Chương 790: Định Vị Thạch Hắc Ám

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Doanh Thừa Phong khẽ ngẩn ra, trên mặt của hắn lập tức hiện lên vẻ chợt hiểu.

Hắn và Bá Vương cùng nhau tham gia linh thú chi tranh, mục đích cuối cùng chỉ có một, đó là muốn mời Ái Lệ Ti điện hạ ra mặt, phái Kỵ Sĩ Vương dưới trướng của mình tiến vào Linh Vực của Doanh Thừa Phong đuổi một vị Kỵ Sĩ Vương của Thánh giáo đi.

Đây là tranh đấu bên trong Quang Minh Thánh giáo, thật sự là không cần thiết phải đề cập với người ngoài.

Khi hắn tới chỗ này, trước khi tham gia linh thú chi tranh, hắn chỉ là một vị đại sư rèn bình thường trong Quang Minh Thánh giáo mà thôi. Hơn nữa, hắn còn là một vị đại sư rèn vừa mới tấn thăng.

Tuy nói với tuổi và tu vi của hắn, có thể chứng mình hắn có tiềm lực rất lớn. Nhưng thế giới này là hiện thực, tiềm lực chỉ là tiềm lực, không hề hữu dụng bằng thực lực trước mắt.

Cho nên, lúc một vị Kỵ Sĩ Vương có lòng tham không đáy đang âm thầm muốn ra tay với hắn, các Kỵ Sĩ Vương khác đều biết rõ, nhưng dưới tình huống không liên quan tới mình thì tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào trong đó.

Nhưng hiện tại lại khác.

Trận linh thú chi tranh lần này, Bá Vương lấy được đầu danh là một chuyện, chủ yếu nhất chính là, hắn ở đây ngộ đạo rèn ra một bảo vật có một không hai.

Sao có thể chịu được Thiên Kỵ Lục do Thiên Kỵ Thánh Khí tứ chuyển Hàn Băng trường kiếm đưa tới, chính vì vậy nên mới khiến mấy chục vị cường nhân Vương Cấp xuất thủ tương trợ.

Chỉ cần nhìn thấy bộ dáng lấy lòng của bọn họ, Doanh Thừa Phong liền biết địa vị lúc này của mình có cải biến rất lớn.

Giờ khắc này, khi hắn ở tình thế nước lên thì thuyền lên, nếu vẫn còn có người dám giở trò quỷ ở Linh Vực của hắn thì đó chính là không biết sống chết.

Hắn đại khái có thể bẩm báo với Giáo Tông Bệ Hạ, xin hắn tra rõ việc này.

Vì trấn an một đại sư rèn có nột không hai như Doanh Thừa Phong, Giáo Tông Bệ Hạ nhất định sẽ cho một công đạo khiến hắn hài lòng,

Nếu như trước đây Giáo Tông Bệ Hạ vì tình riêng mà bao che, thì lúc này, khi nhìn thấy thái độ của các cường nhân Vương Cấp tông phái khác, hắn liền biết những người này tuyệt đối sẽ bỏ ra mọi giá để có được tình hữu nghị với hắn.

Đương nhiên Doanh Thừa Phong tin tưởng, Giáo Tông Bệ Hạ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không lý trí như vậy.

Thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong khép hờ hai mắt, trên mặt của hắn lộ ra ý cười vui mừng.

Nếu lúc này nguy cơ của Linh Vực do Ái Lệ Ti điện hạ ra tay giải quyết, hắn tuyệt đối sẽ không cao hứng như thế. Mà lúc này, hắn lại vô cùng vui sướng, không hề có một chút tiếc nuối.

Bởi vì hắn biết, từ nay về sau, mình mới coi là thật sự bảo vệ được khả năng của mình.

Có lẽ sẽ có người theo dõi việc làm của hắn, nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều lắm.

Thật lâu sau, Doanh Thừa Phong mở hai mắt ra, khom người thật thấp với Ái Lệ Ti điện hạ, nói:

– Đa tạ Điện hạ.

