Chương 191: Lão nho

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phong Huống khẽ vuốt chòm râu dài, ánh mắt không ngừng nhìn Doanh Thừa Phong nửa ngày, bật cười nói:

– Thừa Phong! Chờ một chút lão phu đi Thánh Đường đòi hỏi giúp ngươi một cái lệnh bài, cho ngươi có thể tiến vào trong Thánh Đường Linh Tháp đọc sách. Ha ha…. Tàng thư trong đó bao hàm toàn diện, ngay cả những chuyện cần chú ý của Linh Vũ Giả cũng sẽ có, ngươi hãy tận lực tìm hiểu.

Doanh Thừa Phong vội vàng gật đầu, Phong Huống trưởng lão tuy rằng kiến thức rộng rãi nhưng dù sao cũng không phải là một vị Linh Vũ Giả chính thức, hiểu biết của lão về phương diện này cũng không hề cao. Chẳng qua, Linh Đạo Thánh Đường thì không giống với bình thường, ở trong này có ghi lại phương pháp tu luyện của Linh Vũ Giả, hơn nữa nghe khẩu khí Phong Huống thì thứ này dường như không phải là chuyện cơ mật gì.

Trầm ngâm một chút, Doanh Thừa Phong hỏi:

– Sư tổ! Kho tư liệu của Thánh Đường không hề giữ bí mật sao?

Phong Huống bật cười nói:

– Linh Đạo Thánh Đường chính là thánh địa của Linh Sư trong thiên hạ, chỉ cần có được một chút lực lượng tinh thần là có thể ở trong này học tập kỹ xảo cơ bản. – Lão dừng lại một chút nói:

– Đương nhiên, muốn học được kỹ xảo cao thâm hơn thì cần dùng những đồ vật quý giá để trao đổi.

Doanh Thừa Phong hơi nhướng mày lên nói:

– Phương pháp tu luyện Linh Vũ Giả cũng là loại kỹ xảo cơ bản nhất sao?

Phong Huống nhìn hắn một chút mới nhẹ giọng nói:

– Thừa Phong! Ngươi phải nhớ kỹ, Linh Vũ Giả cho dù cường đại hơn nữa thì cũng chỉ là một vũ giả vô địch cùng giai mà thôi.

Lời nói này của lão trong đó tràn ngập lòng tự tin tới cực điểm.

Linh Sư ở trên thế giới này quả thực là thế lực cường đại nhất, ở trong miệng bọn họ thì đám võ giả kia không ngờ lại trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Khẽ gật đầu với Phong Huống, Doanh Thừa Phong nhẹ giọng nói:

– Sư tổ yên tâm. Đệ tử nhất định không để cho ngài phải thất vọng. – Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

– Đệ tử sẽ chủ tu sát khí và lực lượng tinh thần, về phần Linh Vũ Giả chỉ có thể trở thành thủ đoạn bảo mệnh của đệ tử mà thôi.

Phong Huống lúc này mới hài lòng gật đầu, lão cười ha hả, xoay người ra khỏi phòng.

Doanh Thừa Phong nhìn theo bóng dáng rời đi của lão nhân gia mà trong lòng không khỏi thầm than: “Phong sư tổ à! Linh Vũ Chi Đạo đệ tử nhất định phải học, hơn nữa còn phải học cho thật tốt.”

Dù sao, mạng mình thì cũng chỉ có một cái mà thôi.

Ở trong mắt những Linh Sư bình thường có lẽ không coi trọng người luyện võ, nhưng Doanh Thừa Phong thì khác. Vô luận là Linh Sứ hay võ giả, chỉ cần nắm giữ thực lực cường đại thì đều được hắn coi trọng.

Linh Vũ Giả có loại thủ đoạn công kích địch nhân từ xa, hắn vô luận thế nào cũng phải học cho bằng được.

Hiệu suất làm việc của Phong Huống khá cao, ra ngoài một canh giờ, tới khi trở về thì đã có thể đưa cho Doanh Thừa Phong một cái lệnh bài.

Chiếc lệnh bài này được làm bằng trúc, cả thân của nó màu đen, cầm trong tay có cảm giác lạnh lẽo, làm cho tinh thần người ta không khỏi rung động.

