Chương 689: Tu Luyện Chi Đạo

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong lòng Doanh Thừa Phong vui vẻ, vội vàng nói:

– Xin Khấu đại sư chờ một chút.

Thân hình hắn chợt lóe liền đi tới cửa phòng và mở cửa ra.

Khấu đại sư nhíu mày, do dự một chút lại nói tiếp:

– Doanh Thừa Phong, nếu ngươi không muốn đến gặp người của điện Thánh nữ thì lão phu có thể cự tuyệt giúp ngươi.

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, hắn kinh ngạc nhìn quá.

Lúc đầu Khấu đại sư nói thì Doanh Thừa Phong vẫn chưa biết là gì. Nhưng không nghĩ tới hắn lại nói đến hai lần như thế, thật khiến lòng người sinh ra nghi ngờ.

Như thế là nhìn ra Doanh Thừa Phong kinh ngạc, Khấu đại sư chậm rãi nói:

– Điện Thánh nữ là Thánh Điện cực kỳ quan trong trong Quang Minh Thánh giáo của chúng ta. Ở bên trong Thánh giáo, ngoại trừ Giáo Tông Bệ Hạ thì cũng chỉ có Thánh nữ điện hạ mới có thể trực tiếp kết nối với thần linh.

Mí mắt của Doanh Thừa Phong khẽ giật giật, kết nối với thần linh sao?

Khấu đại sư vẫn không nhanh không chậm mà nói:

– Thánh nữ điện hạ có thể dùng sức lực của một người đối kháng với nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ là bởi vì nàng có đầy đủ căn nguyên và thực lực.

Doanh Thừa Phong trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu.

Kỵ sĩ vương muốn giành được một giang sơn trong Linh Vực cũng không phải là một người, từng kỳ sĩ vương đều muốn có được một Thánh Điện.

Nhưng Thánh nữ điện hạ chống lại với nhiều người, thế nhưng lại không hề rơi vào thế hạ phong nên tất nhiên là có được chỗ hơn người.

Ánh mắt của Khấu đại sư đột nhiên ngưng tụ, nói:

– Doanh Thừa Phong, cho dù trước kia Thánh nữ điện hạ đối đãi với ngươi như thế nào nhưng hiện giờ ngươi đã là rèn đại sư của Thánh Điện, có được thân phận và địa vị hùng mạnh, không cần phải thể hiện thiện ý với Thánh nữ điện hạ.

Doanh Thừa Phong khẽ sửng sốt, sau đó không kìm nổi nói:

– Khấu đại sư, ngài quá lo lắng rồi.

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp:

– Vãn bối theo Linh Vực mà đến, nđược Thánh nữ điện hạ quan tâm rất nhiều, hiện giờ cho dù có được thành tựu thì cũng không thể vong ân phụ nghĩa được.

Khấu đại sư nhìn thật sâu vào mắt hắn, hắn do dự một chút liền nói:

– CŨng được, nhưng tốt nhất là ngươi cũng không nên có quan hệ quá mật thiết với Thánh nữ điện hạ.

Doanh Thừa Phong cúi đầu, cung kính lên tiếng.

Tuy rằng hắn đã sớm biết, ở trong một thế lực khổng lồ như Quang Minh Thánh giáo thì nhất định sẽ có vô số phe phái đấu đá lẫn nhau. Nhưng với địa vị siêu nhiên của Thánh Điện rèn nhưng không ngờ lại khiến các Thánh Điện khác kiêng kị như thế. Bởi vậy có thể thấy được tranh đấu ở trong Thánh giáo còn nghiêm trọng hơn cả tưởng tượng của hắn.

Vào lúc này hắn thật sự có một chút hoài nghi, nếu như mình và Thánh nữ điện hạ có giao hảo thì không biết ở trong Thánh Điện rèn mình có bị mọi người xa lánh hay không?

Thế nhưng việc này cũng không phải hắn hiện tại có thể lo lắng được.

Theo Khấu đại sư đi tới trong đại điện, hai mắt Doanh Thừa Phong liền sáng ngời, hắn lập tức liền thấy đợc khuôn mặt vui sướng của Văn Tinh.

