Chương 865: Khống Chế Hành Cung

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, ba người Doanh Thừa Phong đã rời khỏi phòng này.

Mà Kim Cương Vương và Bá Vương vẫn không phát giác gì, đối với bọn họ mà nói, một khắc nhìn thấy vô số linh thú chém giết nhau, tất cả tinh khí thần của bọn hắn cũng đều tiến vào trong đó rồi.

Chỉ cần không phải gặp uy hiếp tử vong, cho dù ở trước người của bọn họ quát mắng đá đánh, bọn họ cũng sẽ không để ý tới.

– Đa tạ Ái Lệ Ti điện hạ.

Doanh Thừa Phong từ đáy lòng mà nói:

– Có được sự giúp đỡ của ngài, khả năng Kim Cương có thể thắng lợi sẽ lớn hơn.

Ái Lệ Ti điện hạ mỉm cười nói:

– Doanh đại sư khách khí rồi, đều là ra mặt giùm Thánh giáo, đây là việc bổn tọa nên làm.

Dứt lời, nàng quay đầu nói:

– Uông Kiệt điện hạ, bọn Kim Cương tìm hiểu tu hành ít nhất phải hơn nửa tháng, hay là ngài nên đi tới hành cung của mình, sớm ngày tiếp chưởng thì tốt hơn.

Đôi mắt của Uông Kiệt lập tức sáng ngời, có thể tiếp chưởng một hành cung là chuyện mà tất cả Kỵ Sĩ Vương đều mơ ước. Hắn là một người trong số đó, tự nhiên không thể cự tuyệt dụ dỗ này.

Doanh Thừa Phong vội vàng nói:

– Đúng vậy, điện hạ nói rất đúng.

Ái Lệ Ti điện hạ do dự một chút, lại nói:

– Bệ hạ đã từng phân cho Phi Lâm điện hạ chủ trì nghi thức giao tiếp, nếu hai vị không ngại thì bổn tọa muốn ở bên xem một chút.

Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt đều vui mừng quá đỗi, vội vàng nói tạ ơn.

Bọn họ đương nhiên hiểu được, lúc này Ái Lệ Ti điện hạ xuất hiện tuyệt đối không phải là muốn đứng ngoài xem mà là ngầm ủng hộ bọn họ.

Tuy nói có Phi Lâm điện hạ áp trận, trên căn bản sẽ không có khả năng xuất hiện việc gì. Nhưng có thêm một vị điện hạ cường đại như thế thì có thế nào cũng đều là một chuyện vô cùng tốt.

Ba người cưỡi thuyền độc mộc đi tới hành cung của Phi Lâm điện hạ.

Vị này có thể nói là đại nhân vật đứng thứ nhất trong các Kỵ Sĩ Vương. Sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt thì sắc mặt liền biến hòa, nói:

– Doanh đại sư, Uông Kiệt điện hạ, Ái Lệ Ti điện hạ, sao các ngươi đã tới rồi, hay là…

Trong đôi mắt hắn hiện lên một tia ưu tư, nói:

– Kim Cương thăng tiến xuất hiện vấn đề gì sao?

Hắn đương nhiên biết, hiện giờ là thời điểm quan trọng để Kim Cương Vương tấn thăng, nhưng Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt vẫn có thể rút ra để dắt tay nhau đến hỏi thăm thế này, như vậy việc này tuyệt đối không hề bình thường.

Về phần Ái Lệ Ti điện hạ cùng ở bên cạnh bọn họ, chính là Kỵ Sĩ Vương được Thánh giáo công nhân là người nghiên cứu rõ ràng nhất về thánh thú, nếu ngay cả cũng không có cách giải quyết vấn đề thì mình cũng chưa chắc có biện pháp.

Doanh Thừa Phong cười ha hả, nói:

– Phi Lâm điện hạ, ngài hiểu lầm rồi.

Hắn dừng một chút, nói:

– Kim Cương không phụ hy vọng, đã thành công thăng tiến lên Đại Công Tước, và đang ở trong hành cung của Ái Lệ Ti điện hạ tu luyện tìm hiểu bí pháp thánh thú đại đạo.

