Chương 249: Ta cũng muốn

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đứng trước một gian phòng không quá lớn, Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.

Trong phòng lập tức vang lên một tiếng kêu bất ngờ tràn đầy niềm vui:

– Thừa Phong.

Theo sau, một bóng dáng tuyệt vời giống như chim yến từ trong cửa sổ chui ra.

Ánh mắt Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên, y phục trên người Thẩm Ngọc Kỳ vẫn là chiếc váy dài màu vàng nhạt nàng thích nhất, đường cắt tinh tế càng tăng thêm đường nét hoàn mỹ trên cơ thể nàng.
Tuy nhiên, điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kích động và hài lòng nhất, chính là trong đôi mắt Thẩm Ngọc Kỳ ánh lên niềm vui bất ngờ và vẻ chờ đợi không hề che dấu.

Doanh Thừa Phong cười ha ha, hắn sải bước nhanh tới, mở rộng hai tay, dùng một tốc độ như sét đánh, khi Thẩm Ngọc Kỳ còn chưa đứng vững, ôm lấy nàng.

Thẩm Ngọc Kỳ hơi sửng sốt, theo sau vẻ mặt đỏ bừng, nàng cố gắng từ chối vài cái, lại phát hiện Doanh Thừa Phong lực lớn như trâu, hơn nữa còn không phải trâu bình thường, mà là một con trâu điên, trong cơ thể rắn chắc tràn ngập năng lượng khó có thể tưởng tượng, nàng căn bản không thể giãy ra.

– Buông tay.
Thẩm Ngọc Kỳ cũng không dám cao giọng quát lớn, nàng dậm chân thấp giọng kêu lên:

– Có người nhìn thấy mất.

Doanh Thừa Phong nhướn mày, nói:

– Yên tâm, cho dù có người nhìn thấy, cũng không ai dám nói lời xuyên tạc đâu.

Thẩm Ngọc Kỳ cảm thấy bất đắc dĩ, nói:

– Nếu bị cậu nhìn thấy, ta xem ngươi giải thích thế nào.

Doanh Thừa Phong cười ha ha nói:
– Yên tâm, lúc ta đến đây, chính là phụng mệnh lệnh của sư phụ. Ha ha, nếu sư phụ đã hạ mệnh lệnh này, cũng sẽ không phản đối ta và nàng kết giao nữa.

Thẩm Ngọc Kỳ khẽ gắt một tiếng, nói:

– Ai muốn kết giao với ngươi.

Tâm tư nàng vừa động, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi:

– Hoá ra ngươi không phải có ý đến thăm ta, mà là phụng mệnh của cậu.

Doanh Thừa Phong trợn mắt, lớn tiếng kêu oan:

– Ngọc Kỳ, nàng đừng nói bậy được không. Ta tới đây đương nhiên là vì muốn gặp nàng rồi.

Hắn buông tay ra, nhưng kéo bàn tay nhỏ bé của nàng nói:

– Nghe sư phụ nói, nàng gần đây dụng tâm tu luyện linh đạo, thật sự là làm khổ cho nàng rồi.

Khóe miệng Thẩm Ngọc Kỳ hơi hơi nhếch lên, thầm nghĩ trong lòng, gặp phải tiểu quái vật như ngươi, nếu ta không cố gắng…, chẳng phải sex bị ngươi vượt qua sao.

Thiên tính của nàng rất mạnh, thiên phú linh đạo lại cực kỳ xuất chúng. Dựa theo Trương Minh Vân đánh giá, có cơ hội tấn thăng làm Linh Sư chính thức trước hai mươi tuổi.
Thẩm Ngọc Kỳ cho tới nay đều vì thế nên kiêu ngạo, nhưng sau khi gặp được Doanh Thừa Phong, lớp màng kiêu ngạo bên ngoài của nàng lần lượt bị xé rách từng cái.

Sau khi Doanh Thừa Phong trong ba tháng rót linh xong mấy trăm kiện linh khí sĩ cấp, nàng thật sự đã bị chấn động rất lớn.