Bước nhanh ra nghênh tiếp, Doanh Thừa Phong không e dè mà nói:

– Văn tỷ, tiểu đệ thành công rồi.

Văn Tinh gật đầu thật mạnh nói:

– Ta tin ngươi nhất định có thể thành công.

Thật ra mỗi ngày nàng đều tự động viên chính mình, tự nói với mình rằng Doanh Thừa Phong chắc chắn có thể thành công. Nhưng lý trí lại nói cho nàng biết sắc xuất mà Doanh Thừa Phong có thể trở thành đại sư cũng không lớn.

Nhưng không nghĩ tới chính là Doanh Thừa Phong lại thật sự sáng tạo ra một kỳ tích.

Hắn không những rèn tạo ra được siêu phẩm tước vị thánh khí, hơn nữa còn được Nặc Y Nhĩ cho phép tiến vào căn phòng màu đỏ. Từ nay về sau ở trong Thánh giáo sẽ không có ai dám đánh chủ ý lên trên đầu của hắn.

Cho nên lúc này nhìn thấy Doanh Thừa Phong, ngay cả Văn Tinh đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng vẫn có một chút kích động và thất thố.

– Khụ khụ.

Khấu đại sư ho nhẹ một tiếng nói:

– Doanh Thừa Phong, nàng phụng mệnh của Thánh nữ, muốn mời ngươi đi một chút, ngươi có nguyện ý đi không?

Cho dù là vào lúc này thì Khấu đại sư vẫn không muốn để Doanh Thừa Phong đi tới điện Thánh nữ.

Thế nhưng Doanh Thừa Phong cũng chỉ nhận lấy lòng tốt của đại sư. Hắn cười xin lỗi với Khấu đại sư, nói:

– Vãn bối nguyện ý.

Khấu đại sư bất đắc dĩ thở dài nói:

– Đi nhanh về nhanh, có lẽ đại sư Nặc Y Nhĩ sẽ chỉ cho ngươi một ít bí pháp rèn.

– Vâng.

Doanh Thừa Phong cúi người thật thấp với hắn.

Khấu đại sư nhìn Văn Tinh, đột nhiên nói:

– Doanh Thừa Phong chính là thiên tài trong con đường đại sư, ngươi nói với Thánh nữ điện hạ một tiếng, bọn lão phu không hy vọng hắn lựa chọn võ đường võ tu.

Văn Tinh vội vàng cúi đầu nói:

– Vãn bối nhất định sẽ bẩm báo rõ ràng với Thánh nữ điện hạ.

Lúc này Khấu đại sư mới xoay người rời đi, trong đại điện trống rỗng lập tức chỉ còn lại hai người bọn họ.

Ánh mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời nhìn về phía Văn Tinh, trong lòng có chút tò mò với cuộc nói chuyện giữa bọn hắn.

Văn Tinh bị ánh mắt nóng bỏng này nhìn khiến khuôn mặt đỏ lên, vội vàng nói:

– Nơi này là Thánh Điện rèn, không thể làm xằng bậy, chúng ta đi nhanh đi, Thánh nữ điện hạ đang chờ chúng ta đấy.

Doanh Thừa Phong ngẩn ra, sau đó lại cười ha ha nói:

– Không thể làm loạn ở Thánh Điện rèn sao?

Văn Tinh tức giận trừng mắt nhìn hắn, khẽ gắt lên nói:

– Đi mau đi mau.

Doanh Thừa Phong biết da mặt của nàng cực mỏng nên cũng không dám quá phận làm càn, theo nàng rời khỏi Thánh Điện rèn.

Ra bên ngoài Thánh Điện, Văn Tinh đột nhiên thấp giọng nói:

– Doanh Thừa Phong, ngươi đã nghĩ tới sẽ chọn một con đường để tu luyện chưa?

Doanh Thừa Phong run rẩy da đầu nói:

– Cái gì mà chọn một con đường tu luyện chứ?

