Chương 439: Siêu phẩm lò luyện đan

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Doanh Thừa Phong chậm rãi cầm Phong Linh Thạch lên, cảm ứng được một loại lực lượng thần kỳ đang bị phong ấn bên trong.

Trong thế giới linh đạo, loại sức mạnh này được gọi là linh hồn lực, chính là một lực lượng trong thời khắc sinh vật tuyệt vọng và phẫn nộ nhất khi bị địch nhân giết chết, bởi vì quá không cam lòng, ngưng tụ mà thành.

Nói như vậy, loại sức mạnh này tràn đầy cảm xúc tiêu cực, cũng không phải thứ người bình thường có thể tiếp xúc.

Nhưng, Doanh Thừa Phong thì khác, chút trùng kích này đối với hắn mà nói, giống như gió xuân phả vào mặt, căn bản không thể gây cho hắn bất cứ ảnh hưởng gì.

Trong tinh thần lực của hắn, ẩn chứa hung sát khí to lớn hơn, khi đối phó với một chút cảm xúc tiêu cực này, hoàn toàn có thể nghiền ép để áp đảo hoàn toàn.

Lúc này, cảm thụ được trong phong ấn thạch truyền tới từng luồng lực trùng kích dũng mãnh, hắn hừ lạnh một tiếng, lực lượng tinh thần lại một lần nữa bạo phát.

Gần như cùng lúc đó, không gian quanh thân thể hắn cũng phát ra từng tiếng gầm rú mơ hồ.

Luồng lực lượng mãnh liệt nhất tràn ngập trên cổ chiến trường chính là hung thần lực, luồng lực lượng này rất ít có khả năng bị người ta lợi dụng, hơn nữa vì có vô số người tiến vào nơi này tiến hành thí luyện, chí ít Bạch Ngân Cảnh cường nhân ngã xuống chỗ nào cũng có. Cho nên, sau vô số năm lắng đọng, hung sát khí trong cổ chiến trường chẳng những không yếu bớt, ngược lại còn mãnh liệt hơn.

Khi Doanh Thừa Phong chủ động phát động lực lượng tinh thần tấn công, đại lượng hung sát khí lập tức được thêm vào, khiến uy năng tinh thần lực của hắn tăng lên gấp bội trong nháy mắt.

– Ầm…

Trong thế giới tinh thần vang lên một tiếng nổ long trời lở đất, theo sau, đủ loại cảm xúc không cam lòng trong phong ấn thạch lập tức biến mất.

Một con kiến, bất kể nó không cam lòng cỡ nào, nhưng khi đối mặt với một con voi cũng phải bất lực.

Sau khi chịu tấn công bởi lực lượng tinh thần của Doanh Thừa Phong, một đám lực lượng linh hồn trong phong ấn thạch lập tức yên tĩnh trở lại, các loại khí tức cuồng bạo hoàn toàn tiêu tan, biến thành một hồn phách lực có thể được sử dụng.

Doanh Thừa Phong lẳng lặng nhìn phong ấn thạch, nhưng trong lòng hắn lại không thoải mái.

Hoá ra hồn phách lực cũng không chỉ xuất hiện ở linh thú hùng mạnh, khi nhân loại rơi vào trạng thái tử vong cực đoan nào đó, đồng dạng sẽ sản sinh ra loại lực lượng cấp bậc này.

Hơn nữa, nếu chỉ nói về cường độ của lực lượng, hồn phách lực vốn có của nhân loại dường như còn hùng mạnh hơn một chút.

Nhìn Hắc Chướng Kỳ cắm trên mặt đất, lại nhìn phong ấn thạch trong tay, Doanh Thừa Phong mơ hồ có một loại cảm giác. Nếu để hai loại này tương dung, như vậy có khả năng rất lớn sẽ rèn ra một linh khí Bạch Ngân cấp siêu phẩm hệ hắc ám.

Chỉ có điều, linh khí này ác độc như vậy, khống chế trong tay khẳng định cần tới bí pháp tương ứng, cho nên Doanh Thừa Phong cũng không tính động thủ.

Hắn mở chiếc túi không gian, cất phong ấn thạch vào bên trong.

Hắn tiến lên một bước, khi đang định cầm cán cờ, trên người chợt phát lạnh, tất cả động tác nhất thời dừng lại.

Hai mắt hắn sáng ngời nhìn Hắc Chướng Kỳ, chiếc đầu lâu hắc khí thêu trên cờ xí bắt đầu khởi động, đặc biệt trong hốc mắt trống rỗng, lại mơ hồ lóe lên một đoàn lửa khói màu đen, truyền ra địch ý nhè nhẹ về phía hắn.

Doanh Thừa Phong khẽ nhíu mày, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, lẽ nào vật này đã sinh ra khí linh?

Phóng xuất lực lượng tinh thần, một lát sau, hắn bật cười khanh khách.