Năng lực như vậy, còn là lúc ngây thơ vô tri, thậm chí còn cần nàng chỉ điểm.

Cho nên, nàng mới vất vả tu luyện và học tập linh đạo, cho dù có kém hắn, cũng không thể kém quá xa. Chỉ có điều, lúc này được người trong lòng an ủi như vậy. Trong lòng nàng giống như vừa uống mật ngọt.

Xoay chuyển ánh mắt, ánh mắt nàng rơi xuống trên người Doanh Thừa Phong.
Đột nhiên, Thẩm Ngọc Kỳ ngây người, nàng nháy mắt mấy cái, thậm chí còn day day, giống như không tin vào hai mắt mình.

– Ngươi…

Thẩm Ngọc Kỳ chỉ vào hắn, thì thào nói:

– Thừa Phong , ngươi mặc gì trên người vậy?

Mặc dù nàng cũng không phải Linh Sư. Nhưng vì quan hệ của Trương Minh Vân, cho nên cũng không xa lạ gì trang phục của Linh Sư. Sau khi nhìn thấy trang phục trên người Doanh Thừa Phong, ban đầu chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng sau đó liền có phán đoán.
– Ha ha, nói cho ngươi biết một tin tốt.

Doanh Thừa Phong ưỡn ngực, nói:

– Ta vừa đến Thiên Hạo thành, và tham gia khảo hạch khai đàn của Linh Đạo thánh đường.

Đôi mắt Thẩm Ngọc Kỳ lập tức trợn tròn, nàng khẽ hé miệng, kinh hãi kêu lên:

– Ngươi, ngươi đã là Linh Sư?

– Đúng.

Doanh Thừa Phong ngạo nghễ nói:
– Ta thông qua được khảo hạch, trở thành linh sư chính thức.

Doanh Thừa Phong lấy một tấm biển đeo bên hông, đưa tới trước mặt.

Mặc dù biết rõ Doanh Thừa Phong tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình chuyện này, nhưng Thẩm Ngọc Kỳ vẫn theo bản năng nhận lấy tấm biển, cẩn thận quan sát.

Vật liệu chế tạo tấm biển này tương đối cao cấp. Ở chính giữa tấm biển màu đen có khắc hình vẽ tinh tế và ba chữ Doanh Thừa Phong.

Thẻ bài Linh Sư, đây tuyệt đối là thẻ bài Linh Sư thật sự. Tuy rằng chỉ là thẻ bài hắc thiết cấp thấp nhất, nhưng trong mắt tất cả Linh Sư thiên phú, đây đã là vật trân quý nhất trên thế giới.
Cắn chặt răng, trong lòng Thẩm Ngọc Kỳ vừa mừng vừa sợ lại vừa không phục.

Nàng gắt giọng:

– Ta cũng phải đi khảo hạch.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:

– Ngọc Kỳ, kỳ thật thực lực rót linh của ngươi cũng đã rất tốt. Đợi chân khí tu vi của ngươi đột phá tới cảnh giới Võ sư, như vậy tuyệt đối có thể dễ dàng rèn ra linh khí sư cấp.

Những lời này của hắn tương đối đúng trọng tâm, ở với Thẩm Ngọc Kỳ một thời gian lâu như vậy, hắn sớm đã có đánh giá với thực lực của nàng.
Chỉ cần chân khí tu vi của nàng có thể tiến thêm một bước, như vậy linh khí sư cấp đối với nàng mà nói, tuyệt đối không là việc gì khó.

Thẩm Ngọc Kỳ hừ nhẹ nói:

– Ngươi có thể từ cảnh giới võ sĩ trở thành Linh Sư, ta nhất định cũng có thể.

Trong đôi mắt nàng hiên lên vẻ kiêu ngạo, nói:

– Trong mấy tháng này, ta đã bắt đầu thử rót linh khí cấp Linh Sư rồi.

Trong lòng Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, nói:

– Xác xuất thành công như thế nào?
– Ngũ thành.

