Chương 313: Nhập tháp chi tranh

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Khoan đã.

Doanh Thừa Phong đang vội vàng đi phía trước đột ngột ngừng lại, quát nhẹ một tiếng

Đường Tử lập tức dừng bước, hắn liếc nhìn Doanh Thừa Phong, trầm giọng nói: – Doanh huynh, huynh có phát hiện gì sao.

Trải qua ba ngày, hai người bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau.

Doanh Thừa Phong thường thường có thể dự đoán được trước nguy cơ, hoặc là biết được có sinh vật hùng mạnh ẩn nấp, khiến việc đánh lén của bọn chúng hoàn toàn biến thành vô dụng.

Điểm này khiến Đường Tử vô cùng hâm mộ cùng than phục, cho nên khi Doanh Thừa Phong phát ra bao động thì hắn liền dừng lại mà không hề suy nghĩ.

Doanh Thừa Phong hơi hơi lắc đầu một cái nói: – Đường huynh, nếu như ta không đoán sai thì chúng ta hẳn là đã tìm được của vào tháp Truyền Thừa rồi.

Đôi mắt của Đường Tử hơi sáng lên, trông về phía phương xa, nhưng vẫn không thể nhìn ra điểm khác lạ nào. Nếu như dọc đường đi Doanh Thừa Phong không từng chứng minh năng lực của hắn thì sợ rằng Đường Tử sẽ phải chất vấn tại chỗ.

Khép hờ hai mắt, Doanh Thừa Phong lẳng lặng cảm ứng.

Ở khoảng cách phía trước khoẳng bốn trăm trượng có vài luồng hơi thở thuộc về nhân loại, tuy rằng hơi thở này trên cơ bản đều vô cùng xa lạ nhưng đều có được một đặc điểm như nhau, chính là vô cùng mạnh.

Tháp Truyền Thừa thí luyện, nhưng thật ra là tiến vào trong một không gian đặc thù cực lớn.

Sau khi tiến vào, tất cả mọi người sẽ bị truyền tống đến mỗi một khu vực khác nhau. Bọn họ phải từ khu vực như vậy đi tới không gian ở trung tâm.

Mà đứng vững ở trung tâm chính là chỗ tòa tháp Truyền Thừa hùng vĩ này.

[CHARGE=2.1]

Dọc theo con đường này, bọn họ đều gặp đủ các loại nguy cơ, bất kể là linh thú hoang dại nơi đây hay là nhân loại đang chém giết lẫn nhau thì cũng đều có thể làm cho bọn họ vĩnh viễn ngủ say.

Chỉ có cường nhân một đường xông qua nguy cơ thì mới có thể đi tới phía trước tháp Truyền Thừa.

Tuy nhiên sau khi đến nơi này cũng không phải liền thuận buồm xuôi gió.

Muốn đi vào tháp Truyền Thừa cũng cần phải nhận khảo nghiệm, nếu như thực lực không đủ mạnh thì vô tình cũng có thể bị quét xuống dưới.

Qua nhiều thế hệ tới nay, người tham gia thí luyện của tháp Truyền Thừa giống như cá diếc sang sông, cho nên phương pháp tiến vào này của tháp Truyền Thừa cũng không phải là cơ mật gì nữa.

Tháp Truyền Thừa nguy nga cao lớn như thế, nếu muốn phá hư từ bên ngoài gần như là chuyện không thể được, phương pháp xử lý duy nhất có thể tiến vào chính là vào từ cửa chính.

Nhưng nếu muốn mở cửa chính thì nhất định phải hội tụ đủ mười người.

Cũng không phải là cần mười người có sức mạnh mà chỉ là mười nhân số.

Cho nên người thí luyện hễ tiến vào không gian thần kỳ này đều dốc hết toàn lực hướng về tháp cao. Bởi vì không ai biết đến tột cùng là có bao nhiêu người tiến nhập mảnh không gian này, cũng không biết có thể có bao nhiêu người bị rớt xuống phía dưới tháp.