Có lẽ bởi vì hấp thu máu huyết của đại hán kia, cộng thêm khi chiến đấu người này đột nhiên bỏ mạng, không thể thu hồi tinh khí, cho nên mặt đại kỳ này dung hợp máu huyết, có khả năng thăng tiến trí tuệ.

Nhưng điều này cũng chỉ có thể mà thôi, hơn nữa khả năng còn chưa đến một phần vạn.

Nếu như không có những biến cố khác, vậy thì sau mấy ngày, lực lượng do đám máu huyết này ngưng tụ sẽ hoàn toàn tiêu tan, mặt đại kỳ này cũng sẽ khôi phục lại bình thường.

Chỉ có điều, hiện tại vật này thật ra là một phiền phức, sau khi cảm nhận được địch ý của nó đối với mình, Doanh Thừa Phong cũng không muốn trêu chọc thêm nữa.

Do dự một lát, Doanh Thừa Phong lấy từ trong túi không gian ra Bá Vương thương.

Thanh thần binh cấp hoàng kim này vừa mới được lấy ra, khí tức xung quanh lập tức xảy ra biến đổi tinh tế. Hung sát khí vô cùng vô tận tự bắt đầu khởi động, tựa hồ cũng muốn tiến nhập vào trong Bá Vương thương.

Khí linh của Bá Vương thương lại nổi lên, lóe ra bóng người nhỏ bé tỏa ra hào quang kim sắc, vòng quanh Doanh Thừa Phong, giống như đang oán giận hắn vì sao không phóng xuât mình ra.

Trong trường hợp này, khí linh của Bá Vương thương tuyệt đối là tồn tại vô địch.

Nếu Doanh Thừa Phong sử dụng nó đối địch với vị đại hán kia, cam đoan có thể dễ dàng một kích tất sát.

Mỉm cười nhẹ nhàng, Doanh Thừa Phong khẽ trấn an một chút, chậm rãi điểm trường thương lên trên cột cờ.

Lập tức, một luồng khí tức hùng bá độc nhất vô nhị tuôn ra mãnh liệt, giống như bẻ gãy nghiền nát xông vào trong Hắc Chướng Kỳ, tấn công tất cả địch ý và ý thức chống cự tán loạn, cuối cùng biến mất.

Đây là uy năng của Bá Vương thương, đừng nói đối mặt là một linh khí hắc ám Bạch Ngân cấp, cho dù đối mặt là linh khí cùng giai, trong cổ chiến trường, hắn cũng tuyệt đối là tồn tại không có sức mạnh nào địch nổi.

Doanh Thừa Phong cười ha hả, đặt hai linh khí vào với nhau, Hắc Chướng Kỳ lập tức trở nên ngoan ngoãn, không còn phát ra bất cứ dấu hiệu đối địch nào nữa.

Mặc dù làm như vậy ít nhiều sẽ tạo thành một chút tổn thương đối với linh tính của Hắc Chướng Kỳ, nhưng khí linh của Bá Vương thương chính là làm việc như vậy.

Hống hách tuyệt luân, lấy lực đè người, không để cho đối phương chút cơ hội thở dốc. Chỉ cần dưới uy áp của Bá Vương thương, chỉ có thể cúi đầu nghe theo, nghe lệnh làm việc, hoàn toàn không có khả năng thứ hai.

Túi không gian run lên, thu tất cả vào bên trong. Doanh Thừa Phong thoáng chần chờ, thân hình hắn nhoáng lên, tiến nhập vào trong di tích âm u khủng bố này.

Mới vừa tiến vào bên trong, hắn lập tức cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ âm hàn quấn quanh mà đến.

Luồng khí tức này có khắp mọi nơi, tràn ngập toàn bộ di tích.

Di tích cổ gần như sụp đổ hoàn toàn này rất rộng, hiện giờ nơi hắn đi vào chỉ là một gian phòng trong đó mà thôi. Trong phòng còn có cửa lớn thông đến các nơi đã bị tàn phá.

Tuy nhiên, toàn bộ di tích trống rỗng, không có bất cứ nhân ảnh nào.

Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, sau khi trải qua vô số lần thăm dò, những thứ có chút giá trị đã sớm bị người ta lấy sạch rồi, làm sao còn đặt ở đây chờ hắn đến lấy.

Trong đầu chợt hiên lên một ý niệm, Doanh Thừa Phong rút Hàn Băng trường kiếm ra, điểm về hướng vách tường bên trái.

– Đinh…

Một tiếng nổ vang lên, trường kiếm bắn ngược trở về.

Doanh Thừa Phong định thần nhìn lại, không khỏi hít một hơi lạnh.

Vách tường bị mũi kiếm điểm trúng, hoàn toàn không tổn hao gì, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Hồi tưởng lại cuộc chiến vừa rồi bên ngoài di tích của hai người khổng lồ, chưa nói đến lực lượng hắc ám và hàn băng lực của bọn chúng hùng mạnh đến cỡ nào, chỉ nói về lực lượng của bọn chúng cũng đã không như bình thường rồi.

