Chương 218: Minh linh thuật thiên nhân hợp nhất

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Khí tức băng hàn ở trên trường kiếm tỏa ra, giống như những gợn nước lưu chuyển trên thân kiếm không thể che dấu được sự lạnh lẽo và sát khí.

Tuy rằng chỉ là hình ảnh mô phỏng, nhưng dưới sự tính toán cực hạn của Trí Linh, nó cũng có thể đem uy lực của thanh trường kiếm hiển thị ra một cách rõ ràng.

Nếu như Doanh Thừa Phong dựa theo tính toán của Trí Linh để rèn, hơn nữa trong quá trình không hề có sai lầm, như vậy thành phẩm cuối cùng sẽ rất giống với thanh trường kiếm này.

Ở bên cạnh thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện một đạo nhân ảnh, đó chính là thân ảnh do Trí Linh biến hóa thành.

Nó bắt chước quán nhập một tia chân khí vào trong trường kiếm, theo đó cỗ lực lượng Băng hệ khuếch tán ra ngoài. Ở trên mũi kiếm chợt có tia ánh sáng màu trắng lóe lên, phảng phất như những giọt nước nhỏ tồn đọng qua năm tháng đáng cố gắng tích lũy lực lượng.

Ở trong những giọt nước này ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ vô cùng, hơn nữa loại lực lượng này cũng không chỉ có một mà thôi, mà chúng hợp lại năng lực siêu cường.

Băng hệ lực lượng thê lương ẩn chứa một cỗ khí tức mơ hồ làm cho người ta phải phát điên lên, đây chính là do Băng hệ lực lượng và sát khí kết hợp lại làm một. Trừ cái đó ra, ở trên trường kiếm còn ẩn dấu một loại năng lực khác, nếu đồng thời kích phát có thể làm cho uy lực của thanh kiếm đột nhiên bạo tăng lên mấy lần.

Cho nên, dù chỉ là những hình ảnh mô phỏng, nhưng khí tức cường đại và uy lực của nó đủ khiến cho ngay cả Doanh Thừa Phong cũng phải rung động thật sâu.

Hắn có một loại cảm giác, nếu thật sự mình có thể rèn ra sư cấp linh khí như vậy thì bất kể Lâm Phong có chế tạo ra thứ gì cũng bị hắn đánh bại. Hơn nữa, uy lực thanh trường kiếm này nhất định là đứng đầu ở đây, không có kiện linh khí thứ hai nào có thể so sánh với nó.

Chỉ có điều, để làm thành được kiện linh khí này cũng không phải là một chuyện đơn giản.

– Ta đã tính toán qua, muốn sử dụng trường kiếm này để khắc đồ án linh văn và quán linh như vậy xác xuất thành công chỉ vẻn vẹn có một nửa. Ngươi có xác định muốn thử không? – Trí Linh dò hỏi.

Doanh Thừa Phong không chút do dự nói:

– Đương nhiên. Ta muốn cho tất cả mọi người phải thua tâm phục khẩu phục.

Hắn cũng không phải là loại người do dự, đã đưa ra quyết định phải đứng trên Lâm Phong, như vậy thì sẽ toàn lực ứng phó. Về phần những người khác vì vậy sẽ gặp phải cảnh tai ướng như cá trong chậu thì cũng không phải vấn đề hắn cần suy nghĩ.

Hít sâu một hơi, Doanh Thừa Phong cuối cùng cũng giơ cao Minh Linh Châm lên.

Lúc này, tất cả những kẻ có thiên phú Linh Sư sau khi lựa chọn tính toán xong, hơn nữa bắt đầu khắc đồ án linh văn. Mà Doanh Thừa Phong thì bây giờ mới bắt đầu ra tay, thời điểm hắn bắt đầu chậm hơn người khác không hề ít.

Vũ lão mặt ngoài thì đối xử với mọi người bình đẳng, nhưng trong lòng lão lại ngầm thiên vị một chút cho hắn và Lâm Phong.

