Chương 823: Châm Ngòi Ly Gián

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong đại sảnh, bốn người đang ngồi.

Trong đó có ba người là Linh Tháp chân nhân, Võ lão và một người đàn ông có dáng người cực kỳ vạm vỡ nhưng quanh người có bảo quang lưu chuyển. Chỉ cần nhìn hình dáng của người đàn ông này cũng biết y là Thánh Chùy đại nhân nổi danh của Thánh Điện rồi. Tuy nhiên, điều chân chính khiến Doanh Thừa Phong giật mình là người ngồi ở đối diện y lại là một người mà hắn không bao giờ ngờ đến.

Hoa Hồng Đen.

Nàng tỳ nữ do Ái Lệ Ti điện hạ đưa tới này không ngờ lại ngồi ở đối diện với Thánh Chùy đại nhân một cách quang minh chính đại.

Tuy vị Thánh Chùy đại nhân này chỉ là ngồi ngay ngắn trên ghế bành nhưng từ người y toát ra sự uy nghiêm khó có thể hình dung, sự uy nghiêm vô cùng vô tận này lan tràn khắp chỗ.

Linh Tháp chân nhân và Võ lão ngồi đối diện y, trên trán họ đều toát ra một tầng mồ hôi, cho thấy rõ là họ đang vận công chống đỡ áp lực cực lớn mà Thánh Chùy đại nhân gây ra cho họ.

Thực ra, Thánh Chùy đại nhân cũng không cố ý phát ra uy áp của mình, nhưng y có thể được tôn là thánh vật, tự nhiên là có chỗ hơn người.

Tầng áp lực làm hai vị tước vị cường giả cũng khó mà chịu được kia chính là một trong những uy năng mạnh nhất của y.

Chẳng qua, uy áp của y tuy mãnh liệt, nhưng lại dường như không có bất cứ tác dụng gì đối với một cô gái thoạt nhìn xinh xắn nhỏ bé, cực kỳ đáng yêu như Hoa Hồng Đen.

Hoa Hồng Đen thong dong mà ngồi trên ghế, như chưa cảm giác thấy tầng áp lực tràn ngập quanh mình. So với hai vị tước vị cường giả bên cạnh, nàng ta có vẻ thong dong hơn nhiều.

Doanh Thừa Phong chỉ nhìn thoáng qua liền phát giác ra chân tướng sự việc.

Xem ra vị Thánh Chùy đại nhân này không tùy ý làm xằng làm bậy trong trang viên, cũng không phải do có tính tình gì tốt mà do nguyên nhân khác.

Ái Lệ Ti điện hạ đã từng nói, Hoa Hồng Đen không phải là người tầm thường, nếu có thể thu nạp nàng ta thì chắc chắc sẽ có lợi rất nhiều.

Hiện giờ xem ra, lời nói của vị kỵ sĩ vương đỉnh cấp này vẫn có chút khiêm tốn.

Có thể đối mặt giằng co với Thánh Chùy đại nhân, làm sao có thể chỉ là một nhân vật đơn giản.

Khẽ nhướn mày, Doanh Thừa Phong nháy mắt ra hiệu cho Kim Cương Vương.

Dưới tác dụng của một khế ước thần bí nào đó, Kim Cương Vương lập tức hiểu ý Doanh Thừa Phong. Y hừ nhẹ một tiếng, đi nhanh đến chính giữa căn phòng.

Không biết là hữu ý hay vô ý, thân mình lực lưỡng của y chắn trước Linh Tháp chân nhân và Võ lão.

Linh Tháp chân nhân và Võ lão ngồi ngay ngắn trên ghế, hai người họ nhìn không suy suyển gì, yên lặng mà chịu đựng tầng uy áp kinh khủng từ đối phương. Đúng lúc họ cảm thấy sức cùng lực kiệt, sắp không duy trì được thì một bóng lưng cao lớn hiện ra trước mắt bọn họ.

Theo sau, áp lực làm người khác khó có thể chịu đựng kia liền tiêu tan vô ảnh vô tung.

