Chương 461: Tác dụng thật sự.

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Dư Tuệ Lượng nghe vậy liền ngẩn ra, hắn chần chừ một chút, chậm rãi gật đầu nói: – Đúng vậy, trong môn có một vị sư huynh đã tu luyện tới Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao, chỉ có điều mấy năm nay bị khốn ở mãi cảnh giới này, thủy chung vẫn không có cơ duyên đột phá. Nhưng nếu như có được một viên Ngưng Thần đan thì thăng tiến lên Hoàng Kim Cảnh sẽ dễ dàng hơn.

Băng Tuyết thượng nhân nghe vậy liền cười nói: – Kiến thức của vị sư huynh kia thật không tầm thường, nếu như thật sự có thể đạt được một viên Ngưng Thần đan thì quả thật tỷ lệ đột phá được cảnh giới trước mắt sẽ rất lướn.

Hà Thành Thọ nghe đến đây, không thể kiềm được nói:

– Lãnh huynh, Ngưng Thần đan là vật gì mà lại có tác dụng thần kỳ đến mức ấy?

Băng Tuyết thượng nhân chậm rãi nói: – Nghe nói Ngưng Thần đan là một phương thuốc được lưu truyền từ thượng cổ, loại đan dược này là một trong các thuốc tiên của các Linh Sư,có thể tăng sức lực tinh thần của Linh Sư lên rất nhiều, cho dù là Linh Sư Tử Kim Cảnh cũng có thể đạt được lợi ích không nhỏ.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, Băng Tuyết thượng nhân chẳng qua chỉ là nghe nói qua về Ngưng Thần đan, nhưng hắn lại là tự mình dừng thử nên tất nhiên biết được tác dụng thật sự của viên thuốc này khủng khiếp như thế nào.

Đôi mắt của Hà Thành Thọ sáng ngời, nói: – Viên thuốc này có thể trợ giúp Linh Sư Bạch Ngân Cảnh đột phá sao?

Lỗ tai mọi người đều dựng lên, tuy rằng bọn họ đều không phải là Linh Sư nhưng đều là cường nhân Bạch Ngân Cảnh, nên tất nhiên là vô cùng chú ý đến đan dược cấp bậc này rồi.

Băng Tuyết thượng nhân khẽ mỉm cười nói: – Theo Lãnh mỗ biết thì viên thuốc này quả thật có được hiệu quả rất thần kỳ, nếu để Linh Sư Bạch Ngân Cảnh đỉnh cao dùng thì khi rấn công Hoàng Kim Cảnh sẽ nắm chắc thêm vài phần.

Nhìn bộ dáng của hắn rõ ràng là không muốn nhiều lời, mọi người đều liếc mắt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng đều ngứa ngáy nhưng chỉ có thể ngậm miệng không nói gì.

Dư Tuệ Lượng chắp tay với Băng Tuyết thượng nhân, nói:

– Lãnh huynh có kiến thức rộng rãi, không biết có rõ ở đâu bán viên thuốc này không?

Băng Tuyết thượng nhân liên tục cười khổ, nói: – Dư huynh, ngươi cũng quá xem trọng ta rồi, loại đan dược này trân quý dị thường, sợ là ngoài mấy Thánh Vực lớn kia ra thì ở tại Linh Vực khó có người có thể luyện chế ra. Hắn dừng một chút lại nói: – Còn những Thánh Vật đó luyện chế ra đan dược nhưng trên cơ bản lại không truyền ra ngoài, sợ là ai muốn lấy được viên thuốc này cũng sẽ gặp phải ngàn vạn khó khăn.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, hắn lập tức nghĩ tới Văn Tinh.

Tuy hắn cũng không biết lai lịch của Văn Tinh, nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết được nàng không phải là người bình thường.

Nhưng không biết nàng có khả năng làm được loại đan dược này không.

