Chương 394: Thủy vân lồng

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ánh mặt trời nóng bỏng chiếu rọi xuống con đường không có gì che chắn, bức nhiệt nóng bức giống như muốn nướng cháy con đường, có rất ít người muốn ra đường vào lúc này, vì thế trên đường đi có vẻ rất trống trải.

Nhưng đột nhiên những tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền đến.

Một đoàn xe từ phía xa, dọc theo cung đường, vội vã lao về phương hướng của Thiên Hạo Thành.

Tốc độ của đoàn xe cũng không chậm, nhìn tro bụi trên đường bị thổi tung lên cao cũng đủ hiểu.

Tuy nhiên, nếu có người nhìn thấy tình huống của đoàn xe này, nhất định sẽ cảm thấy hết sức kỳ quái.

Bởi vì phía trên đoàn xe, có một dị vật nổi lơ lửng, tuy rằng mỏng nhưng quả thật tồn tại. Được mảnh dị vật này che lấp, mặt trời trên đỉnh đầu hình như không còn cuồng liệt như người ta tưởng tượng. Hơn nữa, trong phạm vi dị vật bao phủ, từng tia hàn khí tràn ngập, làm cho thể xác và tinh thần của mọi người đều thoải mái, căn bản không cảm giác được khổ sở của người đi đường.

Một chiếc màn xe chậm rãi kéo lên, Doanh Thừa Phong thò đầu ra, liếc nhìn lên trên.

Lần đầu tiên hắn biết, ở Khí Đạo Tông có một linh khí quỷ dị như vậy.

Linh khí này cũng không có uy năng gì, nhưng một khi phóng thích ra, có thể hút tụ hơi nước, hình thành một mảnh hơi nước trên đỉnh đầu, còn có thể phóng xuất ra từng trận hàn khí.

Nếu dùng để che mặt trời thì chắc chắn là không có gì sánh bằng.

Lúc này ngồi trong xe ngựa chạy đi, giống như đang ngồi trong một chiếc xe có điều hòa, khiến Doanh Thừa Phong có một loại cảm thụ khác thường từ lâu không gặp.

– Ha ha, Thừa Phong, ngươi thấy vật ấy thế nào?

Đoàn Thụy Tín cười ha ha nói.

Lần này tới Thiên Ngô thành có hai vị đại lão trong môn, Phong Huống và Đoàn Thụy Tín, hai vị này có quan hệ rất tốt với Doanh Thừa Phong, xem như hai người thân thiết nhất.

Bởi vậy có thể thấy được, Phương Phù vì ứng cử viên này, cũng hao trí tâm cơ, vì vậy mới không phái mấy vị kia đi.

Doanh Thừa Phong tán thán nói:

– Vật này linh hoạt, khó lường.

Từ khi hắn tiến vào thế giới này, và tiếp xúc với linh đạo, lực lượng linh đạo nhìn thấy gần như cũng chỉ phục vụ đề cao lực sát thương hoặc là phòng ngự.

Loại linh khí có thể cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt hàng ngày giống như loại này, tuyệt đối rất ít.

Đoàn Thụy Tín cười ha ha nói:

– Thừa Phong, ngươi có biết lai lịch của vật ấy không?

– Không biết, xin thỉnh giáo.

Đoàn Thụy Tín ôn hoà nói:

– Vật này do một vị bề trên của bổn tông ngày xưa luyện chế, ý định ban đầu của hắn là muốn bắt chước hoa văn trên tường vây của Đúc Nội đường, luyện chế một món thánh phẩm phòng ngự. Nhưng không ngờ vật này sau khi luyện thành, không những không có lực lượng phòng ngự, ngược lại lại có một công năng cổ quái.

Nếu có đệ tử của Chấp Pháp đường nhìn thấy hình dạng hiện tại của Đoàn Thụy Tín, sợ là sẽ phải lòi hai con mắt.

Đoàn Thụy Tín thân là người đứng đầu Chấp Pháp đường, chính là người nghiêm túc nhất trong tông môn, quanh năm suốt tháng cũng khó nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn. Nhưng, hiện tại hắn và Phong Huống, Doanh Thừa Phong lại ngồi chung một xe, chuyện trò vui vẻ, vô cùng tự tại.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, nói:

– Thì ra là thế, vãn bối còn tưởng là vị tiền bối nào đó suy nghĩ khác người nên luyện chế linh khí như vậy, hóa ra lại là một vật trùng hợp.

Phong Huống cười ha ha nói:

– Thừa Phong, thời gian của Linh Sư chúng ta rất quý giá, làm gì rảnh rỗi đi luyện chế những vật tinh xảo như vậy. Ha ha, vị tiền bối kia sau khi luyện chế thất bại, trong cơn giận dữ vốn muốn phá huỷ vật này, nhưng dù sao cũng là một phen tâm huyết, có chút luyến tiếc, vì thế ném vào trong kho. Kết quả bị một vị tiền bối khác trong lúc vô ý phát hiện, từ đó về sau định danh nó là Thủy Vân lồng, lấy làm dụng cụ che đầu khi xuất hành của tông chủ các đời.

