Chương 733: Hai Vòng

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lò đan, lửa nóng hừng hực, hai mắt Doanh Thừa Phong nhìn chằm chằm lò luyện đan, toàn bộ tinh thần ý niệm của hắn đều tập trung vào trong đó.

Lần đúc rèn này kỳ thật vô cùng đơn giản, Doanh Thừa Phong cũng không tăng thêm vật liệu gì quý giá cho cái rìu lớn này, hắn chỉ khắc linh văn vô hình lên phía trên cái rìu đó thôi.

Tuy nhiên, một khi thuận lợi khắc được chữ lên vật đó, vậy thì lực lượng của chiếc rìu sẽ mạnh thêm mấy phần.

Đây là lần gia công thứ hai, chẳng qua đồ vật gia công có chút kinh thế hãi tục, là một thanh Thiên Kỵ Thánh khí thôi.

Muốn khắc chữ linh văn vào Thiên Kỵ Thánh khí này một lần nữa, nhất định phải trải qua cửa ải khí trung chi linh này. Nếu bị khí linh ở giữa cản trở, như vậy cho dù có là một đại sư rèn khí hùng mạnh cỡ nào cũng sẽ luống cuống.

Nói chung, đối với linh khí chưa quen thuộc, nhóm đại sư rèn khí sẽ sử dụng vài thủ đoạn và phương pháp đặc thù, mở phong ấn của khí linh, đợi sau khi khắc chữ xong vào đồ vật đó, thì sẽ phóng xuất ra khí linh một lần nữa.

Đây là thủ pháp chính thống, chỉ có điều nếu làm như vậy thì bản thể của khí linh và thánh khí sẽ bị ngăn cách một thời gian, nếu sau này khi dung hợp lại mà không được hoàn mỹ như ý muốn, như vậy thì thực lực được nâng cao của thành khí cũng sẽ rất ít.

Ngoài ra còn một phương ]pháp khác, chính là giành được sự tán thành của khí linh, như vậy trong quá trình khắc sẽ được khí linh trợ giúp.

Làm như vậy, có thể nắm trong tay Thánh khí sớm hơn được một khoảng thời gian, hơn nữa dưới sự trợ giúp của khí linh, thì quá trình khắc chữ sẽ ít khi xảy ra sai lầm, có thể phát huy hết mức uy năng của Thánh khí.

Rìu Thiên Kỵ trong tay Bá Vương vốn là do Doanh Thừa Phong rèn, khí linh lại tách ra từ Trí Linh trong não vực của hắn.

Những Linh sư rèn khí khác, không thể nắm trong tay khí linh, nhưng Doanh Thừa Phong lại có thể khống chế được theo ý mình.

Chỉ sợ cho dù Bá vương có ở đây, cũng không thể ngăn trở được.

Lúc này, nắm trong tay ý niệm của Doanh Thừa Phong và Trí Linh, minh linh châm di chuyển từng điểm một trên chiếc rìu lớn.

Mà ở phần đuôi của minh linh châm, bị làn gió vô hình bao quanh lò luyện đẩy lên. Đan Lô Khí linh quả nhiên là có năng lực thật lớn, đem những tia năng lượng cực lớn bên trong thủy tinh cầu dần dần rút ra, lần lượt truyền vào minh linh châm với tốc độ và số lượng mà nó có thể chịu đựng được.

Doanh Thừa Phong đã sớm tăng lực lượng tinh thần lên đến cực điểm, quá trình khắc của minh linh châm lại không nhanh không chậm, tốc độ vẫn đều đều.

Trên chiếc rìu lớn xuất hiện từng dấu linh sáng rực rỡ, những luồng sáng đó chính là những làn gió vô hình. Nhưng từ đầu đến cuối, lực lượng của mỗi luồng sáng đó đều được chia đều, không nhiều hơn ít nào, cũng không thiếu đi chút nào.

Đan Lô Khí linh ẩn vào trong bản thể, trợ giúp Doanh Thừa Phong nắm giữ và vận chuyển làn gió vô hình. Đối với một Khí linh đã bị trọng thương mà nói, có thể làm được như thế này cũng đã là một cực hạn rồi.

