Chương 836: Giáo Tông Bệ Hạ

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Sắc mặt của Uông Kiệt hơi đổi, gã tự tay cầm lấy, lập tức một luồng sáng hiện trong tay gã.

Trong lòng Doanh Thừa Phong vừa động, nói:

_Đây là…

Trong đôi mắt đã hiện lên một tia phức tạp, Uông Kiệt cười khổ một tiếng, nói:

_Đại sư, đây là Giáo Tông Bệ Hạ truyền tin.

Chân mày Doanh Thừa Phong cau lại, không ngờ mức độ khống chế Quang Minh Thánh Giáo của Giáo Tông Bệ Hạ lại mạnh như thế, chuyện nơi đây chỉ mới phát sinh trong thời gian ngắn, y đã biết rõ.

Như thể là nhìn thấu tâm tư của Doanh Thừa Phong, Uông Kiệt than nhẹ một tiếng, nói:

_Đại sư, mỗi một không gian U Quang đều phải đăng kí danh sách, không gian biến hóa cũng không bị phát hiện nhanh đến vậy, nhưng nếu không gian đột nhiên thiếu mất một cái, như vậy Giáo Tông Bệ Hạ sẽ biết tới.

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu, nói:

_Giáo Tông Bệ Hạ nói như thế nào.

_Bệ Hạ muốn ta lập tức qua đó giải thích.

Doanh Thừa Phong hít sâu mộ hơi, nói:

_Uông Huynh, ta với ngươi cùng đi.

Trong mắt của Uông Kiệt hiện lên một tia cảm kích, nhưng là lắc đầu, nói:

_Không ổn, Bệ Hạ chỉ muốn ta một người qua đó, Đại sư không cần ra mặt.

Doanh Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, nói:

_Việc này do ta, có thể nào để cho ngươi một người gánh được.

Uông Kiệt cười ha hả, nói:

_Đại sư yên tâm, đừng quên ta đã thăng đến Vương Cấp, ngay cả là có tội trong người, Bệ Hạ cũng sẽ khai ân thôi.

Gã dừng một chút, nói:

_Nhiều nhất là bị Bệ Hạ phái đi chiến trường, ở nơi đó gây điểm công huân bù lại khuyết điểm hôm nay. Cho nên, xin Đại sư yên tâm.

Doanh Thừa Phong chần chờ một chút, nói:

_Nghe nói tỷ lệ tổn thất ở chiến trường cực cao, từ đó hiếm có người còn sống trở về.

Uông Kiệt mỉm cười nói:

_Đại sư, tại chiến trường, số tử vong nhiều cũng đều là vật hi sinh mà thôi. Tất nhiên, Quang Minh Thánh Giáo chúng ta tuy rằng hùng mạnh, nhưng còn chưa đạt tới trình độ lấy cường nhân Vương Cấp làm vật hi sinh.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, những lời này thật chính xác.

Cường nhân Vương Cấp là tồn tại mạnh mẽ đến bực nào, cho dù là toàn bộ Quang Minh Thánh Giáo có mười tỷ dân cư, cũng vẻn vẹn có mấy trăm người mà thôi.

Nếu có người phát rồ đem cường nhân Vương Cấp đi làm mồi dù và làm vật hi sinh…, sợ là sẽ dẫn đến chuyện lớn rồi.

Tuy nhiên, để Uông Kiệt một thân một mình đi chịu đựng Giáo Tông Bệ hạ lửa giận, loại chuyện này Doanh Thừa Phong làm không được.

Hắn mở miệng, có chút ý cười, nói:

_Uông huynh, nếu Giáo Tông Bệ Hạ cho gọi, chúng ta đây phải đi xem lão nhân gia đi.

Chân mày Uông Kiệt cau lại, nói:

_Đại sư, Bệ Hạ là muốn ta một người qua đó giải thích trước.

_Không quan hệ, ta giúp ngươi.

Ý cười trên mặt Doanh Thừa Phong hiển lộ, nhưng trong đôi mặt cũng là vô cùng kiên định.

Uông Kiệt kinh ngạc nhìn nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ đáp ứng. Bởi vì gã cảm nhận được loại khí thế quyết không thỏa hiệp trên người Doanh Thừa Phong.

Nhẹ nhàng mở ra thông đạo U Quang, hai người một trước một sau rời nơi đây.

Phóng ra Độc Mộc Chu, bọn họ bay nhanh hướng trung tâm Quang Minh Thánh Giáo mà đi.

Bên trong Thánh Giáo, ngoại trừ cường nhân Vương Cấp và kỵ sĩ đoàn trực thuộc Giáo Tông Bệ hạ, những người còn lại đều không được phi hành.

Chẳng qua, Uông Kiệt hiện giờ chẳng những đã thăng tiến Vương Cấp, hơn nữa bản thân gã còn phụ trách thủ vệ thông đạo U Quang, tự nhiên là có đặc quyền được phi hành.

Rất nhanh, quang hoa trên bầu trời chớp động, đã đi tới phía trước cung điện nguy nga cao nhất khu vực trung tâm.

