Chương 817: Bá Vương Náo Đại Sảnh

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trên bầu trời xanh lơ lửng mấy đám mây trắng nhạt, mấy đám mây điểm xuyết cho không trung, làm tăng thêm chút cảm giác độc đáo cùng một tia linh khí khó có thể hình dung.

Lúc Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương đi ra từ trong thông đạo, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đó, không khỏi hơi hơi ngẩn người.

Uông Kiệt vội vàng giải thích:

– Doanh đại sư, u quang thông đạo mà tại hạ quản lý đồng thời nối liền với rèn tạo Thánh Điện, luyện đan Thánh Điện, trận pháp phù lục Thánh Điện.

Y dừng một chút, nói:

– Nếu là chỉ có mình ngài đi ra thì tự nhiên có thể đi về rèn tạo Thánh Điện, nhưng tại hạ đi ra lần này muốn làm một số việc.

Y hơi đè thấp thanh âm, nói:

– Doanh đại sư thứ lỗi, nếu không làm thế, ta không thể giấu diếm được dị biến đã phát sinh trong u quang không gian của ngài.

Doanh Thừa Phong không kim nổi cười, nói:

– Không có gì, Uông huynh cứ làm, đừng để ý.

Trong lòng hắn thầm than, ngay cả là người mạnh như Uông Kiệt, khi có nhu cầu cần muốn, cũng sẽ trở nên mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Y phát hiện u quang không gian có biến hóa kỳ dị, lẽ ra nên báo với cấp trên. Nhưng, vì muốn tìm tòi nghiên cứu điều huyền bí trong đó, y đã kiêm quyết mà giấu chuyện này đi. Chỉ chờ đến lúc Doanh Thừa Phong đi ra, y mới mở miệng hỏi.

Loại hành vi này, kỳ thật đã vi phạm với sứ mệnh của y khi trông coi u quang thông đạo. Nhưng mà, Doanh Thừa Phong cũng sẽ không chỉ trích y vì lý do đó.

Bởi vì, hắn vô cùng hiểu biết ham muốn của một vị cường giả muốn được càng mạnh hơn nữa.

Uông Kiệt làm như vậy, trong điều kiện không gây tổn hại cực lớn, kỳ thật cũng coi là chấp nhận được.

Lùi xuống mấy bước, Uông Kiệt giơ tay liên tiếp làm mấy thủ thế cực kỳ phức tạp, sau khi y làm xong mấy thủ thế đó, không gian gần đó lập tức xuất hiện từng đợt dao động lực lượng cường đại. Tuy nhiên, năng lực khống chế của Uông Kiệt mạnh mẽ đến cực điểm, cho dù những dao động này biến mạnh hơn, cũng không cách nào lan đến khoảng cách quanh y ngoài mười trượng.

Tròn một khắc sau, tất cả dao động linh lực hoàn toàn dừng lại. Doanh Thừa Phong âm thầm cảm ứng được linh lực gần đó dường như có chút thay đổi khác thường nào đó, nhưng chính xác là như thế nào, hắn cũng không thể xác định được.

Uông Kiệt thu tay lại mà đứng, nói:

– Doanh đại sư, vậy là được rồi.

Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

– Không còn hậu hoạn gì chứ?

– Sẽ không.

Uông Kiệt rất chắc chắn mà nói:

– Ta đã xóa bỏ hết các thay đổi khác thường trong u quang thông đạo, cho dù có người đến đây kiểm tra, nhiều nhất cũng chỉ thấy được u quang không gian mà ngài chiếm được hơi lớn hơn chút ít mà thôi.

Doanh Thừa Phong hơi hơi gật đầu, hắn cuối cùng đã xác định, Uông Kiệt đúng là biết rõ kết quả biến hóa của u quang không gian.

– Doanh đại sư, ngài muốn đến rèn tạo Thánh Điện trước chứ?

Uông Kiệt tiếp tục hỏi.

