Chương 323: Linh hồn của tháp Truyền Thừa.

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đây là một lão già cả người tản ra sức lực quang mình, tuy rằng thân thể của hắn hoàn toàn là do ánh sáng ngưng tụ, nhưng không biết tại sao lúc Doanh Thừa Phong nhìn người nọ, từ đáy lòng lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt.

Sức lực, đây chính là kết quả của việc có sức lực hoàn toàn khác nhau.

Nếu hắn không phải là một Linh Sư mà chỉ là một người luyện võ có được chân khí, sợ rằng cảm xúc sẽ còn mãnh liệt hơn thế này. Nhưng sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong chẳng những đạt đến tiêu chuẩn Linh Sư, hơn nữa còn cao hơn so với Linh Sư cảnh hắc thiết bình thường một chút.

[CHARGE=2.1]

Chính là vì có sức lực tinh thần như vậy, cho nên hắn mới có thể cảm ứng rõ ràng khí tràng do hình ảnh này tạo ra kinh khủng như thế nào.

Lão già thản nhiên nhìn hắn một cái, ở trong cái nhìn này không chứa bất kỳ một cảm xúc nào cả.

– Ngươi là ai?

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, liền vội vàng khom người nói: – Vãn bối Doanh Thừa Phong, người của Khí Đạo tông, xin bái kiến tiền bối.

Lúc này hắn đã đoán được, lão già mà do vô số sức lực quang minh ngưng tụ thành, khẳng định chính là cái vị linh hồn tháp Truyền Thừa mà Đường Tử đã nói tới, cho nên hắn không dám có chút thất lễ.

– Lão phu hỏi ngươi là người ở đâu.

Doanh Thừa Phong nháy mắt vài cái, vẻ mặt có chút khó hiểu, nói: – Xin thứ cho vãn bối đần độn, không rõ Bạch tiền bối đang nói cái gì.

Thanh âm của lão già không có chút biến đổi, tựa hồ như hắn có được tính tình kiên trì chịu đựng tốt nhất trên thế giới

– Cha mẹ của ngươi là ai, tu luyện công pháp gì?

Doanh Thừa Phong nói lại tên cha mẹ của mình, lại nó: – Gia phụ mẫu đều là người bình thường, không phải là người luyện võ và Linh Sư.

– Người thường. nói như vậy thì ngươi cũng không biết thân thế của mình rồi.

Doanh Thừa Phong mặt nhăn mày nhó, nếu như không phải đã biết thân phận của đối phương thần bí khó lương thì hắn thậm chí còn cho rằng mình sẽ gặp một cái gì đó đang giả thần giả thánh.

– Tiền bối, thân thế vãn bối bình thường không có bất kỳ.. chỗ nào kỳ lại cả.

Phu thê Doanh Lợi Hâm đều là người thường, hơn nữa tổ tông bọn họ đều sinh sống trong thôn Tam Hiệp đã trên trăm năm. Nếu như nói gia đình còn cất giấu thân thế gì đó có thể khiến cho linh hồn tháp Truyền Thừa cũng biến sắc, vậy thì cũng quá là hiếm thấy.

– Ở bên trong sức lực tinh thần của ngươi ẩn chứa một loại không thuộc về sức lực nơi đây, nếu như bổn tọa không nhìn nhầm thì luồng sức lực tinh thần này của ngươi hẳn là tới từ nước ngoài. Lão già lạnh lùng nói.

Doanh Thừa Phong sửng sốt nửa ngày, trong lòng của hắn đột nhiên dâng lên cơn sóng thần.

Linh hồn tháp Truyền Thừa nói không sau, trong sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong quả nhiên có ẩn chứa một loại năng lượng kỳ lạ.

Nhưng luồng năng lượng này lại tới từ trí linh.

Gần như cùng lúc đó, Doanh Thừa Phong cũng hiểu được ý nghĩa của từ nước ngoài.

