Chương 447: Hiểu lầm trùng trùng

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Hô, hô, hô…”

Doanh Thừa Phong thở hổn hển, trong mắt hắn hiện lên vẻ kiên quyết.

Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, rút mạnh Bá Vương thương khỏi lốc xoáy.

Khi Bá Vương thương rời khỏi lốc xoáy trong ao máu, một loại cảm giác mất mát mãnh liệt cực điểm lập tức ập tới, loại cảm giác này giống như thủy triều muốn bao trùm lấy hắn.

Tại thời khắc này, Doanh Thừa Phong gần như không cầm lòng được muốn đâm Bá Vương thương vào ao máu một lần nữa để hưởng thụ Chân khí và sinh mạng lực khổng lồ cuồn cuộn truyền vào thân thể.

Nhưng, mặc dù thân thể hắn run rẩy kịch liệt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được loại cám dỗ mãnh liệt này.

Bá Vương thương có thể hấp thu sức mạnh từ trong máu, đó cũng không phải bí mật gì, Doanh Thừa Phong hết sức quen thuộc đối với việc này. Nhưng, sức mạnh hấp thu lần này thật sự quá lớn, đã vượt qua giới hạn mà hắn có thể chịu đựng.

Tuy rằng loại cảm giác này khiến người ta lưu luyến giống như uống thuốc phiện, nhưng hắn vẫn dứt khoát vượt qua.

Bởi vì hắn biết, nếu tiếp tục như vậy, kết quả cuối cùng chỉ có thể là hắn sẽ phồng lên và nổ tan xác.

Thời gian dần qua, tâm tình của hắn đã bình tĩnh lại, khi ánh mắt dừng lại phía trên ao máu thì tràn ngập hưng phấn và hoảng sợ.

Hắn mơ hồ cảm thấy, máu tươi trong ao máu này tuyệt đối không phải là loại máu bình thường. Thậm chí là máu của cường giả Bạch Ngân Cảnh cũng không có uy năng khổng lồ như thế.

Trước đây hắn chém giết vô số con dơi, tuy rằng giết chóc vô cùng, nhưng sức mạnh hấp thu cũng không bao nhiêu. Những lợi ích thu hoạch được sau khi giết một vị cường giả Bạch Ngân Cảnh ở trước di tích tương đương với những gì hắn nỗ lực trước đây.

Bởi vậy có thể thấy được, thực lực sinh vật càng mạnh thì năng lượng ẩn chứa trong máu càng lớn, hiệu suất hấp thu của Bá Vương thương cũng theo đó càng cao.

Nhưng, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngày hôm nay lại làm cho hắn có một loại cảm giác như thể thay da đổi thịt, cho dù lúc này thoát khỏi ảnh hưởng của ao máu, trong cơ thể vẫn tràn ngập cảm giác bành trướng mãnh liệt.

Chỉ trong thời gian nửa khắc ngắn ngủi mà tổng lượng chân khí của hắn đẵ tăng khoảng nửa thành, mà điều khiến hắn cảm thấy không thể tin nổi là, sinh mệnh lực mà hình nhân thế thân ẩn nấp trong não hấp thu được mới thực sự khổng lồ không gì so sánh nổi.

Theo cảm ứng của hắn, sức mạnh trong hình nhân thế thân đã lớn hơn gấp đôi so với trước đây.

Thậm chí hắn còn có cảm giác như thế này, đừng nói là hiện giờ mình chỉ là một vị Bạch Ngân Cảnh, e là đã thăng tiến Hoàng Kim Cảnh, hình nhân thế thân cũng có thể gánh vác vận đen tử vong thay mình rồi.

Chậm rãi lắc đầu, lông mày Doanh Thừa Phong đột ngột nhíu lại.

Bởi vì hắn rõ ràng cảm ứng được, khí linh Bá Vương thương phát ra dấu hiệu cầu xin mãnh liệt

Cái Bá Vương thương này lại muốn hắn đâm chìm vào trong ao máu.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến, khí linh của thương không giống như con người, sức mạnh mà nó có thể chịu đựng vượt xa so với chính bản thân nó. Nhưng, bất cứ cái gì cũng đều có một giới hạn nhất định.

Nếu khí linh Bá Vương thương không khống chế được mà lao về phía ao máu, như vậy Doanh Thừa Phong có thể khẳng định, kết quả cuối cùng là trường thương nổ tung vỡ vụn, thậm chí có khả năng bị dung nhập hoàn toàn vào trong ao máu.

Tinh thần ý niệm kết nối với khí linh, Doanh Thừa Phong truyền đi hết những lo lắng của bản thân.

Nhưng mà, điều khiến hắn kinh ngạc là, khí linh Bá Vương thương lại truyền tới một loạt tin tức.