Nhìn thấy Doanh Thừa Phong cầm trường kiếm lên mặt hơi ngẩn ra, phảng phất như không cách nào hạ thủ thì không khỏi âm thầm buồn bực.

Chỉ là một kiện sư cấp linh khí đối với kẻ có thiên phú sát khí như hắn mà nói thì chẳng lẽ lại khó khăn vậy sao? Nếu hắn thật sự chỉ có thực lực bực này, như vậy trừ khi Phong Huống uống lộn thuốc, nếu không thì tại sao lại đưa tiểu tử này tới đây cho xấu mặt?

Mà cùng lúc đó, ở trên đại sảnh tầng cao nhất của Linh Tháp, tám vị Ngân cấp Linh Sư thông qua phương pháp đặc thù quan sát tình huống tầng thứ năm.

Đặng lão đột nhiên cười nói:

– Phong huynh! Đây là đệ tử đắc ý nhất của ngươi a? Ha ha…. Vì một kiện sư cấp linh khí mà hắn trì hoãn thời gian quá dài đi.

Phong Huống quay đầu lại, lão ở trên ghế thoáng liếc nhìn đối phương nói:

– Thừa Phong không phải là một kẻ lỗ mãng, hắn làm như vậy nhất định là có suy nghĩ của riêng mình.

Đặng lão kinh ngạc nhìn sang, cười ha hả nói:

– Phong huynh! Ngươi không cần cố gắng lấy lại sĩ diện a. Lấy ánh mắt của lão phu thì kẻ này tuy rằng thiên phú không tồi, nhưng do tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm vẫn không cách nào so sánh được với những người khác. Ha ha…. Cũng không biết là hắn có thể thuận lợi quá quan lần này không?

Đàm Tinh thoáng nhăn mặt lại, bất mãn nói:

– Đặng huynh! Doanh Thừa Phong mới chỉ mười sáu tuổi, hơn nữa tu vi chân khí lại vẻn vẹn có bát tầng mà thôi. Lấy tuổi và tố chất thân thể của hắn thì chỉ cần rèn ra được một kiện sư cấp linh khí cũng là chuyện tương đối giỏi rồi. Ài! Nếu lão phu không nhớ lầm, Thiên Hạo Thành chúng ta trong hai mươi năm qua không có một ai ở cấp bậc võ sĩ trở thành Linh Sư.

Sắc mặt Đặng lão không khỏi đỏ lên, hắn vừa rồi chỉ lo trào phúng đối thủ mà quên mất một việc.

Doanh Thừa Phong niên kỷ cùng với tu vi chân khí đều còn rất kém, hắn căn bản không cần rèn ra một loại linh khí kinh thế hãi tục nào. Chỉ cần hắn có thể thành công chế tạo ra sư cấp linh khí, như vậy bản thân hắn cũng đã trở thành một chuyện kinh thế hãi tục rồi.

Nhìn vẻ mặt hậm hực của Đặng lão, tất cả mọi người đều âm thầm buồn cười.

Bọn họ đều biết rằng, Đặng lão đại biểu một tông môn lần này mang người tới khảo hạch, nhưng thành tích cũng không quá tốt, ở trong vòng ý chí trùng kích kia đã bị đào thải mất một người.

So với Khí Đạo Tông xuất hiện những hai thiên tài tuyệt đỉnh, bọ họ căn bản không thể ngẩng đầu lên được, cho nên giờ phút này mới có chút đố kỵ mà thôi.

Trung niên mỹ phụ hé miệng cười nói:

– Phong lão! Lần này quý phái xuất hiện hai thiên tài tuyệt đỉnh đều có hy vọng ở cảnh giới võ sĩ rèn được sư cấp linh khí. Tiểu muội lúc này xin được chúc mừng trước.

Phong Huống vội vàng khoát tay nói:

– Phu nhân khách khí.