Võ Lão đã từng nói chỗ bọn họ sinh sống là một “Vực”, mà ở bên ngoài “Vực” này còn có trời đất rất rộng lớn.

Chỉ có điều, linh hông tháp Truyền Thừa nghĩ sức lực của Doanh Thừa Phong đến từ nước ngoài, nhưng hắn biết, sức lực của trí linh đến từ địa phương cách xa so với nước ngoài rất nhiều.

– Hiện tại ngươi đã nhớ rồi sao?

Doanh Thừa Phong hít sâu một hơi, nói: – Tiền bối, vãn bối thật sự là người nơi đây, chỉ có điều là ngẫu nhiên lỳ ngộ nên mới có được một chút sức lực bất thường, xin ngài minh giám.

Linh hồn tháp Truyền Thừa lẳng lặng nhìn hắn một lawtast, nói:

– Ngươi lấy ra một giọt máu tươi, để lên trên bát ngọc trên dàn tế đi.

Doanh Thừa Phong nhìn qua, lập tức nhìn thấy ở trên tế đài quả nhiên có đặt một ít dụng cụ bằng ngọc, trong đó có một cái bát ngọc trắng tuyết, không có một chút tạp chất.

Trong lòng của hắn nghi ngờ, hay là linh hồn tháp Truyền Thừa còn có thủ đoạn đặc thù gì có thể xác định thân thế của mình phải không?

Tiên lên một bước, giơ tay ra, nhẹ nhành vẽ một cái trên cổ tay, máu tươi lập tức ứa ra nhỏ vào trong bát ngọc.

Tuy rằng linh hồn tháp Truyền Thừa yêu cầu một giọt, nhưng hắn vẫn cho nhiều hơn một chút.

Trong chén ngọc đột nhiên phát sáng lên, tản mát ra từng vòng ánh sáng trong suốt. Sau một lát, những vầng sáng tiêu tan, mà máu tươi trong chén cũng biến mất không còn tung tích.

Doanh Thừa Phong ngạc nhiên, không biết đây là sức lực thần kỳ gì.

Linh hồn tháp Truyền Thừa chậm rãi gật đầu một cái, nói: – Không sai, ngươi đúng là người nơi đây, như vậy là đủ rồi.

Trong lòng Doanh Thừa Phong mừng rỡ, ban đầu hắn còn lo lắng, nếu linh hồn tháp Truyền Thừa muốn hắn nói ra kỳ ngộ gì thì lại phải che lấp như thế nào, nhưng lại không nghĩ tới một khi đối phương xác nhận thân phận xong liền trở nên dễ nói chuyện như vậy.

– Ngươi có thể đi tới đây, tư chất, thiên phú và phẩm chất ý chí đều là người xuất sắc nhất mà bổn tọa đã gặp tại đây trong ba ngàn năm Lão già chậm rãi nói: – Nhân vật thiên tài như thế thì bổn tọa cũng có thể ban thương truyền thừa tốt nhất rồi.

Hai mắt Doanh Thừa Phong chớp nhẹ, nói: – Tiền bối, vãn bối từng nghe người ta nói qua, ngài ban tặng một cái trong bốn lựa chọn tốt gì đó.

Hắn cũng không phải là không nghĩ muốn có truyền thừa, mà là dùng phương thức này để dò xét thử lời nói của Đường Tử có chính xác hay không.

Mặt của lão già không chút thay đổi nói:

– Nếu như ngươi không thể đi lên một bậc thang cuối cùng này thì bổn tọa tự nhiên sẽ cho ngươi lựa chọn. Nhưng nếu ngươi đã làm được bước cuối cùng này thì không có lựa chọn.

Doanh Thừa Phong trợn mắt líu lưỡi, trong lòng thầm nghĩ, đây là cái đạo lý gì vậy chứ.