Dư Tuệ Lượng thở dài một tiếng, lắc lắc đầu nói: – Cũng được, có thể đạt được viên thuốc này hay không cũng phải tùy thuộc vào vận may của mỗi người. Hắn mím môi nói: – Ngoại trừ viên thuốc này ra thì tiểu đệ còn cần mấy món đồ, mời các vị cho ý kiến giùm tiểu đệ.

Hắn thuận miệng nói ra một ít vật phẩm, Hà Thành Thọ và một lão già khác chần chừ một lát, chỉ định hai thứ trong đó, tuy nhiên bọn họ cũng không cam đoan chắc chắn mà chỉ nói là sẽ cố gắng hết sức.

Nhưng mọi người ở đây điều biết rằng, nếu không thể nhấ định nắm chắc thì bọn họ cũng sẽ không đáp ứng. Tuy nói cũng sẽ có khả năng không làm được, nhưng khả năng mang đồ vật đến vào lần tụ hội năm sau lại lớn hơn.

Trên mặt của Dư Tuệ Lượng lộ ra vẻ vui mừng, thảo luận với từng người trong hai người một lát.

Không ai biết hắn hứa hẹn cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người bọn Hà Thành Thọ cũng biết là tương đối hài lòng.

Sau đó mọi người đều lần lượt mở miệng nói ra những thứ mình cần.

Một canh giờ sau lại có mấy người đã đạt thành hiệp nghị, tất cả mọi người đều cảm thấy vui vẻ.

Chỉ có Doanh Thừa Phong là nhìn có vẻ phiền muộn, rốt cuộc hắn cũng hiểu được vì sao những người này đều đến tay không.

Bởi vị loại tụ họp nhỏ này của bọn họ không giống bình thường, cũng không phải là tiến hành giao dịch tại chỗ mà là một loại hình thức giao ức. Ở tại nơi này, mọi người đều tự làm ra ước định, nhưng thật sự tiến hành trao đổi lại là vào lần tụ họp sau.

Chẳng qua là chuyện như vậy cũng chỉ có thể phát sinh ở loại tụ họp nhỏ thế này mà thôi, mà Dư Tuệ Lượng tổ chức được loại tụ họp này thật đúng là một vị nhân tài khó có được.

Hà Thành Thọ ho nhẹ một tiếng nói: – Các vị, giờ đến phiên lão phu rồi.

Hắn bật cười ha hả, nói ra mấy thứ đồ, mấy thứ này đều là nguyên liệu tương đối hiếm thấy, tuy cũng không phải là kỳ trân có một không hai nhưng muốn có được thì nhất định phải có cơ duyên mới được.

Dư Tuệ Lượng kinh ngạc nói: – Hà huynh, ngươi cần mấy thứ này làm gì vậy?

Hà Thành Thọ giơ hay tay lên nói: – Hà mỗ cũng giống như ngươi, đều là tìm giùm cho đồng môn mà thôi.

Tất cả mọi người đều mỉm cười, mà Doanh Thừa Phong cũng hiểu được sau lưng bọn họ đều có được một chỗ dựa lớn, cho nên mới có thể dễ dàng đưa tới mấy thứ này.

Nói như thế thì hình thức giao dịch nhỏ này thật ra cũng tương đương với hội giao dịch âm thầm giữa các thế lực lớn với nhau.

Ánh mắt khẽ liếc tới Băng Tuyết thượng nhân vẫn đang giữ im lặng.

Vì cường giả độc hành núi đại hàn có thể thấy thân phận của Tán Tu để gia nhập trong đó, thật sự đúng là rất khác biệt.

Hà Thành Thọ đảo mắt một vòng, cười khổ nói: – Các vị, thứ lão phu muốn cũng không phải là kỳ trân tuyệt thế gì cả, chẳng lẽ các ngươi không có một vật nào hết sao?