Tuổi của lão tuy rằng lớn hơn đối phương, nhưng khi Linh Sư kết giao cũng không phân biệt tuổi tác và bối phận.

Chỉ cần kẻ có đủ thực lực thì mới đủ tư cách kết giao cùng bọn họ. Mà vị mỹ phụ này thực lực sâu không lường, được phân bổ quản lý bộ phận trọng yếu của Linh Tháp, ngay cả lão cũng không dám dễ dàng đắc tội.

Hơn nữa, khi nghe được lời nói của đối phương, trong lòng hắn không nhịn được xuất hiện một tia chua xót.

Lời nói của Vũ lão vẫn văng vẳng bên tai hắn, lão nhân gia ông ấy dường như muốn dụ dỗ Doanh Thừa Phong trở thành truyền nhân của lão. Đây là một hấp dẫn khó có thể tưởng tượng được, không biết tiểu tử Doanh Thừa Phong có thể kiên định như lúc ban đầu không?

Bởi vì nếu ở trong trường hợp tương tự, ngay cả bản thân lão cũng không dám nói có thể cự tuyệt đề nghị hấp dẫn như vậy, chứ đừng nói tới Doanh Thừa Phong chưa có tình cảm sâu xa với tông môn.

Trung niên mỹ phụ cười như hoa, nói:

– Phong lão! Ngài ở trong hai tiểu tử này sẽ đánh giá người nào cao hơn?

Phong Huống hơi giật mình, nói:

– Doanh Thừa Phong là lão phu tự mình mang tới, đối với thực lực của hắn tương đối quen thuộc, cho nên lão phu xem trọng hắn hơn.

Đặng lão cười khẩy nói:

– Ha ha…. Nhưng hiện giờ xem ra tốc độ của hắn hình như chậm nhất trong tất cả mọi người a.

– Chậm cũng không đại biểu cho cái gì cả. – Phong Huống chậm rãi nói:

– Tên đệ tử này không có sở trường gì khác, hắn chỉ ưa thích nghiên cứu bí văn linh khí mà thôi.

Tất cả mọi người hơi ngẩn ra, cho dù là Đàm Tinh hay vị trung niên mỹ phụ kia cũng toát ra thần sắc khó tin.

Doanh Thừa Phong kia tu vi chỉ bát tầng chân khí, hơn nữa tuổi lại mới mười sáu mà thôi.

Nhân vật như vậy nếu có thiên phú dị bẩm, có thể rèn ra được sư cấp linh khí đã là chuyện vô cùng chấn động. Đương nhiên, loại tiền lệ này cũng không phải là không có, tuy rằng hiếm thấy nhưng nhiều ít còn có thể làm cho người ta thừa nhận được.

Nhưng mà bí văn linh khí…..

Thần binh lợi khí như vậy một tiểu mao tử như hắn làm sao có tư cách nhúng tay vào?

Đàm Tinh thoáng nhăn mặt nói:

– Phong huynh! Đây là một mầm non tốt, nếu dốc lòng bồi dưỡng thì khẳng định sẽ có ngày trở nên nổi bật. Nhưng nếu quá nóng vội, đối với hắn cũng không phải là một chuyện tốt a.

Lão nói những lời này ý rất rõ ràng, đối với thiên tài như Doanh Thừa Phong phải tiến hành bồi dưỡng tuần tự. Không thể để cho tiểu tử này sớm tiếp xúc với bí văn linh khí, do đó sẽ khiến cho hắn có tâm tính theo đuổi những thứ cao xa, ngược lại trở thành một kẻ vô tích sự.

Chỉ có điều, Phong Huống nghe thấy những lời này thì trong lòng không ngừng cười khổ.

Các ngươi không có tiếp xúc với Doanh Thừa Phong, làm sao biết được thiên phú của tiểu tử này yêu nghiệt tới mức nào chứ?