Doanh Thừa Phong đương nhiên mà gật đầu, nói:

– Đúng vậy.

– Tốt, xin mời đi theo ta.

Uông Kiệt hăng hái dào dạt mà vung tay lên, từ trên người móc ra một chiếc thuyền độc mộc, dung nhập vào nó linh lực của y làm nó lập tức biến lớn.

Doanh Thừa Phong trong lòng khẽ động, loại thánh khí này hắn đương nhiên đã gặp qua. Nhưng kẻ sở hữu nó lại đều là Vương Cấp cường giả, cực kỳ hiếm thấy cấp đại công tước cường giả có.

Từ đó có thể thấy, Uông kiệt quả nhiên là đứng đầu trong cấp đại công tước cường giả.

Bước lên thuyền độc mộc, dưới tác động chân khí của Uông Kiệt, thánh khí hóa thành một vệt sáng màu đỏ, bay nhanh về một hướng.

Kim Cương Vương tràn đầy hâm mộ mà nhìn, hắn chính là con cưng của mặt đất, cũng có được năng lực cách không mượn lực mặt đất, nhưng nếu hắn muốn bay trên không trung như vậy thì còn mơ.

Người bình thường tuyệt đối không được bay trong khu vực Thánh giáo, nhưng rõ ràng là cái quy củ này không thể trói buộc người có cấp bậc gần bằng Vương Cấp cường giả như Uông Kiệt.

Y điều khiển chiếc thuyền độc mộc, một lát sau liền đến được rèn tạo Thánh Điện.

Doanh Thừa Phong cùng hai người bọn họ mới vừa tiến vào tầng lầu chỗ nhà kho, chợt nghe thấy một tiếng bạo rống như sấm sét.

– Chủ nhân tại sao còn chưa đi ra, các người nói dối bắt nạt ta có phải hay không?

Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương sửng sốt, đưa mắt nhìn sang, trên mặt không khỏi hiện lên một ít vẻ dở khóc dở cười.

Lúc này, tuy rằng trong nhà kho vẫn chật chội đầy người như bình thường nhưng ngay giữa đám người lại có một người đàn ông chân giẫm trên nền đá xanh, dùng một bàn tay túm một gã mập mạp giơ lên cao quá đầu. Trên người y toát ra khí tức hung thần ác sát, y nhe răng trợn mắt như là muốn ăn tươi nuốt sống gã mập mạp trên tay.

Tên mập mạp kia cười khổ, trong lòng thầm kêu xui xẻo.

Tự y làm mưa làm gió tại phòng kho, công việc ở đây vốn làm rất tốt. Nhưng mà, đối phải tên vô lại trước mặt này, y lại không làm được gì.

Nhà kho trọng địa của rèn tạo Thánh Điện, chính là một trong những nơi trọng yếu nhất trong Thánh điện.

Nơi này có Thánh Điện Kỵ Sĩ thường xuyên đóng giữ, vốn không cho phép người ngoài khinh nhờn khiêu khích.

Thế nhưng, nếu có người khiêu khích là thánh thú của vị rèn tạo đại sư mạnh nhất trong Thánh điện, con thánh thú này còn vì lo lắng cho sự an toàn của chủ nhân nên náo loạn thì đến người canh giữ là Kỵ Sĩ Trưởng cũng sẽ nhắm mắt cho qua.

Nuốt nước miếng, tên tổng quản béo mập chua xót nói:

– Bá Vương đại nhân, Doanh đại sư đúng thật là tiến vào u quang không gian, đến giờ vẫn chưa đi ra.

– Hừ…

Bá Vương ngoan cố nói:

– Chỉ nói linh tinh, nếu đúng như thế, chủ nhân đi vào đó qua hai tháng, vì sao còn chưa thấy đi ra.

Tên tổng quản béo mập không ngừng cười khổ, nói:

– Đi ra đi vào đều là tự do của Doanh đại sư, chúng ta cũng không có tư cách can thiệp mà.

