Chương 157: thượng phẩm linh khí

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

– Linh binh! Linh giáp…. – Sắc mặt Dư Tử khẽ thay đổi, lão thấp giọng nói.

Đám người Lục Mặc cũng khẽ gật đầu, khi bọn họ nhìn thấy tầng ánh sáng kia thì đã hiểu một chuyện. Đặng Hạ sở dĩ có thể đem bọn họ trở ra không chút tổn thương quả thật là bằng vào thực lực của cả nhóm.

Chẳng qua, khi nhìn thấy những kiện linh khí này ngay cả Lục Mặc và Trình Tân cũng đều không tự chủ được nói thầm trong lòng: “Liệt Hỏa Đường ra tay cũng quá hào phóng đi, Đặng lão nhân cho dù có yêu thương tôn tử đi nữa cũng không thể dung túng như thế chứ.”

Mỗi người một kiện linh binh thì không nói làm gì, nhưng mỗi người một chiếc linh giáp, hơn nữa còn là loại linh giáp bằng da khó có được, thật sự là có chút quá đáng a.

Dư Tử nghiêm túc quan sát một vòng, đột nhiên nói với Đặng Hạ:

– Lão phu muốn xem qua linh binh và linh giáp của bọn chúng, không biết….

Đặng Hạ nhoẻn miệng cười, nói:

– Các sư huynh đệ! Đưa linh binh và linh giáp cho Dư sư thúc xem.

Mọi người mặc dù có chút không cam lòng, nhưng lại chẳng người nào dám làm trái lời Đặng Hạ.

Hàn Chánh cởi chiếc linh giáp da trên người xuống gấp gọn lại, rồi đặt thanh linh khí lên trên, lưu luyến đưa tới.

Tuy rằng hắn biết giữa thanh thiên bạch nhật thế này, Dư Tử không có khả năng tham ô linh khí của hắn, nhưng loại tư vị đem đồ mình yêu thích cho người khác thật khổ sở.

Dư Tử cẩn thận kiểm tra một phen, vẻ mặt hơi cổ quái nói:

– Sĩ cấp thượng phẩm.

Linh binh và linh giáp trong tay Hàn Chánh không ngờ lại đều là sĩ cấp thượng phẩm linh khí, điều này làm cho đám người Lục Mặc hơi giật mình.

Những tên đệ tử của Chấp Pháp Đường vẻ mặt đều hiện lên một tia quái dị.

Thượng phẩm linh binh thì thôi không nói, nhưng thượng phẩm linh giáp bằng da thì rất khó gặp.

Người có thiên phú linh sư bình thường trải qua nhiều năm huấn luyện có thể ngưng tụ lực lượng tinh thần Quán Linh cho áo giáp sắt bình thường. Nhưng mà, muốn thành công quán linh cho linh giáp bằng da, hơn nữa còn đạt tới thượng phẩm thì sẽ gặp muôn vàn khó khăn.

Khí Đạo Tông mặc dù gia tài phong phú, nhưng đệ tử cũng rất nhiều, bọn họ sở hữu linh giáp bằng sắt tuy rằng rất nhiều, nhưng linh giáp bằng da thì số lượng có hạn. Huống chi, ở trong tay Hàn Chánh lại có một kiện thượng phẩm linh giáp da, loại linh giáp bằng da có phẩm cấp như thế này ngay cả là ở trong tông môn mấy năm, thậm chí cả những đệ tử ở trong Chấp Pháp Đường chục năm thì cũng chưa chắc đã có được một kiện.

Cho nên, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Hàn Chánh không thoát khỏi sự hâm mộ và đố kỵ.

Tiếp nhận linh giáp và linh binh do Dư Tử trả lại, Hàn Chánh mau chóng mặc nó lên người, đồ tốt như vậy hắn thời khắc nào cũng không muốn để ở chỗ khác.

