Chương 690: Đưa Tặng Thánh Khí

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bên trong đình viện thanh nhã yên tĩnh lại lộ ra một tia đại khí không cách nào hình dung.

Ngẩng đầu nhìn lên, trong đình viện có một tòa đài cao, trên đài bày đặt một chiếc ghế dựa lớn xa xỉ. Tuy rằng ở mặt trên không có một bóng người nhưng trong cả đình viện lại vẫn có một loại cảm giác áp bách vô cùng hùng mạnh.

Nới này chính là điện Thánh nữ vĩ đại.

Chủ nhân điện Thánh Nữ tất nhiên là Thánh Nữ Điện Hạ. Dưới sự giới thiệu của Văn Tinh, Doanh Thừa Phong đã từng nhìn thấy điện Thánh Nữ ở phía xa một lần.

Nhưng một lần kia đối với hắn lại không hề có một chút ấn tượng nào cả.

Bởi vì Thánh Nữ Điện Hạ cao cao tại thượng kia căn bản chưa từng nói chuyện với hắn một lần, chỉ là ngồi ở trên cao, dùng ánh mắt của thần linh nhìn xuống chúng sinh để liếc mắt nhìn hắn mà thôi.

Thế nhưng Doanh Thừa Phong cũng không vì thế mà tức giậ, bởi vì khi đó hắn chưa bày ra thiên phú rèn khủng bố.

Khi đó hắn chỉ là một gã có tu vi Tử Kim Cảnh, một tu sĩ đặc biệt có được Linh Vực Sơn Hà Đồ mà thôi.

Nhân vật như thế không khác gì con kiến trong mắt Thánh Nữ Điện Hạ. Doanh Thừa Phong tin tưởng, nếu không phải có quan hệ với Văn Tinh thì hắn đã sớm bị cường nhân trong Thánh giáo đuổi giết thành cặn bã.

Không có đủ thực lực thì đừng ngông cuồng muốn người ta hâm một. Hoài bích chi tội đôi khi chính là điềm báo trước cho việc cửa nát nhà tan.

Nhưng bây giờ một lần nữa đến chỗ này khiến trong lòng hắn có chút cảm thán.

Bởi vì thân phận của hắn đã khác.

– Văn Tinh đại nhân, xin hỏi ngài tới đây có chuyện gì?

Một vị kỵ sĩ mang đầy đủ võ trang sải bước đi tới, hắn đứng trước mặt Văn Tinh và Doanh Thừa Phong, có chút kính nể hỏi.

Thân phận của Văn Tinh không hề tầm thường, nếu như một mình nàng tới đây thì kỵ sĩ nơi này sẽ không hỏi tới. Nhưng đột nhiên lại nhiều hơn một người khiến hắn không thể ngồi yên mà không quan tâm đến.

Lúc này hai mắt của vị kỵ sĩ điện Thánh Nữ linh hoạt, sắc bén nhìn Doanh Thừa Phong, một tay của hắn nhẹ nhàng đặt lên trên thân kiếm dài, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rút ra trường kiếm và chém Doanh Thừa Phong một kích trí mạng.

Văn Tinh thản nhiên nhìn hắn một cái, nói:

– Ta phụng chi mệnh của Thánh Nữ Điện Hạ mời Doanh đại sư đến đây.

– Doanh đại sư sao?

Vị kỵ sĩ kia ngẩn ra, mí mắt nhảy dựng, dường như là nhớ tới cái gì đó liền vội vàng khom người lui ra.

Lúc này ánh mắt hắn nhìn về phía Doanh Thừa Phong không hề mang theo địch ý mà lại tràn ngập vẻ kính sợ.

Khóe miệng của Doanh Thừa Phong khẽ nhếch lên, hắn đội nhiên phát hiện ra, làm một kỵ sĩ Tử Kim Cảnh toát ra vẻ mặt như thế thật ra cũng là một việc làm người ta cảm thấy khoái trá.

Văn Tinh hạ giọng nói:

– Đi thôi.

Doanh Thừa Phong cười ha hả nói:

– Văn tỷ, ngươi vô cùng quen thuộc đối với nơi này, Thánh Nữ Điện Hạ kia là gì của ngươi vậy?

