Chương 195: Báo đáp

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Không gian? – Lão nhân thoáng cảm thấy nao nao, nghi ngờ hỏi:

– Ngươi muốn tìm sách nói về không gian lực lượng làm gì? – Ánh mắt lão nhìn qua một lượt Doanh Thừa Phong, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó hiểu nói:

– Nếu lão phu không nhìn lầm, tu vi chân khí của ngươi nhiều nhất chỉ là bát tầng võ sĩ, lực lượng tinh thần hơi mạnh hơn một chút, nhưng so với Linh Sư cấp bậc võ sư thì còn kém không ít. Bây giờ đã muốn nghiên cứu Không Gian lực lượng cũng không phải là chuyện tốt a.

Lời nói của lão nhân vẫn tương đối uyển chuyển, nếu như có Phong Huống ở đây sợ rằng sẽ chỉ vào mặt Doanh Thừa Phong mắng té tát một lượt rồi.

Chỉ có điều, trong lòng Doanh Thừa Phong thì giật mình không ngớt, vị lão tiên sinh này có thực lực cũng không hề mạnh, nhưng nhãn lực thì lại chẳng kém.

Không chỉ có thể nhìn thấu tu vi tiêu chuẩn của hắn, hơn nữa còn có thể nhìn ra được cả tinh thần lực lượng mạnh hay yếu so với Linh Sư tu vi võ sư.

Nhân vật như vậy….

Doanh Thừa Phong có cảm giác duy nhất lúc này chính là hóa ra đọc sách nhiều cũng có chỗ tốt ở một số phương diện.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:

– Tiền bối! Vãn bối tuy rằng thực lực không đủ, cũng không có khả năng nghiên cứu không gian bí pháp gì đó. Vãn bối chỉ là một tìm hiểu một ít phương pháp luyện chế đạo cụ không gian mà thôi.

Những lời này thực tế là hắn đã nói tới điểm mấu chốt, nếu như vị lão nhân này còn tiếp tục truy hỏi sự việc kỹ càng, hắn sẽ tuyệt đối không lộ ra thêm nửa chữ.

Chuyện về Thiên niên Huyết Bức Vương càng ít người biết càng tốt, đừng nói là vị lão nhân lần đầu gặp, cho dù là người luôn chỉ dạy hắn như Phong Huống cũng chưa từng biết được một chút nào về chuyện này.

– Đạo cụ không gian? À! Không phải là linh khí sao? – Lão nhân gật đầu thì thào nói.

Thân thể Doanh Thừa Phong thoáng run rẩy một chút, trong lòng thì không ngừng rùng mình, cái này gọi là nói nhiều tất lộ, một câu nói kia của hắn đã lộ ra không ít nội dung.

Thiên niên Huyết Bức Vương quả thật có thể thông qua thủ đoạn thần bí luyện chế thành túy không gian, nhưng loại vật phẩm này không phải là linh khí, mà là thuộc về phạm trù dụng cụ đặc thù.

Lão nhân ngẩng đầu lên, thì thào phảng phất như đang tự nói một mình:

– Lấy tu vi của ngươi khẳng định không thể nào đạt được cái gì quá tốt, cho dù là ngẫu nhiên từ chỗ nào đó nhặt được thứ tốt thì cũng vô pháp chế tạo. Ừm. Ngươi lại tới đây tìm sách về không gian lực lượng, chứ không phải nói với trưởng bối trong nhà, cái này chứng minh ngươi muốn giấu diếm, không muốn để người ngoài biết, hơn nữa vật ấy phải là thứ ngươi có năng lực chế tạo.

Cả người Doanh Thừa Phong lập tức nổi lên một trận hàn ý, nó từ dọc theo sống lưng nhanh chóng lan lên tới đỉnh đầu.

Yêu nghiệt! Đây mới chính thức là tồn tại yêu nghiệt.

Chỉ bằng một câu nói của hắn mà lão có thể suy ra rất nhiều chuyện, hơn nữa còn không kém sự thật bao nhiêu.

Mặc dù ở trong mắt đám người Phong Huống, Doanh Thừa Phong cũng được coi là yêu nghiệt. Nhưng trong lòng Doanh Thừa Phong lại biết rõ, nói về sự yêu nghiệt thì hắn hoàn toàn không thể so sánh được với vị lão nhân này.

Lão nhân này từng nói qua, vô luận là thiên văn địa lý, Linh Đạo, võ giả lão đều có thể trả lời.

Khi đó Doanh Thừa Phong còn có chút không để ý tới, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn tin tưởng.

Lão nhân cũng không để ý tới ánh mắt rung động của Doanh Thừa Phong, mà nhẹ nhàng vuốt ve mép bàn nói:

– Ta biết ngươi muốn tìm bộ sách gì rồi, hãy theo ta tới đây.

Doanh Thừa Phong chần chờ một chút, nói:

– Tiền bối! Gia trưởng vãn bối lúc đưa cho trúc lệnh thì từng nói qua, vãn bối chỉ có thể ở lại trong hai gian phòng này, không được đi sang gian thứ ba.

