Chương 528: Định Thần Đan

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Doanh trưởng lão? Vẻ kinh ngạc trong mắt Bành Hành Nghị càng nồng đậm, lão kinh ngạc nói:

– Thì ra Doanh trưởng lão chính là một cao thủ Đan đạo, lão phu quả thật là kiến thức nông cạn.

Kỳ thật, là một trong những lão đại trong Khí Đạo Tông, lão tất nhiên sẽ không xa lạ với cái tên Doanh Thừa Phong.

Nhưng trước đó, lão chỉ biết tiểu tử này là một thiên tài khí đạo, cả người đầy sát khí. Linh Binh mà hắn chế luyện ra làm Phong Huống không ngừng khen ngợi, hơn nữa rất kỳ vọng vào hắn.

Nhưng chế luyện Linh Binh và chế luyện đan dược…

Giữa hai cái này có quan hệ gì chứ?

Doanh Thừa Phong ha ha cười. Cho dù hắn da mặt dày hơn nữa, cũng không dám nhận mình sở trường luyện đan.

Phong Huống liếc nhìn thăm dò lão, nói:

– Thừa Phong nói rồi, muốn mượn lò luyện đan của các người dùng, không biết Bành sư đệ có tiện không.

Bành Hành Nghị ha ha cười to, nói:

– Sư huynh nói đùa rồi. Lão quay đầu, nhìn Doanh Thừa Phong, nói:

– Nếu Doanh trưởng lão muốn sử dụng lò luyện đan của phòng luyện đan, xin cứ tự nhiên, căn bản không cần Phong sư huynh ra mặt.

Doanh Thừa Phong nhếch miệng, ngoài cười trong không cười.

Hắn thầm nói, nếu không phải sư tổ ép ta đến, quỷ mới muốn dùng lò luyện đan của lão.

Chỉ là, kiên nể mặt mũi Phong Huống, hắn thế nào cũng không nói ra, đành nói:

– Bành trưởng lão, đệ tử sơ học thuật luyện đan, kính xin chỉ bảo nhiều.

Bành Hành Nghị ha ha cười, nói:

– Thuật đan đạo bí ảo vô cùng, muốn tinh nghiên đan đạo, cần thời gian cả đời từ từ nghiên cứu. Nhưng… giọng điệu của lão ngưng lại, nói:

– Nếu Doanh trưởng lão chỉ là muốn mượn giám, vậy giải thích một chút cũng được.

Lão vô cùng khách khí với Doanh Thừa Phong, là vì lão biết mình tuyệt đối đấu không lại con cự lang Hoàng Kim Cảnh đó.

Nhưng nếu Doanh Thừa Phong thật sự muốn tinh nghiên đan đạo, lão lại tuyệt đối không nể mặt.

Phong Huống vung mạnh tay áo, nói:

– Bành sư đệ, đệ cũng không cần khách khí, dẫn bọn ta đi tới phòng luyện đan nào.

Bành Hành Nghị gật đầu một cái, lão do dự một chút dẫn mọi người đi tới hậu viên đại trạch.

Tòa nhà này chiếm diện tích rất lớn, vị trí cũng khá vắng vẻ, hơn nữa chỗ hậu viện lại có thiên động khác.

Bành Hành Nghị dẫn bọn họ đi thẳng vào trong một sơn động thăm thẳm. Mà lúc này Doanh Thừa Phong mới biết phòng luyện đan trong Khí Đạo Tông lại an cư trong sơn động.

Dẫn vào trong một huyệt động, Bành Hành Nghị mỉm cười, nói:

– Phong sư huynh, trước đây huynh cũng đến đây rồi.

Phong Huống khẽ gật đầu nói:

– Đúng vậy, Bành sư đệ quả nhiên tâm giao chí cốt. Lão quay đầu, nói:

– Thừa Phong, lò luyện đan ở đây chính là lò tốt nhất trong Khí Đạo Tông chúng ta. Bành sư đệ, xem trọng con như vậy, con không được làm ông ấy thất vọng đấy.