– Đây là lão phu dùng quyền lực trong tay đòi được chiếc trúc bài này, bằng vào nó ngươi có thể tiến vào Linh tháp tầng ba cùng với hai tầng tàng thư các để tham khảo các loại sách…. – Phong Huống dặn dò:

– Khi đọc thì nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không được để hỏng bộ sách.

Doanh Thừa Phong lần đầu tiên thấy bộ dạng ngưng trọng của lão nhân gia ông ấy như thế, vội vàng nói:

– Vâng. Đệ tử nhớ kỹ.

Tiếp nhận tấm thẻ trúc, Doanh Thừa Phong lập tức cáo từ rời đi, đi tới chiếc tháp trung tâm.

Phong Huống hơi lắc đầu vài cái, tiểu tử này đúng thật là một tiểu tử, thật sự không hiểu được tại sao lúc rèn và quán linh hắn lại có thể bình tĩnh tâm tình như thế.

Chẳng qua, Doanh Thừa Phong khát cầu đối với tri thức như vậy rất được Phong Huống tán thưởng. Nếu như có một ngày, Doanh Thừa Phong trở nên kiêu ngạo, tự mãn, đánh mất đi động lực thì như vậy thành tựu cả đời của hắn sẽ rất có hạn.

***********

Khi Doanh Thừa Phong tiến vào trong tháp lớn, căn bản cũng không có một ai liếc mắt nhìn hắn, dường như coi hắn giống như không khí a.

Nhưng mà, ngay khi Doanh Thừa Phong muốn dọc theo cầu thang đi lên tầng thứ hai thì ở lối vào đã có người đi ra cản lại.

– Trọng địa Linh tháp người ngoài không được vào.

Cửa cầu thang là một vị trung niên hán tử bộ mặt lạnh lùng, Doanh Thừa Phong có thể ở trên người hắn cảm nhận được lực lượng cường đại ba động. Thực lực người này tuy không phải là thập tầng chân khí, nhưng cũng tuyệt đối không kém bao xa.

Doanh Thừa Phong mỉm cười, từ trong người lấy ra tấm huy chương, đưa ra tới trước.

Sắc mặt trung niên hán tử thoáng dễ nhìn một chút, nhưng vẫn như trước nói:

– Người tới tham gia khảo hạch Linh Sư à? Ài. Nếu như ngươi đã thông qua khảo hạch thì mới có đủ tư cách tiến lên tầng thứ hai, thứ ba. Nhưng hiện tại thì ngươi tuyệt đối không thể đi lên.

Doanh Thừa Phong thầm nghĩ trong lòng: “Quả nhiên là như thế, ở trong này mặc dù người có thiên phú Linh Sư được hưởng đãi ngộ cao hơn võ giả rất nhiều.”

Hắn lại một lần nữa mò từ trong người ra một chiếc lệnh bài bằng trúc.

Trung niên hán tử kinh ngạc ồ lên một tiếng, liếc mắt đánh giá Doanh Thừa Phong cười nói:

– Hóa ra là truyền nhân môn hạ của một vị Linh Đạo đại sư, thất kính thất kính. Mời lên trên.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu với hắn, tiến lên tầng thứ hai.

Tầng này diện tích cũng không phải là nhỏ, nhưng bị chia ra làm các phòng lớn nhỏ không đồng đều, mỗi một phòng đều có cánh cửa đóng chặt lại.

Doanh Thừa Phong muốn nhìn kỹ xem một chút, nhưng chẳng biết tại sao ngay khi hắn vừa định tiến vào nơi này thì trong lòng đột nhiên xuất hiện một tia báo động, dường như đang có người âm thầm chú ý nhất cử nhất động của hắn.

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, hắn lập tức buông tha cho ý định xem xét, mà cầm theo trúc lệnh trực tiếp đi lên tầng ba.

Khi hắn đi tới trên tầng ba, loại cảm giác bị người giám thị mới chậm rãi biến mất.