Sư cấp linh khí đối với hắn mà nói chính là ngay cả cái rắm cũng không bằng, cho dù là nhắm mắt sợ rằng hắn cũng có thể chế tạo ra. Cho dù là bí văn linh khí cường đại, ở trong tay tiểu tử này cũng có tỷ lệ thành công rất lớn.

Lúc này đây, Doanh Thừa Phong suy nghĩ lâu như vậy mới bắt đầu động thủ, Phong Huống đã khẳng định hắn toan tính cũng không phải là rèn một kiện sư cấp linh khí bình thường.

Chẳng qua, cho dù lão nhân gia ông ấy dù coi trọng Doanh Thừa Phong cũng không thể tưởng được tiểu tử này lại có gan làm loạn, đánh chủ ý tới linh khí nhiều thuộc tính.

– Ồ….

Trung niên mỹ phụ đột nhiên kinh ngạc ồ lên lên một tiếng, nói:

– Các vị xem, tiểu tử này khắc đồ án linh văn đã sắp hoàn thành rồi.

Ánh mắt mọi người hết thảy tập trung về phía thủy tinh cầu, mà ngay ở hiện trường tầm thứ năm Vũ lão cũng quay đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Doanh Thừa Phong.

Lúc này, Doanh Thừa Phong cầm Minh Linh Châm trong tay đang khắc đồ án linh văn lên trường kiếm.

Đây là động tác rất đơn giản, hơn nữa nơi này đại đa số mọi người đều có thể làm được tương tự.

Nhưng ngay tại lúc Doanh Thừa Phong bắt đầu khắc đồ án linh văn, các vị đại lão đã phát hiện ra một việc.

Nhất cử nhất động của Doanh Thừa Phong thập phần hài hòa, hắn giống như tiến vào trong một cảnh giới cực kỳ khó tin. Minh Linh Châm trong tay Doanh Thừa Phong uốn lượn lên xuống một cách tự nhiên.

Một kiếm, một châm giống như đã hòa cả vào với người của hắn làm thành một chỉnh thể không thể tách rời, mà độc tác của tiểu tử này lại vô cùng tự nhiên, không chút trì trệ hay dừng lại.

Ở trong lúc khắc đồ án linh văn càng tinh tế điêu luyện thì lúc quán linh sẽ càng dễ dàng thoải mái, mà lúc khắc đồ án linh văn không được tốt như vậy sau khi quán linh chất lượng thành phẩm sẽ rất khó đạt tới tiêu chuẩn.

Cho nên, trong mỗi một kỳ khắc khai đàn khảo hạch Linh Sư, thao tác khắc đồ án linh văn cũng là một chuyện vô cùng trọng yếu.

Sau khi Doanh Thừa Phong chần chờ không quyết, mọi người không khỏi đánh giá hắn thấp xuống. Nhưng giờ phút này hắn thi triển ra thủ đoạn hoàn mỹ, bao gồm cả Đặng lão ở bên trong thì nhìn cũng phải líu lưỡi lại.

– Kỹ xảo thành thạo như vậy thật tốt, này…. Hắn luyện tập như thế nào mà thành? – Đặng lão thì thảo hỏi.

Phong Huống cười khổ một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: “Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?”

Thủ pháp khắc đồ án linh văn như vậy tám vị ở đây ngẫu nhiên có người sẽ làm được, nhưng mà nhất định phải là khắc đồ án linh văn lên những thứ bọn họ quen thuộc, hơn nữa không còn được phức tạp quá.

Đương nhiên, hành văn lưu loát, liền mạch như vậy sẽ tạo thành hiệu quả rất cường đại, nếu có thể thuận lợi quán linh như vậy ít nhất cũng là một kiện trung phẩm sư cấp linh khí.

Giờ phút này, trong lòng mọi người đều xuất hiện một ý nghĩ khó tin ở trong đầu bọn họ.

Hay là, Phong Huống lão nhân này vừa rồi không phải là nói dối? Tiểu tử này thật sự có thực lực để rèn bí văn linh khí sao?