Chương 812: Lâm Vô Địch

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Một luồng khí lạnh lẽo nhanh chóng thổi tới, bao trùm lên không gian khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy run rẩy.

Chỉ là một giọng nói thôi nhưng cũng đủ để khiến cho rất nhiều những Cường giả ở đây cảm thấy kính sợ vô cùng.

Gương mặt của Ngô lão gia biến sắc, miệng lão ta hơi run lẩy bẩy, tựa như muốn nói phản bác lại nhưng cuối cùng thì lại ngoan ngoãn yên lặng.

Còn Kha Vương Điện hạ thì vui mừng ra mặt, gã cười lớn nói:

– Vô Địch Điện hạ, ngài đến rồi.

Bóng một người từ xa đi tới, bước chân chậm rãi nhưng dường như chính vào lúc mà mọi người phát hiện ra sự có mặt của người đó thì gã đã vụt bay tới trước mặt đám đông.

Doanh Thừa Phong nhìn thấy người đó mà trong lòng hơi ớn lạnh.

Hắn đã gặp rất nhiều Kỵ Sĩ Vương của Quang Minh Thần Giáo, trên mỗi người bọn họ đều có những ấn tích sâu sắc của Quang Minh. Tuy khí thế đó trên mỗi người có mạnh có yếu khác nhau, nhưng năng lượng Quang Minh đích thực đó thì tựa như ánh mặt trời lan tỏa những tia sáng vô tận.

Nhưng nhân vật trước mắt hoàn toàn phá vỡ những nhận thức của Doanh Thừa Phong về Kỵ Sĩ Vương Điện hạ.

Thật không ngờ rằng Doanh Thừa Phong không thể cảm nhận bất cứ một vết tích nào của năng lượng Quang Minh nào trên người gã. Không chỉ có vậy, bất cứ một thần niệm nào đến gần gã đều bị hút vào ngay tức thì đồng thời phản hồi lại là một luồng khí hung tợn, lạnh thấu tâm can.

Người này… Trên người gã không hề có lấy một chút năng lượng Quang Minh, ngược lại hoàn toàn là một thần khí Âm Lãnh Hắc Ám.

Doanh Thừa Phong đứng như trời chồng ra đó mà nhìn gã, trong lòng tràn ngập những hồ nghi.

Một nhân vật như vậy thì sao có thể nhận được sự công nhận của Quang Minh Chi Thần.

Dường như đoán được sự thắc mắc của Doanh Thừa Phong, Kha Vương Điện hạ trầm giọng nói:

– Doanh Đại sư, trăm năm trước đây, Vô Địch Điện hạ là Kỹ Sĩ Vương có được năng lượng Quang Minh lớn mạnh nhất của Thánh Giáo.

Doanh Thừa Phong hơi ngây người, thấp giọng hỏi lại:

– Vậy còn bây giờ?

– Hiện tại cũng vậy.

Kha Vương Điện hạ ngạo nghễ nói:

– Chỉ cần ngài ấy bằng lòng thì sẽ đúng là như vậy…

Trái tim của Doanh Thừa Phong hồi hộp đập mạnh vài hồi, thật không ngờ hình ảnh và địa vị của Lâm Vô Địch Điện hạ trong mắt của Kha Vương Điện hạ lại đặc biệt và quan trọng đến như vậy.

Thoắt một cái, Lâm Vô Địch đã vào đến bên trong, gã lạnh lùng nhìn Ngô lão gia mà bình thản hỏi:

– Nhà ngươi dự định thế nào.

Ngô lão gia thở dài một tiếng, khẽ rung tay một cái, sợi xích sắt trói trên người Kim Cương Vương tức thì buông ra, rồi nhanh chóng tựa như một con rắn thu gọn về bên cạnh lão ta.

Kim Cương Vương trợn tròn hai mắt giận dữ, chuẩn bị rống lên đả thương đối phương. Doanh Thừa Phong vội vàng nói:

– Kim Cương, mau qua đây.

Kim Cương Vương không dám không nghe lời, gầm gừ một vài tiếng rồi lao như bay đến bên cạnh Doanh Thừa Phong.

– Nếu như Lâm Vô Địch Điên hạ đã ra mặt thì lão phu chẳng còn gì để nói thêm.

Ngô lão gia chắp tay hành lễ rồi nói:

– Cáo từ.

Dứt lời, thân hình lão ta vụt sáng một cái rồi bay vút đi mất.

