Chương 405: Cường giả Bạch Ngân Cảnh khiêu chiến

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Phong Huống và Đoàn Thúy Tín có thân phận như thế nào? Bọn họ đều là cường giả đứng đầu Khí Đạo Tông, cho dù là núi lở trước mặt cũng không chắc sẽ hoảng hốt lo sợ. Nhưng giờ phút này, trên gương mặt bọn họ lại không thể che giấu được vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Doanh Thừa Phong đứng lên, trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc. Rốt cuộc là đã có chuyện gì khiến hai vị này cao hứng như thế?

– Thừa Phong, từ khi nào ngươi trở thành

Phong Huống đột nhiên lên tiếng, trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, nói:

– Hóa ra Hứa phu nhân cũng ở đây, thật có lỗi, là lão phu nóng vội.

Hứa phu nhân dịu dàng cười, nói:

– Phong lão ngài lo lắng cho an nguy của Doanh hộ pháp nên mới hơi thất lễ đấy.

Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, diễm lệ phong tình hướng về phía Doanh Thừa Phong, nói:

– Doanh hộ pháp, ngươi được bề trên yêu thương như thế, thật là khiến cho mọi người hâm mộ.

Doanh Thừa Phong gật đầu thật mạnh. Thái độ đối đãi của Phong Huống tuyệt đối là một lòng một dạ, từ sâu trong đáy lòng hắn cũng vô cùng cảm kích đấy.

Phong Huống cười ha hả, nói:

– Hứa phu nhân, hai người lão phu vừa mới biết được một tin, không biết là có thật hay không.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Hứa phu nhân, như sợ bỏ lỡ bất kỳ một cử động nhỏ nào trên gương mặt của nàng vậy.

Hứa phu nhân khẽ cười, nói:

– Xin Phong lão yên tâm, mời Doanh Thừa Phong làm hộ pháp cho Linh Đạo Thánh Đường chúng ta chính là ý của lão tổ tông, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

Sắc mặt của Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đồng thời biến đổi. Bọn họ không hẹn mà cùng hít vào một hơi khí lạnh.

Nhìn thấy vậy, Doanh Thừa Phong âm thầm kêu kỳ lạ. Không biết vị lão tổ tông này là nhân vật bậc nào mà có thể khiến cho hai người bọn họ cảm động như vậy.

Hai người Phong Huống liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đồng thời gật đầu, khom người thật sâu về phía Hứa phu nhân, nói:

– Xin Hứa phu nhân thay chúng ta bái tạ lão nhân gia ông ta.

Hứa phu nhân thản nhiên nhận thi lễ này, bởi dĩ nhiên thi lễ này không dành cho nàng mà là quà tặng dành cho lão tổ tông.

Chờ bọn họ thi lễ xong, Hứa phu nhân khẽ gật đầu với ba người, nói:

– Nếu hai vị đã tới, thiếp liền tạm thời cáo lui. Sau khi đại hội mua bán châm dứt, mời Doanh hộ pháp đi gặp mặt lão tổ tông.

– Đúng vậy, đúng vậy.

Phong Huống liên tục gật đầu, nói:

– Đây là vinh hạnh của Thừa Phong, đa tạ lão tổ tông.

Hứa phu nhân che miệng mỉm cười rồi vén rèm cửa đi ra ngoài.

Lúc rèm cửa lại buông xuống lần nữa, những tiếng ồn ào ngoài cửa lập tức biến mất.

Gian phòng này cũng có cấm chế đặc thù, nói chuyện ở trong đây vô cùng an toàn.

Phong Huống thở dài một hơi, cười nói:

– Thừa Phong, lão phu vẫn lo lắng, nếu có Hoàng Kim Cảnh, thậm chí là cường giả Tử Kim Cảnh đến tông môn gây phiền toái cho ngươi, chúng ta nên làm thế nào cho phải? Nhưng hiện giờ, vấn đề này đã được giải quyết, rốt cuộc không cần lo lắng rồi.