Lão nhân cười ha hả, nói:

– Có lão phu ở cùng ngươi, ngươi lại sợ cái gì?

Trong lòng Doanh Thừa Phong thủy chung vẫn không dao động, hắn chỉ hơi cười, còn đầu thì nghĩ: “Nếu thật sự có người phát hiện ra, lão nhân gia ngài có thể không có việc gì, nhưng ta thì khẳng định sẽ gặp xui xèo.”

Dường như cảm thấy không lay chuyển được Doanh Thừa Phong, lão nhân bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

– Cũng được. Ngươi chờ đó. Ta đi lấy sách mang tới cho ngươi. – Dứt lời, lão xoay người đi vào gian bên trong của Tàng Thư Các.

Hai mắt Doanh Thừa Phong thoáng ngưng trọng, ánh mắt nhìn theo thân ảnh lão nhân dần khuất vào gian bên trong.

Mà giờ phút này, sát khí giấu ở sâu trong đáy lòng hắn mới chính thức bắt đầu trỗi dậy.

Sát khí! Đây là khí tức sát khí được ngưng tụ mãnh liệt a.

Vị lão nhân kia thông minh như quỷ, trí tuệ như biển, chỉ dựa vào mấy câu nói của hắn đã có thể đoán ra được gần hết ý đồ hắn tới đây. Nếu để cho lão tiếc lộ chuyện này ra ngoài, Doanh Thừa Phong thật sự không biết nên xử lý chuyện này thế nào.

Túi không gian – Đây là thứ ngay cả Phong Huống cũng không có, nếu như để người này nói ra ở trên thân thể hắn có một thứ chế tạo thành túi không gian thì chỉ sợ sẽ mang tới phiền toái vô cùng.

Nếu có thể mà nói, Doanh Thừa Phong muốn đem bí mật này hoàn toàn cất sâu trong lòng.

Nhưng mà, ý nghĩ này và sát khí chỉ chợt lóe lên rồi biến mất.

Nơi này dù sao cũng là Linh Tháp của Linh Đạo Thánh Đường, vị lão nhân kia lai lịch có chút thần bí khó lường. Có thể khẳng định một chuyện đó là lão nhân gia ông ấy có quan hệ mật thiết với vị đại lão cao nhất ở đây, nếu không cũng không thể ở trong Tàng Thư Các mà không có ai dám tiến vào.

Nhân vật như vậy nếu đột nhiên mất tích, như vậy sợ rằng sẽ tạo thành hậu quả tương đối đáng sợ.

Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, vẻ mặt của hắn không ngừng thay đổi, mãi lâu sau mới bình phục lại.

Là phúc thì không phải họa, là họa thì có tránh cũng không thoát, chỉ hy vọng tình huống này cũng không trở nên quá bết bát như hắn suy nghĩ.

Sau một lát, tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên một lần nữa.

Lão nhân quay trở lại, trên tay lúc này đang cầm hai quyển sách. Hai quyển sách này tuy rằng không to, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ.

Đem chúng đặt xuống trước mặt Doanh Thừa Phong, lão nhân cười a a nói:

– Nếu lão phu tính không lầm thì hai quyển sách này có thể thích hợp với ngươi. Chẳng qua…. – Lão đột nhiên dừng lại một chút nói:

– Lão phu chỉ có thể đem chúng ta đây mà thôi, còn không thể để cho ngươi mang ra ngoài. Ngươi chỉ có thể ở trong này mà xem chúng.

Doanh Thừa Phong đứng lên, hướng về phía lão nhân vái một cái thật sâu nói:

– Có thể xem được chúng đã là vinh hạnh của vãn bối, đa tạ tiền bối.

Lão nhân vung tay lên, nói:

– Ngươi không cần cảm tạ ta, lão phu làm như vậy bất quá là trả lại nhân tình cho ngươi.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: “Ta làm gì có cho tiền bối chút nhân tình nào? Chẳng lẽ hai câu hỏi ra ngoài lẽ thường kia đối với lão tiền bối lại trọng yếu như thế?”

Cúi đầu, ánh mắt hắn khẽ đảo qua hai quyển sách, trong lòng không khỏi thoáng giật mình.

“Phương pháp và tài liệu chế tạo đạo cụ không gian cấp thấp”, “Cơ sở lý luận Không Gian thuộc tính”.

Hai quyển sách này quả nhiên là thứ mà giờ phút này hắn muốn xem được nhất, đặc biệt là cuốn thứ hai nhìn thì không có quan hệ tới chế tạo da của thiên niên Huyết Bức Vương, nhưng Doanh Thừa Phong lại biết. Huyết Bức Vương nắm giữ năng lực về không gian, như vậy chính mình phải có lý giải về tri thức liên quan tới loại lực lượng này.

Ít nhất, khi tri thức của hắn liên quan tới phương diện không gian khá phong phú rồi thì lúc chế tạo túi không gian xác xuất thành công mới có thể lớn hơn một chút.