Văn Tinh lườm hắn một cái, tuy nhiên sau đó nghĩ lại hắn đến từ Linh Vực, và khác xa một trời một vực đối với tinh ảnh được sinh trưởng ở trong Quang Minh Thánh giáo, không biết việc này cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng cũng chính vì thế nên mới có thể biết được thiên phú của Doanh Thừa Phong là hùng mạnh cỡ nào.

Không hiểu sao trong đầu Văn Tinh liền hiện ra một ý niệm, nếu từ nhỏ Doanh Thừa Phong đã được sinh trưởng trong Quang Minh Thánh giáo và nhận được sự giáo dục như một kỵ sĩ thật sự thì không biết hôm nay hắn sẽ đạt tới độ cao như thế nào nữa.

Than nhẹ một tiếng, Văn Tinh thu lại suy nghĩ lung tung trong đầu mình lại, nghiêm nét mặt nói:

– Thừa Phong, vũ giả tu luyện đến cảnh giới kỵ sĩ vương đều chạy tới cuối, nếu như còn muốn thăng tiến lên nữa thì phải bắt đầu lĩnh ngộ thần đạo.

Doanh Thừa Phong khẽ chau mày, đột nhiên nói:

– Quang Minh chi thần có tồn tại không?

Sắc mặt của Văn Tinh đại biến, đôi mắt đẹp lưu chuyển, cẩn thận xem xét bốn phía, thanh âm giảm thấp xuống mắng:

– Ngươi muốn chết sao, sao lại nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế chứ?

Doanh Thừa Phong cười ha hả, vội vàng nói:

– Tiểu đệ đã biết.

Văn Tinh tức giận:

– Quang Minh chi thần chính là thần linh cao nhất, mà chúng ta đều là con dân của thần linh, nếu như ngươi hoài nghi sự tồn tại của thần linh thì sẽ bị Giáo Tông Bệ Hạ xử tử đấy.

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình nói:

– Hiện tại ta đã là rèn đại sư.

Văn Tinh nghiêm mặt nói:

– Cho dù ngươi là ai nhưng chỉ cần nghi ngờ Quang Minh chi thần thì cũng sẽ chịu cực hình.

Trong lòng Doanh Thừa Phong phát lạnh, vội vàng nói:

– Vâng, Quang Minh chi thần vĩ đại, ta là tín đồ thành tín nhất của ngươi.

Văn Tinh hồ nghi nhìn hắn nhưng trong lòng lại không hề tin tưởng.

Doanh Thừa Phong tất nhiên biết là không thể lừa gạt được nàng, cười hì hì mà nói:

– Văn tỷ, không nói chuyện này nữa, hay là ngài cứ nói về tu luyện chi đạo đi.

Văn Tinh chậm rãi gật đầu một cái, nói:

– Vũ tu chi đạo chính là con đường mà chúng ta đang tu luyện, thành tựu cao nhất chính là nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ.

Nàng dừng một chút nói:

– Còn muốn tiến thêm một bước thì cần phải ngưng tụ vũ thần của trái tim, lại chậm rãi rèn luyện, thành tựu cuối cùng là thần linh.

Doanh Thừa Phong mặt nhăn mày nhó nói:

– Vũ thần của trái tim là cái gì?

Văn Tinh cười khổ một tiếng, nói:

– Tu vi của ta còn kém khá xa nên cũng không thể hiểu được. Nhưng…

Lời nói nàng khẽ chuyển:

– Nghe nói có thể ngưng luyện vũ thần của trái tim hay không lại có quan hệ rất lớn đối với Linh Vực Sơn Hà Đồ.

Hai mắt của Doanh Thừa Phong đột nhiên sáng ngời, đến lúc này hắn mới hiểu được vì sao nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ hung mạnh lại để ý đến Trương Sơn Hà Đồ như thế, thậm chí còn không tiếc mà đắc tội với vị rèn đại sư tương lai.

Bởi vì cái này liên quan đến con đường thành thần của bọn họ.