Nhìn nụ cười nồng đậm trên mặt ông ta, những nếp nhăn tựa như cũng được san bằng rồi, đủ để thấy giờ phút này, tâm tình của ông ta vui thích tới mức nào. Doanh Thừa Phong do dự một lát rồi nói:

– Sư tổ, vị lão tổ tông kia là ai? Chẳng lẽ ngay cả cường giả Tử Kim Cảnh cũng có thể uy hiếp sao?

Phong Huống nhẹ nhàng gật đầu một cái. Tiếng nói của ông ta trầm hẳn xuống:

– Thừa Phong, lão tổ tông mà Hứa phu nhân nói chính là Linh Tháp chân nhân, chủ nhân của Linh Đạo Thánh Đường.

Sau khi dừng lại một chút, ông ta xúc động nói tiếp:

– Không ai biết Linh Tháp chân nhân đã sống bao lâu, cũng không người nào biết tu vi của lão nhân gia ông ta cao bao nhiêu, tuy nhiên cũng có một vài điều mà cả thế nhân đều biết đấy.

– Là gì vậy?

Doanh Thừa Phong tò mò hỏi.

– Thực lực của ông ấy tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ.

Phong Huống quả quyết nói.

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, trong miệng thì thào:

– Đệ nhất thiên hạ.

– Đúng vậy, tu vi của lão nhân gia ông ta rất cao sâu, đã không phải là ta có thể tưởng tượng. Theo suy đoán của sư huynh thì có lẽ lão nhân gia ông ta đã

Phong Huống chần chờ một chút rồi nói tiếp:

– Đã đột phá Tử Kim Cảnh rồi.

Đôi mắt của Doanh Thừa Phong lập tức sáng lên. Hắn nghĩ tới truyền thừa thu hoạch được từ không gian tháp Truyền Thừa.

Nhất Mạch Hỗn Nguyên Công, ở trong truyền thừa có ghi lại một đoạn như thế này. Một khi tu luyện đại thành môn công pháp này, liền có thể dời non lấp biển, một quyền đánh ra, long trời lở đất.

Tu vi như vậy đã hoàn toàn vượt qua cực hạn một người có thể đạt tới. Cho dù là cường giả Tử Kim Cảnh đỉnh cao như Võ lão cũng không thể nào làm được.

Nhưng thời điểm đột phá Tử Kim Cảnh tới cảnh giới rất cao, như vậy sẽ xảy ra rất nhiều biến hóa.

Chỉ cần suy nghĩ một chút đã khiến lòng người không ngừng rung động.

Mà vị lão tổ tông trong truyền thuyết kia tuyệt đối là nhân vật tới gần tầng này nhất mà đám người Doanh Thừa Phong biết rồi.

Phong Huống rung đùi đắc ý nói:

– Ha ha, có lão tổ tông lên tiếng cho ngươi trở thành hộ pháp Linh Đạo Thánh Đường, như vậy sẽ không có mấy người trên thế giới này dám ra tay đối phó với ngươi đấy.

Đoàn Thụy Tín liên tục gật đầu, hoàn toàn đồng ý với những lời này.

Trên thực tế, sau khi Doanh Thừa Phong diệt Hồ gia trở về, bên trong Khí Đạo Tông cũng vừa buồn vừa vui.

Vui mừng chính là trong tông môn có được một nhân vật nghịch thiên như vậy, tuổi còn nhỏ mà tu vi đã đạt tới Linh Sư Bạch Ngân Cảnh. Nếu ngày sau tu luyện, có trời mới biết hắn có thể đạt tới trình độ cao thế nào.

Mà buồn ở chỗ, theo danh tiếng của Doanh Thừa Phong lớn dần, mọi người càng chắc chắn hắn đã đạt được truyền thừa cuối cùng, lời đồn này động tâm người giống như cá diếc sang sông, nhiều không đếm xuể.

Tuy Khí Đạo Tông cũng là gia nghiệp lớn, nhưng làm sao có thể chống được dã tâm bừng bừng cũng rất nhiều người trong thiện hạ? Đặc biệt là hạng cường giả Tử Kim Cảnh không biết xấu hổ.