Nơi này, là chỗ ở của nhiều thế hệ Giáo Tông Bệ Hạ. Tuy rằng nơi đây không có hơi thở xa hoa gì, nhưng mỗi góc đều lộ ra loại cam giác phong cách cao quý cổ xưa, bất cứ kẻ nào tới chỗ này, đều cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

_Nơi đây cấm phi hành, người tới là ai, nhanh nhanh hạ xuống.

Bỗng nhiên, một tiếng rống to vang lên, tiếng nói này trực tiếp đâm thẳng vào tầng mây, truyền rõ ràng vào trong tai hai người, phảng phất như là đang gầm nhẹ ngay gần bên tai.

Uông Kiệt không dám chậm trễ, chân khí trên người vận chuyển, Độc Mộc Chu lập tức hạ xuống.

Ngay phía trước cung điện, có hơn mười Kỵ Sĩ bảo vệ xung quanh.

Mỗi một người bọn họ đều có thực lực Tử Kim Cảnh đỉnh phong, dường như muốn thêm một chút nỗ lực, là có thể đột phá ranh giới, tiến giai chức tước.

Mặc dù thủ vệ ở bên trong cung điện khác, cũng có thể nhìn thấy kỵ sĩ ở cấp bậc này.

Nhưng, có thể là phái một, hai vị Kỵ Sĩ thủ vệ cũng đã là một chuyện coi như xỉ. Nhưng ở trong này, không ngờ đến trình độ hơn mười Kỵ Sĩ.

Ra tay mạnh như thế, cũng chỉ có Giáo Tông Bệ Hạ mới có thể làm được.

Người cầm đầu cao lớn khôi ngô, khoác trên người giáp trụ quang minh, cả người chìm trong ánh sáng, phảng phật thật như cái bóng đèn lớn, phóng thích ra vô tận ánh sáng.

Uông Kiệt duỗi tay vung lên, đem một luồng ánh sáng bắn ra, miệng nói:

_Uông Kiệt thông đạo U Quang, phụng lệnh đến đây, xin cho qua.

Vị Kỵ Sĩ cao lớn tay cầm hào quang, cảm ứng một chút, kinh ngạc nói:

_Không ngờ là Bệ Hạ ra lệnh khẩn cấp, các ngươi đi theo ta.

Kỳ thật, lúc hai bên vừa mới đối mặt, liền cũng đã cảm ứng được khí tức mạnh yếu trên thân đối phương.

Vị kỵ sĩ thân hình cao lớn này, không ngờ có được thực lực Đại Công Tước đỉnh phong.

Nếu chỉ nói đến khí tức, tu vi người này cũng không dưới Uông Kiệt lúc chưa đột phá.

Đồng dạng, người này tuy rằng cảm ứng được hơi thở vương giả trên người Uông Kiệt. Nhưng cổ hơi thở này lại không đủ để khiến hắn cảm thấy sợ hãi, cho nên khi tiếp đón, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

Nhưng, sau khi thấy được dụ lệnh của Giáo Tông Bệ hạ, động tác của y lập tức nhanh mấy lần, miễn đi trình tự kiểm tra rườm rà, y trực tiếp mang người tiến vào trong cung điện.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đi tới một chỗ trong đại điện.

Một lão giả già nua không nhìn ra tuổi đi đến, nhận lấy dụ lệnh từ trong tay khôi giáp kỵ sĩ Đại Công Tước.

Lão kiểm tra một chút, chậm rì rì nói:

_Các hạ Uông Kiệt, dụ lệnh của Bệ Hạ ngài thấy thấy rõ chứ?

_Đương nhiên thấy rõ ràng.

Uông Kiệt trầm giọng nói:

_Đậy là dụ lệnh của Bệ hạ, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ bỏ sót sao.

Lão giả nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, nói:

_Nhưng trong dụ lệnh của Bệ Hạ, chỉ lệnh ngươi một mình đến.

Lão nhìn Doanh Thừa Phong, trong đôi mắt mờ như thể hiện lên một tia sáng khác thường, nói:

_Vị này, là người nào.

Uông Kiệt trầm giọng nói:

_Vị này chính là Đại sư Tạo Thánh Điện Doanh Thừa Phong, cũng là cường nhân mà ta quyết định đi theo.

Trong mắt lão giả cuối cùng toát ra mấy phần kinh ngạc, lão nhìn Doanh Thừa Phong nửa ngày, nói:

_Hóa ra là Doanh đại sư, thất kính.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

_Các hạ không cần phải khách khí.

Lão giả này tuổi tuy không ít, nhưng khí tức trên người cũng không mãnh liệt, nhiều nhất cũng chỉ là một vị cường nhân Tước Vị mà thôi.

Nhưng, lão phụ trách quản lý xắp xếp một ít chuyện bên người Giáo Tông Bệ hạ, lại nắm giữ quyền lực thật lớn, cho nên Doanh Thừa Phong cũng không nguyện ý trở mặt với nhân vật như vậy.

Lão nhân cười ha hả, vừa quay đầu nhìn Uông Kiệt, đột nhiên nói:

_Uông Kiệt các hạ, nếu lão hủ chưa từng nhớ lầm mà nói…, nếu ngài muốn đi theo cường nhân, như vậy phải từ chức thông đạo U Quang.