Trầm ngâm một lát, Doanh Thừa Phong nói:

– Vũ tu chi đạo ta cũng hiểu một chút, mục tiêu lớn nhất là trỏa thành đại sư chi đạo.

– Đại sư chi đạo chính là các vị Linh Sư am hiểu nhất trên con đường tu luyện linh đạo.

– Đại sư chi đạo cũng sẽ ngưng luyện ra trái tim của đại sư, cũng sẽ sinh ra thần linh, hơn nữa căn bản cũng không cần phải dựa vào Linh Vực Sơn Hà Đồ.

Doanh Thừa Phong nháy nháy mắt nhưng trong lòng lại có chút chần chừ.

Hắn hiểu được ý tứ của Văn Tinh, nếu hắn không có Linh Vực Sơn Hà Đồ thì khẳng định sẽ chọn đại sư chi đạo. Tuy rằng hắn biểu hiện ra thiên phú cực kỳ hùng mạnh trước mặt người khác, nhưng chỉ có bản thân của hắn mới biết được tất cả đều là công lao của Trí Linh.

Có cái này bổ trợ bên người, hắn có thể ngưng tụ ra trái tim đại sư hay không thì cũng chỉ có trời mới biết.

Ngược lại là vũ tu chi đạo thì khả năng hắn có thể đạt được thành tựu sẽ lớn hơn một chút. Hơn nữa trên người hắn lúc này còn có Linh Vực Sơn Hà Đồ, vật ấy giống như một miếng mồi hương vị ngọt ngào nhất khiến hắn do dự.

Văn Tinh than nhẹ một tiếng nói:

– Thừa Phong, tu luyện chi đạo cần chính ngươi lựa chọn. Thiên phú võ tu và thiên phí rèn của ngươi ta đã thấy qua, đều là số một. Cho nên….

Nàng nhìn sâu vào Doanh Thừa Phong nói:

– Cho dù ngươi lựa chọn con đường nào thì đều phải suy nghĩ cho kỹ.

Doanh Thừa Phong nhẹ nhàng gật đầu một cái, cảm nhận được trong đôi mắt của nàng lộ ra vẻ quan tâm khiến trong lòng hắn có chút cảm động.

Khi đôi mắt nóng bỏng của hắn nhìn qua khiến khuôn mặt của Văn Tinh vẫn nóng như cũ. Trong lòng nàng vô cùng buồn bực, số lần mình gặp hắn cũng không nhiều nhưng không hiểu sao lại lo lắng cho hắn như thế.

Thật ra đây cũng là vì Doanh Thừa Phong quá mức xuất sắc, nếu như hắn biểu hiện suy nhược không thể chịu nổi một kích thì cũng sẽ không khiến Văn Tinh có ấn tượng khắc sâu như vậy.

Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân sẽ lấy thân báo đáp. Nhưng nếu tên ăn mày cứu mỹ nhân thì có lẽ có được một tiếng cảm ơn là cao nhất.

Bước chân mở rộng ra một chút, Doanh Thừa Phong hơi nhăn mày nói:

– Văn tỷ, Quang Minh thánh giáo đã từng có thần linh sao?

– Đương nhiên là có.

Văn Tinh kiêu ngạo nói:

– Cứ cách mỗi trăm năm thì thánh giáo ít nhất có thể sinh ra một vị từ thần linh trở lên.

– Ah.

Doanh Thừa Phong nhíu mày càng chặt:

– Chẳng lẽ Quang Minh chi thần không chèn ép sao?

– Tại sao phải chèn ép?

Văn Tinh cảm thấy khó hiểu mà hỏi:

– Quang Minh chi thần đã có thần dụ, hễ là người có khả năng trở thành thần sẽ nhận được sự trợ giúp lớn nhất của Thánh giáo. Mà các điện đại sư và nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ lại cấm chế hãm hại và chém giết lẫn nhau. Quang Minh chi thần toàn lực giúp đỡ còn không kịp thì sao có thể chèn ép chứ?

Doanh Thừa Phong xoay xoay tròng mắt, chậm rãi gật đầu, nhưng mấy nghi vấn trong lòng vẫn không thể tiêu tan.