Chương 327: Cùng thi triển sở trường.

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Lão nhân lặng yên nhìn hắn, gương mặt hiện ra vẻ cổ quái.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt này của hồn phách tháp Truyền Thừa, Doanh Thừa Phong thầm suy nghĩ trong lòng, thật sự lão đầu tử này chỉ là một Tử Linh sao?

Sau khi trầm mặc một lát, rốt cuộc lão nhân cũng mở miệng, nói:

– Thật xin lỗi, đây là việc không thể đấy.

– Vì sao? Không phải ta đã đạt được truyền thừa, trở thành chủ nhân của tháp Truyền Thừa rồi sao?

Doanh Thừa Phong trầm giọng hỏi.

– Tuy rằng ngươi đã lấy được kế thừa nhưng thực lực của ngươi không đủ.

Lão nhân chậm rãi nói:

– Trước khi ngươi có đủ thực lực để khống chế, tháp Truyền Thừa sẽ không thật sự coi ngươi là chủ nhân.

Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt. Hắn hồi tưởng tới tòa tháp nguy nga gần như sẽ đứng vững tới trên bầu trời này, sắc mặt không khỏi biến hóa, nói:

– Khống chế tháp Truyền Thừa sao?

Trí tưởng tượng của hắn khá phong phú. Bởi vì hắn đã từng trải qua cả cuộc đời, biết ở ngoài thế giới này còn có một không gian vũ trụ vô tận.

Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng không ngờ, trên thế giới này lại có người chỉ bằng sức của mình mà có thể khống chế tòa tháp lớn này đấy.

Người mặc áo bào đen ở một bên lạnh lùng cười. Tiếng cười kia tràn ngập một loại hương vị trào phúng. Giống như tiếng cười của người khổng lồ khi cúi đầu nhìn một tiểu nhân nho nhỏ giống con kiến bò qua.

Doanh Thừa Phong quay đầu, trừng mắt nhìn y một cái rồi nói:

– Ngươi cười cái gì. Nếu ngươi có năng lực như thế thì hiện ra cho ta xem. Nếu như ngươi không có năng lực như thế thì mau ngậm miệng lại đi.

Lúc hai bên mới gặp nhau, Doanh Thừa Phong cảm thấy khá kiêng kị y, cho nên thái độ vô cùng nho nhã, lệ độ, không muốn liều lĩnh trêu chọc một địch nhân cường đại.

Nhưng giờ phút này, quan hệ giữa hai bên đã là không chết không dừng, đương nhiên hắn sẽ không khách khí nữa.

Người mặc áo bào đen sợ run nửa ngày, tức giận nói:

– Ngươi nói cái

Doanh Thừa Phong lập tức ngắt lời y, nói:

– Ngươi có thể khống chế tháp này không?

Nếu người này có thể khống chế tháp, như vậy Doanh Thừa Phong sẽ xoay người bỏ chạy. Nếu thật sự như thế thì với thực lực của y, e rằng chỉ cần vươn hai đầu ngón tay ra là đã có thể nghiền nát Doanh Thừa Phong giống như con kiến rồi, làm sao còn phải ra lệnh cho hồn phách của tháp Truyền Thừa nữa.

Người mặc áo bào đen há miệng thở dốc nhưng vẫn không nói thêm lời nào.

Doanh Thừa Phong liếc mắt, tức giận nói:

– Ngươi cũng không thể làm được, vậy thì còn cười cái rắm gì. Đúng là bị bệnh thần kinh.

Người mặc áo bào đen đỏ mặt, cảm thấy ánh sao đang nhảy loạn lên ở trước mắt, thiếu chút nữa giận điên lên.

Kể từ khi y tu luyện linh đạo, bởi vì chỗ dựa vững chắc phía sau cùng với tư chất tự thân, cho nên cho tới bây giờ không có người nào dám nói chuyện vô lễ với y như vậy.

Trong lúc tức giận, y muốn nói lại, muốn cười nhạo tên kia chính là ếch ngồi đáy giếng ở trong khu vực khép kín này. Nhưng chợt nghĩ tới những lời nói vừa rồi của đối phương, trong lòng y lại lập tức lo lắng.

Bởi vì với thực lực của y bây giờ, quả thật là không thể khống chế được tháp Truyền Thừa.

Nếu đã như vậy thì hắn làm gì có tư cách cười nhạo người khác.

Chỉ có điều, tuy y biết rõ điều này, nhưng ngụm ác khí trong lòng nếu không nói ra sẽ rất khó chịu.

Y trừng mắt lên, quát:

– Giết.

Theo tiếng hét, tám người bên người y lập tức xông tới, vây quanh Doanh Thừa Phong.

Hồn phách của tháp Truyền Thừa yên lặng đứng nhìn ở một bên. Nhìn bộ dáng của ông ta, thật đúng là có chủ ý không giúp ai.

Cổ tay của Doanh Thừa Phong khẽ run lên, Bá Vương thương đã linh hoạt nhảy dựng lên.