Trí Linh đúng là sinh mệnh thần kỳ nhất trong thiên hạ, có được năng lực tính toán không gì sánh nổi. Nhưng mà, có phát huy được năng lực đó hay không thì cần phải có cơ sở dữ liệu phong phú, nếu như tư liệu không đủ thì cho dù năng lực của nó có cường đại hơn cả trăm ngàn lần thì cũng đừng mơ tưởng sẽ có kết quả chính xác.

Cầm hai quyển sách lên, cả người Doanh Thừa Phong lâm vào trạng thái yên lặng.

Lúc này đây, bởi vì bên cạnh có người, cho nên tốc độ hắn lật xem có tương đối chậm, nhưng bất kể hắn làm ra động tác thế nào thì vẫn duy trì tốc độ nhanh hơn người bình thường một chút.

Vị lão nhân kia ngồi ở bên cạnh cũng cầm lên một quyển sách rung đùi đắc ý đọc, dường như không hề quan tâm tới nam thanh niên trẻ tuổi kia.

Nhưng thực tế, toàn bộ tinh lực của lão có một nửa là đặt ở trên người Doanh Thừa Phong.

Lão đối với hai quyển sách kia tương đối quen thuộc, mặc dù không có khả năng thuộc từ đầu tới đuôi, nhưng chỉ cần đại khái biết được Doanh Thừa Phong xem tới đoạn nào là lão cũng có đánh giá nội dung ở chỗ ấy.

Lão làm như vậy cũng chỉ vì hiếu kỳ hiếu kỳ, muốn biết Doanh Thừa Phong đến tột cùng là có trong tay thứ bảo bối gì.

Đây là nhân tính bình thường của con người, có lẽ lão cũng không có ý định cướp đoạt, nhưng lòng hiếu kỳ cũng đã tạo thành cho Doanh Thừa Phong phức tạp nhất định.

Chỉ có điều, làm cho vị lão nhân này thất vọng chính là tốc độ xem sách của Doanh Thừa Phong rất ổn định.

Gần như người bình thường xem hết một trang sách rồi lập tức lật sang trang mới, cho dù là có thời điểm thoáng nhanh hơn một chút, có đôi khi lại chậm đi một chút, nhưng nói chung chênh lệch không quá lớn.

Tốc độ vẫn thủy chung ổn định như vậy không khỏi khiến cho lão căn bản không nắm được mục đích của Doanh Thừa Phong ở chỗ nào.

Trên thực tế, trên thế giới này mặc dù có đủ các điều kỳ diệu, nhưng những thứ nắm giữ không gian thuộc tính lại không phải là rất nhiều. Chính như lão nhân tự nhận định, nếu như loại trừ một ít tài liệu bậc cao thì Doanh Thừa Phong có được thứ cũng rất bình thường.

Nhưng, tốc độ lật sách của Doanh Thừa Phong không hề thay đổi, ngay cả thần thái cũng chẳng hề dao động lấy một ít. Cho dù là lật tới vài loại tài liệu mà lão đoán thì cũng lạnh lùng giở sang trang khác.

Thái độ như vậy căn bản không làm cho người nào phán đoán được hắn đang có loại tài liệu nào.

Có lẽ, nam thanh niên này đối với cái gì cũng đều cảm thấy hứng thú,,nhưng mà đối với cái gì cũng không có hứng thú quá mức đặc biệt.

Một lúc lâu sau, Doanh Thừa Phong khép toàn bộ quyển sách lại, hắn khép hờ hai mắt dường như đang nhớ tới cái gì đó.

Cuối cùng, hắn mở mắt ra, hướng về phía lão giả thi lễ thật sâu nói:

– Đa tạ tiền bối đã ban thưởng.

Lão giả ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng rời khỏi quyển sách trong tay, cười a a nói:

– Tìm được thứ ngươi muốn rồi sao?

– Không có. – Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói:

– Vãn bối chẳng qua là tùy ý lật xem một lần, có lẽ còn có chỗ nào đó bỏ sót, cho nên vẫn chưa tìm được đáp án.

Kỳ thật ở trong quyển sách đó quả thật có ghi chép lại tài liệu liên quan tới thiên niên Huyết Bức Vương, hơn nữa còn có cả phương pháp rèn. Doanh Thừa Phong chỉ cần liếc mắt qua một cái giống như một cái máy scan, nhanh chóng làm cho cả trang đó tái hiện ở trong đầu.

Nhưng mà, hắn đem toàn bộ quá trình hết sức xảo diệu.

Đặc biệt là thời gian lúc lật sách rất vừa phải, không hề khiến cho lão giả hoài nghi chuyện gì.

Có thể làm được chuyện này ngoại trừ người phải có tâm lý tương đối tốt ra thì còn phải có Trí Linh nắm chặt thời gian.

Lão giả thoáng cau mày lại, nói:

– Không có khả năng a. Nếu như đúng như lão phu đoán, thứ ngươi có được hẳn là phải ghi lại trong hai quyển sách này chứ?