Doanh Thừa Phong cười, khổ nói:

– Đệ tử hiểu rồi.

Giữa hang động, quả nhiên đang bày một cái lò luyện đan rất lớn. Dưới lò luyện đan còn có một loại nhiên liệu đặc thù. Tất cả cái này đều chính thống chuẩn bị cho Luyện Đan Sư.

Nhưng sau khi Doanh Thừa Phong nhìn qua lại khẽ chau mày.

Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện một chuyện, trong ký ức của hắn tuy có rất nhiều cảnh tượng Đan Lô Khí Linh chế luyện đan dược. Nhưng Đan Lô Khí Linh cũng không ngoại lệ, lúc chế tạo đan dược cũng sử dụng khí huyết bản thân.

Đây là lò luyện đan đặc biệt thần kì, không chỉ có thể hấp thụ năng lượng tự do của trời đất chuyển đổi thành nguồn nhiệt năng hừng hực cho mình dùng luyện đan, mà trong lò luyện đan còn có không gian rỗng.

Chính vì tồn tại của không gian đặc biệt này, cho nên lò luyện đan tuy thoạt nhìn cũng không phải rất lớn, nhưng lại có thể chứa rất nhiêu nguyên liệu. Ngay cả nhét thương Bá Vương một trượng hai vào trong cũng không có vấn đề gì.

Quả thật lò luyện đan trước mắt tuy về mặt thể tích có thể nói là rất lớn, nhưng căn bản không có công năng đặc biệt gì. Mà hắn cũng đích thực chưa từng sử dụng qua lò luyện đan bình thường chế luyện đan dược. Cho nên lúc này lại có chút cảm giác tay chân luống cuống.

– Doanh trưởng lão còn cần lão phu chuẩn bị dược liệu gì. Bành Hành Nghị trầm giọng nói.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong sáng ngời, cười nói:

– Bành trưởng lão, đệ tử chưa từng sử dụng qua lò luyện đan lớn như vậy. Hay là ông làm mẫu trước một chút, thế nào?

Nếu là người khác nói câu này, sợ là Bành Hành Nghị lập tức trở mặt quát lớn.

Nhưng đối diện với Doanh Thừa Phong, cơ thịt trên mặt lão chỉ cảm thấy hơi cứng, sau đó lập tức trở lại bình thường.

– Cũng được, nếu Doanh trưởng lão có hứng thú, lão phu xấu hổ.

Lão giơ tay, nhất thời từ ngoài cửa đi ra bốn người. Họ đưa một loại nhiên liệu thần kỳ vào trong cái lỗ dưới lò luyện đan.

Ngọn lửa dần dần cháy lên, nhất thời phóng ra nhiệt năng rất lớn. Nhiệt độ cả căn phong lập tức tăng cao lên mấy lần.

Nếu người bình thường ở lại đây trong thời gian dài với nhiệt độ này, nhất định sẽ ngất đi.

Chân mày của Doanh Thừa Phong hơi chau. Tuy hắn chưa từng luyện qua đan dược, nhưng ít nhiều có đọc qua một số sách. Nếu chế luyện đan dược bình thường, ở đâu có thể có cảnh tượng như vậy.

Kỳ thật hắn trách lầm Bành Hành Nghị.

Vị đại sư đan đạo đứng đầu trong Khí Đạo Tông này vì để lấy lòng Phong Huống và hắn, cho nên mới đặc ý nhường ra căn phòng luyện đan này.

Lò luyện đan trong căn phòng này quả thật là cái lò tốt nhất trong cả Khí Đạo Tông. Sử dụng lò luyện đan này chế luyện đan dược, tỷ lệ thành công ít nhất phải cao hơn một nữa, hơn nữa rất dễ xuất hiện đan dược chất phẩm cao.

Nói tóm lại, chỉ có Đan sư cấp đại sư hiếm hoi mới có tư cách sử dụng lò luyện đan này.