Lúc tước Ái Lệ Ti điện hạ ôm ý nghĩ lợi dụng hắn, nhưng nếu không có chỉ dẫn của nàng, Doanh Thừa Phong tuyệt đối không thể đạt tới ngày hôm nay.

Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, nói:

– Doanh đại sư không cần khách khí.

Nàng dừng lại một chút, nói:

– Ngày mai Huyền Đức đại nhân sẽ dẫn ngài và Bá Vương đi đến Hạp Cốc để hấp thu ngọc tủy, cửa ải này cũng vô cùng trọng yếu. Vậy nên xin mời hai vị tạm thời trở lại chiến thuyền của bổn tọa nghỉ ngơi, có được không?

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, lại một lần nữa nói lời cảm tạ.

Hấp thu linh tuyền hiển nhiên là một việc lớn, nếu trong quá trình này phát huy không tốt, không thu hoạch gì ở trong lình tuyền, như vậy thì cho dù bọn họ cướp được ngôi vị đầu bẳng cũng đều biến thành trò cười.

Một lát sau, bọn họ thuận lợi trở về chiến thuyền của Ái Lệ Ti điện hạ.

Tất cả các cường nhân Vương Cấp đều biết rằng, Doanh Thừa Phong và Bá Vương là đầu danh nên ngày mai sẽ tiến vào linh tuyền.

Muốn hấp thu Ngọc Tủy trong linh tuyền là một việc hao phí tinh thần. Cho nên, cho dù có người muốn giao lưu với Doanh đại sư cũng sẽ không chọn vào lúc này.

Nếu không, chẳng may ngày mai Doanh đại sư và Bá Vương lỡ tay, cũng không thể lấy Ngọc Tủy ra, vậy thì lũ tiểu tử hôm nay tới cửa hỏi thăm liền gặp xui xẻo. Bởi vì Doanh đại sư và Bá Vương nhất định sẽ khắc sâu bọn họ vào trí nhớ, và trọn đời khó quên.

Chiến thuyền của Ái Lệ Ti vô cùng lớn, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Doanh Thừa Phong đi lên chiến thuyền, hơn nữa còn thấy được rất nhiều chiến thuyền cùng cấp bậc. Nhưng khi hắn bước lên một lần nữa, lại vẫn có thêm một loại cảm xúc mênh mông.

Loại chiến hạm khổng lồ này, có lực hấp dẫn khó có thể chống đỡ nỗi đối với nam nhân bình thường.

Vào thời khắc này, Doanh Thừa Phong thậm chí còn có tính toán không muốn toàn tâm tu luyện võ đạo, hay là đại sư rèn nữa. Bởi vì loại chiến thuyền này

Mỗi một chiến thuyền lúc cải tạo đều cần mấy vị đại sư rèn đồng tâm hiệp lực, đương nhiên, Trận Pháp Sư và Phù Lục sư cũng không thể thiếu.

Cái này cần sức lực của cả một tông môn mới có thể kiến tạo lên được, một người căn bản không thể làm được việc này.

Cho dù Doanh Thừa Phong vô cùng tự tin với chính mình, nhưng tuyệt đối không dám nói mình có thể kiến tạo ra một quái vật lớn đến vậy.

Phòng trong chiến thuyền đều eo hẹp giống nhau, nhưng bởi vì thân phận của Doanh Thừa Phong và Bá Vương đặc biệt, cho nên chỗ ở của bọn họ trong thuyền tốt gần như của Ái Lệ Ti điện hạ.

Lúc này, một người một thú về tới khoang thuyền, Bá Vương nháy nháy mắt, ánh mắt sáng ngời nhìn về bốn phía. Sau đó, hắn quẹt qua trên người một chút, rút ra Thiên Kỵ Cự Phủ.

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói:

– Ngươi muốn làm gì?

