Chương 667: Bảo Đảm

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình. Trước khi tới Quang Minh Thánh Giáo, hắn thậm chí còn chưa đặt chân vào Thánh Vực bao giờ, cũng tức là trong Thánh Vực hắn vốn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Nhưng từ vẻ mặt của năm vị Kỵ Sĩ Trưởng này có thể rõ ràng thấy được họ đã từng nghe đến cái tên này.

– Đúng vậy, tại hạ chính là Doanh Thừa Phong.

Doanh Thừa Phong nói, khuôn mặt vẫn tươi cười như trước.

Năm vị Kỵ Sĩ Trưởng nhìn nhau với ánh mắt đầy phức tạp. Một người trong đó nói:

– Ngươi có phải Đoán Tạo thiên sư có thể rèn được ra Thiên Kị linh khí mà đến từ Linh Vực đó không?

Một người khác tái mặt, vội vàng nhắc:

– Hách huynh, việc hắn có phải là Đoán Tạo thiên sư hay không còn chưa thể chắc chắn được.

Ngừng một thoáng, hắn lại tiếp:

– Danh hiệu này phải do các vị Đại Sư của Đoán Tạo Thánh Điện quyết định mới được.

Những người có thể đạt được danh hiệu Đại Sư của Đoán Tạo Thánh Điện đều là những hạng danh tiếng ngời ngời, xuất chúng trong Thánh Điện, thậm chí là trong cả Thánh Vực này. Mỗi người bọn họ đều có địa vị cực kỳ được tôn sùng, hơn xa hẳn mấy vị Kỵ Sĩ Trưởng phải đứng đứng canh gác ở tận đẩu đâu này.

Vì thế mà khi đề cập đến danh hiệu của những người này, ánh mắt năm người họ đều cực kỳ cung kính.

Doanh Thừa Phong nhìn thật sâu vào trong mắt của Kỵ Sĩ Trưởng trước mặt, trong lòng bỗng hiểu ra: người này chắc là thuộc hạ dưới trướng của một Kị Sĩ Vương nào đó không hi vọng hắn có thể quay về.

Tuy vậy, một Kỵ Sĩ Trưởng dù gì cũng là một cường nhân Tước Vị, khác hẳn với mười tên Kị Sĩ bị hắn giết lúc ở trong Luyện Ngục, vẫn chưa phải thể loại lúc này hắn có thể qua mặt được.

Doanh Thừa Phong cúi thấp đầu cung kính thưa:

– Các vị Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, khi tại hạ đang cùng Kim Đào Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân và Văn Tĩnh sứ giả đại nhân rời khỏi Linh Vực thì đã bị truyền tống đến Kị Sĩ Luyện Ngục một cách ngoài ý muốn.

Hắn ngưng một lát, chậm rãi nói:

– Tại hạ muốn được gặp mặt với hai người họ, mong các vị có thể giúp đỡ.

Sắc mặt năm Kỵ Sĩ Trưởng bỗng nhiên trở nên bất ổn, một người lãnh đạm nói:

– Không được, hai người họ còn bận trăm công nghìn việc, không có thời gian gặp ngươi.

Bốn Kỵ Sĩ Trưởng còn lại mặt nhăn mày nhó. Một người nói:

– Doanh Thừa Phong, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi chúng ta thảo luận xong sẽ trả lời ngươi.

Doanh Thừa Phong vâng dạ một tiếng, cười cười đứng nguyên chỗ cũ. Bá Vương thì cười lạnh một tiếng, song quyền bọc lẫn nhau, thân thể nổ lụp cụp [tiếng bẻ xương].

Tuy rằng phải đối mặt với năm vị cường nhân Tước Vị nhưng hắn không hề có chút sợ hãi nào. Đây không phải là sự cố ra vẻ bên ngoài mà là sự tự tin đến từ thực lực mạnh mẽ bên trong.

Năm vị Kỵ Sĩ Trưởng nhìn lẫn nhau, đồng thời cùng thoái lui.

Chỉ sau một tíc tắc, họ đã rời khỏi truyền tống trận.

Vị Kỵ Sĩ đưa ra phản đối kia thấp giọng nói:

– Các vị, kẻ này tự xưng là Doanh Thừa Phong, ai biết thật giả thế nào. Ta thấy trước mắt cứ bắt nhốt hắn lại, tra rõ thực hư rồi hẵng quyết định thế nào hả?