Nếu hôm nay không phải rất nhiều thái thượng trưởng lão cùng kéo đến, lão cũng tuyệt đối sẽ không tùy tiện dùng đến.

Nhưng sử dụng lò luyện đan tốt như vậy cũng không phải không có cái giá.

Bất luận là nhiên liệu của lò luyện đan hay là khống chế hỏa dầu, đều cần có bốn người chuyên nghiệp trông coi. Mà bốn người thích hợp vào chỗ này chính là võ sĩ cấp cao chuyên phục vụ cho cái phòng luyện đan này.

– Vù, vù, vù…

Từng tiếng gió thổi vang dội từ phía dưới lò luyện đan truyền ra. Trong bốn người đó phân ra hai người ra sức kéo ống bể, để lò luyện đan mau nóng lên.

Bành Hành Nghị khẽ mỉm cười, nói:

– Lão phu vốn cũng có dự định dùng lò luyện đan này chế luyện một loại đan dược. Nếu Doanh trưởng lão muốn xem lão phu luyện đan, vậy thì lão phu cung kính chi bằng tuân mệnh, thật ngại.

Lão chìa tay ra, lại có người tiến lên, dâng lên cho lão sáu cái khay. Trên mỗi cái khay, đều có dược liệu đã được sơ chế.

Ánh mắt của Doanh Thừa Phong đảo qua, lập tức nhận ra tên gọi và ước chừng phân lượng của những thảo dược này.

Hắn dám cam đoan, trước đây mình cũng không có tận mắt thấy qua những thảo dược này, thậm chí ngay cả tên gọi của chúng cũng không biết rõ. Nhưng lúc ánh mắt của hắn quét qua, Trí Linh lại nhất nhất báo ra tư liệu có liên quan.

Không những như vậy, Trí Linh trong đầu còn thông qua tỷ lệ phân lượng giữa các thảo dược, suy tính ra Bành Hành Nghị sắp chế luyện ra là loại đan dược gì.

– Định Thần đan? Doanh Thừa Phong kinh hô một tiếng, chậm rãi nói.

Giọng nói của hắn tuy không cao, nhưng cũng không có có ý che giấu và đè áp, cho nên mọi người có mặt đều nghe rất rõ ràng.

Bành Hành Nghị khẽ giật mình, nói:

– Doanh trưởng lão làm sao biết lão phu muốn chế luyện Định Thần đan hả?

Doanh Thừa Phong mỉm cười chỉ vào sáu cái khay đó, nói:

– Đệ tử là dựa theo tỷ lệ những dược liệu đó mà suy tính ra.

Trong mắt của Bành Hành Nghị lóe ra tia kinh ngạc. Lão sâu sắc nhìn Doanh Thừa Phong, cuối cùng nói:

– Xem ra Doanh trưởng lão đối với thuật luyện đan quả thật là có chút hứng thú nhỉ.

Lúc đầu lão cho rằng, Doanh Thừa Phong chỉ là hứng chí làm liều mà thôi, cho nên cũng không xem trọng chuyện Doanh Thừa Phong muốn luyện đan. Nhưng lúc này lại có cách nghĩ khác, có thể từ chủng loại và phân lượng của dược liệu tính toán ra đan dược mà lão muốn chế luyện, cái này tuyệt đối không phải gà mờ làm được.

Ít ra, trên lý luận Doanh Thừa Phong đã có trình độ rất cao.

– Vù…

Lửa trong lò luyện đan sùng sục bốc lên, Bành Hành Nghị thu liễm tâm tình.

Lão tuy rất mực cung kính đám người Phong Huống, nhưng một khi bắt đầu luyện đan, lão vứt bỏ hết tất cả, tựa hồ cả thế giới chỉ còn lại một mình lão tồn tại. Và trong mắt lão, càng chỉ có hai vật là lò luyện đan và dược liệu.