Trong lòng hai người họ vừa mừng vừa sợ, họ đồng thời ngẩng đầu nhìn quanh, lập tức thấy khuôn mặt mỉm cười của Doanh Thừa Phong.

Linh Tháp chân nhân đứng lên, vui sướng nói:

– Doanh đại sư, ngài rốt cục đã trở về.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:

– Vất vả cho hai vị rồi.

Linh Tháp chân nhân cười ha ha, nói:

– Có thể trông giữ trang viên cho Doanh đại sư đã là vinh hạnh cho lão hủ, nào có vất vả gì.

Ở Linh Vực, y và Võ lão vốn là người có địa vị cao quý nhất, nhưng sau khi đến Thánh Vực, thân phận địa vị của họ liền hạ thấp thẳng xuống.

Hiện giờ đừng nói là so với Doanh Thừa Phong, cho dù so với mãnh tướng dưới tay của Doanh Thừa Phong, họ cũng kém khá xa.

Chẳng qua, mặc dù trong lòng họ có chút cảm khái, nhưng sự vui mừng chiếm nhiều hơn, có một chỗ dựa vững chắc như vậy, bọn họ chẳng cần lo lắng cái gì nữa.

– Hừ, ngươi chính là Doanh Thừa Phong phải không?

Đột nhiên, một giọng nói ồm ồm vang lên:

– Nghe nói ngươi cũng rèn tạo ra được một cái Tam chuyển thực Thiên Kỵ Thánh Khí, hãy lấy ra cho bổn tọa xem.

Doanh Thừa Phong hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Thánh Chùy đại nhân đang ngồi ngạo nghễ ở đó, chậm rãi mà hỏi:

– Ngươi là ai?

Hắn nói lời này rõ ràng chính là biết rõ còn cố hỏi, hơn nữa thái độ ác liệt, hiển nhiên chính là không thèm để mắt đến y.

Thánh Chùy đại nhân giận tím mặt, y lớn tiếng quát:

– Tên tiểu bối ngông cuồng….

– Hừ, ai mới là ngông cuồng nhỉ.

Bỗng nhiên, một tiếng hừ nhẹ cắt lời y.

Tuy rằng tiếng nói này không to, nhưng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng trong tiếng rống to của Thánh Chùy đại nhân.

Đám người Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy Hoa Hồng Đen đã đứng dậy, bĩu đôi môi nhỏ xinh quyến rũ, khinh thường mà nói.

Chẳng biết tại sao, Thánh Chủy đại nhân cực kỳ kiêng dè nàng ta, tuy y bị cắt lời nhưng cũng không có ý vọng động, ngược lại ồm ồm nói:

– Tiểu Linh nhi, chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi…

Hoa Hồng Đen lập tức trợn tròn đôi mắt hạnh, giống mọt con mèo nhỏ bị giẫm lên đuôi, nàng nhảy dựng lên, ngón tay mảnh khảnh của nàng chỉ vào Thánh Chủy đại nhân, nàng kêu chói tai:

– Ngươi gọi ta là gì?

Thánh Chủy đại nhân ngẩn ra, dường như nhớ ra cái gì đó, lắp ba lắp lắp nói:

– Hoa Hồng Đen, ta lỡ nói sai.

– Hừ, chỉ có điện hạ mới có tư cách gọi ta là tiểu Linh nhi, ngươi thì tính cái gì, dám nói hươu nói vượn.

Hoa Hồng Đen hai tay chống nạnh, vẻ mặt không vừa lòng.

– Tiểu Linh nhi? Tên này được đấy.

Doanh Thừa Phong đột nhiên cười ha ha, nói.

Hoa Hồng Đen hơi sửng sốt, hàm răng trắng tuyết khẽ cắn môi dưới, trong lòng không vui, nhưng nghĩ tới thân phận hiện giờ của mình, nàng liền cảm thấy tủi thân. Nhẹ ngàng giậm chân, nàng u oán mà liếc Doanh Thừa Phong một cái, xoay người chạy vào nội đường.