Bốn người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm chửi mắng.

Trong Quang Minh Thần Điện các phe phái nhiều như măng mọc.

Người này là thuộc hạ dưới trướng của Ngao Tông Kị Sĩ Vương nên hắn đương nhiên không muốn chuyện Doanh Thừa Phong đến Quang Minh Thần Điện bị phát hiện. Nhưng mà bốn người họ lại thuộc bốn thế lực khác nhau, cũng chẳng bắt buộc phải giữ bí mật cho hắn.

Huống chi, việc Doanh Thừa Phong này cực kỳ hệ trọng, nếu như sau này chuyện bọn họ phát hiện được mà giấu không bẩm báo bị tra ra, vậy hình phạt phải chịu tuyệt đối sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.

– Haiz

Một người khác bất đắc dĩ nói:

– Như vậy không được. Hắn đã tự xưng là Doanh Thừa Phong, chúng ta lại không quen biết người này, ta thấy…

Dừng một chút, hắn tiếp:

– …không bằng cứ hộ tống hắn tới Hộ Giáo đoàn cho xong chuyện!

Ba người còn lại gật đầu lia lịa, đồng thanh tán thành.

Hộ Giáo đoàn chính là lực lượng trực thuộc Giáo Tông bệ hạ, sự dũng mãnh của lực lượng này so với Quang Minh Kị Sĩ Đoàn bình thường còn cao hơn một bậc.

Nên một khi người này được chuyển giao thành công, tức sẽ không còn liên can gì đến bọn họ nữa.

Cách xử trí của những nhân vật cấp cao thế nào vốn không phải chuyện của bọn họ rồi.

Tuy nói bọn họ đều là những cao thủ Tước Vị hùng mạnh, nhưng trong tình huống này họ đều không có bất cứ tư cách gì phát ngôn cả. Nếu như không cẩn thận dây vào, e rằng sẽ bị đánh cho tan xương nát thịt mất.

Kỵ Sĩ Trưởng phản đối kia sắc mặt tối sầm lại, trong lòng căm tức thầm chửi: Mấy tên các ngươi, làm chút việc mà cũng sợ chết sao?

Nhưng bốn vị Kỵ Sĩ Trưởng kia trong lòng cũng thầm mắng: Muốn quýt làm cam chịu à, cứ nằm mơ đi.

Doanh Thừa Phong và Bá Vương đứng trong truyền tống trận lặng yên nhìn bọn họ thảo luận. Bá Vương mắt đảo một vòng, nói:

– Doanh huynh, hay là chúng ta đánh giết thoát ra đi.

Doanh Thừa Phong cảm thấy rất thú vị, nói:

– Có tới năm vị cường nhân Tước Vị đấy.

Bá Vương ngạo ngễ nói:

– Năm tên vớ vẩn này không cản được ta đâu.

Doanh Thừa Phong thầm nhủ trong lòng, tên này cũng thật sự dũng cảm quá đi, năm vị cường nhân nhân tộc đồng cấp mà hắn vẫn không coi ra gì.

Tại thời điểm đó, hắn vô cùng mong đợi lúc Kim Cương Vương đột phá.

Nếu Kim Cương Vương có thể tấn thăng lên Tước Vị, thật không biết sẽ còn mạnh đến mức nào nữa.

Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa thoáng qua, Doanh Thừa Phong đã lập tức nói:

– Bá Vương huynh, ta quên không nói với huynh, nơi đây là tổng đàn của Quang Minh Thánh Giáo, Kỵ Sĩ Trưởng ở đây cũng không phải là cường nhân hiếm có gì cả, nếu như ngươi chắc chắn có thể đánh thắng hàng nghìn tên Kị Sĩ Vương và thêm nhiều cường nhân cấp cao khác nữa, vậy thì ta sẽ cùng ngươi điên cuồng một phen.

Bá Vương hít một hơi lạnh, nói:

– Làm gì có nhiều cường nhân như vậy?

Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

– Nơi này là truyền tống trận liên thông Kị Sĩ Luyện Ngục, bảo vệ trận chính là năm vị Kỵ Sĩ Trưởng, vậy thì còn những nơi khác thì sao, sẽ có bao nhiêu cường nhân đây?