Cổ tay khẽ vung, một luồn chân khí bắn ra ngoài, nắp lò luyện đan nhất thời tự động mở ra.

Bành Hành Nghị khẽ quát một tiếng. Giữa lúc chân khí vận chuyển, thảo dược trong sáu cái khay đó dần dần rơi vào trong lò luyện đan, nhất thời trong cả căn phòng đều tràn ngập mùi dược thảo cực kỳ mãnh liệt.

– Định Thần đan, ha ha, không ngờ Bành sư đệ lại bắt đầu chế luyện đan này. Đoàn Thụy Tín tủm tỉm cười, nói:

– Đợi đệ ấy chế luyện xong, ta phải đòi thêm hai viên cho bọn Lục Mặc.

Định Thần đan, tên như nghĩa, chính là linh đan diệu dược có tác dụng an định tâm thần.

Phạm vi ứng dụng của loại thuốc này rất rộng, đặc biệt là lúc tu luyện. Nếu đột nhiên xuất hiệncảm xúc tăng vọt, lúc sắp tẩu hỏa nhập ma uống đan này, vậy mười có tám chín phần có thể thoát khỏi ảnh hưởng tâm ma và ảo ảnh. Do đó làm thực lực của bản thân nâng cao thêm một bậc.

Có thể nói, đan này chính là vật phòng thân của võ sĩ và các linh giả cấp cao tha thiết mơ ước.

Doanh Thừa Phong lẳng lặng nhìn, ghi nhớ tất cả các bước của Bành Hành Nghị vào lòng.

Nhưng chân mày của hắn lại càng ngày càng siết chặc.

Bởi vì hắn phát hiện, cách chế luyện của Bành Hành Nghị so với Đan Lô Khí Linh, chắc chắn kém nhau một trời một vực.

Cái này không chỉ là khác biệt về chất lượng giữa hai lò tạo thành. Càng quan trọng là, trong quá tình luyện đan, Bành Hành Nghị có một số động tác nhỏ không cần thiết. Những động tác này lãng phí một phần hiệu dược rất lớn. Đồng thời, trong quá trình này, lão còn bỏ sót một số chi tiết quan trọng, như vậy sẽ làm giảm đi chất phẩm của dược vật.

Chỉ là ngoại trừ lão ra, tất cả mọi người bao gồm cả Phong Huống trong đó đều không thể nhận thức được điều này.

Sau một canh giờ, Bành Hành Nghị đột nhiên hét lớn một tiếng, nói:

– Mở.

Nhất thời nắp đậy lò luyện đan bay lên, xoay xoay trong không trung rồi rơi ở một góc tường. Đồng thời một luồng khí thơm nồng đậm liền tràn ngập cả căn phòng.

Trong tiếng cười lớn của Bành Hành Nghị, từng viên đan dược bay từ bên trong ra, không ngờ có cả hơn ba mươi sáu viên.

Trong tay lão sớm đã chuẩn bị một cái hộp ngọc, khẽ quét một cái, nhất thời thu đan dược vào.

Ánh mắt khẽ quét, trên mặt lão lộ ra nụ cười hài lòng, nói:

– Ba mươi sáu viên Định Thần đan thượng phẩm, rất tốt, rất tốt.

Đám người Phong Huống đều khẽ gật đầu. Đoàn Thụy Tín càng đánh định chủ ý, nhất định phải đòi thêm hai viên.

Bành Hành Nghị nhận lấy hộp ngọc, cười ha ha nói:

– Doanh trưởng lão, ngài định chế luyện đan dược gì. Lão phu bảo người chuẩn bị dược liệu cho ngài.

Lúc này tâm tình hắn rất tốt, nụ cười trên mặt cũng thêm mấy phần chân thành.

Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:

– Bành trưởng lão không cần làm phiền. Hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi lên mấy cái khay đó.

Lúc này dược vật trên khay chỉ dùng hết một nữa mà thôi.

Hắn chậm giọng nói:

– Đệ tử muốn luyện cũng là Định Thần đan.