Uông Kiệt chậm rãi gật đầu, nói:

_Ta biết rõ, lúc này đi đến, ngoài trừ việc nhận tội, còn có một việc, chính là bàn giao chức trách thủ hộ thông đạo U Quang.

Lão giả gật đầu, nghiêm túc nói:

_Ngươi đã quyết định, vậy là tốt rồi.

Trong lời của lão có mấy phần tiếc nuối và cảm thán.

Sau đó, lão hướng Doanh Thừa Phong thi lễ một cái, nói:

_Doanh đại sư, thực xin lỗi, Uông Kiệt các hạ là phụng chiếu tiến đến, mà Bệ Hạ cũng không có triệu kiến ngài, cho nên xin ngài tại nơi này chờ.

Lão dừng một chút, nói:

_Ta đi bẩm báo Bệ Hạ, về phần Bệ Hạ có nguyện ý gặp ngài hay không, vậy không phải việc ta có quyền quyết định.

Doanh Thừa Phong đáp lễ lại, thành khẩn mà nói:

_Các hạ, biến cố ở thông đạo U Quang cũng thật là vì tại hạ mà ra.

Hắn mắt nhìn Uông Kiệt, nghiêm nghị nói:

_Vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không trốn trách nhiệm, để Uông Kiệt huynh một người đi chịu lửa giận của Bệ Hạ.

Lão giả ấp úng vài cái, cuối cùng than khẽ, nói:

_Cũng được, ta đây phải đi bẩm báo Bệ Hạ, hy vong Bệ Hạ có thể đồng thời gặp mặt các ngươi.

Dứt lời, lão xoay người, thời gian dần trôi qua.

Trong đại điện toàn bộ trống rỗng, chỉ vỏn vẹn còn lại Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt hai người.

Liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt của Uông Kiệt có chút khẩn trương.

Gã dù sao cũng là cường nhân cấp Đại Công Tước của Quang Minh Thánh Giáo, tuy rằng đã định Doanh Thừa Phong và đi theo hắn. Nhưng qua nhiều năm như vậy, trong suy nghĩ của bọn họ, Giáo Tông Bệ hạ gần như đã có địa vị là Thần.

Cho nên, lúc sắp yết kiến, tự nhiên là có chút khẩn trương rồi.

Sau một lát, lão giả từ trong địa trở ra, lão chậm rãi nói:

_Bệ hạ bằng lòng đồng thời gặp mặt hai vị, xin mời đi theo ta.

_Vâng.

Hai người lên tiếng, đi theo lão giả tiến vào một đại sảnh nằm sâu trong cung điện.

Ngay chính giữa tòa đại sảnh này, cùng ngồi một vị lão nhân.

Lúc này, lão nhân ngồi ngay ngắn trên ghế, lão nhắm hai mắt, dường như là đang nghỉ ngơi.

Trên người của lão không có bất kỳ vật quý báu gì chứng mình thân phận của lão, một thân áo xám cùng mới một áo bào cùng màu, thậm chí là ở trên đó còn có vết bẩn mờ nhạt.

Nhưng, khi ánh mắt Doanh Thừa Phong và Uông Kiệt rơi trên người vị lão nhân này, cũng không hẹn mà cúi thấp đầu, hướng phía lão cung kính hành lễ.

Bọn họ được bái kiến, cũng không phải là cái người thường, mà là người phát ngôn thay thần linh trên thế giới này.

Quanh Minh Thánh Giáo Giáo Tông Bệ Hạ.

Chậm rãi mở ra hai mắt, đôi mắt Giáo Tông Bệ Hạ đầy cơ trí, ánh mắt quét một vòng trên hai người dường như có thể nhìn thấu hết thảy.

Sau đó, trong mắt lão đã hiện lên một tia kinh ngạc, đồng thời ngồi thẳng người lại.

_Uông Kiệt, ngươi cuối cùng tiến giai rồi.

_Vâng, Bệ Hạ.

Uông Kiệt kích động nói:

_Đệ tử phí thời gian mấy chục năm trong thông đạo U Quang, ngày gần đây may mắn gặp được Doanh đại sư, dưới chỉ điểm và trợ giúp của hắn, Uông Kiệt may mắn tiến giai thành công.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong âm thầm đồng ý, lời nói của Uông Kiệt cũng không có chút khoa trương.

Gã có thể thăng tiến quả thật dựa vào vận khí rất lớn, nếu không phải thấy trường kiếm một thân một mình chịu đựng Thiên Kỵ, khiến trong lòng gã tràn ngập chắc chắn, nếu không gã cũng không thể thành công.

Khóe miệng của Giáo Tông Bệ Hạ xẹt qua một nụ cười thản nhiên, nói:

_Có thể thành công là tốt rồi.

Dứt lời, lão vừa quay đầu ánh mắt vừa lúc rơi trên người Doanh Thừa phong, cũng không khỏi tăng thêm một tia ngưng trọng.

_Doanh đại sư, vật trên người của ngươi có thể hiện thân hay không, khiến cho bổn tọa liếc nhìn một cái