Lúc này đây, hắn không còn sử dụng lực lượng tinh thần để khống chế vũ khí nữa, mà là cầm trong tay trường thương, vẽ ra vô số thương hoa. Với sự linh hoạt của Bá Vương thương cùng luồng khí thế sắc bén vô song, nó đã vẽ ra một tường đồng vách sắt như được đúc bằng thép tươi, bao xung quanh Doanh Thừa Phong.

Đồng thời, chân hắn đi lại như gió, cả người giống như một làn khói đen. Trong mơ hồ, đám người đang vây quanh kia không thể nắm được chính xác hành tung của hắn.

Thực lực của tám người kia không xê xích nhiều. Tất cả những cao thủ trẻ tuổi tiến vào bên trong tháp Truyền Thừa, tối đa cũng chỉ xếp hạng hai. Chỉ có Cừu Nhân Nghĩa và Đường Tử là có thanh danh bên ngoài vượt qua cao thủ nhất lưu mà thôi.

Tuy nhiên, tám người liên thủ thì thực lực không giống như người thường rồi. Cho dù đám người Cừu Nhân Nghĩa gặp phải cũng chỉ có thể quay đầu bỏ chạy đấy.

Nhưng sau khi giao thủ một lát, Doanh Thừa Phong lại cảm thấy yên tâm.

Bởi vì hắn nhận ra, tuy tám người này ra tay không ngại ngần nhưng hành động vẫn có một chút hòa hoãn. Có thể nói, lúc này bọn họ ra tay hoàn toàn là dựa theo bản năng, kém khá xa so với lúc bọn họ còn thần trí.

Mà trong đầu của Doanh Thừa Phong lại có thêm đồ biến thái Trí Linh tồn tại. Dưới tình huống một bên tăng một bên giảm, khi tám người kia cùng tấn công, bọn hắn vẫn có thể tìm được đường tránh né an toàn. Cho nên, đám người kia không phải là vấn đề đấy.

Chỉ có điều, Doanh Thừa Phong vừa giao thủ với tám người kia, vừa phải hết sức chú ý tới người mặc áo bào đen đang đứng xem gần đó.

Mặc dù người này không có bất kỳ động tác gì nhưng bởi vậy cho nên Doanh Thừa Phong lại càng phải chú ý cẩn thận hơn.

Đột nhiên, người mặc áo bào đen khẽ kêu một tiếng.

Tiếng kêu bén nhọn chói tai kia khiến cho người ta có cảm giác như bị bao trùm hoàn toàn vậy

Ngay lập tức, tám người kia liền dừng động tác. Sau đó, bọn họ không còn đồng loạt đánh lên nữa mà là phối hợp lẫn nhau, từng người lần lượt đánh ra.

Trong lòng Doanh Thừa Phong âm thầm kinh hãi. Rõ ràng những người này đã mất đi thần trí, sao có thể đột nhiên trở nên sinh mãnh như lúc này được?

Hắn cẩn thận nhìn vào mắt đám người này. Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt bọn họ đã có thần sắc hơn lúc trước.

Doanh Thừa Phong suy nghĩ tới trăm lần vẫn không thể giải thích được. Nếu bọn họ chưa khôi phục thần trí, sao có thể kết hợp thi triển ra uy năng như vậy. Nhưng nếu bọn họ đã thanh tỉnh, vậy vì sao vẫn tiếp tục bán mạng thay người mặc áo bào đen? Hơn nữa, nhìn bộ dáng của bọn họ thì dường như lại càng phấn đấu quên mình rồi.

– Tiến bối, đây là thủ đoạn gì vậy?

Doanh Thừa Phong dùng một thương đánh văng hai người rồi quay đầu, cao giọng hỏi.

Hồn phách của tháp Truyền Thừa do dự một chút rồi nói:

– Đây là năng lực tín ngưỡng đặc biệt chỉ có ở trong tông môn Quang Minh. Chỉ cần thi triển ra là có thể có vô số tín đồ, khiến tông môn phồn vinh, hưng thịnh.

Doanh Thừa Phong khẽ gắt một tiếng, thầm nghĩ trong lòng. Cái gì gọi là năng lực tín ngưỡng? Đây chẳng phải là năng lực gạt người sao?

Chỉ có điều, người mặc áo bào đen này có thể mê hoặc, lừa gạt tám vị trẻ tuổi tuấn kiệt kia, khiến bọn họ liều mình bán mạng cho y, như vậy cũng đã là việc rất giỏi đấy.

Mũi thương hơi run lên, Doanh Thừa Phong lại đánh văng ra một người. Hắn cất cao giọng, nói:

– Hôm nay dừng ở đây thôi, không đấu nữa.

Dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên một cái, phát hiện ra một khe hở nhỏ giữa tám người, nhanh như chớp vội đi về phía cửa lớn.

– Hừ, ngươi nghĩ rằng có thể trốn thoát sao?

