Chương 729: Sức Hút Khó Có Thể Kháng Cự

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Doanh Thừa Phong tâm niệm vừa chuyển một cái, liền chậm rãi lắc đầu và nháy mắt ra dấu với Đồ Kiến Vĩ.

Dù sao thì khoảng thời gian hắn đi vào Thánh Vực cũng là quá ngắn, đối với phong thổ bên trong cũng không biết nhiều. Cho nên hắn cũng không biết, nếu như mình từ chối ý tốt của Ái Lệ Ti điện hạ thì có ảnh hưởng gì đến việc tu luyện của Bá Vương hay không. Bởi vậy lúc này hắn chỉ có cách nhờ Đồ Kiến Vĩ đứng ra xử lý.

Đồ Kiến Vĩ lập tức hiểu được ý của Doanh Thừa Phong, trong lòng y âm thầm kêu khổ.

Đương nhiên phải hoàn thành việc mà Doanh Thừa Phong đại sư phân phó. Thiếu nữ này vì phụng mệnh mà tới đây. Nhưng người ra lệnh cho nàng chính là một vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ hùng mạnh.

Rèn Linh Sư cấp đại sư quả thật có tư cách sánh vai với Kỵ Sĩ Vương điện hạ. Nhưng y chỉ là một Rèn Linh Sư tước vị bình thường, không có đảm lượng lớn như vậy đấy.

Tuy nhiên, sau khi thấy được ánh mắt của Doanh Thừa Phong, y vẫn ho nhẹ một tiếng, nói:

– Xin hỏi tôn tính đại danh của vị cô nương đây?

Thiếu nữ khẽ cúi chào, nói:

– Điện hạ gọi nô tỳ là Hắc Mân Côi.

Sau đó, nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt Doanh Thừa Phong, thấp giọng nói:

– Tuy nhiên, nếu nô tì đã được đưa đến bên người đại sư thì dĩ nhiên tên sẽ do đại sư đặt rồi.

Tròng mắt Doanh Thừa Phong hơi chuyển, hắn nhớ lại kiếp trước của mình.

Hắc Mân Côi là loại hoa vô cùng nổi tiếng bởi khả năng mị hoặc.

Không thể tưởng được, hắn vẫn có thể nghe thấy cái tên này ở trong thế giới này. Hơn nữa, nhìn bộ dáng thiếu nữ này, quả đúng là có khả năng mị hoặc được đại sư.

Đồ Kiến Vĩ cười ha hả, chậm rãi nói:

– Hắc Mân Côi cô nương, Doanh đại sư lúc này một lòng hướng đạo, ngoài việc rèn ra, hắn không cảm thấy hứng thú với bất kỳ chuyện gì. Cho nên…

Y dừng lại một chút, vô cùng nghiêm túc nói:

– Mời ngươi hồi bẩm Ái Lệ Ti điện hạ, hảo ý của nàng, Doanh đại sư xin ghi nhớ trong lòng.

Thiếu nữ ngẩn ra, trong đôi mặt hiện lên vẻ mờ mịt. Sau một lát, đôi môi nhỏ nhắn của nàng mở ra, quật cường nói:

– Ta không quay về.

Đồ Kiến Vĩ lập tức nhíu mày lại.

Ngay cả một tiểu nữ mà cũng dám làm trái lời y, hơn nữa lại còn ở trước mặt Doanh đại sư, thật sự là tức chết mất.

Nếu đây là một nữ tử bình thường, cho dù nàng xinh đẹp như hoa thì Đồ Kiến Vĩ cũng sẽ có vô số cách làm cho nàng phải hối hận suốt đời.

Nhưng cô gái này không phải là người thường, sau lưng nàng là Ái Lệ Ti điện hạ đấy. Không ai có thể đoán được chủ ý của vị Kỵ Sĩ Vương hùng mạnh này. Y đứng ra từ chối thay cho Doanh Thừa Phong đã là một sự mạo hiểm rồi. Nếu cưỡng ép đuổi nàng đi, có trời mới biết Ái Lệ Ti điện hạ sẽ nghĩ như thế nào.