Dư Tử đảo qua tám người trong nhóm Đặng Hạ, lão đi qua từng người đều kiểm tra trang bị của họ. Một vòng đi qua, lão thở dài một hơi, nói:

– Tám kiện sĩ cấp thượng phẩm linh giáp da, năm kiện thượng phẩm linh binh, ba kiện sĩ cấp hạ phẩm linh binh. – Hắn nhìn Đặng Hạ, nói:

– Lão phu tin, bằng vào phần lớn linh khí này các ngươi có thể an toàn mở một đường máu thoát ra.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều hít sâu một hơi, lúc này mới biết được linh giáp da trên người tám người này đều là sĩ cấp thượng phẩm.

Lục Mặc cười khổ một tiếng, nói:

– Đặng hiền chất! Đặng lão gia tử thật đúng là hào phóng a.

Đặng lão gia tử trong miệng lão chính là Đường chủ Liệt Hỏa Đường, Đặng Hạ không chỉ là trưởng tôn của hắn, hơn nữa còn bồi dưỡng làm người nối nghiệp, được xưng tụng là người kiệt xuất nhất của Đặng gia thế hệ kế tiếp.

Cho nên, Đặng Hạ dẫn đội đi thí luyện tự nhiên là được ban thưởng chút bảo vật dùng để phòng thân. Nhưng, trang bị xa hoa như thế cũng làm cho người ta khó có thể tin được.

Vào giờ khắc này, đám người Lục Mặc, Trình Tân ánh mắt nhìn về phía tám người Hàn Chánh khó tránh khỏi có chút ngờ vực vô canh cứ. Hay tám người này lai lịch đều không đơn giản? Nếu không Đặng lão gia tử làm như vậy chẳng phải là muốn khiến cho những người còn lại trong Liệt Hỏa Đường bất mãn sao?

Vẻ mặt Đặng Hạ thoáng hiện lên một nụ cười mỉm, hắn khẽ lắc đầu, nói:

– Lục sư thúc! Tám vị sư đệ này vừa mới gia nhập tông môn không lâu, tiểu chất cũng lần đầu tiên dẫn bọn họ ra ngoài thí luyện, gia tổ làm sao lại dám ban thưởng trọng bảo như thế chứ.

Hắn dừng lại một chút, nói:

– Linh khí trên người bọn họ và Liệt Hỏa Đường không có quan hệ gì.

Trong lòng Lục Mặc thoáng rùng mình, Trình Tân lại hỏi:

– Đặng hiền chất! Ngươi còn chưa giới thiệu cho chúng ta lại lịch những hiền chất này.

Khi nghe những lời Đặng Hạ nói, tất cả mọi người đều sinh ra một loại ảo giác.

Tám người này lai lịch tuyệt đối không đơn giản, ở sau lưng bọn họ khẳng định đều có người chống lưng. Nếu không với tu vi chất khí thất, bát tầng võ sĩ như vậy thì sao có thể sở hữu linh binh và linh giáp thượng phẩm.

Đặng Hạ bật cười, hắn cũng không giải thích, chỉ có điều đem tên tuổi từng người nói ra.

Đám người Lục Mặc thoáng nhăn mặt lại, trong lòng cảm thấy buồn bực khó hiểu.

Tên tuổi những bọn họ dường như chưa từng nghe qua bao giờ.

Ngoại trừ Doanh Hải Đào và Doanh Thừa Phong có quan hệ thân thích, những người còn lại tuyệt đối là vô danh tiểu tốt. Mà trọng yếu nhất chính là trong trí nhớ của bọn họ, làm sao cũng không thể nghĩ ra được đám người này có quan hệ với vị đại lão nào trong tông môn.

Trầm ngâm trong chốc lát, Trình Tân nói:

– Đặng hiền chất! Nếu linh giáp và linh binh này không có quan hệ gì tới Liệt Hỏa Đường, như vậy chúng ở đâu ra?