– Cái gì?

Phi Lâm khẽ sửng sốt, lúc này mới xác định mình không hề nghe lầm:

– Kim Cương Vương đã thăng tiến thành công rồi sao?

Ái Lệ Ti điện hạ than nhẹ một tiếng, nói:

– Phi Lâm điện hạ, tuy chuyện này làm người ta khó có thể tin, nhưng bổn tọa xin cam đoan với ngài, Kim Cương Vương đang tìm hiểu bí pháp thánh thú đại đạo đúng là một vị cường nhân cấp Đại Công Tước hàng thật giá thật.

Khóe miệng của Phi Lâm khẽ lắp bắp vài tiếng, hắn chậm rãi nói:

– Theo bổn tọa được biết thì Kim Cương Vương thăng tiến lên Tước Vị, dường như mới có mấy tháng chứ mấy.

Uông Kiệt vươn ba ngón tay ra, nói:

– Đại khái là khoảng chừng ba tháng.

– Ba tháng.

Phi Lâm trầm lặng nói:

– Chính là ba tháng, hắn làm sao có thể lên cấp nữa chứ?

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, chuyện Kim Cương Vương dùng Thấu Cốt Ngọc Tủy hắn thật không dám tùy ý tiết lộ ra ngoài.

Ái Lệ Ti điện hạ khẽ mỉm cười, giải vây nói:

– Phi Lâm điện hạ, Kim Cương Vương thiên phú dị bẩm, tự nhiên không thể so sánh với lẽ thường được.

Phi Lâm điện hạ ngẩn ra, lập tức cười nói:

– Nói không sai, chỉ cần hắn có thể thăng cấp là tốt rồi.

Ánh mắt của hắn khôi phục lại vẻ trấn tĩnh, dạo qua một vòng trên người ba người, nói:

– Uông Kiệt điện hạ, ngài là muốn lập tức tiếp nhận hành cung rồi phải không?

Uông Kiệt khẽ cúi đầu, nói:

– Vâng, mời Phi Lâm điện hạ làm chủ.

– Đây là ý tứ của bệ hạ, bổn tọa tự nhiên sẽ hết sức làm.

Phi Lâm điện hạ nghiêm nghị nói.

Sau đó hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ hai bàn tay, từ sau đại sảnh lập tức chạy ra hai gã Kỵ Sĩ toàn thân mặc giáp trụ.

Không ngờ hai gã Kỵ Sĩ này đều có tu vi Tử Kim Cảnh đỉnh cao.

Tuy nói loại tu vi này trong mắt mọi người đã không còn quan trọng nữa, nhưng lúc hai gã Kỵ Sĩ này đối mặt với cường nhân Vương Cấp, nhưng vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, hơn nữa ánh mắt của bọn họ lại cực kỳ kiên định, không hề có một chút sợ hãi.

Này cũng đủ nói lên tâm chí hai người bọn họ hùng mạnh cỡ nào.

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hai người bọn họ thăng tiến lên Tước Vị chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.

– Truyền lệnh xuống, lập tức triệu tập Phi Lâm Thiên Kỵ, theo bổn tọa lên đường.

Hai vị Kỵ Sĩ kia rõ ràng có một chút ngây người, nhưng chỉ trong nháy mắt, bộ ngực của bọn họ liền cứng lên, đưa bàn tay phải lên đặt ở trên ngực, hô to nói:

– Tuân mệnh điện hạ.

Bọn họ khoác trọng giáp, nhanh chóng rời đi, một lát sau, phía dưới cung điện vang lên thanh âm “Ô ô” kỳ lạ.

Ái Lệ Ti điện hạ than nhệ một tiếng nói:

– Thiên Kỵ đoàn của Phi Lâm điện hạ đã gần trăm năm chưa từng lộ diện ra ngoài, hôm nay có thể nhìn thấy thật khiến người khác hoài niệm nha.

Trong mắt của Uông Kiệt hiện lên vẻ kính trọng và ngưỡng mộ, hắn quay đầu thấy vẻ mặt Doanh Thừa Phong đang cảm thấy lẫn lộn, thấp giọng giải thích:

– Doanh đại sư, Phi Lâm Thiên Kỵ đoàn chính là đoàn Kỵ Sĩ mà ngày xưa Phi Lâm điện hạ đã chỉ huy trên chiến trường.