Sắc mặt Bá Vương biến đổi liên tục, sau một lát, khí tức trên người hắn dần dần có chút thu liễm lại, trở nên hòa hoãn hơn hẳn.

Doanh Thừa Phong âm thầm lắc đầu. Thực lực tên này quả thật mạnh mẽ vô cùng, nhưng mà cái thói sợ mạnh hiếp yếu tồi tệ này hình như rất giống với tên nào đó a.

Trong túi không gian, Đan Lô khí linh đang luyện hóa khí linh lực đột nhiên cả người rung động, thấp giọng chửi bới vài câu rồi lại quay lại luyện hóa tiếp.

Năm vị Kỵ Sĩ Trưởng kia rốt cục cũng thảo luận xong, hai người trong đó rời đi, còn ba người khác chậm rãi bước trở lại.

Trên mặt họ nhàn nhạt một nụ cười đầy xa cách:

– Lão phu đã bẩm báo với Hộ Giáo Đoàn rồi, chờ một chút sẽ có người tới đón ngươi. Hai ngươi cứ đợi ở nơi này đi.

Lúc đầu khi nhìn thấy Bá Vương, vẻ mặt của họ lúc nào cũng tươi cười nhiệt tình.

Mặc dù Doanh Thừa Phong chỉ là một Tử Kim Cảnh Kị Sĩ, nhưng do có được tọa kỵ mạnh mẽ nên tự khắc có được tư cách kết giao với họ.

Nhưng lúc này, bọn họ một lòng muốn phủi sạch quan hệ với Doanh Thừa Phong nên vẻ mặt cũng trở nên biến đổi.

Doanh Thừa Phong cung kính đáp:

– Xin vâng.

Ba vị Kị Sĩ đứng trân trân chờ ở đó như ba cái cọc gỗ, dường như âm thầm vây lấy Bá Vương và Doanh Thừa Phong.

Ánh mắt Bá Vương khinh khỉnh đảo qua ba người một lượt, nhưng nghĩ đến lời nói vừa rồi của Doanh Thừa Phong, hắn lại phải áp chế tính nóng nảy của mình xuống.

Tên xảo quyệt này cực kỳ rõ ràng: lúc nào có thể làm loạn và lúc nào tốt nhất là nên giữ yên lặng.

Nửa canh giờ sau, mấy đạo ánh sáng từ xa đột nhiên bắn vút tới.

Những đạo ánh sáng này không ngờ là từ trên trời phóng xuống dưới.

Ba vị Kỵ Sĩ Trưởng ngẩng đầu lên nhìn, thầm cảm thấy may mắn là đã lựa chọn đúng lần này.

Trong Quang Minh Thánh Giáo, trừ những người trực thuộc Hộ Giáo Đoàn của Giáo Tông bệ hạ ra thì những Kị Sĩ còn lại đều không thể phi hành được. Đương nhiên là những người như Kị Sĩ Vương đại nhân và Thánh Nữ điện hạ không nằm trong số đó.

Nhưng dù là bại não cũng biết rằng những người cấp độ đó tuyệt đối sẽ không bao giờ đặt chân đến nơi này.

Hào quang vụt tắt, để lộ ra bóng người quen thuộc.

Ánh mắt Kim Đào lóe sáng. Hắn cười lớn:

– Doanh Thừa Phong, ngươi quả nhiên đã về rồi.

Doanh Thừa Phong vội vàng thi lễ với hắn rồi nói:

– Kim Đào Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, xin thứ lỗi cho tại hạ đã lạc đoàn.

Kim Đào mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt thoáng qua một cái nhìn sắc bén. Hắn trầm giọng nói:

– Không sao, chỉ cần quay về là tốt rồi.

Doanh Thừa Phong nghe giọng hắn cứ mơ hồ có chút gì đó không ổn, nhưng lại tinh nhạy nhận ra rằng người hắn nhằm vào không phải mình.

– Doanh Thừa Phong, nếu ngươi đã về rồi thì hãy theo ta đi thôi.

Ánh mắt Kim Đào đảo qua người của Bá Vương, thầm cảm thấy quái lạ, tên tiểu tử này hóa ra bị đẩy vào trong Kị Sĩ Luyện Ngục, nhưng không ngờ trong thời ngắn đã có thể thoát ra, lại còn dẫn về một tọa kỵ quái thú Tước Vị đáng sợ. May mắn đến như thế cũng thật khiến người ta phát ghen đấy.