Doanh Thừa Phong tuy rằng sắc mặt không hề thay đổi, nhưng trong lòng lại âm thầm cảnh giác. Trong Linh Tháp, tuyệt đối cất giấu bí mật và lực lượng rất lớn, khi bản thân chưa có thực lực cường đại thì phải thành thật một chút. Đến lối đi lên tầng ba cũng không có người nào canh gác, nhưng lại có một cái biển rất lớn đề ba chữ “Tàng Thư Các”. Ở nơi này, đang có một vị lão nhân cầm một quyển sách chú tâm xem xét.

Doanh Thừa Phong từng có kinh nghiệm một lần nên không dám lỗ mãng. Hắn tiến lại gần lão nhân, cung kính nói:

– Tiền bối! Vãn bối là môn hạ Khí Đạo Tông, muốn tới nơi này đọc sách.

– Hừm.

Lão nhân kia vẫn cúi đầu, dường như đang xem tới đoạn nào đó rất kích thích, từ tiếng lỗ mũi chỉ phát ra một tiếng hừ nhẹ, sau đó không hỏi cái gì cả.

Doanh Thừa Phong do dự một chút, cầm trúc lệnh trong tay đưa ra thoáng lay động trước mặt lão nhân một hồi.

Vị lão nhân kia vẫn thờ ơ như trước, dường như căn bản không để ý tới.

Doanh Thừa Phong thoáng nhăn mày lại, thấp giọng nói:

– Nếu tiền bối đã đáp ứng, như vậy vãn bối xin phép đi vào. – Hắn nói xong rồi thu hồi lại lệnh bài, nhấc chân bước vào trong Tàng Thư Các.

Xem bộ dạng của lão nhân, như thế nào cũng không giống như một người gác cửa.

Tiến vào trong căn phòng to lớn, Doanh Thừa Phong không khỏi cảm thấy nao nao.

Tàng Thư Các thật sự xứng đáng với cái tên “Tàng Thư”.

Ở trong này, bầy đặt hơn một trăm giá sách lớn, trên mỗi một giá sách đều chia ra làm mười tầng. Mỗi một tầng đều chất đầy sách, Doanh Thừa Phong đưa ánh mắt nhìn, ngoại trừ bỏ sách ra thì vẫn chỉ là sách, phảng phất như cả người tắm trong một biển sách.

Kiếp trước của hắn trình độ khoa học cực kỳ phát triển, toàn bộ tin tức và kiến thức đều được đưa vào máy tính, chỉ cần một con chip nho nhỏ là đã có thể đem toàn bộ sách mà lịch sử nhân loại viết ra ghi chép hết lại, những cuốn sách được viết bằng giấy thế này đã sớm tuyệt tích rồi. Ngay cả khi còn bảo lưu thì cũng là những kiện văn vật vô cùng quý hiếm, cho nên ngay cả hắn cũng chưa từng được nhìn thấy nhiều sách chất đống một chỗ như vậy.

Sách – Đại biểu cho tri thức, tri thức đại biểu cho lực lượng.

Đưa ánh mắt nhìn biển sách vô tận nơi này, Doanh Thừa Phong không khỏi sinh ra lòng kính sợ.

Bỗng nhiên, một đạo thanh âm già nua vang lên phía sau lưng hắn.

– A! Nơi này sao lại có thêm một người? Ngươi là ai? Tiến vào đây làm gì?

Doanh Thừa Phong thoáng có chút xem thường, hắn khi vừa tiến vào đây lực lượng tinh thần thủy chung vẫn duy trì ở trạng thái phấn khích, đối với tình huống quanh người cực kỳ chú ý.

Cho nên, khi vị lão nhân đọc sách tới nhập thần kia đứng lên, hơn nữa híp mắt nói chuyện, động tác đều không vượt qua khỏi sự cảm ứng của hắn.

Chỉ có điều, làm cho Doanh Thừa Phong cảm thấy buồn bực chính là lúc trước khi mình tiến vào rõ ràng đã hướng tới lão xin chỉ thị. Nhưng mà không biết là lão thật sự không nghe thấy, hay cố ý như vậy, không ngờ giờ phút này còn đưa ra nghi vấn như thế.