Một khi bọn họ xông tới cửa, sẽ đưa tới đại họa ngập trời.

Ngay cả khi có thể ép được cường giả như vậy rời đi, vậy thì chắc chắn sơn môn sẽ bị tổn thất nặng nề, không phải là bất kỳ môn phái nào cũng có thể thừa nhận được.

Nhưng may mắn là cùng ra tay tiêu diệt Hồ gia với Doanh Thừa Phong còn có một vị nữ tử thần bí. Không thể nghi ngờ, vị nữ tử này cực kỳ cường đại, ngay cả cường giả Tử Kim Cảnh, Tề Thiên Lão Tổ cũng bị nàng bức bách chạy trốn xa.

Chính vì có lời đồn này cho nên thế lực cường đại khắp nơi mới hành quân lặng lẽ, không dám dễ dàng khai chiến với Khí Đạo Tông.

Nhưng vị nữ tử thần bí kia cuối cùng vẫn là về tới không gian Tháp Truyền Thừa, như vậy lực lượng uy hiếp này đã giảm hơn rất nhiều rồi.

Dưới ngày rộng tháng dài, Khí Đạo Tông vẫn khó tránh khỏi việc gặp phải tình huống tương tự.

Nhưng hiện giờ lại khác, không hiểu sao Doanh Thừa Phong được lọt vào mắt xanh của lão tổ tông Linh Đạo Thánh Đường, trở thành hộ pháp thánh đường.

Sau khi có bùa hộ mệnh này, những người có năng lực trong thiên hạ dám ra tay với Doanh Thừa Phong, ít nhất cũng giảm đi chín phần.

Hơn nữa, cường giả càng lợi hại lại càng biết uy danh của Linh Tháp chân nhân, sẽ lại càng không dám gây phiến toái với hắn đấy.

Cho nên, sau khi biết được tin tức này, hai người Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đều vui mừng như điên.

Bởi vì bọn họ biết rõ, từ này về sau, tai họa ngầm này đã bị loại bỏ hơn phân nửa rồi.

Ánh mắt của Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, nói:

– Sư tổ, ngài nói là từ nay về sau không có người nào tìm tới ta gây phiền toái sao?

Phong Huống vuốt râu mỉm cười, nói:

– Đúng vậy, nếu lão tổ tông đã lên tiếng, lão phu còn muốn nhìn xem có người nào dám làm lão nhân gia ông ta tức giận, đi trêu trọc ngươi

Đột nhiên, một tiếng nói to xuất hiện bên ngoài cửa.

– Doanh Thừa Phong của Khí Đạo Tông ở đâu? Bản nhân khiêu chiến với ngươi.

Tiếng nói này vang vọng cùng chấn động, dường như toàn bộ đại sảnh đều lung lay muốn đổ.

Nụ cười trên mặt Phong Huống lập tức cứng lại, ngay sau đó biến thành vẻ vô cùng xấu hổ.

Trong miệng ông ta vừa mới nói, bởi vì mối quan hệ với lão tổ Linh Đạo Thánh Đường, cho nên địa vị của Doanh Thừa Phong đã vững như Thái Sơn, không còn ai dám mượn cớ gây sự.

Nhưng ông ta còn chưa dứt lời đã có người lớn tiếng ồn ào muốn khiêu chiến Doanh Thừa Phong, đây là chân chính vẽ mặt đấy.

Gương mặt của Phong Huống trở nên đỏ rực. Ông ta liền xoay người, sải bước đi ra ngoài.

Doanh Thừa Phong và Đoàn Thụy Tín chăm chú nhìn nhau một cái. Hai người vừa buồn cười vừa tức giận cùng đi ra ngoài. Chỉ là bọn hắn cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc là cường giả phương nào mà dám khiêu chiến hắn vào lúc này

Trong đại sảnh, một vị đại hán trung niên cao lớn gấp đôi người bình thường đang hai tay chống nạnh, gương mặt tức giận nhìn chằm chằm vào phòng riêng của Khí Đạo Tông.