Đột nhiên, một loại ý niệm kỳ dị đột nhiên nhanh chóng xẹt qua trong đầu của hắn, hắn đột nhiên ngẩng đầu, thất kinh hỏi: – Tiền bối, truyền thừa ngài đưa có phải là truyền thừa chung cực hay không? – Cái gì mà truyền thừa chung cực chứ, bổn tọa không biết Một câu của lão già đã phá vỡ ảo tưởng của hắn, tuy nhiên câu kế tiếp lại khiến hắn cảm thấy có được một tia hy vọng: – Thứ mà bổn tọa muốn truyền thụ cho ngươi, chính là mấy thứ tuyệt học hùng mạnh nhất trong cuộc đời bổn tọa, ngươi có muốn hay không?

– Muốn, đương nhiên muốn. Doanh Thừa Phong không chút do dự mà kêu lên

Linh hồn tháp Truyền Thừa đương nhiên không có khả năng có tuyệt học gì rồi, tất cả của nó đều xuất phát từ trên tay của người chủ. Như vậy thì mấy thứ tuyệt học hùng mạnh nhất chẳng phải chính là chung cực truyền thừa sao.

Lão già gật đầu một cái, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, dụng cụ trên tế đài lập tức di động

Ở trong đống dụng cục đột nhiên xuất hiện một khối ngọc thạch.

– Trong này có lưu lại học thức và phương pháp tu luyện của bổn tọa, ngươi cầm đi đi.

Doanh Thừa Phong sững sờ nhìn một hồi, nói: – Tiền bối. đây là ngọc thạch mà, chẳng lẽ ngài ghi lại học vấn của mình trên này sao?

– Đúng vậy, ngươi sử lực tinh thần kết nối tới là có thể nhìn thấy nội dung bổn tọa đã lưu lại rồi.

Thừa Phong kinh hô một tiếng, lúc này thật sư có chút chấn kinh.

Trước kia hắn học tập. hoặc là các trưởng bối tự tay truyền thục, hoặc là hấp thu tri thức từ trong sách vở ra. Nhưng lúc này lại hoàn toàn bất đồng, một ngọc thạch nho nhỏ cũng có thể ghi lại mấy tuyệt học do linh hồn tháp Truyền Thừa lưu truyền xuống.

Ngược lại, những quyển sách được lưu giữ bên trong thanh đường linh đạo lại có vẻ như quá cồng kềnh.

Tuy nhiên, tốt xấu gì thì Doanh Thừa Phong cũng đã từng nhìn thấy chuyện như vậy.

Ở kiếp trước. Chỉ vỏn vẹn một thẻ nhớ mà có thể ghi chép quá trình phát triển lịch sự của cả văn minh nhân loại, như vậy thì bên trong khối ngọc này ghi lại một ít truyền thừa thì cũng chẳng có gì là lạ cả.

Chỉ có điều. ở keeisp trước, muốn đọc được thẻ nhớ thì nhất định phải có được thiết bị tương ứng. Mà khối ngọc thạch này chỉ cần có được sức lực tinh thần là có thể trực tiếp kết nối tới.

Cho nên trong hai cái này, thật sự không thể bình luận được cái nào tốt cái nào xấu cả.

Cung kính tiến lên, Doanh Thừa Phong nắm ngọc thạch trong tay. Dựa theo lời nói của linh hồn tháp Truyền Thừa, đưa một ít sức lực tinh thần vào trong đó.

Nhưng mà, ngay sau đó sắc mặt hắn liền biến đổi.

Bởi vì hắn phát hiện, thời điểm sức lực tinh thần của mình tiến vào trong đó, không ngờ lại gặp được một luồng lực cản vô cùng hùng mạnh. Luồng lực cản này giống như một bức tường thành cao lớn, khiến hắn không thể bám vào được – Hãy sử dụng sức lực tinh thần đạc thù mà ngươi đã gạp được đó. Lão già như thể nhìn thấu được bối rối của hắn, nhắc nhở.