Nhưng, bọn chúng giằng co hồi lâu, thân thể và di tích bên ngoài cũng va cham, nhưng vẫn không có cách nào làm rơi một hòn đá bên ngoài di tích.

Trình độ chắc chắn của di tích này, thật sự không thể tưởng tượng.

Doanh Thừa Phong thậm chí có một dự cảm, cho dù là Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là Tử Kim Cảnh cường nhân toàn lực oanh kích, chỉ sợ cũng chưa chắc làm cho di tích có chút thương tổn.

Nhưng một ý niệm khiến người ta sợ hãi hơn chợt hiện lên trong đầu hắn.

Những kiến trúc này rút cuộc là do ai tạo thành, và người như thế nào mới có thể phá hủy được nó.

Nhân vật như vậy, có thể xem là con người sao.

Hắn lắc đầu, xóa bỏ ý niệm khủng khiếp này trong đầu. Doanh Thừa Phong biết rằng, bản thân hắn hiện giờ, căn bản không thể tiếp xúc đến loại trình độ này.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, rốt cuộc xác định được phương hướng, tiến vào một cánh cửa.

Ở đây đặt một lò luyện đan, tuy nhiên ngọn lửa thiêu đốt dưới lò luyện đan, cũng không phải ngọn lửa bình thường, mà là ma trơi tràn đầy âm trầm quỷ dị.

Nhìn ngọn lửa ma trơi lúc hiện lúc tắt này, hai hàng lông mày của Doanh Thừa Phong khẽ nhếch lên.

Đây có lẽ là một loại phương pháp luyện chế đan dược đặc thù trong lực lượng hắc ám, nhưng đáng tiếc là, hắn lại không biết.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy màn này, hắn đã minh bạch mọi chuyện trước đó.

Vị đại hán kia mượn hoàn cảnh yên lặng ở đây luyện chế đan dược, nhưng bị tiếng thét của mình kinh động. Có lẽ là xúc phạm đến kiêng kị gì đó của hắn, hoặc hắn tâm huyết dâng trào, cho nên mới rời khỏi đây. Nhưng không ngờ, sau khi hắn rời đi, cũng không trở về nữa.

– Đùng đùng đùng…

Đột nhiên, ma trơi phía dưới lò luyện đan phát ra âm thanh giống như tiếng pháo.

Doanh Thừa Phong ngưng thần nhìn lại, đồng thời cầm Lang Vương Thuẫn và Hàn Băng trường kiếm trong tay.

Tuy rằng hắn đã nhìn ra, lò đan dược này khẳng định không như bình thường. Nhưng cũng không cho rằng nó có thể rèn chế thành công.

Sau khi mất đi khống chế của Luyện Đan Sư, cho dù thuận buồm xuôi gió, nhưng vào thời điểm thu đan cuối cùng, mười phần chắc chín sẽ nổ lò.

Nếu hắn không phải có niềm tin mãnh liệt với Lang Vương Thuẫn, đồng thời muốn tận mắt nhìn thấy cách luyện chế linh đan hắc ám, không thì lúc này hắn đã sớm quay đầu bỏ trốn rồi.

Chỉ có điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy không thể tin nổi là, trong tiếng keng keng kia, lò luyện đan cũng không nổ tung, ngược lại toàn thân hiện ra một màu hồng sáng bóng, màu sáng bóng này chậm rãi ngưng tụ thành hình, bất ngờ nổi len một bóng người nho nhỏ ở bên ngoài lò luyện đan.

Đạo nhân ảnh hư ảo giống như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào, nhưng trong ánh lửa ma trơi lấp lánh, nó lại là tồn tại rất chắc chắn.

Bóng người giơ tay, nhẹ nhàng vung vẩy, giữa bóng người này và lò luyện đan có một loại liên hệ vô cùng huyền diệu khó mà giải thích.

Theo động tác của nó, đỉnh lò luyện đan từ từ mở ra, một mùi dược liệu nồng đậm bay ra.

Ngay sau đó, từng viên đan dược từ trong bay lên, hóa thành một đạo sao băng, theo trình tự bay vào một bình ngọc bên cạnh lò luyện đan.

Khoảng chừng có hơn mười hai viên đan dược, mỗi một viên đều phóng thích ra mùi thơm mê người.

Mặc dù đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ quỷ dị, nhưng khi thấy mùi dược liệu này, Doanh Thừa Phong vẫn có một loại kích động thèm chảy nước miếng.

Tâm niệm trong đầu hắn xoay chuyển rất nhanh, nhưng cũng không thể nhận ra lai lịch của loại đan dược này.

Tuy nhiên, đây là việc quan trọng, chuyện chân chính khiến hắn kinh hãi không hiểu, vẫn là lò luyện đan này.

Không ngờ dưới tình huống không có người khống chế, nó vẫn có thể tự thu đan, hơn nữa còn làm rất thành công.

Hít một hơi thật sâu, Doanh Thừa Phong nói rõ ràng từng chữ:

– Siêu phẩm…