Văn Tinh do dự một chút nói:

– Thánh Nữ Điện Hạ chính là Thánh Nữ Điện Hạ, lát nữa ngươi nhìn thấy điện hạ thì không được nói xằng nói bậy, nếu không thì ngươi phải chịu nhiều đau khổ đấy.

Doanh Thừa Phong ngẩn ra, nói:

– Thánh Nữ Điện Hạ sẽ giết ta sao?

– Đương nhiên sẽ không.

Văn Tinh tức giận:

– Hiện tại ngươi đã trở thành rèn đại sư được đại sư Nặc Y Nhĩ coi trọng, ngoại trừ Giáo Tông Bệ Hạ ra thì sẽ không ai có quyền xử quyết ngươi cả.

Bộ ngực của Doanh Thừa Phong cứng lên, cười hì hì nói:

– Nếu đã như vậy thì ta còn sợ gì nữa chứ.

Văn Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, bất mãn nói:

– Tuy rằng Thánh Nữ Điện Hạ không có quyền lấy tính mạng ngươi, nhưng nếu người vô lê với điện hạ, thì ngươi vẫn có thể bị giam vài ngày đấy.

Doanh Thừa Phong và nàng dọc đường thầm thì to nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn đang quan sát khắp nơi.

Lần trước yết kiến hắn đã bị ngăn lại ở bên ngoài đình viện. Nhưng lúc này Thánh Nữ Điện Hạ lại khách khí rất nhiều, cho phép Văn Tinh trực tiếp dẫn hắn tới nội điện.

Cuối cùng Văn Tinh dừng lại trước một căn phòng, nàng do dự một chút, thấp giọng nói với Doanh Thừa Phong:

– Cẩn thận.

Doanh Thừa Phong khẽ giật mình, thầm nghĩ trong lòng, cẩn thận cái gì chứ?

Nhưng lúc này Văn Tinh cũng không để ý đến hắn, nàng khom người nói:

– Đệ tử đã mang Doanh đại sư tới rồi.

– Vào đi.

Một thanh âm êm tai trong trẻo giống như chim sơn ca vang lên.

Doanh Thừa Phong nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn nghe Thánh Nữ Điện Hạ nói chuyện. Mà chỉ ngắn ngủi vài chữ lại khiến trong lòng của hắn sinh ra một tia hảo cảm.

Thế nhưng điều khiến hắn thật sự cảm thấy hoảng sợ chính là, đồ trang sức trên đầu dường như có chút rung động, hình như là đang kháng cự lại sức hấp dẫn hùng mạnh ẩn chứa trong thanh âm.

Hắn thu liễm tâm thần đi theo Văn Tinh vào bên trong.

Đây là một căn phòng tao nhã, màu vàng và màu đỏ nhạt làm chủ nên tạo thành một bầu không khí khó có thể dùng lời nói để diễn tả. Thế nhưng ở trong đó lại lộ ra một chút linh hoạt, và cực kỳ ăn khớp với thân phận của Thánh Nữ Điện Hạ.

Dời đi ánh mắt, hắn rốt cục đã thấy điện dung mạo của Thánh Nữ Điện Hạ.

Lần gặp trước, không những ở khoảng cách quá xa, mà trên đầu Thánh Nữ Điện Hạ còn có thêm một cái khăn che mặt, cho dù Doanh Thừa Phong có to gan lớn mật cũng không dám vận dùng sức lực của đồ trang sức để tiến hành thăm dò.

Cho nên Thánh Nữ Điện Hạ đối với hắn mà nói thì chỉ là một ký hiệu mà thôi.

Cho đến tận lúc này mới được tính là lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy điện hạ.

Vào một khắc ánh mắt hắn nhìn thấy, trong lòng của Doanh Thừa Phong bất chợt rung lên kịch liệt.

Bởi vì ngay trước mắt hắn xuât hiện một khuôn mặt hoàn mỹ. Ở trên gương mặt này hắn không thể nhìn được một chút khuyết điểm nào, dường như tất cả lời nói mà thiên hạ có thể dùng để hình dung vẻ xinh đẹp lại chính là một loại khinh nhờn đối với nàng.