Bá Vương nhếch miệng cười, cánh tay của hắn khẽ chuyển, trên rìu lớn lập tức phóng xuất ra vô số gió đao, gió đao này cùng xuất hiện một chỗ, lập tức tạo thành một vòng bảo hộ vô hành xung quanh bọn hắn.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, lặp lại:

– Ngươi thế này là muốn làm gì?

Hắn mơ hồ đoán được ý đồ của Bá Vương, người này nhất định là muốn nói một số chuyện nói không tiện. Nhưng phóng thích cấm chế trên chiến thuyền của Ái Lệ Ti điện hạ cũng không phải là hành vi hữu nghị tốt.

Bá Vương thấp giọng nói:

– Chủ nhân, lúc ta giao thủ với Ngải Mạc Tác đã nhặc được một thứ, ngài xem thử đi.

Doanh Thừa Phong khẽ nhăn mặt, nói:

– Cho dù là vật gì cũng không thể bằng tình hữu nghị giữa ta và Ái Lệ Ti điện hạ…. A, khoan đã, đây là cái gì?

Thời điểm hắn nói nửa đoạn trước, Bá Vương mang theo vẻ mặt ủy khuất, đưa tay ra, dường như muốn giải trừ cấm chế gió đao. Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong nhìn thấy rõ ràng vật trong tay Bá Vương, lập tức liền ngăn cản động tác của hắn.

Đưa tay cầm lấy vật kia, đôi mắt của Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên.

Đây là một viên cầu nhỏ, đồ vật này cũng không hề xa lạ đối với hắn. Hơn nữa, hơi thở phóng thích từ trên viên cầu cũng tương đối quen thuộc đối với hắn.

Bởi vì trên người của hắn cũng có được một vật nhỏ cùng loại, hơn nữa số lượng cũng không hề ít.

Thạch Định Vị, không ngờ lại là một viên Thạch Định Vị.

Trước khi đi vào Thánh Vực, Doanh Thừa Phong còn tưởng rằng Thạch Định Vị là bảo vật để cường nhân Tử Kim Cảnh dùng để đột phá đỉnh cao. Nhưng, sau khi hắn đi tới Thánh Vực, và xem qua Quần Thư mới biết được.

Thạch Định Vị chính là kỳ trân thiên hạ. Cho dù ở bên trong Thánh Vực cũng là bảo vật cực kỳ quý báu, giá trị vô cùng to lớn.

Cho nên, mặc dù trên người hắn có ba mươi Thạch Định Vị, nhưng ngoại trừ dùng một viên để khảm trên Khải giáp, còn lại không hề động đến nữa.

Không phải hắn không muốn mà là hắn không dám.

Nếu để người khác biết trong tay hắn có một đám bảo vật như vậy, cho dù là với thân phận hiện giờ của hắn đều không thể tránh được bị mọi người mơ ước và nhớ thương.

Lật qua lật lại vài cái trong lòng bàn tay, Doanh Thừa Phong cảm ứng được trong bảo vật truyền tới hơi thở, hắn trầm giọng nói:

– Không gian Hắc Ám…. Đây, chẳng lẽ là bảo vật không gian trên người Ngải Mạc Tác sao? Không đúng, người này hẳn là phải khảm Thạch Định Vị vào trên trang bị nào đó, làm sao lại rơi vào trong tay của người? Hơn nữa còn biến thành một viên đá thế này.

Bá Vương gãi gãi đầu nói:

– Ta cũng không rõ lắm, nhưng vật này là ta nhạt được sau khi phá vỡ Không gian Hắc Ám.

Hắn mở miệng rộng ra, nói:

– Vật kia ở ngay dưới chân ta, cho nên ta đã lén cất giấu.

Tâm niệm của Doanh Thừa Phong thay đổi thật nhanh, lúc Bá Vương đi ra khỏi Không gian Hắc Ám, đúng là đứng ở chính trung tâm của Không gian Hắc Ám đó. Nếu vật ấy thật sự là Thạch Định Vị….. thật sự là có chút khả năng.