Bá Vương trợn hai mắt, mắt lóe hung quang, nói:

– Nếu đã thế, vậy cho ta đi vào cùng chủ nhân.

Tên tổng quản béo cười càng chua sót, nói:

– Bá Vương đại nhân, tội tự ý đưa người đi vào lúc Doanh đại sư đang rèn thánh khí, tại hạ không gánh vác được.

Doanh Thừa Phong lại không lập tức xuất hiện, hắn đứng ẩn trong đám người, nghe thanh âm Bá Vương đầy vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi có chút cảm động.

Sau mấy ngày ở chung cùng nhau, Bá Vương cuối cùng từ trong đáy lòng thừa nhận Doanh Thừa Phong, cũng không còn coi hắn làm một chủ nhân có cũng được mà không có cũng chẳng sao nữa.

Kim Cương Vương cười hà hà, nhỏ giọng nói:

– Thằng nhãi này, coi như còn có chút lương tâm.

Bỗng nhiên, đám người xung quanh giãn ra, mọi người nhao nhao mà nói với nhau:

– Tốt rồi, y cuối cùng cũng đến.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nhìn Khấu Minh từ trong đám người chen lấn tiến vào, y vỗ nhẹ trán, nói:

– Bá Vương, sao ngươi lại đến đây.

Bá Vương buông tên tổng quản béo mập xuống, nói:

– Khấu huynh, ta đến tìm chủ nhân.

Hắn chỉ vào tên tổng quản béo mập đang ngã dưới đất, cả giận nói:

– Tên này luôn một mực ngăn trở, làm ta thấy phiền chán.

Khấu Minh bất đắc dĩ nói:

– Bá Vương huynh, ta tin đại sư nhất định sẽ trở lại.

Nhìn quanh bốn phía, mặt y ửng đỏ, nhỏ giọng nói:

– Ngươi không nên náo loạn ở nơi này, bằng không đợi lúc đại sư đi ra, chắc chắn sẽ không vui đâu.

Bá Vương gãi đầu, đè thấp giọng xuống, nói:

– Nhưng ta mà không náo, bọn họ sẽ không cho ta đi vào.

Tuy rằng hắn đã cố gắng hết sức đè thấp giọng nói, nhưng giọng của hắn to vô cùng, dù cho cố gắng đè thấp, mọi người đều vẫn nghe được rõ ràng.

Doanh Thừa Phong lập tức mỉm cười, nhưng trong lòng lại càng cảm động.

Khấu Minh lắc đầu, nói:

– Bá Vương, nếu ngươi còn làm việc bêu xấu danh dự của đại sư như vậy, ta sẽ phải ra tay bắt ngươi lại rồi.

Hai mắt Bá Vương trợn lên, lóe ra hung quang. Nhưng mà, ngay tại lúc cả Doanh Thừa Phong và Kim Cương Vương đều nghĩ y sẽ ra tay công kích Khấu Minh, thằng nhãi to con này bĩu môi, thầm nói:

– Nhịn, nhịn, nhịn… Ngươi chỉ biết nói mỗi câu này.

Theo sau, sát khí trên người y biến mất sạch sẽ.

Kim Cương Vương trợn tròn mắt, khó có thể tin mà nhìn Bá Vương.

Lúc chưa hóa hình, Y cùng Bá Vương sống ở Động Thiên Phúc Địa hơn một ngàn năm, hiểu rõ tính tình của nhau như lòng bàn tay.

Đừng nhìn Bá Vương lúc gặp y thì nghe lời giống cô vợ nhỏ. Nhưng thằng nhãi này đối với tất cả sinh vật khác đều là một bát trảo quái thú tính khí nóng nảy, tính cách cứng rắn.

Hiện giờ, không ngờ Bá Vương lại khuất phục trước một con người, hơn người này còn không phải là Doanh Thừa Phong…

Sự thay đổi này khiến Kim Cương Vương cảm thấy khó có thể tin.