Nếu vận khí của bọn họ không tốt là một đám đuổi đến đây nhưng lại không thể kiếm đủ mười người thì. Bọn họ vĩnh viễn mất đi cơ hội tiến vào tháp Truyền Thừa.

Chuyện như vậy cũng từng phát sinh một lần trong lịch sử.

Đến lúc tháp Truyền Thừa bắt đầu thí luyện, một vị trẻ tuổi được công nhận là cường nhân kiệt xuất nhất cũng xui xẻo bị truyền đến một khu vực xa nhất. Không những thế dọc theo đường đi hắn còn gặp phải sự quấy nhiễu của vài con linh thú cực kỳ hung mạnh, mặc dù là trăm cay nghìn đắng nhưng rốt cục đã bài trừ được muôn vàn khó khăn chạy tới phía trước tháp Truyền Thừa. Nhưng sau khi đợi suốt mười ngày, hắn và một số người lại bi ai phát hiện, số người có thể sống tới chỗ này cuối cùng chỉ vỏn vẹn có tám người mà thôi.

Việc này đã trở thành trò cười và tiếc nuối lớn nhất của tháp Truyền Thừa thí luyện, mà đồng thời cũng làm cho tất cả người đến sau lâm vào cảnh giác.

Tuy nhiên hai người Doanh Thừa Phong và Đường Tử tính toán ngày lại biết khoảng cách đến thời kỳ cuối cùng còn sớm nên hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề này.

– Nhất, nhị, tam.bát, cửu. Doanh Thừa Phong trầm giọng nói: – Tổng cộng có chín người, ha ha, ở đây có một sự phiền toái không hề nhỏ.

Muốn mở tháp Truyền Thừa ra cần có mười người, mà có thể tiến vào đấy cũng chỉ có mười người. Nhưng thời điểm có trên mười người tụ tập cùng một chỗ thì các loại phiền toái cũng sẽ đến.

Đường Tử cười ha ha nói: – Doanh huynh, huynh tính muốn đợi đám tiếp theo đến hay là hiện tại liền đi vào đây.

Doanh Thừa Phong liếc mắt, nói: – Đường huynh, huynh đây là biết rõ mà còn cố hỏi sao.

Đường Tử cười ha ha nói: – Một khi đã như vậy thì chúng ta liền chen chúc đi vào đây cũng được.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hai người sải bước đi về phía trước.

Bọn họ cũng không hề che dấu hành tung của mình, trên thực thế nếu như đến nơi này thì cho dù có che dấu hành tung cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Sau một lát, bọn họ đã thấy bên cạnh tháp lớn đó có chỗ rẽ thật lớn.

Đường Tử lập tức hiểu được, hai người bọn họ quả nhiên đi tới đích.

Đến khi thân ảnh của hai người hiện ra ở chỗ cửa chính, mấy ánh mắt nóng rựa lập tức phóng mắt nhìn lại.

Doanh Thừa Phong cùng Đường Tử cũng không phải người thường, cho dù là ở bên trong phần đông cao thủ trẻ tuổi tiến vào thi luyện ở tháp Truyền Thừa thì tuyệt đối cũng là cầm cờ đi trước.

Cho nên những ánh mắt linh hoạt, sắc bén kia căn bản không thể nào gây ảnh hưởng đến bọn họ được.

– Ồ, hóa ra là Đường huynh và Doanh huynh, ha ha, xin thứ lỗi cho tiểu đệ kiến thức nông cạn, không biết hai vị là bạn tốt tri giao.

Trong đôi mắt một người tuổi con trẻ hiện lên một đạo tinh quang, khẽ cười nói

Doanh Thừa Phong bình tĩnh nhìn hắn, nói: – Cừu huynh, mấy tháng không gặp, huynh có khỏe không?