Doanh Thừa Phong lập tức tỉnh ngộ. Hắn gật đầu một cái, trí linh lập tức bắt đầu vận chuyển, không ngừng hấp thu chân khí của hắn chuyển hóa thành sức lực tinh thần.

Chỉ một lát sau, sức lực tinh thần của hai người cũng hòa thành một thể hoàn mỹ.

Thật ra, nếu như luồng sức lực tình thần này không phải do trí linh hấp thu chân khí chuyển hóa thì Doanh Thừa Phong căn bản không thể nào dung hợp được.

Sức lực tinh thần của mỗi người đều khác nhau, điểm này cũng giống với dấu vân tay của mọi người vậy, nếu muốn mang hai sức lực tinh thần khác nhau nấu chảy thành một thể thì khó khăn trong đó cũng khó có thể tưởng tượng được.

Nhưng trí linh lại khác, nó chính là cộng sinh nhất thể, sống nhờ ở trong khu vực não của Doanh Thừa Phong, vậy nên sức lực tinh thần của hai bên có thể chuyển hóa phối hợp lẫn nhau.

– Đi

Theo tiếng quát nhẹ của Doanh Thừa Phong, sức mạnh tinh thần lại một lần nữa đi tới ngọc thạch – Oanh

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên trong đầu Doanh Thừa Phong.

Lông mày của hắn hơi nhíu, nhưng vẻ mặt lại không có một chút thất kinh nào.

Bởi vì hắn cảm ứng được, bức tường cao chắn giữa mình và ngọc thạch đã ầm ầm sụp đổ, sức lực tinh thần của hắn thoải mái di chuyển trong ngọc thạch, cũng không có bất kỳ vật gì có thể cản trở.

Trong lòng của hắn mừng rỡ như điên, nhưng vẫn lập tức thu lại tâm tình, cẩn thận đứng lên.

Sau một lát, trên mặt của hắn đã hiện lên một tia tỉnh ngộ.

Hắn rốt cục hiểu rõ, vì sao lúc trước trèo lên thềm đá và lúc mình thăm dò ngọc thạch, lại gặp phải sự quấy nhiễu rất mạnh, mà một khi có trí linh gia nhập, sau khi sức lực tinh thần của hai người hòa trộn lần nhau liền trở nên dễ dàng đối phó.

Người xây dựng tòa tháp Truyền Thừa này chính là một vị rất là hùng mạnh.

Bản lĩnh của người này rất cao cường, đã đạt tới mức không thể tin tưởng được. Dựa theo sự ghi lại trong ngọc thạch thì hắn đã có được lực có thể dời non lấp biển.

Dời non lấp biển, cái đó đã hoàn toàn vượt ra khỏi giới hạn mà con người có thể hiểu được, đạt đến một cảnh giới gần như là thần thoại.

Hơn nữa, điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kinh ngạc nhất chính là vị cường nhân này lại là một Linh vũ giả.

Cho nên, truyền thừa cuối cùng cho hắn lưu lại được phát triển dựa trên Linh vũ giả.

Thời điểm nhìn thấy điểm này, Doanh Thừa Phong rốt cục đã hiểu tại sao trước và sau khi mình vận dụng sức lực trí linh lại khác biệt vô cùng lớn như thế.

Sau khi hòa thành một với sức lực của trí linh, sức lực tinh thần của Doanh Thừa Phong sẽ sinh ra đột biến, trở thành Linh vũ giả có thiên phú hùng mạnh như Linh Sư, cũng có thể dễ dàng tiếp nhận truyền thừa của tiền bối cường nhân.

Thở dài một hơi, trong lòng Doanh Thừa Phong âm thầm cảm thấy may mắn.

Đường gia phát hiện ra bí mật này, nhưng đáng tiếc chính là, nhiều năm như thể mà gia tộc của bọn họ vẫn chưa từng sinh ra Linh vũ giả hùng mạnh.

Nếu không thì truyền thừa này có rơi vào tay mình hay không, cũng cần phải bàn lại.