Tuy nhiên, nó còn có thể phân tâm sự chú ý của hắn.

Ít nhất, nó có thể theo dõi nhất cử nhất động của Doanh Thừa Phong. Nếu phát hiện ra những chỗ không thỏa đáng, nó sẽ nhắc nhở đúng lúc.

Nhưng cho đến tận lúc này, biểu hiện của Doanh Thừa Phong lại làm cho nó hết sức khiếp sợ.

Một khắc từ khi minh linh châm bắt đầu chuyển động, đến hiện tại linh văn gần như đã được khắc xong. Động tác của Doanh Thừa Phong từ đầu đến cuối vẫn hết sức ổn định. Mặc dù không có hành động gì hoa mỹ, cũng không có kỹ xảo làm cho người ta hoa mắt, nhưng động tác vững vàng mà lay động của minh linh châm lại giống như thể là vầng hào quang chói mắt nhất trên thế giới này, tản ra lực hấp dẫn vô cùng.

Loại hấp dẫn này không phải ai cũng có thể lý giải và thưởng thức được, nhưng Đan Lô Khí linh thì lại có thể.

Ánh sáng nhỏ dần, quét ngang dựng nên một đường thẳng đơn giản, Đan Lô Khí linh gần như là nhìn thấy được một khoảng đất trời trong đó.

Bên ngoài lò luyện đan nổi lên một đám sương mù bao phủ, đây là sự tán thưởng không lời của Đan Lô Khí linh.

Tuy rằng nó cũng đã nhiều lần được nhìn thấy biểu hiện của Doanh Thừa Phong, biết được tên tiểu tử này là một thiên tài không giống những người thường trong giới đại sư rèn khí.

Nhưng nó lại chưa bao giờ nghĩ đến, lúc Doanh Thừa Phong tiến hành rèn lần hai, lại có thể có tâm trạng yên tĩnh như nước như vậy.

Đây chính là lần rèn thứ hai đấy, hơn nữa còn là khắc chữ linh văn vào Thiên Kỵ Thánh binh. Cho dù là đại sư rèn khí có kinh nghiệm lâu năm, cũng sẽ nơm nớp lo sợ, sợ chỉ sơ sẩy một cái thôi sẽ tạo thành kết quả không thể xoay chuyển được.

Nhưng Doanh Thừa Phong dường như không hề để bất cứ thứ gì trong lòng.

Hắn hoàn toàn coi thường hết thảy, lực lượng tinh thần kia từ đầu tới cuối đều chưa từng có một chút dao động nào, dường như nó sinh ra chỉ với mục đích duy nhất, chính là khắc cho xong chữ lên đồ vật.

Đan Lô Khí linh hình như đã hiểu ra một việc, điểm mạnh nhất của Doanh Thừa Phong cũng không phải là kỹ xảo khắc chữ vào đồ vật, mà là ở trái tim có thể chứa đựng tất cả mọi thứ kia.

Bên trong trái tim đó, hắn sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì. Hắn có thể khống chế một cách tuyệt đối tâm tình của mình, từ đầu đến cuối duy trì tâm trạng bình tĩnh như nước.

Cũng chỉ có như vậy thì hắn mới có thể đạt được đến trình độ như hiện tại.

Người như vậy, quả nhiên là đại sư rèn khí thiên bẩm.

Trong lòng Đan Lô Khí linh bắt đầu rung động, nó nghĩ, có lẽ qua vài năm nữa, sau khi thực lực của Doanh Thừa Phong được nâng cao lên, nó có thể truyền thụ kỹ xảo chân chính cho hắn rồi.

Nhưng mà nó lại không biết, lúc này Minh linh châm trong lò đan thật ra là bị Trí Linh khống chế.

Ở trước mặt Trí Linh máy móc này, bất kì cảm xúc dao động nào cũng đều giống như là hoa trong kính trăng dưới nước, không thể tạo ra một chút ảnh hưởng nào đến nó.

Minh linh châm hoàn toàn dựa vào tuyến đường có sẵn mà đi, hơn nữa trong quá trình này, Bát Trảo quái thú đẹp mê người hiện lên trên chiếc rìu lớn, càng phối hợp ăn ý với nó, bọn chúng phảng phất như hợp lại thành một thể.