Chẳng qua, nơi này dù sao cũng không phải là Khí Đạo Tông, mà là Linh Đạo Thánh Đường thần bí khó lường. Cho nên Doanh Thừa Phong mới nhu thuận xoay người lại, hướng về phía lão vái một cái thật sâu, nói:

– Vãn bối Doanh Thừa Phong môn hạ Khí Đạo Tông, phụng mệnh trưởng bối tới đây xem sách.

– A? Đọc sách à? – Lão nhân liên tục gật đầu, nói:

– Không tồi. Đọc sách là một chuyện tốt, ngươi còn trẻ phải xem nhiều sách một chút.

– Vâng.

Có lẽ thấy thái độ của hắn tương đối vừa lòng, lão nhân kia đột nhiên có chút hứng thú, lão nói:

– Người trẻ tuổi! Ngươi đã xem qua được bao nhiêu loại sách rồi?

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, nói:

– Vãn bối tuổi còn trẻ, xem sách cũng không được nhiều lắm.

Trên mặt lão nhân hiện lên một tia tiếc nuối, nói:

– Ngươi xem sách không được nhiều lắm, hẳn là không thể giúp ta giải ưu được rồi.

Doanh Thừa Phong trợn tròn hai mắt, cười nói:

– Tiền bối có gì không hiểu, nếu không ngại thì cứ nói ra. Vãn bối có lẽ không thể vì ngài giải đáp, nhưng sư phụ vãn bối thì nhất định có thể.

Có thể xuất hiện ở trong này, khẳng định vị này chính là một Linh Sư.

Vấn đề mà Linh Sư gặp phải tự nhiên là về Linh Đạo, Doanh Thừa Phong tuy rằng không thể giải đáp, nhưng Phong Huống thì không giống với hắn.

Ánh mắt lão nhân này thoáng hiện lên một tia vui mừng, nhưng lập tức ảm đạm đi, nói:

– Phải không? Vấn đề này ngay cả lão phu cũng không thể giải đáp được, những người khác làm sao có thể a.

Doanh Thừa Phong thoáng nhăn mặt lại, lão nhân này không có óc à? Thật sự nghĩ mình có kiến thức thiên hạ vô song sao?

Mà trên thực tế, Doanh Thừa Phong tuy rằng có thể ở trên người lão cảm nhận được một tia lực lượng tinh thần, nhưng cỗ lực lượng đó cũng không cường đại. Thậm chí so với hắn còn yếu hơn vài phần, thực lực vị lão nhân này không đủ, nhưng khẩu khí thì cũng rất lớn a, mười phần thì tới chín là đọc nhiều sách tới mức váng đầu rồi.

Cười ha hả, Doanh Thừa Phong nói:

– Tiền bối! Cái này gọi là một người chuyên nghiên cứu một vấn đề, ngài cho dù đọc nhiều sách hơn nữa cũng không nhất định có thể bao quát tất cả mọi học vấn. Nếu như quả thật có vấn đề, thì ngài không ngại nói cho mọi người biết, nghe ý kiến và cái nhìn của mọi người, có lẽ có thể từ đó giải quyết được vấn đề của mình.

Lão nhân nhướng mày, ngạo mạn nói:

– Hừ! Từ trước tới nay chỉ có lão phu chỉ đạo cho người khác, chưa từng có người nào chỉ đạo cho lão phu.

Trong lòng Doanh Thừa Phong thầm mắng to, lão bất tử này khen lão hai câu thật tưởng mình là bách khoa toàn thư sao?

Chẳng qua, nụ cười trên mặt hắn thì càng trở nên sáng lạn hơn, nói:

– Tiền bối! Vãn bối có một vấn đề, không biết ngài có thể trả lời giúp hay không?

Lão nhân cười ha hả, nói:

– Ngươi hỏi đi. Vô luận là thiên văn địa lý, Linh Đạo, Vũ Đạo, lão phu đều có thể trả lời.

– Thật không? – Ánh mắt Doanh Thừa Phong hiện lên một tia trêu tức nói:

– Vãn bối muốn hỏi, Thiên Hạo Thành ở giữa là cái gì?