Người vừa nói chuyện chính là tam công tử Cừu gia, Cừu Nhân Nghĩa, thật đúng là không nghĩ có thể gặp được nhau trong này.

Cừu Nhân Nghĩa lặng lẽ cười, nói: – Câu mỗ vô cùng tốt, ha ha, sau khi nghe được tin Doanh huynh trở về quý môn an toàn thì cảm thấy rất là vui mừng.

Doanh Thừa Phong ngoài cười mà trong không cười nói: – Vậy thì xin đa tạ Cừu huynh đã lo lắng, ngày sau nếu như có cơ hội Doanh mỗ nhất định sẽ tạ ơn xứng đáng.

Kỳ thật, trong một khắc nhìn thấy Cừu Nhân Nghĩa khiến trong lòng hắn dâng lên thù hận mãnh liệt. Nếu như có thể, hắn thật hận không thể chém chết người đó bị thương ngay tại đây.

Nhưng Cừu Nhân Nghĩa cũng không phải là a cẩu a miêu mà là một vị Linh vũ giả cường đại được xưng là vô địch.

Nếu như Doanh Thừa Phong dùng toàn lực ứng phó thì có thể chém chết hắn, nhưng sẽ không hề dễ dàng. Mà ở trước mặt nhiều người như vậy mà bộc lộ ra tất cả quân bài chưa lật ra của mình lại chính là một lựa chọn cực kỳ ngu xuẩn. Cho nên tuy rằng trong lòng Doanh Thừa Phong vô cùng hận nhưng cũng chỉ có thể tạm thời nuốt trôi, tạm gác lại để ngày sau thanh toán.

Nhưng người còn lại đều không hiểu vấn đề mà nhìn hai người bọn họ, nhưng cũng không hề ngu ngốc, tự nhiên đều có thể cảm thấy được mùi thuốc súng giữa hai người.

Tuy nhiên càng như thế thì mọi người lại càng không dám khinh thường Doanh Thừa Phong.

Lúc này lại đột nhiên xuất hiện hai người đã khiến tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, bởi vì ánh mắt của bọn họ Lão đáo, tât nhiên có thể nhìn thấy hai người kia không phải là đến một mình.

Một người trong đó là người đại đa số mọi người ở đây đều quen biết, đệ nhất cường nhân thế hệ trẻ tuổi ở Đường gia, Đường Tử, uy danh và thực lực của hắn tuyệt đối thuộc loại đệ nhất, bất kể là ai, trước khi tiến vào tháp Truyền Thừa đều nghe được tỉ mỉ tư liệu về hắn, và còn bị bề trên dặn đi dặn lại ngàn lần rằng nếu có thể thì không cần phải kết thù kết oán với đối thủ đáng sợ như thế này, nếu không thì sợ rằng ngay cả chết như thế nào cũng không biết được.

Mà một người khác tuy rằng tuổi còn quá trẻ nhưng đi cùng một chỗ với Đường Tử thì khí độ cũng là muôn vạn, một chút cũng không hề rơi vào thế hạ phong. Giờ phút này lại đối chọi gay gắt với bị Cừu Nhân Nghĩa được xưng là Linh vũ giả cấp độ vô địch đã chứng minh người này không hề dễ chọc.

Chỉ có điều việc khiến mọi người cảm thấy buồn bực là bọn họ chưa từng nghe nói Đường gia kinh khủng như thế.

– Ha ha, Đường huynh, Cừu huynh, các huynh còn chưa giới thiệu vị này là ai. Một vị thanh niên thật thà chất phác có làn da ngăm đen cười nói

Khóe miệng của Đường Tử hơi cong lên, nói: – Ha ha, vị này chính là môn hạ của Khí Đạo tông, Doanh Thừa Phong, huynh hẳn là đã từng nghe nói qua chứ.