Kha Vương Điện hạ nhìn theo bóng dáng y rời đi, cười nhạt một tiếng rồi nói:

– Vi lão bất tôn.

Lâm Vô Địch quay người lại, đó là một vị nam tử chừng ba mươi tuổi, anh tuấn khôi ngô. Thân hình cường tráng tựa như một ngọn lao đứng ngạo nghễ giữa trời đất.

Tuy trên người của gã không bộc phát ra bất cứ một thần khí đáng sợ nào nhưng chỉ cần Lâm Vô Địch Điện hạ đứng ở đó thôi thì khí thế dũng mạnh cũng chẳng thua kém gì Kha Vương Điện hạ.

– Bổn tọa đã từng nghe oai danh của Doanh Đại sư đã lâu.

Lâm Vô Địch Điện hạ chắp tay hành lễ.

Doanh Thừa Phong vội vàng đáp lễ, hắn cúi khom người đáp lại:

– Đa tạ Vô Địch Điện hạ.

Lâm Vô Địch Điện hạ xua tay nói:

– Doanh Đại sư đừng khách khí.

Doanh Thừa Phong cảm kích gật đầu một cái rồi quay sang phía Kha Vương Điện hạ hành lễ nói:

– Đa tạ Kha Vương Điện hạ.

Nếu như lần này không có sự ra mặt của Kha Vương Điện hạ đồng thời ngấm ngầm xin cứu viện từ phía Lâm Vô Địch Điện hạ thì chỉ e là khó mà có thể lấy lại được Kim Cương Vương.

Kha Vương Điện hạ cười ha hả nói:

– Doanh Đại sư, Bổn tọa sớm muộn gì cũng phải đương đầu với bọn chúng, vậy nên ngài đừng quá bận tâm đến chuyện đó.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn hỏi:

– Gì cơ?

Kha Vương Điện hạ mỉm cười không nói gì, chuyển chủ đề câu chuyện, gã nói:

– Doanh Đại sư, Vô Địch Điện hạ chẳng dễ gì mới ra ngoài một lần, chúng ta cùng ngồi với nhau một lúc, ngài thấy thế nào?

Doanh Thừa Phong hân hoan nói:

– Cung kính không bằng tuân mệnh.

– Ầm…

Kim Cương Vương đứng bên cạnh Doanh Thừa Phong đột nhiên lại khẽ rống lên một tiếng. Trong tiếng rống đó của gã dường như có một chút xấu hổ.

Kim Cương Vương ở Động Thiên Phúc cũng đã tung hoành ngang dọc hơn nghìn năm, luôn ở trong vị thế của kẻ vô địch. Hôm nay là lần đầu tiên gã bị bại trận dưới tay kẻ khác, hơn nữa còn bị thất bại thảm hại.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, vỗ vai Kim Cương Vương rồi nói:

– Ngươi làm tốt lắm.

Tên này vừa mới thăng cấp Tước vị mà đã đánh bại hai vị Đại Công tước Cường giả. Nếu như không gặp phải Vương cấp Cường giả thì chưa chắc đã có người nào hàng phục được nó.

Sức mạnh của Kim Cương Vương thực sự đã vượt ra khỏi sự kỳ vọng của Doanh Thừa Phong đối với gã.

Lâm Vô Địch Điện hạ nhìn một lượt Kim Cương Vương, thần sắc dần dần trở nên nghiêm trang và cổ quái.

– Chẳng trách.

Lâm Vô Địch Điện hạ từ tốn nói:

– Chẳng trách nào Ngô lão gia không chịu từ bỏ, hóa ra là như vậy.

Kha Vương Điện hạ ngây người một lát rồi nói:

– Vô Địch Điện hạ, ngài đang nói về cái gì?

Lâm Vô Địch Điện hạ xua tay một cái rồi trầm giọng nói:

– Doanh Đại sư, ngài có thể kết giao với một người bạn như vậy quả là phải khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.

Đột nhiên từ phương xa truyền tới một tiếng nổ lớn.

Một luồng ánh sáng chói lọi lóe sáng trong không trung, lao tới đây với một tốc độ nhanh vô cùng.

Lâm Vô Địch Điên hạ chăm chú nhìn, gã khẽ hắng giọng một tiếng rồi khẽ khàng quay người đi.

Luồng ánh sáng thu hẹp lại, Ái Lệ Ti Điện hạ và Khấu Nhuệ Đại sư, hai người bọn họ cùng nhau bước ra. Khấu Nhuệ liếc mắt nhìn một lượt, nhận thấy Doanh Thừa Phong và Khấu Minh vẫn bình an vô sự thì mới nhẹ nhàng thở dài một cái.