Tuy y đã quyết định ôm bắp đùi của Doanh Thừa Phong nhưng cũng không dám đắc đội tới một vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ.

Linh Tháp chân nhân tâm niệm thay đổi thật nhanh. Ông ta đột nhiên cười lớn, lên tiếng nói:

– Tiểu cô nương, ai nói bên người Doanh đại sư không có ai hầu hạ?

Thiếu nữ mở to mắt, đôi mắt kia lập lòe tỏa sáng, hiện lên vẻ hồn nhiên. Nhưng chẳng biết tại sao, trên người nàng lại có một loại mị lực khiến người ta khó có thể kháng cự, hoàn toàn khác với ánh mắt tươi đẹp của nàng.

Có lẽ, chính loại cảm giác kỳ lại này làm cho trên người thiếu nữ tràn đầy ma lực.

– Đại nhân, ngươi đừng gạt ta.

Thiếu nữ nghiêng đầu, tức giận bất bình nói:

– Điện hạ đã nói với ta, Doanh đại sư không có người hầu hạ bên người, chẳng lẽ điện hạ gạt ta sao?

Sắc mặt của Linh Tháp chân nhân hơi biến đổi, vội vàng nói:

– Đương nhiên Ái Lệ Ti điện hạ sẽ không lừa ngươi.

Tuy ông ta không biết Ái Lệ Ti điện hạ này là ai, nhưng có thể đứng đầu một điện, tuyệt đối không phải người đơn giản.

Ít nhất thì cũng không phải một cường giả Tước Vị như ông ta có thể chống lại đấy.

Cho nên, thái độ của ông ta khá hòa ái, nói:

– Doanh đại sư xuất thân từ bên trong Linh Vực, lúc này tại Thánh Vực đã trở thành đại sư, cho nên mới liên hệ với đám người lão hủ.

Ông ta cười tủm tỉm giải thích, nói:

– Ở bên trong Linh Vực, bên cạnh Doanh đại sư luôn có người hầu hạ. Bởi vì đã ở chung nhiều năm, cho nên hắn không muốn rời khỏi các nàng. Lúc này lão phu đến đây chính là để nghĩ cách đưa các nàng vào Thánh Vực, tiếp tục hầu hạ đại sư.

Khóe mắt của Doanh Thừa Phong hơi giật lên. Hắn thầm nghĩ trong lòng, ta ở trong Linh Vực làm gì có người hầu hạ? Ôi, không thể tưởng được, ngay cả Linh Tháp chân nhân cũng bắt đầu ăn nói lung tung rồi.

Thiếu nữ hết sức ngạc nhiên, bán tín bán nghi hỏi:

– Thật sao?

Linh Tháp chân nhân cười ha hả nói:

– Muốn biết có thật hay không thì có thể mời điện hạ mười ngày sau phái người tới kiểm tra.

Thiếu nữ do dự một chút rồi nói:

– Điện hạ đã nói, thân phận của Doanh đại sư rất đặc thù, mà bên cạnh người lại không có nữ nhân hầu hạ, cho nên mới sai tiểu tỳ tiến đến.

Nàng liếm đôi môi đỏ mọng, nói:

– Không biết người hầu của Doanh đại sư như thế nào, có thể cho tiểu tỳ mở rộng tầm mắt một lần không?

Đám người Doanh Thừa Phong đều cảm thấy khá bất đắc dĩ. Thật ra, với thân phận của Doanh Thừa Phong đại sư, cho dù hắn có đuổi nàng đi thì chắc chắn Ái Lệ Ti điện hạ cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà kết thù với hắn.

Nhưng trên người thiếu nữ này có một sức hấp dẫn không cách nào hình dung được. Đừng nói là Doanh Thừa Phong, ngay cả đám người Linh Tháp chân nhân cũng không nỡ nói nặng lời.