Không ngờ nó lại bảo đảm với mình là một khi đến cực hạn có thể hấp thu sẽ lập tức không hút thêm sức mạnh nữa.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong hơi thay đổi, lúc này hắn mới biết được hoá ra sau khi dung hợp sự vật thần kỳ ở Linh Đạo Thánh Đường, mức độ cường đại của thân Bá Vương thương đã đạt đến mức không thể tưởng tượng lại kém xa cực hạn lúc này.

Trầm ngâm một lát, Trí Linh trong đầu nhanh chóng tính toán.

Rốt cục, Doanh Thừa Phong thở dài một tiếng, chậm rãi nhấn Bá Vương thương vào trong ao máu.

Lập tức, khí linh trong đầu truyền đến một trận hưởng ứng, đồng thời biểu đạt cảm kích mãnh liệt, khí linh Bá Vương thương yên lặng đi xuống phảng phất như ngủ đông, không có bất luận tin tức gì.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, hắn thầm nhủ trong lòng, hy vọng quyết định này của mình sẽ không khiến cho khí linh Bá Vương thương gục ngã.

Trong lòng có chút cảm ứng, Doanh Thừa Phong thu lại tâm thần, tương thông với khí linh Lang Vương Thuẫn.

Lập tức gã thấy được một bộ đồ án, ở lối vào di tích, hai người Khương Văn Lực, Lệ Hạo Thành đang đi chậm rãi, mà cách phía trước bọn gã không xa, vị trung niên thần bí kia khẽ cười lạnh, hung quang trong hai mắt bắn ra tứ phía chờ đợi.

Trên con đường này, có rất nhiều tiểu lang ẩn núp.

Chúng thu lại khí tức gần như bằng không, hơn nữa lại gặp may bởi trong môi trường đặc thù này, sự tồn tại của thể bán năng lượng như chúng có thể tránh được tai mắt của ba vị cường giả Bạch Ngân Cảnh hùng mạnh.

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, tuy nói hai người bọn Khương Văn Lực không có oán thù gì với mình, hãm hại bọn họ như vậy dường như có chút không phải. Nhưng Doanh Thừa Phong tin rằng, nếu có gặp nhau, thủ đoạn hai người bọn họ đối phó với tự mình chắc chắn cũng không tốt hơn chút nào.

Thế giới linh đạo là thế giới cá lớn nuốt cá bé, Doanh Thừa Phong muốn tự thân hùng mạnh, muốn tận lực bảo vệ người thân của mình, khiến thảm kịch thôn Tam Hiệp không tái diễn lần nữa, hắn nhất định phải hòa nhập vào thế giới này. Có một số việc không thể không làm.

Rốt cục, khi Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành đi qua một ngã rẽ, bọn họ nhìn thấy nam tử trung niên kia.

Sắc mặt hai người lập tức hơi thay đổi, bọn họ lập tức cảm nhận được sát khí nồng nặc từ trên người đối phương truyền ra ngoài. Đương nhiên, theo sau sát khí mãnh liệt này là khí tức hắc ám hung bạo.

Bị cổ khí tức này bao phủ, thậm chí hai người bọn họ có cảm giác hít thở không thông.

Liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ tới căn phòng bí mật dưới mặt đất. Hay là vị cường giả khiến người khác thất kinh này đột nhiên xuất hiện có liên quan đến căn phòng bí mật đó.

Hít sâu một hơi, Lệ Hạo Thành trầm giọng nói: – Các hạ là ai, vì sao ngăn cản đường đi của chúng ta.

Ánh mắt nam tử trung niên kia lóe ra, nhìn gắt gao vào Lệ Hạo Thành, đặc biệt là trên áo khoác của gã tràn ngập một khí tức khác, càng làm cho lòng gã sục sôi.

Nhếch miệng cười, gã không hề che dấu sát ý của mình, nói: – Bổn tọa A Nhĩ Pháp Đặc, ha hả, ngươi có thể nhớ ra chứ.

“A Nhĩ Pháp Đặc…”

Hai người bọn Khương Văn Lực đồng thời kinh sợ hô lên, trong mắt hiên lên một vẻ kinh hãi.

Doanh Thừa Phong thì lại nhíu mày, bởi vì hắn chưa từng nghe nói qua tên người này. Nhưng thấy phản ứng của hai người bọn Khương Văn Lực chứng tỏ người này cũng không phải kẻ không có tiếng tăm.

Ánh mắt của A Nhĩ Pháp Đặc càng thêm âm u lạnh lẽo, hắn thò tay vào bên hông, nhẹ nhàng giật ra.