Mỹ phụ trung niên tức giận: – Hà huynh, tuy mấy thứ này không tính là tuyệt thế nhưng cũng đều là loại khó có được, làm sao có thể dễ dàng đạt được như thế chứ? Hừ, nếu như dễ dàng đạt được thì sao ngươi còn tới trong này cầu viện làm gì?

Hà Thành Thọ ngượng ngùng cười, trong mắt lại hiện lên một chút thất vọng.

Trong lòng của Doanh Thừa Phong khẽ động, nói: – Hà huynh, nếu là Lâu la thảo năm trăm năm thì tiểu đệ đã từng thấy qua.

Thật ra thì Lâu La thảo cũng không phải là một loại thảo dược hiếm thấy. Nhưng điều kiện sinh trưởng của vật ấy có chút khắc nghiệt, vậy nên Lâu La thảo năm trăm năm hiếm lắm mới thấy được.

Tuy nhiên, ngày xưa lúc Doanh Thừa Phong ở trong tầng thứ nhất của tháp Truyền Thừa càn quét đã may mắn thấy được một đám, và cũng đã ngắt lấy hơn mười gốc.

Hiện giờ ở trong túi đồ phía sau hắn có được một gốc cây.

Trên mặt Hà Thành Thọ hiện lên sự vui mừng ngạc nhiên, hắn vội vàng nói: – Doanh huynh, đây là vật do tiểu đệ đã chuẩn bị, ngươi có thể lựa chọn lấy một vật. Nói xong hắn liền lấy một quyển sách từ trong lòng ra đưa tới.

Mỗi người tới chỗ này đều đã sớm có chuẩn bị.

Bọn họ không chỉ có như cầu của mình, mà còn họa vật phẩm mà mình đã chuẩn bị thành sách để cung cấp cho người khác lựa chọn.

Doanh Thừa Phong nhận lấy xem một chút, trong lòng không ngừng than thở.

Quả nhiên mỗi một người trong bọn họ đều có xuất thân to lớn, những thứ kia đều khiến mình thấy thèm. Trong đó có một loại kim loại đặc thù, lại mang theo từ tính hiếm hấy khiến lúc Doanh Thừa Phong nhìn đến đoạn miêu tả kia, khí linh Lang Vương thuẫn trong đầu lại đột nhiên lên tiếng cầu khẩn.

Trong lòng của hắn cảm thấy kỳ lạ, vài khí linh này càng ngày càng thông linh, dưới tình huống chưa nhìn thấy vật phẩm nhưng cũng có thể phát hiện được đó là vật phẩm có ích với chính mình.

Buông sách xuống, Doanh Thừa Phong trầm ngâm.

Trong lòng Hà Thành Thọ trầm xuống, vội vàng nói: – Doanh huynh, đây chỉ là lão phu chuẩn bị dựa theo quy củ. Nếu ngươi không xem trọng thì xin cứ nói ra nhu cầu của mình, để xem Hà mỗ có thể làm ngươi thỏa mãn được hay không?

Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu nói: – Hà huynh khách khí rồi, tại hạ muốn có loại nam châm này, không biết Hà huynh có thể cung cấp được hay không?

Hà Thành Thọ liếc nhìn một cái, trong lòng liền buông lỏng, nói: – Đây là Cực Quang Từ, ẩn chứa lực cực quang hùng mạnh mà hiếm thấu, là nguyên liệu tốt nhất để rèn khí linh. Hắn do dự một chút, lại nói: – Thế nhưng muốn luyện chế loại nam châm này lại rất khó khăn, nếu muốn rèn thành linh khí thì cần phải có một vị Đoán Tạo sư có tay nghề cao siêu mới không lãng phí.

Băng Tuyết thượng nhân khẽ gật đầu, đột nhiên chen lời nói: – Ha huynh yên tâm, bản thân Doanh huynh đã là một vị Đoán Tạo sư rồi, hơn nữa còn cực kỳ am hiểu luyện chế Linh Binh, tuyệt đối sẽ không lãng phí nguyên liệu khó có được này đâu.