Đoàn Thụy Tín liên tục gật đầu, cười nói:

– Thừa Phong, tông chủ sư huynh cực kỳ coi trọng ngươi, không ngờ ban thưởng vật này cho chúng ta sử dụng.

Hắn nhìn thật sâu vào mắt Doanh Thừa Phong, nói:

– Ngươi cũng không nên phụ tâm ý của sư huynh.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong lời nói của Đoàn Thụy Tín dường như ẩn chứa một ý tứ bất thường.

Tâm niệm hắn thay đổi rất nhanh, mơ hồ đoán được suy nghĩ của tông chủ Phương Phù, không khỏi thoáng giật mình.

Nhìn thấy vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ của Doanh Thừa Phong, Phong Huống và Đoàn Thụy Tín liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói thêm gì nữa. Có nhiều thứ, chỉ cần cho một ám chỉ như vậy đủ rồi.

– Chạy…

Phía sau đột ngột truyền đến hơn mười mấy tiếng vó ngựa lao nhanh nghe như tiếng trống.

Cung đạo là con đường nhất định phải đi qua để đến Thiên Hạo Thành, gặp phải đội kỵ mã khác tương đối bình thường, đám người Doanh Thừa Phong đương nhiên cũng sẽ không để ý.

Hơn nữa, mặc dù đoàn xe ngựa của bọn họ cũng không đánh trống khua chiêng, nhưng bất cứ kẻ nào, chỉ cần nhìn thấy đám mây mù cổ quái trên đỉnh đầu bọn họ sẽ biết bọn họ tuyệt đối không phải người thường.

Vì vậy cho dù gặp phải người vượt qua, cũng sẽ tránh xa, chứ không phát sinh xung đột với bọn họ.

Nhưng lúc này, đám người đuổi theo từ phía sau rõ ràng bất đồng, sau khi bọn họ nhìn thấy tầng mây hơi nước lơ lửng trên đỉnh đầu kia, cũng không lập tức tránh đi, ngược lại quan sát từ xa.

Những người này, trên cơ bản đều là người luyện võ bậc võ sĩ, bọn họ vây quanh bảy tám người ở trung tâm, nhìn tầng mây trên đỉnh đầu đoàn xe, trong mắt bọn họ đều có vẻ hâm muốn không che dấu được.

Đi đường dưới ánh mặt trời gay gắt này, chỉ cần một lúc, bất kể là ai cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Huống chi, những người này đều không ngồi trong xe ngựa, mà là ngồi trên lưng ngựa, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn rất nhiều.

Mấy người ở giữa đều có khí độ phi phàm, một vị lão nhân ngồi ngạo nghễ trên lưng ngựa, xung quanh người hắn nhộn nhạo một tia hàn ý, ngay cả ánh mặt trời gay gắt trên bầu trời kia dường như cũng không thể khiến hàn ý quanh người hắn giảm bớt.

Tuy nhiên, mấy vị trung niên ở bên cạnh hắn lại không có điều kiện tốt như vậy.

Bọn họ giống như những người khác, đều là mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt phong trần, mệt mỏi.

Lúc này, nhìn thấy lão nhân bất ngờ ghìm ngựa dừng lại, nhìn mảnh mây mù phía trên đoàn xe, dường như thoáng chút suy nghĩ, một nam tử trung niên không kìm nổi tiến lên, thấp giọng nói:

– Sư phụ, ta thấy đây là một linh khí đặc thù. Chi bằng chúng ta tiến lên, hỏi mua nó.

Trong đôi mắt mấy người còn lại đều lấp lánh tinh mang, bọn họ đều là người có võ đạo cao cường, trong đó có hai vị Hắc Thiết Cảnh Linh Sư, nhưng hai vị Linh Sư này bình thường tu luyện linh đạo, đều lấy công thủ là việc chính, chưa bao giờ nghĩ tới trên thế giới còn có linh khí cổ quái như vậy.

Lúc này đi đường dưới ánh mặt trời chói chang, đều có chút phập phồng không yên, cho nên sau khi nhìn thấy tầng mây mù che phủ kia, không khỏi có chút động lòng.

Chỉ có điều, vị lão nhân kia hừ lạnh một tiếng, nói:

– Thế nào, chút vất vả này các ngươi cũng không chịu được sao.

Thanh âm của hắn lạnh như băng, ngay cả dưới mặt trời nóng gắt, cũng có thể làm cho người ta cảm thấy một tia hàn ý.

Người nói chuyện lúc trước vội vàng nói:

– Sư phụ, đệ tử làm sao không chịu được, chỉ có điều với thân phận của ngài, đi đường với chúng ta như vậy, thật sự có chút không thỏa đáng. Nếu có thể sử dụng một linh khí như vậy, cưỡi xe ngựa chạy chầm chậm, mới phù hợp với thân phận và địa vị của ngài.