Mà Doanh Thừa Phong lại khẽ giật mình, sau đó hơi mỉm cười vui sướng.

Hắn thấp giọng nói:

– Kim Cương, Khấu Minh là người tùy tùng đầu tiên của ta.

Kim Cương Vương a một tiếng, nghe thế mới chợt hiểu.

Hóa ra Bá Vương đã coi Khấu Minh là người một nhà chân chính, cho nên y mới nhường nhịn như thế.

Tính cách người này xác thực không tốt, nhưng cũng biết thời biết thế. Bằng không, cho dù y là thánh thú thân thiết nhất của Doanh Thừa Phong, còn giúp Thánh giáo tăng thêm rất nhiều thể diện, cũng không thể càn quấy lâu như vậy ở nơi trọng địa như nhà kho Thánh Điện.

Sau khi nói một câu giải thích, Doanh Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, đối với mấy người đằng trước cao giọng nói:

– Mọi người, xin nhường một chút.

Lúc này, bởi vì có Bá Vương náo loạn, cho nên xung quanh hơi chật chội. Mấy người đứng trước hắn hơi giật mình, người trong số đó liền quay đầu lại, hơi chút không vui mà nói:

– Mọi người đều ở đây chờ Thánh Điện phân công, các hạ vẫn là chờ một chút, rất nhanh sẽ đến lượt ngươi.

Doanh Thừa Phong có chút dở khóc dở cười, không ngờ rằng người này lại cho rằng hắn là một kỵ sĩ muốn chen ngang vào.

Chẳng qua, cũng không thể trách y nghĩ như thế. Mỗi ngày, số người đi đến nhà kho lĩnh linh khí hoặc thánh khí đông đảo, mà toàn bộ kỵ sĩ của Thánh giáo nhiều vô số kể, không có khả năng mỗi người đều nhận ra Doanh Thừa Phong.

Doanh Thừa Phong đang định nói, đột nhiên ánh mắt trầm xuống.

Chỉ thấy Bá Vương hét lớn một tiếng, sải bước chạy về phía này, hắn giống một chiếc xe tăng vô địch, trên đường đi trái đâm phải gạt, đánh bay tất cả những người ngăn trở phía trước.

Tuy nhiên, đối với hành vi xô đẩy thô bạo vô lý của Bá Vương, bọn kỵ sĩ cũng không dám oán giận câu nào.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết thân phận của Bá Vương, tự nhiên sẽ không muốn vì một ít chuyện nhỏ mà đắc tội Doanh đại sư.

Vị kỹ sĩ khiển trách thẳng thừng Doanh Thừa Phong vừa nãy trợn tròn mắt, trong mắt đầy hoảng sợ.

– Bùm…

Bá Vương vung tay lên, một phát bắt được người này, tùy tiện mà vứt y ra chỗ khác, sau đó, hưng phấn kêu lớn:

– Chủ nhân, ngài không bị bọn họ hại chết, ngài cuối cùng cũng đi ra…

Doanh Thừa Phong cười khổ lấy tay che mắt, vừa tức giận vừa cảm động.

– Bá Vương, ngươi rất lỗ mãng.

Bỗng nhiên, bên cạnh hắn, Kim Cương Vương nhíu mày, trách móc.

– Ngươi là ai mà dám nói ông nội ngươi Bá Vương ta đây.

Bá Vương lập tức trợn tròn mắt, nổi giận đùng đùng mà nhìn sang.

Kim Cương Vương hơi ngẩn ra, lập tức trên mặt nổi lên một tầng hắc khí, trên người phóng ra một tia uy áp mờ mờ, cực lớn khó có thể hình dung.

Cảm nhận được luồng khí tức này, Bá Vương vốn còn hùng hùng hổ hổ nhất thời há to miệng, lắp bắp nói:

– Ngươi, ngươi… đi ra rồi.