“Ong…”

Tiếng vang kỳ dị đột nhiên nổ ra, trong tay hắn đã có nhiều hơn một thanh nhuyễn kiếm màu đen run rẩy không ngừng

– Chờ một chút. Khương Văn Lực lập tức kêu lên: – A Nhĩ Pháp Đặc các hạ, chúng ta và các hạ không oán không thù, ngươi có ý gì thế?”

A Nhĩ Pháp Đặc cười một tiếng dữ tợn, thông qua bí pháp gã đã cảm nhận được khí tức của Hắc Chướng Kỳ, mà cổ khí tức này chắc chắn là tràn ra từ trên người Lệ Hạo Thành.

Em ruột mình chết không toàn thây, lại không thấy tung tích linh khí trên người, mà trên người của Lệ Hạo Thành lại có khí tức Hắc Chướng Kỳ, tất nhiên chính là gã hạ độc thủ rồi.

Cho nên, mặc kệ Khương Văn Lực hỏi như thế nào, gã đã xác định, trước tiên là bắt sống hai người kia, sau đó tiến hành tra khảo.

“Ong…”

Nhuyễn kiếm màu đen lần thứ hai vang lên, vô số đạo kiếm quang màu đen mà mắt thường có thể nhìn thấy được giống như từng con rắn nhỏ bắn ra, quấn lấy hai người trước mặt.

Trong lòng Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành đều kinh sợ, tuy rằng chắc chắn bọn họ không muốn đối địch với A Nhĩ Pháp Đặc, nhưng đã đến nước này thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không khoanh tay chịu chết.

Lệ Hạo Thành quát lên một tiếng lớn, nói: – Khương huynh, người này chắc chắn có liên quan đến nơi đó, chúng ta liên kết giết chết hắn đi.

Sắc mặt Khương Văn Lực biến đổi, gật đầu thật mạnh một cái.

Chắc chắn A Nhĩ Pháp Đặc sẽ không muốn đưa bọn họ vào chỗ chết một cách vô duyên vô cớ, lý do duy nhất chính là căn phòng bí mật dưới lòng đất rồi.

Vừa nghĩ tới nơi xuất thân của A Nhĩ Pháp Đặc, lại nghĩ đến vô vàn máu tươi khủng bố trong ao máu dưới lòng đất, hai người bọn họ cũng có chút sởn tóc gáy, hơn nữa cũng đã cho rằng người này có quan hệ với căn phòng bí mật.

Xem ra cái căn phòng bí mật kia cũng không phải chưa có người thăm dò qua, mà là do A Nhĩ Pháp Đặc, hoặc là bọn người Linh Vực tà ác xây dựng lên.

Chính hai người bọn họ vô tình tiến vào trong đó, nhất định là chạm vào cơ quan gì đó, cho nên mới bị gã phát hiện, và không thèm nói gì đã muốn giết chết bọn gã.

Sự tình quan trọng, chắc chắn là không chết thì không dừng lại.

Hơn nữa, Khương Văn Lực và Lệ Hạo Thành cùng nghĩ tới một việc. Nếu A Nhĩ Pháp Đặc có thể tới, thế lực phía sau hắn chắc chắn cũng có thể đến.

Nếu lúc này không giết chết người này, nếu để gã tiết lộ thân phận của hai người bọn họ thì từ nay về sau chắc chắn là hậu hoạn vô cùng.

Liếc mắt nhìn nhau, hai người bọn họ khẽ quát một tiếng, đồng thời ra tay, hơn nữa không hề bảo lưu chút nào.

Khương Văn Lực giơ tay lên, lập tức một cỗ bột phấn màu xanh nhạt tràn ngập, bột phấn giống như có người điều khiển bay về phía A Nhĩ Pháp Đặc.

Lệ Hạo Thành giơ tay gỡ áo khoác trên người xuống, nhẹ nhàng khua tay vài cái, lập tức biến thành một bóng đen rất lớn, ngăn chặn toàn bộ kiếm ảnh văn vẹo trong bóng đen vô cùng tiến tới.

A Nhĩ Pháp Đặc hừ lạnh một tiếng, hắn lãnh đạm nói: – Hóa ra là cao thủ dùng độc, trách không được.

Tuy rằng thực lực tiểu đệ vô cùng cường đại, nhưng nếu bị cường giả dùng độc đánh lén, trong lúc không kịp xuất ra đòn sát thủ vẫn có khả năng mất mạng.

Cho nên, sau khi nhìn thấy Khương Văn Lực phóng thích khói độc thì điều nghi ngờ duy nhất trong lòng của gã đã tiêu tan hoàn toàn.

Hai người kia, nhất định là hung thủ tập kích giết chết tiểu đệ.

Quát một tiếng thật lớn, A Nhĩ Pháp Đặc bước nhanh một bước dài, thân thể hắn đung đưa, lay động không ngừng giống như kiếm quang, như rắn độc thè lưỡi quấn lấy hai người.