Trong đôi mắt Thẩm Ngọc Kỳ lấp lánh niềm vui, nói:

– Ta có ngũ thành nắm chắc có thể rèn và rót linh ra linh khí sư cấp.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:

– Ngươi muốn tới Linh Đạo thánh đường tranh thủ một nửa cơ hội này sao?

Thẩm Ngọc Kỳ lườm hắn một cái, nói:

– Nữ nhân chúng ta không giống với các ngươi, chỉ cần tự tin có thực lực, là có thể tới Linh Đạo thánh đường tham gia khảo hạch bất cứ lúc nào. Hơn nữa cho dù thất bại, một tháng sau cũng có thể tiếp tục thi lại, hừ, ta không tin, ta sẽ liên tiếp thất bại.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc gật đầu một cái, hắn rốt cuộc hiểu được lần trước khảo hạch, vì sao thả mắt nhìn đều là một đám đại lão gia, không có một nữ tử nào.

Hoá ra ở Linh Đạo thánh đường còn có một quy định như vậy.

Tuy nhiên, ngẫm lại tỉ lệ nam nữ trong Linh Sư, Doanh Thừa liền bình thường trở lại.

Năng khiếu tu luyện của nữ nhân kém hơn nam nhân một bậc, cho dù là vì điều hòa tỉ lệ, đối với nữ sinh cũng phải có ưu đãi nhất định.
Dường như thấy được vẻ bất mãn lóe lên trong mắt Doanh Thừa Phong, Thẩm Ngọc Kỳ lo lắng nói:

– Ngươi mất hứng sao?

Doanh Thừa Phong lắc đầu liên tục, nói:

– Ngọc Kỳ, ta biết tâm tình bức thiết của ngươi. Nhưng ta vẫn hy vọng, sau khi ngươi có nắm chắc tuyệt đối rồi hãy đi.

Hắn kể lại hành trình ở linh tháp. Tuy nhiên lần này vì liên quan đến Thẩm Ngọc Kỳ, cho nên hắn kể lại đặc biệt tỉ mỉ.

Đặc biệt khi vị thiên tài Lâm Phong đột nhiên xuất hiện của Lâm gia, trong miệng hắn lại biến thành một tiểu quái vật. Tuy nhiên, Doanh Thừa Phong càng tôn sùng như vậy, trong lòng Thẩm Ngọc Kỳ càng dâng trào tia bất mãn mạnh mẽ.

Bại bởi Doanh Thừa Phong là chuyện bất đắc dĩ, nhưng nếu còn có người muốn đè lên đầu mình, Thẩm Ngọc Kỳ tuyệt đối không cam lòng.

Sắc mặt nàng ngưng tụ, nói:

– Ta hiểu, Thừa Phong, ta sẽ tu hành thêm ba tháng nữa. Ba tháng sau, ta nhất định có thể rèn xuất ra linh khí sư cấp thành công bất cứ khi nào, khi đó ta sẽ đi tham gia khảo hạch.

Doanh Thừa Phong vừa lòng gật đầu, nói:
– Đúng vậy, cái chúng ta cần không phải là hư danh, mà là muốn dực vào thực lực chân chính của chúng ta đạt được danh hiệu nên có.

Hắn lặng lẽ cười, nói:

– Hiện tại chân khí tu vi của ngươi chỉ ở tầng thứ mười, nếu cũng có thể đạt được danh hiệu, như vậy năm nay Thiên Hạo thành sẽ xuất hiện ba thiên tài rồi.

Khuôn mặt Thẩm Ngọc Kỳ thoáng cau lại, nàng giống như lập lời thề:

– Ta nhất định phải đạt được danh hiệu Linh Sư cấp Võ sĩ.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình. Hắn mơ hồ nghe được một số thứ mơ hồ. Thẩm Ngọc Kỳ dường như tương đối coi trọng danh hiệu Linh Sư cấp Võ sĩ, hơn nữa còn không phải vì hắn.