Đột nhiên người mặc áo bào đen quát nhẹ một tiếng, lại giơ tay ra.

Đây là lần thứ hai y để lộ da thịt trên người. Lần đầu tiên là vì giơ lên ngọc bài ẩn chứa nguồn uy năng khôn cùng kia, mà lần thứ hai chính là giờ phút này. Trong tay y là một Linh Khí hình bầu dục nho nhỏ như tổ ong.

Vừa nhìn thấy Linh Khí này, trong lòng của Doanh Thừa Phong lập tức trở nên căng thẳng.

Không chút nghĩ ngợi, hắn lập tức lấy ra cái phễu linh khí từ bên hông.

Luồng chân khí hùng mạnh nhanh chóng tiến vào trong đó. Cái phểu lập tức phát ra tiếng ” Ô ô” kỳ dị, ngay sau đó phát triển lớn lên.

Lúc Doanh Thừa Phong lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành hết thẩy, vô số điểm sáng từ trong Linh Khí trong tay người mặc áo bào đen bắn nhanh ra.

Đó là nguồn quang lực vô cùng vô tận, mỗi một điểm sáng đều ẩn chứa sức mạnh khổng lồ. Uy năng của chúng không hề thua kém lúc Doanh Thừa Phong nổ tung kiếm.

Người mặc áo bào đen mỉm cười như trút được gánh nặng. Chắc chắn kẻ thù khó dây dưa này sẽ khó thoát khỏi kiếp nạn này đấy.

Nhưng đúng lúc này, món Linh Khí trong tay Doanh Thừa Phong cũng nhanh chóng xoay tròn, tốc độ xoay tròn của nó cực kỳ đáng sợ.

Một lực hút khổng lồ sinh ra. Nguồn lực lượng này vô cùng khổng lồ, khiến cho những điểm sáng đang liều mạng bắn về phía Doanh Thừa Phong đột ngột chuyển hướng. Từng điểm, từng điểm tiến vào bên trong phễu Linh Khí kia.

– Ô…ô…ô…n…g…

Phễu Linh Khí phát ra những tiếng vang dội quỷ dị. Nhưng chỉ sau một lát, những âm thành này đã hoàn toàn biến mất.

Bởi vì mặc áo bào đen cho nên không ai có thể nhìn thấy được vẻ mặt của y. Nhưng qua sự run nhẹ từ trên thân thể y là có thể biết ý nghĩ trong lòng y lúc này.

Doanh Thừa Phong cầm cái phễu Linh Khí, cười to nói:

– Các hạ, có qua mà không có lại là vô lễ, tiếp ta một kiếm đi.

Cổ tay hắn khẽ run lên. Trong tích tắc, một lưỡi kiếm bay về phía người mặc áo bào đen.

Doanh Thừa Phong, học trò của Khí Đạo Tông, sở trường là nổ tung kiếm.

Chuyện này, tất cả mọi người tiến hành thí luyện tiếng vào tháp Truyền Thừa đều đã từng nghe nói qua. Cho nên một khi gặp phải Doanh Thừa Phong, chỉ cần thần trí tỉnh táo, như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn tới gần hắn.

Nhưng đáng tiếc rằng người mặc áo bào đen lại đến từ nước ngoài, cho nên không hề biết gì về tin tức này. Mà vài người còn lại thì mặc dù biết chuyện này, nhưng bởi vì thần trí bị tổn thương, cho nên cũng không thể chủ động báo cho người mặc áo bào đen biết.

Bởi vậy, lúc nhìn thấy thanh đoản kiếm bay tới, y khẽ hừ lạnh một tiếng rồi vung tay lên, muốn dứt bỏ binh khí không có chút đe dọa này ra xa.

Nhưng ngay lúc tay áo y sắp chạm vào đoản kiếm, lập tức thanh đoản kiếm này đột ngột nổ tung.

Một đám khói đặc khổng lồ xông ra trước người mặc áo bào đen.

Kiếm nổ tung, trong nháy mắt phóng ra nguồn lực lượng khổng lồ giống như vô số chân khí mười tầng đỉnh phong toàn lực oanh kích. Cõ lẽ lực lượng mỗi một quyền không phải là rất mạnh, nhưng nhiều quyền như vậy cộng lại thì sẽ tạo thành luồng uy thế hùng mạnh, không gì so sánh nổi.

Người mặc áo bào đen nhíu hai mắt. Đối mặt với vô số mảnh vỡ như mưa rền gió dữ, vô cùng vô tận này, y lại không hề chống cự. Nhẹ nhàng lay động một chút, thân ảnh của y lập tức biến mất.

– Vút, vút, vút

Vô số tiếng xé gió bén nhọn xuyên thấu hư không, khuếch tán về bốn phương tám hướng.

Thân hình của người mặc áo bào đen lại xuất hiện, vô số mảnh kiếm nổ tung kia đều bị y đánh thành rác.