Nếu chuyện này không xảy ra ở trước mắt, e rằng rất khó có người tin tưởng.

Võ lão dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Linh Tháp chân nhân. Hắn biết rất rõ về Doanh Thừa Phong, đương nhiên biết hắn ở trong Linh Vực không hề có người nào hầu hạ.

Nếu như nói người đó là tỳ nữ làm việc vặt ở Khí Đạo Tông, như vậy căn bản là không thể đánh đồng được với thiếu nữ xinh đẹp trước mắt này.

Nhưng Linh Tháp chân nhân chỉ chần chờ một chút, sau đó liền cười nói:

– Doanh đại sư, nếu Mân Côi cô nương đã phụng mệnh điện hạ tiến đến, không bằng để lão hủ mở ra bí thuật, cho nàng xem qua tỳ nữ của ngài một chút.

Doanh Thừa Phong và Võ lão đều ngẩn ra. Cho dù bọn họ nghĩ tới rách da đầu thì cũng không biết bên trong hồ lô của Linh Tháp chân nhân có thứ thuốc gì đấy.

Tuy nhiên, chuyện đã tới mức này, Doanh Thừa Phong cũng chỉ có cách kiên trì chống đỡ mà thôi.

– Cũng tốt, xin mời chân nhân ra tay.

Doanh Thừa Phong khẽ cười nói.

Thật ra, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất tò mò.

Linh Tháp chân nhân cười lớn rồi gật đầu một cái về phía Đồ Kiến Vĩ và Hắc Mân Côi, nói:

– Lão hủ này làm càn rồi.

Ở bên trong Linh Vực, Linh Tháp chân nhân chính là nhân vật đứng đầu. Nhưng sau khi tới Thánh Vực, ông ta cũng vô cùng khiêm tốn. Đừng nói là đối mặt với cường giả cùng cấp Đồ Kiến Vĩ, cho dù là một vị thiếu nữ nhỏ bé này, thái độ của lão nhân gia ông ta cũng rất nho nhã, lễ độ.

Ông ta nhẹ nhàng vung tay lên, một làn khói lập tức bay ra ngoài.

Làn khói này nhẹ nhàng biến ảo ở trước mặt mọi người, chỉ trong tích tắc đã ngưng tụ ra ba bóng người.

Ba bóng người này giống y như thật, đứng ở trước mặt mọi người. Chỉ bằng chiêu thức ấy, đã biết được thủ pháp khống chế chân khí của Linh Tháp chân nhân hùng mạnh đến cỡ nào rồi.

Nhưng sau khi nhìn thấy rõ ràng diện mạo của ba người này, Doanh Thừa Phong không khỏi trợn tròn tròng mắt.

Nhưng dù sao hắn cũng không phải người thường, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục như thường. Chỉ có điều, khóe miệng của hắn vẫn hơi co quắp một chút.

Ba bóng người được Linh Tháp chân nhân ngưng kết ra là ba vị thiếu nữ, hơn nữa đều rất xinh đẹp, vô cùng tao nhã.

Hứa phu nhân cao quý, thanh lịch, Thẩm Ngọc Kỳ yêu kiều khả ái, Trương Oánh Oánh có khuôn mặt xinh xắn dễ thương.

Không ngờ ba vị nữ tử xinh đẹp nhất mà Doanh Thừa Phong đã gặp được ở trong Linh Vực đều bị Linh Tháp chân nhân dùng thủ pháp thể hiện ra ngoài.

Chỉ là, sau khi nhìn thấy các nàng, trong lòng Doanh Thừa Phong không nhịn được, liền mắng thầm.

Thân phận của ba người này là gì? Là tỳ nữ hầu hạ hắn ở trong Linh Vực sao?

Nếu để cho các nàng nghe được…

Doanh Thừa Phong cũng không để ý đến thái độ của Trương Oánh Oánh, nhưng Hứa phu nhân và Thẩm Ngọc Kỳ chắc chắn sẽ hờn dỗi, sẽ làm hắn rất đau đầu đấy.