Thánh Chùy đại nhân tròn mắt líu lưỡi mà nhìn cảnh này, khi y hồi mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong thì ánh mắt của y lập tức trở nên tôn trọng hơn, trong đó lại hơi ẩn chứa vẻ kính sợ.

Người có thể ở trước mặt Hoa Hồng Đen gọi thẳng nàng ta là tiểu Linh nhi mà vẫn còn bình yên vô sự, đều giành được sự tôn kính của Thánh Chủy đại nhân.

Nụ cười trên khuôn mặt Doanh Thừa Phong vẫn không thay đổi, nói:

– Các hạ là ai?

Thánh Chùy đại nhân do dự một chút, nếu là lúc trước, rất có khả năng là y sẽ giơ búa lên đập kẻ dám nói lời này với y. Nhưng nhìn thấy Doanh Thừa Phong nói hai ba câu liền có thể đuổi đi Hoa Hồng Đen, trong lòng y cũng tràn đầy cảnh giác và kiêng kị.

– Bổn tọa là Thánh Chùy.

– Ồ, hóa ra là Thánh Chùy đại nhân.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, nói:

– Ngài là niềm kiêu hãnh của Rèn tạo Thánh Điện chúng ta, Doanh mỗ hâm mộ đã lâu, hôm nay nhìn thấy, ngài quả nhiên là thần uy cái thế.

Trên mặt Thánh Chùy đại nhân lập tức đầy vẻ tươi cười, y há miệng rộng cười nói:

– Đâu có, đâu có.

– Hừ, ngu ngốc.

Một tiếng nói nhỏ nhẹ vang lên trong đại sảnh, nghe trong tiếng cười hào sảng kia lại có vẻ cực kỳ chói tai.

Đám người Doanh Thừa Phong hơi giần giật cơ mặt, suýt nữa bật cười ngay tại trận.

Mà tiếng cười của Thánh Chùy đại nhân lại đột ngột ngừng lại, trên mặt y lộ vẻ xấu hổ, cũng không dám lớn tiếng quát mắng. Bởi vì y sớm nhận ra giọng nói này là của Hoa Hồng Đen.

Doanh Thừa Phong thầm nhủ trong lòng, cô nàng Hoa Hồng Đen này lại có thể khắc chế gắt gao Thánh Chùy đại nhân, thật không biết nàng có lai lịch gì. Tuy nhiên, lấy mối quan hệ hiện nay giữa chính mình và Ái Lệ Ti điện hạ mà nói, chắc hẳn nàng ta sẽ không gây chuyện gì xấu cho mình.

Uông Kiệt tiến lên một bước, chậm rãi mà nói:

– Thánh Chùy đại nhân, lâu rồi không gặp.

Thánh Chùy đại nhân nghiêm túc mà nhìn Uông Kiệt, kinh ngạc nói:

– Uông Kiệt huynh, huynh sao cũng ở đây vậy?

– Ha ha.

Uông Kiệt sang sảng cười, nói:

– Ta đến làm khách ở nhà Doanh đại sư, chúng ta không hẹn mà gặp, thật sự là đúng dịp.

Thánh Chùy đại nhân nháy mắt vài cái, ánh mắt y nhìn về phía Doanh Thừa Phong càng lộ vẻ ngưng trọng hơn.

Doanh Thừa Phong mỉm cười nói:

– Thánh Chùy đại nhân, không biết hôm nay ngài đến đây là có mục đích gì vậy?

Đối với loại khí linh này, nếu nói bóng nói gió quanh co lòng vòng với bọn nó, chỉ sợ đến cuối cùng khéo ngay cả mình cũng bị làm cho lòng vòng theo, cho nên Doanh Thừa Phong nói vô cùng thẳng thừng.

Thánh Chùy đại nhân gật đầu, nói:

– Ta nghe nói, ngươi cũng rèn tạo ra được Tam chuyển thực Thiên Kỵ Thánh Khí, hơn nữa nó có uy năng hùng mạnh, còn lợi hại hơn so với ta. Cho nên ta đến nghiệm chứng thử xem, xem rốt cuộc là khí linh của ngươi hay là ta lợi hại hơn.