Ánh nhìn nhạy bén của Ái Lệ Ti Điện hạ lướt qua từng người ở đó, khi nhìn thấy Lâm Vô Địch Điện hạ thì nàng ấy chau mày lại rồi nói:

– Lâm Vô Địch Điện hạ cũng có mặt ở đây sao, chẳng trách Ngô lão quái lại chịu thất bại mà quay về như vậy.

Lâm Vô Địch Điện hạ quay đầu lại, cười ha hả nói:

– Ái Lệ Ti Điện hạ đến chậm một bước rồi, nếu không chắc chắn sẽ được vui mừng mà chứng kiến điệu bộ thất trận thảm hại của Ngô lão quái.

Doanh Thừa Phong kinh ngạc nhìn bọn họ một cái, hai vị Kỵ Sĩ Vương đỉnh cao này hình như có vẻ không được hòa thuận với nhau.

Doanh Thừa Phong ho hắng giọng một tiếng thật lớn, rồi cười khổ nói:

– Hai vị Điện hạ, ân tình cứu viện của các ngài, Doanh Thừa Phong ta xin ghi nhớ trong tim.

Ngừng một lát hắn nói tiếp:

– Tại hạ có mang từ Linh Vực tới đây một chút rượu ngon, nếu như hai vị không chê thì cùng vào phủ uống một chầu.

Lâm Vô Địch Điện hạ khẽ lắc đầu nói:

– Đa tạ ý tốt của Doanh Đại sư, nhưng Bổn tọa có việc cần phải làm nên xin phép cáo từ.

Gã gật đầu chào Doanh Thừa Phong rồi quay người sải bước đi.

Kha Vương Điện hạ ngượng ngùng nói:

– Doanh Đại sư xin hãy bỏ quá cho, Lâm Vô Địch Điện hạ… chưa biết chừng thực sự có việc gấp cần giải quyết.

Doanh Thừa Phong liên tục gật đầu nói:

– Tại hạ hiểu ý ngài.

Khấu Minh nhìn theo Lâm Vô Địch Điện hạ rời đi, thở dài một tiếng rồi nói:

– Không ngờ rằng lại làm kinh động đến cả Lâm Vô Địch Điện hạ. Haizzz… đều là do những kẻ đó gây nên.

Ái Lệ Ti Điện hạ quay đầu lại, điềm tĩnh nhìn Kha Vương mà nói:

– Kha Vương Điện hạ, Hành cung của Lâm Vô Địch Điện hạ dường như cũng chuẩn bị đến lúc cần phải đại tu lại rồi thì phải.

Kha Vương Điện hạ sắc mặt không thay đổi, hết sức tự nhiên đáp lại:

– Đúng rồi, vậy nên Lâm Vô Địch Điện hạ mới muốn mời Nặc Y Nhĩ Đại sư và Doanh Đại sư liên thủ để trùng đúc Thần uy cho Vô Địch Hành cung.

Doanh Thừa Phong chột dạ một cái, ánh mắt thoáng một chút kinh ngạc.

Chẳng trách Lâm Vô Địch Điện hạ và Kha Vương Điện hạ đều vì hắn mà không tiếc gì, sẵn sàng đối đầu với Kỹ Sĩ Vương Điện hạ khác.

Vậy ra là vì bọn họ có việc muốn nhờ.

Ái Lệ Ti Điện hạ khẽ hắng giọng nói:

– Lâm Vô Địch Điện hạ quả nhiên là vô cùng có uy danh mà, trong Thánh Giáo chỉ duy nhất hai vị đại sư có thể đoán tạo Tam chuyển Thánh Khi, vậy mà gã cùng một lúc lại đòi dùng cả ai người.

Kha Vương Điện hạ trầm giọng nói:

– Ái Lệ Ti Điện hạ, Lâm Vô Địch Điện hạ có đủ tư cách và thực lực để làm như vậy.

Doanh Thừa Phong đảo mắt một cái, trong lòng thầm kinh ngạc. Vô Địch Hành cung rút cuộc là muốn đoán tạo vật quan trong nhường nào mà lại cần đến sự liên thủ của hai vị Đại sư, những người duy nhất có thể đoán tạo ra Tam Chuyển Thánh Khí.