Đặng Hạ thản nhiên nói:

– Những kiện linh khí này đều xuất phát từ trong tay Doanh Thừa Phong – Doanh huynh.

– Cái…. Cái gì…. – Ánh mắt Lục Mặc trợn tròn lên, lão khó tin hỏi.

Trình Tân cũng bị chấn động, lão bị tin tức này làm so hoảng sợ, mà Trương Học Lâm vẻ mặt dường như cả vạn năm vẫn ôn hòa tươi cười cũng cứng ngắc lại trong một khắc.

Đặng Hạ ôm quyền làm lễ, nói:

– Chúng ta và Doanh huynh sau khi gặp nhau lập tức bị đàn dơi điên cuồng tập kích. Vì thế chúng ta tìm một vách động rộng lớn làm chỗ ẩn thân rồi thay nhau phòng thủ ngoài cửa động. Khi đó bên người bọn đệ tử phần lớn là binh khí và áo giáp da bình thường mà thôi, ban đầu tính toán là cố thủ chờ viện binh tới. Nhưng không nghĩ tới Doanh huynh ở trên Linh Đạo lại có tạo nghệ sâu như thế, không ngờ lại chủ động ra tay quán linh binh khí và áo giáp da cho mọi người. – Hắn thật lòng nói:

– Kết quả như thế nào mọi người có thể thấy được, bọn đệ tử sở dĩ toàn thân trở ra là nhờ vào phúc của Doanh huynh.

Lục Mặc và Trình Tân liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người cực kỳ quái dị.

Doanh Thừa Phong được Phong Huống sư thúc coi trọng thì bọn họ đã biết. Bản thân Doanh Thừa Phong có lực lượng tinh thần ẩn chứa sát khí, Phong Huống sư thúc sớm muốn truyền y bát cho hắn, bọn họ cũng biết.

Nhưng mà, thiếu niên nhỏ tuổi này không ngờ trên Linh Đạo lại đạt tới trình độ khó tin như vậy, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.

Lục Mặc hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói:

– Tám người, tám chiếc thượng phẩm linh giáp da, năm chiếc thượng phẩm linh binh, ba chiếc hạ phẩm linh binh….

Đặng Hạ vội vàng nói:

– Lục sư thúc! Ngài nói sai rồi.

– Cái gì? – Lục Mặc khó hiểu hỏi lại.

– Ba thanh hạ phẩm linh binh kia đều không phải do Doanh huynh làm. – Đặng Hạ nói tiếp không sợ sẽ khiến người khác hoảng sợ:

– Ba thanh linh binh đó là do ba vị sư huynh đệ có từ trước đó, phàm là những thứ xuất phát từ tay Doanh huynh, bất kể là linh giáp hay linh binh đều là thượng phẩm.

Lục Mặc hơi nhếch môi, chỉ cảm thấy cả người hơi run lên.

Tiểu tử Doanh Thừa Phong này lại có thể trăm phần trăm rèn ra được thượng phẩm linh khí sao?

Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Doanh Thừa Phong, bọn họ cuối cùng đã hiểu được vì sao Phong Huống lại làm chỗ dựa cho hắn.

Thiên tài linh đạo như vậy đừng nói trên người hắn có tinh thần lực lượng ẩn chứa sát khí, cho dù không có thì Phong Huống cũng tuyệt đối coi hắn giống như bảo vật.

Không. Không chỉ có một mình Phong Huống, chỉ sợ cả nội đường Chú Tạo Đường sẽ đều như thế.

Gương mặt Trương Học Lâm mau chóng biến đổi hai lượt, lúc này trong lòng hắn cuối cùng xuất hiện một tia hối hận.

Thiên phú của Doanh Thừa Phong quá mạnh, vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn, một nhân vật như vậy nhất định sẽ được môn phái quan trọng, nếu một lần đánh lén không thành công thì chỉ sợ lần sau cũng khó có thêm cơ hội.