Sắc mặt cảu vị kia liền biến hóa, nghiêm túc nhìn Doanh Thừa Phong nói: – Hóa ra là Doanh Thừa Phong dùng Bạo Liệt kiếm danh chấn thiên hạ, thất kính.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía Doanh Thừa Phong lập tức tăng thêm vài phần cảnh giác, có mấy người lại thoáng chuyển động cưới bộ, sợ Doanh Thừa Phong đột nhiên rút Bạo Liệt kiếm một lưới bắt hết tất cả mọi người.

Đường Tử và Cừu Nhân Nghĩa cũng liếc mắt, bọn họ đã tận mắt nhìn thấy thực lực của Doanh Thừa Phong, biết tiểu tử này tuy còn trẻ tuổi nhưng tu vi võ học lại vô cùng cường đại, cũng không phải là chỉ nhờ Bạo Liệt kiếm mà nổi danh.

Nhưng những người khác thì lại không biết.

Sau khi nghe được hai cái tên Khí Đạo tông và Doanh Thừa Phong thì suy nghĩ của mọi người đều dẫn đến trên thân Bạo Liệt kiếm. Vừa nghĩ tới kia chính là linh binh do chính Phong Huống đại sư tự mình rèn nên cũng đủ khiến mọi người sinh lòng sợ hãi rồi.

Đường Tử khẽ lắc đầu, đôi mắt của hắn khẽ đảo, ho nhẹ một tiếng nói: – Các vị, hai người chúng ta cùng đồng hành không muốn tách ra cho nên mời một vị tạm thời nhường lại một chút, chờ đợi đám tiếp theo tiến vào tháp Truyền Thừa, có được không?

Thời điểm hắn nói mấy câu đó, ánh mắt lại tránh Cừu Nhân Nghĩa và vị Đại Hán hỏi này hỏi nọ mà quét qua bảy người khác.

Bảy người kia bị hắn nhìn khiến trong lòng nổi giận nhưng cũng không dám nói gì mạo phạm.

Trong lòng Doanh Thừa Phong hiểu được đây chính là phong thái cá lớn nuốt cá bé trắng trợn.

Mười một người, nếu như chỉ có thể đi vào mười người thì nhất định sẽ có một người bị loại ở bên ngoài.

Tuy nói Doanh Thừa Phong và Đường Tử là đuổi tới cuối cùng nhưng trong hai người bọn họ sẽ không có ai phải tách ra đợi cơ hội tiếp vào lần sau.

Cơ hội đều là lưu cho cường nhân, chỉ đến khi cường nhân không cần cơ hội mới có thể lưu cho kẻ yếu.

Mà trong mười một người thì bọn hắn lại chính là như thế.

Cừu Nhân Nghĩa và vị nam tử kia đều là mặt không chút thay đổi mà đứng đó, dường như việc này không hề có một chút quan hệ với bọn họ.

Đường Tử đợi nửa ngày, nhẹ nhàng thở dài nói: – Nếu các vị không chịu rời khỏi thì tại hạ đành phải thất lễ. Hắn móc ra một la bàn từ trong ngực đưa cho Doanh Thừa Phong, cười nói: – Doanh huynh, xin mời huynh ném vật này ra ngoài.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn nhìn la bàn, mày hơi nhăn lại.

Chỉ có điều Đường Tử đã ra mặt là kẻ ác rồi nên hắn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được. Tiện tay tiếp nhận, tùy ý ném đi.

Cái la bàn này lập tức chuyển động theo chiều gió, ở giữa không trung xoay tròn rồi lại rơi trên mặt đất.

Tuy nhiên nó vẫn xoay tròn như cũ mà không dừng lại. Thời gian dần qua, vào thời khắc nó dừng lại thì tất cả mọi người đều hiểu rõ ý tử của Đường Tử.

ở trên la bàn này có một sợi tơ hồng thô to vô cùng đặc biệt, hiện giờ sợi tơ hồng này lại thẳng tắp chỉ vào một vị nam tử trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi.