cường nhân bán Thần, nhưng sau khi cảm ứng được luồng khí tức này lại có chút tim đập nhanh.

Nếu như so sánh lại, luồng khí tức này đối với cường nhân đã đặt chân vào Thần đạo như bọn hắn cũng là bình thường.

Nhưng một vị cường nhân Tước Vị lại có thể phóng xuất ra khí tức ở trình độ này, thật sự là kinh thế hãi tục.

Bởi vì ngay cả hai người bọn họ cũng không cách nào đạt tới độ cao như thế lúc còn là Tước Vị.

– Sao lại thế này, hay là đã rèn thất bại rồi?

Lão Cường Ni sửng sốt hỏi.

Giáo Tông Bệ Hạ chậm rãi lắc đầu, cười khổ nói:

– Trên người Doanh đại sư khẳng định đã xảy ra một ít chuyện chúng ta không ngờ được.

Hắn dừng một chút, nói:

– Cho dù có thể nào thì chúng ta cứ chờ đợi đã.

Lão Cường Ni do dự một chút, chậm rãi gật đầu, trong miệng thì thào nói:

– Cường nhân Tước Vị, hắn thật sự là một cường nhân Tước Vị sao….

Giáo Tông Bệ Hạ nghe vậy, trong đôi mắt của hắn chợt lóe thần quang, chậm rãi nói:

– Có lẽ hắn là một cường nhân Tước Vị độc nhất vô nhị.