Tất cả mọi người đều giật mình, ánh mắt nhìn về phía Doanh Thừa Phong lại mang theo vài phần bất thường.

Bất kể là tu luyện võ đạo hay là sức lực tinh thần, thậm chí kể cả rèn cũng đều cần một thời gian rất lớn.

Với tuổi của Doanh Thừa Phong mà có thể trở nên nổi bật đã là tương đối rất giỏi rồi. Nhưng hắn không chỉ là một vị Linh Sư mà còn là một Đoán Tạo Sư, chuyện này thật sự là khiến người ta cảm thấy rất khó tin.

Thế nhưng uy tín của Băng Tuyết thượng nhân trong lòng bọn họ vẫn cực cao nên cũng không ai hoài nghi lời nói của hắn.

Hà Thành Thọ chăm chú nhìn Doanh Thừa Phong, đột nhiên thở dài: – Aiz, sau khi nhìn thấy Doanh huynh, lão phu mới biết được cái gì gọi là kỳ tài ngút trời, thật là làm cho người ta hâm mộ.

Doanh Thừa Phong mỉm cười xua tay, nói: – Hà huynh quá khen rồi. Hắn dừng một chút, nói:

– Hà huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của tiểu đệ đấy.

Hà Thành Thọ vội vàng nói: – Việc này thì đơn giản thôi, một gốc cây Lâu La thảo năm trăm năm có thể đổi được một khối Cực Quang Từ có độ tinh khiết sáu phần. Hắn đưa tay lấy một khối Cực Quang Từ ra, lại nói: – Đương nhiên là năm càng cao thì độ tinh khiết của Cực Quang Từ càng tốt hơn, hoặc là có thể đổi được càng nhiều Cực Quang Từ có độ tinh khiết sáu phần hơn nữa.

Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, tuy rằng hắn không biết được giá thị trường nhưng biết chắc Hà Thành Thọ tuyệt đối sẽ không lừa gạt mình.

Không nói đến việc mấy thứ này không được bàn giao ngay tạu chỗ, cho dù là hiện giờ giao hàng, nhưng chỉ cần hắn lừa dối một lần thì ngày sau sẽ gặp phải sự nghi ngờ của mọi người, loại chuyển mổ gà lấy trứng này không có người nào ngu ngốc mà làm cả.

– Hà huynh, khi nào thì người có thể đem Cực Quang băng từ tới?

Hà Thành Thọ khẽ giật mình, đôi mắt của hắn đột nhiên sáng ngời, rơi xuống trên túi vải phía sau Doanh Thừa Phong, noi: – Doanh huynh, chẳng lẽ ngươi mang Lâu La thảo đến đây sao?

Doanh Thừa Phong hơi có vẻ xấu hổ cười, hắn cũng không che dấu nữa, gỡ túi vải xuống nói: – Đây là lần đầu tiên tiểu đệ tham gia nên không hiểu quy củ, kính xin các vị thứ lỗi.

Sắc mặt của Dư Tuệ Lượng ửng đỏ, nói: – Doanh huynh, là do tiểu đệ không nói rõ ràng, hẳn là phải trách cứ tiểu đệ mới đúng.

Hà Thành Thọ tiến lên một bước, dừng trước túi vài mà cẩn thận xem xét.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu lên nói: – Daonh huynh có một khoản kinh phí thật lớn, gốc Lâu La thảo này lão phu muốn, còn có một phần Ninh Hoàng phấn, không biết Doanh huynh có nguyện ý trao đổi hay không?

Sau khi nhìn thấy Doanh Thừa Phong lấy ra gia sản, hắn lại muốn thêm một đồ vật nữa.

Mà Doanh Thừa Phong lại không chút lựa chọn nói: – Chỉ cần có Cực Quang Từ thì tất cả không thành vấn đề.