Hắc Mân Côi nhìn chằm chằm vào bóng ba người, sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Thẩm Ngọc Kỳ thì thôi, nàng có lòng tin sẽ đè nàng xuống dưới. Nhưng Hứa phu nhân thành thục xinh đẹp, phong cách hoàn toàn khác với nàng, làm cho nàng khó có thể so sánh với.

Còn thật sự làm cho nàng hơi nổi giận chính là người có diện mạo vô song, Trương Oánh Oánh.

Cho dù chưa từng gặp mặt trực tiếp nhưng một tấm thân hoàn mỹ không tỳ vết, khuôn mặt đẹp như tiên của Trương Oánh Oánh vẫn khiến nàng cực kỳ rung động.

– Mân Côi cô nương, lão phu không lừa ngươi.

Trên mặt của Linh Tháp chân nhân vẫn hiện ra nụ cười chân thành, nói:

– Những nữ nhân này đều là tỳ nữ của Doanh đại sư ở trong Linh Vực.

Thiếu nữ nghiêng đầu, khẽ cắn môi, một lát sau nói:

– Doanh đại sư, nô tì đã bị điện hạ đưa ra, trước khi được điện hạ thông cảm, ta không dám trở về.

Nàng thấp giọng nói:

– Xin ngài tạm thời thu nhận và giúp đỡ nô tỳ, nếu…

Mắt nàng khẽ run lên, nói:

– Nếu ngài thật sự thấy nô tỳ chướng mắt, kính xin ngài và điện hạ nói một tiếng, cho phép nô tỳ trở về hành cung. Nếu không, tuy Thánh giáo lớn nhưng nô tỳ sẽ khó có nơi sống yên ổn rồi.

Doanh Thừa Phong và Linh Tháp chân nhân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên một nụ cười khổ.

Đừng nói là sau lưng thiếu nữ kia còn có một vị Kỵ Sĩ Vương điện hạ bí hiểm, cho dù là không có chỗ dựa vững chắc này, chỉ bằng bộ dáng cầu khẩn khổ sở đáng thương của nàng, cũng sẽ có rất ít người từ chối.

Khẽ than lên một tiếng, Doanh Thừa Phong liền nói:

– Đồ huynh, mời ngươi sắp xếp một chỗ cho nàng tạm thời ở đây.

Đồ Kiến Vĩ đáp lại một tiếng rồi mang theo thiếu nữ rời đi.

Trước khi rời đi, thiếu nữ quay đầu lại nhìn Doanh Thừa Phong, ánh mắt u oán kia dường như có thể hòa tan hắn ngay tại chỗ.

Chỉ có điều, sau khi nữ nhân rời khỏi, vẻ mặt của Doanh Thừa Phong lập tức khôi phục bình thường. Hắn trầm giọng nói:

– Chân nhân, nàng này tu luyện công pháp gì mà có được mị lực cường đại như thế?

Tuy Linh Tháp chân nhân sống tại Linh Vực, nhưng nói về công pháp, ông ta chính là người hiểu rõ nhất trong ba người đấy.

Nghe vậy, ông ta cười khổ một tiếng, nói:

– Lão phu không nhìn ra.

Võ lão do dự một lúc, nói:

– Thừa Phong, lão phu ở bên cạnh nhìn hồi lâu, cũng không cảm nhận được bất kỳ nguồn lực lượng mị hoặc nào từ trên người nàng.

Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nói:

– Ý ngài là nàng không tu luyện mị công?

– Chắc chắn là chưa từng tu luyện qua. Nhưng…

Võ lão ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

– Nếu ở trong Thánh Vực có công pháp cao minh hơn, vậy thì lão phu không biết rồi

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu. Dĩ nhiên hắn sẽ đi hỏi về công pháp này.

Nhưng giờ phút này, trong lòng của hắn lại có một tia bất mãn.