– Xin vâng.

Doanh Thừa Phong thấp giọng nói:

– Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân, không biết tại hạ có thể cầu kiến Văn Tinh sứ giả đại nhân được chăng?

Văn Tinh là người duy nhất mà hắn tin tưởng, chỉ khi có nàng ở bên cạnh Doanh Thừa Phong mới có thể yên tâm được.

Kim Đào lừ lừ nhìn hắn một cái rồi nói:

– Lão phu đã phái người báo cho Văn Tinh sứ giả rồi, ngươi không cần lo lắng.

– Đa tạ Kỵ Sĩ Trưởng đại nhân.

Doanh Thừa Phong thật lòng đáp.

Kim Đào phất ống tay áo rồi nói:

– Đi theo ta.

Hắn xoay người bước ra phía ngoài truyền tống trận.

Doanh Thừa Phong vâng dạ một tiếng rồi vội vàng đi theo. Bá Vương thì chỉ sau khi đánh giá Kim Đào một lượt xong cuối cùng mới bỏ đi ý định dùng vũ lực xông ra ngoài.

Mới một chốc đã gặp được sáu vị cường nhân Tước Vị, xem ra lời Doanh Thừa Phong nói không sai chút nào. Trong môi trường cường nhân nhiều như măng mọc này vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn.

– Khoan đã!

Một bóng người đột nhiên vụt tới, chính là tên Kỵ Sĩ Trưởng ban nãy đòi phải tạm thời bắt nhốt Doanh Thừa Phong lại.

Sắc mặt Kim Đào trầm xuống, nói:

– Chương huynh, ngươi muốn làm gì?

Vị Kỵ Sĩ Trưởng họ Chương kia lật tay, lấy ra một lệnh bài, nói:

– Kim huynh, tại hạ phụng mệnh của Kị Sĩ Vương điện hạ canh gác ở đây, hễ phát hiện người có lai lịch bất minh thì đều phải tạm thời bắt giữ.

Kim Đào cau mày, nói:

– Đâu có người nào lai lịch bất minh đâu.

– Ha ha

Kị Sĩ họ Chương chỉ Doanh Thừa Phong nói:

– Người này không phải là đệ tử Thánh Giáo lại tự ý xâm nhập, cho nên ta muốn giữ lấy hắn để tạm thời cai quản, đợi sau khi sự việc rõ ràng sẽ thả hắn sau.

Doanh Thừa Phong cười lạnh. Mấy tên Kị Sĩ Vương quả nhiên không kìm nổi phải ra tay rồi. Hắn biết tự mình không thể phản đối gì, chỉ đành chuyển ánh nhìn về phía Kim Đào.

Ánh mắt Kim Đào lóe lên cái nhìn đầy giận dữ, nói:

– Chương huynh, hắn tuyệt đối không phải người lai lịch bất minh, lão phu quen…

– Kim huynh

Kị Sĩ họ Chương đột nhiên quát lêt, giọng sắc lạnh:

– Ngươi thật sự muốn đứng ra đảm bảo cho hắn ư?

Nét mặt hắn cực kì nghiêm nghị, nói:

– Ta hỏi, thay mặt cho Ngao Tông Kị Sĩ Vương điện hạ! Kim huynh cứ nghĩ kĩ rồi hãy trả lời.

Sắc mặt Kim Đào biến đổi, trong lòng đại nộ. Đối phương không ngờ lại đưa ra một bậc đại thần mà hắn vốn không thể đối kháng được, nhất thời không khỏi cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Trong lòng Doanh Thừa Phong trầm xuống, Bá Vương thì nắm chặt song quyền.

Bọn họ không muốn, hoặc không dám động thủ, nhưng nếu đối phương vẫn khăng khăng bắt giữ, vậy thì đành phải động thủ liều một phen rồi.

Kị Sĩ họ Chương cười ha hả nói:

– Kim huynh, Kị Sĩ Vương điện hạ đã dặn, nếu không có ai đứng ra bảo đảm, vậy tiểu đệ phải bắt người rồi.

Không khí giữa sân lúc đó căng thẳng hẳn lên.

Nhưng đúng vào lúc đó, một giọng nói thánh thót vang lên.

– Ta đảm bảo!