Nghe thấy những lời khen tặng này, sắc mặt của lão nhân mới có chút hòa hoãn. Tuy nhiên, thần sắc lại lập tức biến đổi, trong miệng thì thào lẩm bẩm:

– Thân phận, địa vị…

Sau một lát, sắc mặt của hắn đại biến, ánh mắt nhìn về phía đoàn xe lập tức trở nên kính sợ.

Chỉ có điều, cũng không có ai phát hiện ra vẻ mặt này của hắn, tên đệ tử kia vẫn lại nhải nói:

– Đệ tử phỏng chừng, bọn họ cũng đi tới Thiên Hạo Thành tham gia giao dịch hội. Chi bằng đệ tử tiến lên hỏi thăm, mua vật ấy trước.

– Mua cái rắm.

Lão già trừng mắt liếc hắn một cái, kéo cương ngựa, nói:

– Đi.

Còn chưa dứt lời, hắn đã thúc ngựa lao đi, trong giây lát đã chạy đi rất xa.

Đám đệ tử của hắn ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu sư phụ lão nhân gia tại sao lại đột nhiên giận dữ như vậy.

Trong lúc nhất thời, mọi người hô to gọi nhỏ, gắt gao đuổi theo.

Cho đến nửa canh giờ sau, khi nhìn thấy Thiên Hạo Thành từ phía xa, lão già kia mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nổi giận nói:

– Tên ngu ngốc này, chẳng lẽ muốn hại chết vi sư sao.

Người nói lúc trước, vẻ mặt sợ hãi, sửng sốt không biết mình đã đắc tội gì với sư phụ.

Sau khi trút giận, lão nhân mới thở dài một tiếng, nói:

– Trong đội xe đó có một vị Hoàng Kim Cảnh tuyệt thế cường nhân, ha ha, muốn hỏi mua linh khí của hắn, phải xem xem cổ tay của ngươi có đủ cứng hay không.

Lúc này tên đệ tử mới chợt hiểu, một đám theo sau cũng nghĩ lại mà sợ.

Lão già lắc lắc đầu, thì thào nói:

– Không ngờ, hắn lại tự mình xuống núi, hay là trong giao dịch hội lần này có cái gì khiến hắn nhât đinh phai co sao? Lão phu thật sự muốn nhìn xem, có thu hoạch hay không.

Trong xe ngựa, ba người Doanh Thừa Phong đều không nói gì, cho đến khi những người này đi xa, Phong Huống mới nói:

– Khí tức rất mạnh, không biết là vị đồng đạo nào đi ngang qua.

Doanh Thừa Phong cũng khẽ gật đầu, nói:

– Đó là một vị Bạch Ngân Cảnh Linh Sư, ta thấy hắn rất hứng thú với đám mây trên đỉnh đầu chúng ta, chỉ còn thiếu cướp đoạt thôi.

Mặc dù hắn cười tủm tỉm nói, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ ung dung thản nhiên, sát ý sắc bén.

Đối thoại của những người vừa rồi tuy rằng rất nhẹ, nhưng cũng không cố ý sử dụng lực tinh thần làm lá chắn, cho nên sau khi Doanh Thừa Phong thông qua lực lượng tinh thần do đồ trang sức phóng thích đã nghe được rõ ràng. Nếu vị Bạch Ngân Cảnh kia thật sự cho phép đệ tử môn hạ tới hỏi giá cả, hắn không ngại lưu lại cho đối phương một ấn tượng sâu sắc nhất.

Tuy nhiên cuối cùng vị Bạch Ngân Cảnh cường nhân kia cũng đánh ngựa rời đi, ngược lại khiến hắn mơ hồ có chút thất vọng.

Đoàn Thụy Tín không kìm nổi cười, nói:

– Thừa Phong, tuy rằng tông chủ sư huynh đã có mấy chục năm chưa từng rời khỏi sơn môn, nhưng món linh khí này lại là một trong những dấu hiệu của Khí Đạo Tông chúng ta khi đi lại trong thiên hạ. Nếu người đó không nhận ra thì thôi, nhưng một khi nhận ra, làm sao còn dám tùy tiện ra tay.

Trong lời nói của hắn ẩn chứa một luồng ngạo khí, đây là sự kiêu ngạo của người đứng đầu Chấp Pháp đường Khí Đạo Tông, cũng là chuyện khiến tất cả môn hạ Khí Đạo Tông tự hào.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, đoàn xe tiếp tục tiến lên.

Tầm nửa ngày sau, bọn họ rốt cục đi tới bên ngoài Thiên Hạo Thành.

Khi nhìn thấy cửa thành còn cách vài dặm, đột nhiên một tiếng pháo vang lên, trên trăm người cưỡi ngựa từ trong thành chen chúc mà ra, chạy như điên về hướng này.