“Hừ! Cũng không biết đám ngu ngốc nào làm, đã vậy còn phóng thích Dẫn Bức Hương. Đám tiểu tử đó nếu từ bỏ mạng sống để đồng quy vu tận với tiểu tử này và Đặng Hạ thì tốt.”

Lúc này, hắn chỉ biết nén giận, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, nếu mình ở vào trường hợp tương tự thì bản thân hắn liệu có đồng ý làm như thế không?

Lục Mặc nhìn Doanh Thừa Phong một lúc mới trầm giọng nói:

– Thừa Phong! Linh giáp và linh binh này đều do ngươi chế tạo ra?

– Vâng ạ. – Doanh Thừa Phong biết mình không thể nói dối được, hơn nữa hắn cũng chưa từng nghĩ bản thân sẽ dấu diếm việc này nên thoải mái gật đầu thừa nhận.

– Tốt. Ngươi…. Mỗi một kiện linh binh và linh giáp ngươi phải rèn mấy lần? – Lục Mặc cuối cùng không nhận được hỏi.

Doanh Thừa Phong chắp hai tay thi lễ nói:

– Dưới tình huống đó, trên người bọn họ chỉ mang theo một bộ mà thôi, đệ tử ngay cả muốn rèn hai lần cũng không có nguyên liệu để sử dụng a.

Hai mắt Lục Mặc tỏa sáng lên, nói:

– Nói như vậy ngươi liên tiếp rèn tám chiếc linh giáp và tám chiếc linh binh, hơn nữa còn một lần thành công.

Doanh Thừa Phong sảng khoái gật đầu.

– Tốt! Tốt! Tốt….

Lục Mặc liên tiếp nói ba từ “tốt”, lão cất tiếng cười dài, có thể khó che dấu được niềm vui trong lòng.

Bất kể kết quả phán quyết cuối cùng hôm nay là gì, trong tông môn đều có thể thêm một thiên tài Linh Đạo, đây chính là việc đáng vui mừng.

Thật lâu sau, Lục Mặc mới thu hồi lại nụ cười của mình, hắn đột nhiên xoay người nói:

– Trương huynh! Đặng huynh! Mời hai vị ra đây.

Lúc sau trong đại sảnh có hai trung niên nam tử chậm rãi đi ra.

Hai người bước đi oai vệ, tràn ngập khí thế. Chỉ có điều, vẻ mặt hai người bọn họ lúc này cũng không giống nhau.

Một người thì vẻ mặt tươi cười, ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong tràn ngập thiện ý, mà người kia thì mắt không chớp lấy một cái, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.

Đám người Doanh Thừa Phong lúc này mới biết, bên trong đại sảnh vẫn còn có hai người đang quan sát.

Lục Mặc ôm quyền thi lễ, nói:

– Hai vị! Hai người ở bên ngoài nghe một hồi lâu, không biết có cao kiến gì không?

Một người thân hình thấp hơn cười nói:

– Lục huynh làm việc từ trước đến nay vẫn luôn công bình, mời Lục huynh tiếp tục làm chủ.

Người còn lại hơi chần chờ một chút, cuối cùng cũng đành gật đầu.

Lục Mặc gật đầu nói:

– Được! Đã như vậy tiểu đệ xin vượt quyền. – Lão trầm giọng nói:

– Nếu Doanh Thừa Phong và đám người Đặng Hạ ngửi được mùi hương lạ, như vậy mời Trương huynh mau chóng hồi phủ mang một lọ Dẫn Bức Hương tới đây.

Lão dừng lại một chút, nói:

– Tiểu đệ sẽ lưu họ ở lại Chấp Pháp Đường làm khách ba ngày, ba ngày sau chúng ta sẽ tiếp tục xử.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tròng lòng đều nghĩ: “Lục Mặc làm việc quả nhiên là cẩn thận.”

Chẳng qua, ba ngày sau phải xem Trương gia sẽ trả lời như thế nào.