Doanh Thừa Phong sửng sốt, chậm rãi mà nói:

– Đây… chính là mục đích của ngài?

– Đúng vậy đấy.

Thánh Chùy đại nhân nói một cách đương nhiên.

Trong lòng Doanh Thừa Phong nổi lên lửa giận, liền vì cái gọi là mục đích này mà thằng to con này đã tìm tới tận cửa. Nếu không phải ngoài ý muốn có Hoa Hồng Đen tại đây, có trời mới biết trang viên của mình sẽ bị biến thành cái gì.

Hắn hít sâu một hơi, nói:

– Thánh Chùy đại nhân, ta có thể cho khí linh đi ra gặp ngài, nhưng…

Hắn trầm giọng nói:

– Ngài nhất định phải nói cho ta biết, rốt cuộc là vị nào đã xui khiến ngài đến đây.

– Không có ai xui khiến ta đấy.

Thánh Chùy đại nhân cảm thấy kì quái, nói:

– Đấy là ta tự mình muốn đến.

Doanh Thừa Phong liếc mắt, bất đắc dĩ mà nói:

– Được rồi, ta muốn biết ai đã nói cho ngài biết tin tức này.

– Ồ, đó là Ngô lão điện hạ nói.

Thánh Chùy đại nhân lập tức bán đứng kẻ đầu sỏ sau lưng một cách sạch sẽ.

Chẳng qua, cái đầu óc đơn giản của y vốn dĩ không giấu được chuyện gì.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, trong đôi mắt hắn thoáng lóe qua một tia sát ý.

Ngô lão.

Vị Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ này từ sau lần ở trước Vận chuyển Trận chịu thiệt mà rời đi, thế nhưng lại tìm đến Thánh Chùy đại nhân để châm ngòi ly gián.

Nếu Doanh Thừa Phong và Thánh Chùy xảy ra xung đột, mà nếu một bên lại có thương vong thì Doanh Thừa Phong và Nặc Y Nhĩ đại sư liền chắc chắn sẽ đối địch với nhau.

– Ha ha, mưu kế thật là tốt.

Doanh Thừa Phong chậm rãi nói:

– Chỉ tiếc, ông ta lại không ngờ được Hoa Hồng Đen lại có thể khắc chế được ngươi đi.

Mặt Thánh Chùy đại nhân ửng hồng, nói:

– Hừ, ta chỉ không muốn so đo nhỏ nhặt với nàng ta thôi, sao lại có thể sợ nàng.

Lúc y nói, dáng vẻ y ngay từ đầu còn khí phách hiên ngang, nói to rõ ràng, nhưng khi y nói đến mấy chữ phần sau lại không tự chủ nói nhỏ xuống, khóe mắt còn miết mấy lần về phía nội sảnh.

Bộ dáng miệng hù gan sứa của y tự nhiên là khiến cho đám người Doanh Thừa Phong cảm thấy tức cười.

Khẽ thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong biết nếu không thể làm thằng nhãi to con này hài lòng, y tuyệt đối sẽ không rời đi.

Tuy ngay từ lúc đầu, Doanh Thừa Phong đã nghĩ qua muốn cho y hồn bay phách lạc hay tối thiểu cũng muốn dạy cho y một bài học, nhưng sau khi biết đầu đuôi sự tình, Doanh Thừa Phong lại hơi có phần thưởng thức thằng nhãi không có chút tâm cơ này rồi.

Trên thế giới này, những linh thể như vậy đã càng ngày càng ít.

– Thôi được, nếu Thánh Chùy đại nhân đã đích thân đến đây, vậy tại hạ cũng không khách khí mà xuôi theo ý ngài rồi.

Đôi mắt của Thánh Chùy đại nhân sáng lên, y gật đầu liên tục, nói:

– Được, được, được đấy.

Doanh Thừa Phong âm thầm mà cười, giơ tay ra, khẽ chỉ một cái.

Lập tức, ở trước mặt hắn liền dâng lên một mảng lớn màu đỏ, trong sắc đỏ tươi đẹp đó là một cây trường thương có huyết quang lượn lờ bao quanh, sát khí ngút trời…