Trong lòng hắn khẽ thầm mong đợi, tại thời khắc này, cho dù Lâm Vô Địch Điện hạ không cho hắn tham gia thì Doanh Thừa Phong cũng sẽ tìm đủ mọi cách để được can dự.

Doanh Thừa Phong mời Ái Lệ Ti Điện hạ, Kha Vương Điện hạ và Khấu Nhuệ vào bên trong phủ. Hắn ra lệnh một cái thì lập tức có người liên tục mang rượu và đồ ăn lên.

Rượu quá tam tuần, Ái Lệ Ti Điện hạ đột nhiên hỏi:

– Doanh Đại sư, ngài có cảm thấy hài lòng với sự chăm sóc của Tiểu Linh Nhi không?

Doanh Thừa Phong hơi ngây người, ngạc nhiên hỏi:

– Tiểu Linh Nhi?

Khấu Nhuệ cười ha ha nói:

– Doanh Đại sư, Điện hạ là muốn hỏi ngài cảm thấy Hoa Hồng Đen thế nào?

Khấu Nhuệ cười đầy ẩn ý lại còn nháy mắt với hắn nữa chứ.

Doanh Thừa Phong mặt ửng đỏ, cười khan nói:

– Tốt lắm, tốt lắm.

Đôi mắt của Ái Lệ Ti Điện hạ quả là vô cùng nhạy bén, nàng ấy khẽ chau mày rồi nói:

– Doanh Đại sư, Tiểu Linh Nhi có những thiên phú kỳ lạ, nếu như ngài thu nhận nó, ắt sẽ mang đến cho ngài những lợi ích lớn.

Doanh Thừa Phong bất giác động lòng, Ái Lệ Ti Điện hạ đương nhiên không nói khoác. Nếu như Ái Lệ Ti đã nói như vậy thì đương nhiên có cái lý của nàng ấy. Chỉ có điều nghĩ đến ba người phụ nữ còn lại trong nhà thì những suy nghĩ ban nãy của Doanh Thừa Phong bèn nhanh chóng bị dập tắt.

Còn có Hứa phu nhân, Thẩm Ngọc Kỳ ở đây, cho dù có cho thêm một lá gan nữa thì Doanh Thừa Phong cũng không dám tơ tưởng đến những sắc ngọc thiên hương nào khác.

Sau khi ăn uống tưng bừng nhộn nhịp một lúc, Doanh Thừa Phong tiễn khách ra về rồi mới vào bên trong trang viên.

Kim Cương Vương dường như không đợi thêm được nữa. Sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong bèn nhảy chồm lên phía trước và nói:

– Chủ nhân, thuộc hạ nhớ người quá.

Doanh Thừa Phong vội vàng ngăn lại, hắn nói:

– Đừng có nói lung tung.

Kim Cương Vương lấy tay che miệng lại, gật đầu một cái, lúc này mới dám mở miệng nói tiếp:

– Doanh huynh, ta đã thăng cấp thành công và về rồi đây.

Doanh Thừa Phong giương tay vỗ mạnh lên vai gã rồi nói:

– Về tới đây là tốt rồi, ta đỡ phải lo lắng cho ngươi.

Kim Cương Vương vẻ mặt chất phác chân thành cười vài tiếng rồi đột nhiên nói:

– Doanh huynh, kẻ hôm nay đánh bại ta là người nào vậy, ta nhất định không tha cho y.

Nếu như để cho một vị Vương cấp Cường giả nghe thấy những lời vừa rồi của Kim Cương Vương thì tuyệt đối sẽ khinh miệt gã, chỉ là một Tước vị Cường giả mà lại dám nghĩ đến chuyện báo thù một Vương cấp Cường giả, quả đúng là không biết lượng sức mình.

Nhưng Doanh Thừa Phong thì không giống vậy, hắn hiểu rõ thực lực thâm hậu và tiềm năng của Kim Cương Vương.

Tuy có thể trước mắt Kim Cương Vương không được bằng Kỵ Sĩ Vương nhưng sau này thì nhất định sẽ có ngày vượt qua được y.

– Kim Cương, người đó quả thật là vô cùng lợi hại, trước mắt chúng ta không nên gây chuyện với y nữa.

Doanh Thừa Phong trầm giọng nói:

– Hiện tại nhiệm vụ quan trong nhất của ngươi là tu luyện, đợi sau khi thực lực của ngươi đã đạt đến cảnh giới thì ta sẽ… khiến cho ngươi được bứt phá kinh hoàng.