Phong Huống sải bước đi tới trước mặt vị đại hán cường tráng này, tức giận nói:

– Các hạ là người phương nào? Vì sao muốn khiêu chiến môn hạ Khí Đạo Tông ta?

Đại hán kia hung hăng trừng mắt, một đôi mắt giống như mắt trâu lồi ra, y ồm ồm nói:

– Lão đầu tử tóc trắng này không phải là Doanh Thừa Phong, đi ra.

Phong Huống vô cùng tức giận. Tại Khí Đạo Tông, ngoài Phương Phù ra, ông ta nói một, không ai dám nói hai.

Nhưng đại hán đối diện này vừa mở miệng đã gọi ông ta là lão đầu tử và đuổi như ruồi bình thường. Bị y xua đuổi như vậy, dĩ nhiên Phong Huống phải giận tím mặt.

Cổ tay Phong Huống run lên, một đạo tinh mang lập tức phóng ra từ giữa trán.

Doanh Thừa Phong hơi nhíu mắt lại. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Phong sư tổ ra tay.

Binh khí của Phong Huống là một thanh nhuyễn kiếm. Kiếm quang run run, phóng thích ra vô số hào quang lốm đa lốm đốm. Hào quang này chồng chất, chen chúc đi về phía đại hán cường tráng kia, giống như những con ong độc phải nhắm người mà cắn.

Nhưng tên đại hán kia chẳng những không giật mình, ngược lại ánh mắt sáng lên, liền hô to:

– Thú vị, thật thú vị.

Y vòng tay về phía sau, lấy binh khí trên lưng ra.

Tuy người này trời sinh tính lỗ mãng nhưng kinh nghiệm chiến đấu lại vô cùng phong phú. Vừa thấy được kiếm quang của Phong Huống, y lập tức biết đây là một vị kình địch hùng mạnh, vì thế liền sử dụng binh khí.

Binh khí của y là một thanh rìu lớn. Chỉ có điều nắm ở trong tay hắn, cái chuôi rìu lớn này dường như cũng trở nên nhỏ đi.

Tuy nhiên, uy năng của rìu lớn vẫn không yếu đi chút nào. Y nhẹ nhàng vung rìu lên, một quầng sáng lớn lập tức kích phát ra từ lưỡi rìu, chắn ngay trước mặt y.

Nhuyễn kiếm của Phong Huống khẽ run rẩy, vô số quang kiếm đi về tứ phía, dường như muốn vượt qua quầng sáng ngăn trở của rìu lớn.

Đúng lúc này, tên đại hán kia đột nhiên quát lên một tiếng chói tai. Lưỡi rìu chuyển động linh hoạt, sắc bén, lập tức chém thẳng tới Phong Huống.

Sắc mặt của Phong Huống hơi biến đổi. Vừa cảm nhận được luồng khí thế mênh mông, mãnh liệt kia, ông ta lập tức biết gặp phải chuyện chẳng lành.

Thân hình Phong Huống chợt lóe lên, lấy tốc độ nhanh nhất lùi về phía sau. Gương mặt của ông ta trở nên đỏ bừng. Chỉ trong chốc lát đã bị bức lui, đối với ông ta mà nói, đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất.

Nhưng đại hán kia vẫn không chịu buông tha. Y tiến lên một bước, lưỡi búa vẫn tiếp tục chém xuống đầu Phong Huống.

Phong Huống bất đắc dĩ tiếp tục rút lui, trước tình huống nguy hiểm, thậm chí ngay cả một cơ hội hoàn thủ cũng không có.

Trên mặt Doanh Thừa Phong và Đoàn Thụy Tín đều hiện ra vẻ giận dữ. Bọn họ không hẹn mà cùng phóng là một luồng khí tức mênh mông, giống như dời non lấp biển đè tới.

Ánh mắt của đại hán kia ngưng tụ, rốt cuộc cũng thu rìu lại. Nhìn ba người Doanh Thừa Phong, y lớn tiếng nói:

– Thế nào? Muốn lấy nhiều bắt nạt ít sao? Ta cũng không sợ!