Hắn dừng một chú, thoáng đề cao một chút thanh âm, nói:

– Dưới sự chỉ huy của Phi Lâm điện hạ, đoàn Thiên Kỵ đã tung hoành chiếng trường, người chống lại đều tan tác, không đâu địch nổi.

Phi Lâm điện hạ khẽ mỉm cười nói:

– Uông Kiệt điện hạ quá khen rồi, đoàn Kỵ Sĩ của ta cũng từng bị thất bại.

Uông Kiệt ngẩng đầu, nói:

– Phi Lâm điện hạ, khi chiến đấu một chọi một với người trong đoàn Kỵ Sĩ, ngài chưa bao giờ thất bại.

Phi Lâm điện hạ cười ngạo nghễ, không giải thích nữa, nhưng từ trên người hắn và trong đôi mắt lại lộ khí tức kiêu ngạo vô cùng mãnh liệt.

Doanh Thừa Phong gật mạnh đầu một cái, đây mới là khí thế của cường nhân trăm trận trăm thắng.

Không lâu sau, một gã Kỵ Sĩ mặc trọng giáp bước vào, hắn nhìn không chớp mắt, dường như trong mắt hắn, toàn bộ thiên vào lúc này chỉ có một mình Phi Lâm điện hạ.

– Điện hạ, đoàn Kỵ Sĩ đã tập hợp xong, xin ngài chỉ huy.

Thanh âm của hắn ầm ầm rung động, ẩn chứa sức lực không gì sánh kịp.

Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ đổi, hắn cảm ứng được, thực lực của người này cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Khí tức từ trên người hắn phóng thích ra, giống như có thể sánh vai với cả Ái Lệ Ti điện hạ.

Không hổ là nhân vật đứng hàng thứ nhất trong tất cả Kỵ Sĩ Vương, dưới trướng thậm chí còn có một cường nhân Vương Cấp đáng sợ như thế.

Phi Lâm điện hạ chậm rãi gật đầu một cái, nói:

– Mục tiêu chính là hành cung của Ngô lão gia tử.

Hắn thản nhiên nói:

– Các ngươi phải tiếp quản hết vũ trang của hành cung, đi thôi.

– Vâng.

Đôi mắt của Kỵ Sĩ mặc trọng giáp giấu trong nón giáp lóe ra ánh sao, xoay người sải bước rời đi.

Hành cung chính là chỗ ở của một vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ. Tuy rằng Ngô lão gia tử đã chết đi, nhưng Kỵ Sĩ dưới trướng hắn vẫn chưa giải tán, mượn dùng sức lực của hành cung cũng đủ để chống lại với cường nhân Vương Cấp ngoại lai.

Nhưng ở trong miệng của Phi Lâm, muốn giải trừ sức lực của hành cung dường như chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản.

Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của đoàn Kỵ Sĩ này hùng mạnh đến cỡ nào.

Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến mấy tiếng rống giận dữ của cự thú, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh trở lại.

Phi Lâm điện hạ chậm rãi nói:

– Các vị, hiện tại chúng ta đi qua tiếp quản thôi.

Hắn một đường đi ra, đi đến đại điện liền lấy chiến thuyền ra. Sau khi mọi người đi lên chiến thuyền, chiến thuyền thật lớn kia chậm rãi lên không, bay tới một phương hướng.

Tốc độ bay của chiến thuyền cũng không nhanh, đám người Doanh Thừa Phong tự nhiên hiểu được, đây là do Phi Lâm điện hạ cố ý làm thế.

Một canh giờ sau, chiến thuyền đã ngừng lại ở trước một ngọn núi thật lớn.

Ngọn núi như vậy, ở mọi chỗ trong lãnh địa Thánh giáo đều có thể thấy được, ngọn núi thẳng tắp cao ngất hướng về phía trước, thẳng vào trời cao.