Mỗi khi minh linh châm đi qua, Bát Trảo quái thú sẽ lướt qua trên bề mặt linh văn, tỏa ra lực lượng làn gió vô hình nhẹ nhàng căn nuốt.

Tuy rằng Khí linh này hùng mạnh, nhưng làn gió vô hình cũng không hề yếu thế chút nào.

Tiểu Bát Trảo quái thú cắn nuốt tất cả làn gió vô hình, sau đó sẽ thông qua thân thể của Khí linh rồi chính thức dung nhập vào trong chiếc rìu.

Mà trong thời gian đó, độ mạnh yếu trong việc cắn nuốt của nó là có hạn, việc này phải nhờ vào Doanh Thừa Phong khống chế và điều khiển.

Biện pháp căn nuốt tốt nhất, chính là cân bằng và đều đều. Mà Doanh Thừa Phong lại làm rất tốt việc này, mỗi khi truyền lực lượng vào cho Tiểu Bát Trảo quái thú đều truyền một lượng vừa đủ, sự phối hợp của bọn họ giống như là của cùng một người, không có nửa điểm sai lệch.

Trình độ phối hợp như vậy, cho dù là Đan Lô Khí linh cũng phải đố kỵ.

Bởi vì nó biết rằng, cho dù là lúc nó ở thời kì mạnh nhất, cũng không dám mơ tưởng mình có thể phối hợp với một Khí linh đến trình độ này.

Cuối cùng Minh linh châm rốt cục cũng dần dần rơi xuống, làn gió vô hình trong thủy tinh cầu cũng tiêu tan đi gần hết, Tiểu Bát Trảo quái thú từ trên thân minh linh châm kia cũng ngẩng đều lên, liếm lấy minh linh châm, trong đôi mắt nhỏ kia không ngờ lại toát ra một chút thần sắc không muốn.

Sau đó, thân thể của nó ầm ầm nổ tung, hóa thành một trận mưa ánh sáng nhỏ, toàn bộ rơi trên chiếc rìu.

Vỡ tan, rồi sau đó lại nhập vào.

Chỉ có cách đánh tan gông cùm xiềng xích trói buộc ban đầu, mới có thể chia tách ra trong khoảng trời đất rộng lớn này.

Khí linh của chiếc rìu lớn tuy rằng hùng mạnh, nhưng sau khi dung hợp thì sức mạnh lại càng thêm cường đại, nó cũng nhất định phải trải qua một quá trình dung hợp.

Tuy nhiên cho dù là dung hợp như thế nào, cũng không bằng đạp đổ tất cả, để rồi sau đó lại dung hợp vào.

Từ nay về sau, Khí linh của chiếc rìu chính là một bức tranh hoàn toàn mới, kết hợp một cách hoàn mỹ lực lượng cũ và mới.

– Ầm…

Chiếc rìu lớn phóng ra ánh hào quang vô tận, sau khi khí linh dung nhập tất cả trận mưa ánh sáng kia, nó cũng dần dần phát ra năng lượng của chính mình.

Hào quang thật lớn giống như là xuyên thấu qua hư không, truyền tới một nơi thần bí.

Vì thế, toàn bộ đất trời cũng bắt đầu trở nên rung động.

Tầng mây kia lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa tầng mây lúc này đây lại to lớn và đậm đặc hơn bất cứ cái gì.

Doanh Thừa Phong ngẩng đầu nhìn trời. Ánh mắt của hắn dường như xuyên thấu qua trần nhà, nhìn thấy được toàn bộ bầu trời phía trên kia.

Hào quang xung quanh chiếc rìu lớn càng ngày càng nhiều, mà lực lượng của chiếc rìu lớn cũng vì thế mà ngày càng nâng cao lên. Tầng mây kia mà ép xuống thì sẽ tạo nên áp lực cực lớn cho toàn bộ cung điện.

Doanh Thừa Phong mơ hồ cảm ứng được, nếu chiếc rìu lớn không bay ra ngoài nhận lễ rửa tội của lực Thiên Kỵ, thì lần này lực Thiên Kỵ sẽ chủ động xuất kích.

Lực Thiên Kỵ lúc này đây hoàn toàn khác với lúc trước.

– Ha ha, người không cần phải nhìn nữa, đây chính là chân khí của hai vòng sinh ra, lực Thiên Kỵ đương nhiên sẽ không giống với bình thường rồi.

Thanh âm của Đan Lô Khí linh vang lên:

– Chúc mừng ngươi, năng lực của ngươi quả thật nằm ngoài dự đoán của ta. Ngươi đã thành công.

Doanh Thừa Phong cười ngạo nghễ, hắn rất tin tưởng vào Trí Linh, chưa bao giờ hoài nghi bất cứ cái gì.

Đương nhiên, đấy cũng là tin tưởng vào chính bản thân mình, chính vì có sự tin tưởng vô cùng mãnh liệt này, cho nên hắn mới có thể đạt được những thành tựu mà trong mắt người khác đó đều là những kỳ tích không thể tin nổi.

Tuy nhiên, cảm ứng được áp lực từ bên ngoài càng ngày càng lớn, hắn nhíu mày, trầm giọng nói:

– Khí linh huynh, chiếc rìu còn phải nhận lễ rửa tội của Thiên Kỵ mới sao?

– Ha hả, tốt nhất là phải nhận.

Đan Lô Khí linh cười híp mắt nói:

– Số lần rèn càng nhiều, thì dẫn tới Lực Thiên Kỵ càng đáng sợ. Tuy nhiên nếu có thể chống đỡ được, thì sẽ có tác dụng rất lớn đối với tên tiểu tử ngươi.

Nó nhìn ánh sáng đạm đặc quanh chiếc rìu lớn kia, nói:

– Ngươi yên tâm, đao gió và làn gió vô hình đã kết hợp một cách hoàn mỹ, nó có uy năng vượt xa sự mong muốn của ngươi, ngay cả hai vòng Thiên Kỵ cũng không thể tạo thành bất cứ sự uy hiếp nào đối với nó.

Doanh Thừa Phong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn biết rằng Đan Lô Khí linh mặc dù có lúc mồm miệng không buông tha cho người khác nhưng ánh mắt của nó thì lại tương đối độc đáo.

Nếu nó đã nói như vậy, tất nhiên là sẽ không có bất cứ vấn đề gì rồi.

– Rống.

Hào quang quang chiếc rìu lớn bỗng thu lại, biến thành một Tiểu Bát Trảo quái thú, sau đó, nó hơi run rẩy, ngẩng đầu tru lên, dường như là đang ăn mừng cho sự tái sinh của mình.

Tại thời khắc này, tiểu tử kia tuy rằng hình dáng nhỏ bé, nhưng lại mang đến cho người ta có một cảm giác của một loại quái vật lớn.

– Đi thôi.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, chờ mong nói.

– Rống.

Tiểu Bát Trảo rống to một tiếng, như là đáp lại lời nói của Doanh Thừa Phong.

Sau đó, thân thể của nó khẽ động đậy, hóa thành một đạo hào quang trốn vào trong chiếc rìu lớn. Cái hung khí này bắt đầu run rẩy chuyển động, dường như bên trong thân thể nó có một con quái thú to lớn hung ác, lúc này đang muốn giãy dụa để thoát ra.

– Đùng.

Lúc đó trên bầu trời vang lên một tiếng gầm rú, tầng mây kia đã đè ép xuống thấp hơn.

Lúc này, tầng mây đó đã ảnh hưởng đến cung điện, mà Nặc Y Nhĩ đại sư thì đang dặn dò mọi người. Một khắc trước khi Khấu Nhuệ đại sư chuẩn bị mở hệ thống phòng ngự của cung điện ra, Tiểu Bát Trảo quái thú rốt cục cũng thành công hóa tan vào chiếc rìu lớn, và hóa thành một đạo quang long, từ trong phòng vọt thẳng lên trên, giống như một con rồng lớn đang bay lên trời, thẳng tắp lao vào bên trong bầu trời rộng lớn.