– Bá Vương, làm sao ngươi biết cái này là bảo bối.

Nhìn thấy bộ dáng cẩn thận vừa rồi của Bá Vương, liền biết hắn rất coi trọng đồ vật này.

Bá Vương cười ha hả nói:

– Chủ nhân, lúc chúng ta ở trong Động Thiên Phúc Địa, hơi thở của thứ này ta cảm thụ được khá nhiều. Cho nên biết nó là đồ tốt.

Hai mắt Doanh Thừa Phong sáng ngời, lập tức thoải mái.

Hơn ba mươi viên Thạch Định Vị đều là do hắn đoạt được từ trong Động Thiên Phúc Địa, mà Bá Vương lại là bá chủ ở trong đó, đương nhiên sẽ không hề xa lạ với sức lực đứng đầu này.

Nhẹ nhàng vuốt ve Thạch Định Vị trong tay, Doanh Thừa Phong khép hờ hai mắt, sau đó bắt đầu kết nối với Đan Lô Khí Lonh.

Vật ấy xuất hiện một cách kỳ quái, hắn không thể xác định được có phải là do Ngải Mạc Tác tu luyện sức lực hắc ám nên đã triển khai ra từ tay chân gì đó hay không?

Nhưng chỉ một lát sau, Doanh Thừa Phong liền hoàn toàn yên lòng.

Bởi vì Đan Lô Khí Linh đã cho hắn một giải thích hoàn mỹ.

Vật ấy lúc trước nhất định là khảm vào trong một Thánh Khí, và tiến hóa thành Thiên Kỵ Thánh Khí.

Nhưng đáng tiếc chính là, Bá Vương cường ngạnh phá vỡ Không gian Hắc Ám mà ra, đã tạo thành thưởng tổn thật lớn không thể xoay chuyển đối với khí linh. Nếu lúc ấy Ngải Mạc Tác cưỡng ép thủ hộ, có lẽ có thể giữ cho vật ấy bình an. Nhưng đáng tiếc chính là, lúc đó hắn xấu hổ và giận dữ, hơn nữa còn nhận lấy sự cắn trả của hư không bị phá nát, dẫn đễn hộc máu hôn mê, khiến vật ấy từ trong Thánh Khí rơi ra.

Từ nay về sau, viên Thạch Định Vị này liền biến thành vật vô chủ, và cũng không còn tiếp tục dây dưa với Ngải Mạc Tác.

Một khi đã như vậy, Doanh Thừa Phong hiển nhiên sẽ không hoàn trả lại vật ấy, hắn thu lại tâm lý gánh nặng.

Bá Vương thu lại cấm chế gió đao, hai người nhìn nhau cười.

Nhưng bọn họ lại không biết rằng, lúc này trên chiến thuyền của An Thác La bên Hắc Ám Thánh giáo, Ngải Mạc Tác vừa mới tỉnh lại đang giận dữ:

– Đồ vật kia đâu rồi, sao lại không thấy Thánh Vật nữa?

– Ai, nếu tên kia phá không mà ra, vậy thì Thạch Định Vị thông đạo chắc đã bị phá hủy. Vậy thì khả năng lớn chính là, vật ấy bị không gian chi lực bài xích, tự mình thoát ly, không biết tung tích.

– Điện hạ, ta không phục.

– Được rồi, Doanh Thừa Phong kia chính là thiên tài rèn bất thể, bổn tọa tự có chủ trương.

Thanh âm nghiêm nghị của An Thác La ầm ầm vang lên:

– Không có mệnh lệnh của bổn tọa, ngươi không được tự tiện trả thù.

– Vâng…

Ngải Mạc Tác do dự một chút, rốt cục cúi thấp đầu xuống, ủ rũ nói.

Nhưng không ai biết, trong lòng của hắn lại có một trận lửa giận hừng hực, làm thế nào cũng không thể nuốt trôi.