Ở trước mặt nàng, điều cuối cùng Doanh Thừa Phong có thể thấy chính là một luồng sáng, một luồng quang minh hoàn mỹ.

Trong lòng chỉ mê say trong chốc lát, đầu của Doanh Thừa Phong có chút mơ hồ, thân thể của hắn khẽ phát run, dường như là muốn cúi người xuống, bày hết tất cả của mình cho người trước mắt.

Đột nhiên trong đầu vang lên một tiếng cảnh báo chói tai.

Ánh mắt của Doanh Thừa Phong nhíu lại, ánh mắt mơ hồ lập tức trở nên sáng lên.

Hắn hoảng sợ ngẩng đầu, lại lần nữa nhìn về phía Thánh Nữ cao cao tại thượng, khí thế cả người đột nhiên liền biến đổi.

Hai đầu gối khẽ gấp khúc, hai đại thánh khí trong túi không gian đều tự phát ra âm thanh vù vù, dường như là muốn bay ra ngoài để tử chiến một trận với địch nhân trước mắt.

Thế nhưng Doanh Thừa Phong lại không hề lỗ mãng, bởi vì hắn biết, chỉ với thực lực của mình mà dám ở trong này giương oai thì sợ là chết như thế nào cũng không thể biết được.

Thánh Nữ đã từng chống lại với kỵ sĩ vương, tất nhiên là có được sức lực hùng mạnh, tuyệt đối không thể là người hắn có thể chống cự lại.

Đôi mắt của Văn Tinh khẽ sáng ngời, khóe miệng của nàng tràn ra vẻ mỉm cười.

Trên người Thánh Nữ Điện Hạ có ánh sáng mị hoặc tự nhiên, cho dù là ai gặp nàng đầu tiên cũng đều chịu sự mị hoặc mãnh liệt, cho dù là tước vị cường nhân cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.

Nhưng Doanh Thừa Phong lại thoát khỏi mị hoặc chỉ trong nhát mắc, tốc độ này chỉ sợ là chỉ có nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ mới có thể so sánh mà thôi.

Đương nhiên cái này chỉ có thể nói sức lực ý chí của Doanh Thừa Phong vô cùng kiên định, nhưng xét về tu vi võ đạo thì vẫn có cách biệt một trời với cường nhân đứng đầu này.

Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong trấn định lại, hắn thu hồi tâm tư, trầm giọng nói:

– Bái kiến Thánh Nữ Điện Hạ.

Thánh Nữ Điện Hạ khẽ gật đầu, nói:

– Doanh Thừa Phong, biểu hiện của ngươi rất tốt.

Doanh Thừa Phong bất động thanh sắc mà nói:

– Đa tại điện hạ đã khích lệ.

Thánh Nữ Điện Hạ chậm rãi đừng lên, nói:

– Lúc này ngươi không những đã rèn tại ra Thiên Kỵ Thánh Khí, hơn nữa còn chiếm được sự coi trọng của Nặc Y Nhĩ, thật sự là…..rất giỏi.

Lúc này, trong phòng trừ Doanh Thừa Phong và Văn Tinh thì còn có vài tên kỵ sĩ và thị nữ.

Sau khi những người này nghe được câu này liền dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Doanh Thừa Phong.

Thánh Nữ Điện Hạ là nhân vật bậc này cơ chứ, cho dù là nhóm Kỵ Sĩ Vương Điện Hạ và các điện đại sư đều khó có được sự tán dương của nàng. Nhưng người thiếu niên nho nhỏ trước mắt này lại được nàng tán dương là rất giỏi.

Bởi vậy có thể thấy được, kẻ này đã chiếm cứ địa vị vô cùng trọng yếu trong suy nghĩ của Thánh Nữ Điện Hạ.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, nói:

– Tại hạ cũng chỉ là may mắn rèn ra được một thánh khí mà thôi, ngài quá khen rồi.