Mà ở trong ngọn núi, càng có thêm một tòa cung điện, bốn phương tám hướng đều tạo hình theo phong cách cổ xưa. Tuy nhiên, lúc này ở bên ngoài cung điện đã có gần trăm chiến thuyền vây quanh. Trên mỗi một chiến thuyền đều hiện lên hào quang bạch sắc, hiển nhiên là mở ra trang bị chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng thích ra một kích đoạt mệnh.

Mà so sánh lại thì chỗ cung điện này cũng không hề phóng xuất ra ánh sáng phòng ngực, mà ở phía ngoài cung điện lại bày biện hơn trăm thi thể nhuộm đầy máu tươi.

Rất hiển nhiên, Thiên Kỵ đoàn và hành cung chỗ này đã xảy ra chiến đấu kịch liệt, chỉ có điều không biết là trận chiến này có kết quả như thế nào?

Một đạo quang đột nhiên từ phía dưới dâng lên, nhanh chóng bay đến trên đầu thuyền.

Người này chính là vị cường nhân Vương Cấp mang trọng giáp hùng mạnh kia, thanh âm của hắn ầm ầm rung động:

– Điện hạ, chúng ta đã thành công tiếp quản hành cung nơi này.

Phi Lâm điện hạ chậm rãi gật đầu, tự hồ cũng chẳng suy nghĩ gì đối với câu trả lời này.

Hắn chậm rãi nói:

– Có bao nhiêu người chống cự lại?

– Gần một phần ba chống cự.

Cường nhân mặc trọng giáp ầm ầm đáp lại:

– Tất cả người đứng đầu đều chém hết toàn bộ, còn những người chống cự đều bắt giữ hết.

Nếu như đối mặt với kẻ thù trên chiến trường, bọn họ nhất định sẽ chém hết toàn bộ, không hề lưu lại một người sống.

Nhưng chiến đấu lần này chính là trận chiến bên trong Thánh giáo, cho nên bọn họ mới có thể thủ hạ lưu tình.

Phi Lâm điện hạ gật đầu, nhìn về phía cung điện phía xa, đột nhiên nói:

– Thật đáng tiếc, tuy Ngô lão gia tử nắm hành cung này trong tay nhưng vẫn không được chi linh hành cung tán thàn, nếu không thì chúng ta cũng đừng mơ có thể dễ dàng tiếp thủ như thế.

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, nói:

– Phi Lâm điện hạ, ngài làm sao biết được?

Phi Lâm điện hạ nhẹ nhàng đưa một tay lên, nói:

– Ngươi xem thử tính tình của Ngô lão gia tử như thế nào?

Doanh Thừa Phong ngẫm nghĩ một chút, nói:

– Người này âm hiểm giả dối, xử sự khéo đưa đẩy.

– Đúng vậy, ha ha, nếu hắn được hành cung tán thành, như vậy thì ngoại hình của hành cung sẽ thay đổi theo tính cách của hắn.

Phi Lâm điện hạ mỉm cười nói:

– Ngươi cho là với tính cách của Ngô lão gia tử, hắn sẽ thích ở trong hành cung vuông vắn như vậy sao?

Doanh Thừa Phong lập tức giật mình, hắn có chút hiểu rõ về hành cung.

Phi Lâm điện hạ quay đầu, nói:

– Uông Kiệt điện hạ, chỗ này sau này sẽ là hành cung của ngươi.

Hắn khẽ mỉm cười, nói:

– Ta sẽ lưu Thiên Kỵ đoàn đóng lại đây một năm, một năm sau ngươi mới có thể thật sự nắm chỗ này trong tay.

Uông Kiệt khom người thật thấp với hắn, nói:

– Đa tạ điện hạ.

Bản thân của hắn cũng không hề xây dựng đoàn Kỵ Sĩ gì cả, bỗng tới chỗ này khiến dưới trướng không có người có thể sử dụng. Nhưng nếu có Thiên Kỵ đoàn đóng ở đây một năm, tự nhiên có thể từ từ phát triển. Một năm sau, hành cung này chắc chắn sẽ có phòng thủ kiên cố, từ nay về sau sẽ trở thành lợi thế lớn nhất trong tay hắn.