Tâm niệm thay đổi rất nhanh, Doanh Thừa Phong thử thăm dò nói:

– Ngọc Kỳ, lúc ta khảo hạch ở linh đạo thánh đường, có gặp một người rất giống ngươi, nhưng đó là một nam nhân.

Sắc mặt Thẩm Ngọc Kỳ có chút trắng bệch, nói:

– Hắn là ai?

– Hắn tên là Thẩm Tường Kỳ. Chính là một thành viên của Thẩm gia trong linh đạo thế gia.
Thẩm Ngọc Kỳ mân mê miệng, nói:

– Thừa Phong , chúng ta không nói đến chuyện này nữa.

Nàng kéo tay hắn lại, nói:

– Trong vòng ba tháng, ta nhất định phải hoàn thành tu luyện Linh Sư. Ngươi hãy truyền lại tất cả kinh nghiệm rót linh cho ta, ba tháng sau chúng ta lại gặp nhau.

– A.

Doanh Thừa Phong cứng họng. Dù thế nào cũng không ngờ Thẩm Ngọc Kỳ quật cường lại có đề nghị như vậy.
Hắn nuốt nước miếng, thì thào nói:

– Ngọc Kỳ, ta khó lắm mới tới được đây, chi bằng đii dạo sơn thủy với ta một vòng.

Thẩm Ngọc Kỳ không chút do dự cự tuyệt nói:

– Không, hiện tại thời gian không còn nhiều, ta có thể cảm giác được chân khí tu vi của mình đang không ngừng tiến bộ, nhiều nhất là nửa năm, ta khẳng định có thể đạt thành võ sư. Nhưng ta muốn trước đó đạt được danh hiệu Linh Sư.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Thẩm Ngọc Kỳ, trong lòng Doanh Thừa Phong rất hối hận, hắn có cảm giác như tự mình đã lấy đá đập chân mình vậy.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:

– Được rồi, để ta xem, ngươi rèn và rót linh như thế nào.

Sau khi hai người tiến nhập căn phòng bí mật. Thẩm Ngọc Kỳ lấy ra minh linh châm, bắt đầu khắc lên thô phôi một thanh trường kiếm.

Động tác của nàng tỉ mỉ cẩn thận, mặc dù có chút hơi chậm, nhưng cũng không dừng lại, đủ thấy trong vòng mấy tháng qua nàng đã khổ tâm tu luyện như thế nào.

Tiếp lau, nàng lấy ra phong linh thạch, lấy lực lượng ẩn chứa bên trong, dẫn đạo từng chút một vào trong thô phôi trường kiếm.

Toàn bộ quá trình mặc dù có chút va cham, nhưng may mắn là, suốt quá trình không xuất hiện bất kỳ biến cố nào. Sau khi nàng thuận lợi hoàn thành tất cả bước đi, một cây linh khí đã ra đời.

Doanh Thừa Phong kiểm tra cẩn thận, đây đúng là một cây sư cấp linh khí, nhưng làm thế nào cũng không có chút quan hệ đến bí văn linh binh.

Hơn nữa, nhìn toàn bộ quá trình rót linh của Thẩm Ngọc Kỳ, quả thật làm cho người ta có cảm giác run sợ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thất bại.

Chẳng trách Thẩm Ngọc Kỳ có kỳ vọng ba tháng, bởi vì bản thân nàng cũng biết, lúc này tham gia khảo hạch, hy vọng có thể thông qua cũng không lớn.

Sau khi tính toán, Doanh Thừa Phong chỉ ra cho nàng một số sai lầm nhỏ.
Những sai lầm này nhìn qua cũng không lớn, nhưng nếu có thể sửa chữa, vậy thì cũng có thể nâng cao một chút xác xuất thành công.

Thẩm Ngọc Kỳ vui vẻ tiếp nhận, hai người ở trong phòng cũng không nói chuyện tình cảm, mà đem tất cả tinh lực vùi đầu vào trong rèn đúc linh khí.