Hắn vốn muốn tự xưng vãn bối, nhưng bề ngoài của Thánh Nữ Điện Hạ lại quá trẻ, cho dù xem thế nào cũng chỉ là một thiếu nữ mắt ngọc mày ngài yểu điệu, cho nên hắn chỉ có thể đổi giọng.

Thánh Nữ Điện Hạ mỉm cưới nói:

– Ngươi không cần tự coi nhẹ mình như vậy.

Dừng lại một chút, nàng nghiêm nghị nói:

– Bên trong Thánh giáo của chúng ta tuân theo việc cường nhân là vua, ngươi đã có đầy đủ thực lực hùng mạnh nên tất nhiên đạt được hưởng thụ và đãi ngộ nên có.

Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu, hắn do dự một chút, cuối cùng liền mở túi không gian ra.

Vẫy tay, một chút bạch quang lập tức phóng ra ngoài.

Sắc mặt vài tên kỵ sĩ trong góc trầm xuống, trên người mơ hồ lộ ra một tia hơi thở nguy hiểm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên.

Doanh Thừa Phong bỏ mặt áp lực bên ngoài, hắn tự tay trải ra, bạch quang trong lòng bàn tay sáng rõ lên, ở trong tia sáng này có một đôi cánh chim cử động theo gió.

– Quang Minh chi dực.

Thánh Nữ Điện Hạ khẽ cười nói:

– Đây là thánh khí do ngươi rèn ra sao? Quả nhiên là không tầm thường.

Quang Minh chi dực tối thiểu cũng là thánh khí, nhưng Thiên Kỵ Thánh khí lại có sự chênh lệch vô cùng lớn đối với thánh khí bình thường. Lúc này ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn chăm chú về phía thánh khí, đặc biệt là bọn kỵ sĩ, ở bên trong tia cảnh giác lại có thêm một chút tham lam.

Nếu có thể lấy thánh khí này làm của riêng thì thực lực của bọn họ chắc chắn sẽ tăng vọt rất nhiều.

Doanh Thừa Phong cúi đầu nói:

– Đa tạ Thánh Nữ Điện Hạ khích lệ.

Hắn đưa hai tay ra ngoài, nói:

– Sau khi tại hạ đi vào thánh giáo liền nhận được sự quan tâm của điện hạ, cho tới nay vẫn chưa từng hồi báo. Hôm nay xin dâng thánh khí này cho điện hạ, mời điện hạ vui lòng nhận cho.

Lời vừa nói ra, và gian phòng lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.

Văn Tinh nhẹ nhàng há miệng ra, nhưng sau một lúc do dự lại không mở miệng nói chuyện.

Chẳng qua trong lòng của nàng lại âm thầm oán giận, tiểu tử này nổi điên gì thế không biết, không ngờ lại mang Thiên Kỵ Thánh Khí đi tặng người khác, chẳng lẽ hắn không biết vật ấy rất quý hiếm sao?

Thánh Nữ Điện Hạ dường như cũng bị hành động không theo lẽ thường của Doanh Thừa Phong làm kinh ngạc.

Nàng trầm giọng nói:

– Doanh Thừa Phong, vì sao ngươi lại đưa bảo vật này cho ta?

Doanh Thừa Phong không chút do dự mà nói:

– Tài liệu của thánh khí này đều tới từ điện Thánh Nữ, tại hạ lại được ngài che chở mấy tháng, tất nhiên là muốn có hồi báo.

Thánh khí này tuy rằng quý báu nhưng Doanh Thừa Phong lại không hề để trong lòng, mà dùng thánh khí này làm vật báo đáp lại chính là một việc có lợi nhất.

Thánh Nữ Điện Hạ trầm ngâm một lát, nói:

– Được rồi, ra sẽ tiếp nhận.

Nàng vẫy tay, thánh khí này lập tức từ trong tay Doanh Thừa Phong bay lên, nhưng vật ấy lại biến chuyển không ngừng trong không trung, không ngờ lại rơi xuống trên tay Văn Tinh.

– Văn Tinh, Doanh Thừa Phong là thiên tài do ngươi khai quật ra, hiện giờ đã khiến điện Thánh Nữ mở mặt mở mày, vậy nên vật ấy nên đưa cho ngươi.