Chương 250: Tông môn cung nghênh

Tạo Thần

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Ba ngày sau, Doanh Thừa Phong lưu luyến cáo biệt cha mẹ và Thẩm Ngọc Kỳ, theo Phong Huống trở về Khí Đạo tông đường.

Nhận được lời mời của Thẩm Minh Vân, hai vợ chồng Doanh Lợi Hâm đồng ý chuyển vào đại viện Thẩm gia.

Có vị linh đạo đại sư nổi tiếng này trấn thủ, Doanh Thừa Phong tin tưởng, trừ phi là Thái Hồ Hồ Gia muốn đấu đến cùng, nếu không tuyệt đối sẽ không tạo thành bất cứ uy hiếp nào với phụ mẫu mình.

Kỳ thật, dựa theo ý tứ vốn có của hắn, hắn muốn đem hai người đến tổng đàn khí đạo tông.
Với thân phận và địa vị của Doanh Thừa Phong hiện giờ, muốn an bài chỗ ở trong tổng đàn cho phụ mẫu mình, tuyệt đối rất đơn giản. Nhưng sau khi so sánh hai nơi, hắn đã không do dự lựa chọn vào ở đại viện Thẩm gia. Nơi này chẳng những rất gần Tam Hiệp thôn, hơn nữa còn có thể thân cận với Thẩm Minh Vân đại sư.

Sau khi bố trí ổn thỏa cho người nhà, Doanh Thừa Phong cũng yên lòng rời đi.

Nhưng có điều bất đồng so với trước kia chính là, hiện giờ địa vị của Doanh Thừa Phong trong đội xe đã tăng lên rất nhiều, đừng nói là những đệ tử Chấp Pháp đường phụ trách thủ vệ và môn hạ của Lâm Tự Nhiên, cho dù là Lục Mặc và Lâm Tự Nhiên nhìn thấy Doanh Thừa Phong, cũng hoàn toàn đối đãi ngang hàng với hắn.

Tuy nhiên, không ai vì biến hóa này mà có câu oán hận.
Bởi vì Doanh Thừa Phong không chỉ lấy được danh hiệu Linh Sư, hơn nữa còn trở thành một trong các trưởng lão của Chấp Pháp đường.

Đặc biệt là đối với những đệ tử đến từ Chấp Pháp đường mà nói, Doanh Thừa Phong trong chớp mắt đã trở thành người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, đương nhiên làm bọn họ vừa ái mộ vừa sợ sệt.

Sau mấy ngày đi đường khẩn trương, mọi người cũng bình an trở về Khí Đạo tông.

Bọn họ mới vừa tiến vào chỗ hẹp trong sơn cốc, chợt nghe thấy phía trước có một tiếng nổ, như thể có một quả đại pháo đột nhiên đánh lên bầu trời, bạo phát ra tiếng rống giận giống như sấm sét.
Trong lòng Doanh Thừa Phong hơi kinh sợ, hắn xốc bức màn lên, nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy ở thung lũng phía trước, có hơn mười lão già cầm đầu, hơn trăm người xếp thành đội ngũ chỉnh tề. Chỉ cần nhìn dáng dấp của bọn họ cũng biết bọn họ nhất định là đội ngũ đang ở đây cung kính chờ mình.

Doanh Thừa Phong khẽ nhướng mày, trong số những người này, bất ngờ hắn lại phát hiện ra mấy khuôn mặt quen thuộc.

Trong đám trẻ tuổi, Đặng Hạ và Trương Học Lâm là người cầm đầu, hơn mười người xếp cuối cùng, số người xếp ở giữa là nhiều nhất. Hơn mười vị trung niên, vẻ mặt chờ đợi nhìn đoàn xe sắp sửa đi đến, trong số bọn họ không thiếu Linh Sư cường nhân có lực lượng tinh thần ba động cực kỳ lợi hại.
Những người xếp đầu tiên đều là những người có thân phận không hề nhỏ.

Doanh Thừa Phong chỉ nhận ra một người trong số đó, chính là Lâm Sâm Diệu đã từng đại diện cho Lâm gia đến chúc mừng.

Tuy nhiên, điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy hoảng sợ chính là, Lâm Sâm Diệu chỉ xếp ở vị trí cuối cùng trong số những người đó.

Khí Đạo tông gia nghiệp lớn, quy củ còn lớn hơn.

Hiện tại một khi hiện trường đã bày ra như vậy, vậy thì vị trí đứng của mọi người chắc chắn là đã được sắp xếp trước. Hơn nữa còn là dựa theo địa vị của mọi người để sắp hàng.
Nếu Lâm Sâm Diệu xếp hàng cuối cùng, vậy chỉ có thể nói rõ một việc. Thân phận địa vị của những người xếp phía trước, đều phải vượt qua Lâm Sâm Diệu.

Khẽ hít một hơi, Doanh Thừa Phong buông màn xe xuống, nói:

– Sư tổ, bọn họ tới đón tiếp Võ lão tiền bối sao.

Phong Huống chậm rãi gật đầu, nói:

– Đúng vậy, bọn họ đúng đến vì Võ lão.

Nói đến đây, hắn cười nói:
– Sao vậy, ngươi cho rằng bọn họ tới đón tiếp ngươi sao?

Doanh Thừa Phong liên tục xua tay, nói:

– Sư tổ, đệ tử không cuồng vọng như vậy.

Phong Huống khẽ cười một tiếng, nói:

– Cái gì gọi là kiêu ngạo, ngông cuồng, không có bản lĩnh lại càng phai chú ý phô trương, đó mới là kiêu ngạo, ngông cuồng. Còn nếu đã có lực lượng làm cho người khác tin phục, vậy thì cho dù phô trương thêm gấp đôi thì thế nào.

Doanh Thừa Phong cười khổ một tiếng, trước kia nếu hắn không biết thân phận thật sự của Võ lão, có lẽ còn sẽ có hoài nghi.
Nhưng sau khi biết lão nhân gia đó chính là một vị cường nhân Tử Kim Cảnh đứng đầu, hơn nữa còn rất có thể vượt qua cảnh giới này, Doanh Thừa Phong liền hiểu được, Khí Đạo tông có thể bày ra loại đại trận lớn này, chỉ có một khả năng.

Tuy nhiên, cũng chỉ có thân phận và thực lực của lão nhân gia đó, mới xứng để toàn bộ tông môn nghênh đón long trọng như vậy.

Quả nhiên, một chiếc xe ngựa từ phía sau tiến lên, đến trước mặt mọi người mới từ từ dừng lại.

Người thúc ngựa chính là một vị đệ tử môn hạ của Chấp Pháp đường, lúc này, trên mặt hắn tràn đầy huyết sắc đỏ tươi, khi nhìn về hướng mấy vị lão nhân, trong đôi mắt lại toát ra vẻ kính trọng và ngưỡng mộ vô hạn.
Những người này đều là đại lão chân chính trong môn phái, ngày thường muốn gặp được một người đã rất khó, chứ đừng nói là một lần gặp nhiều người như vậy.

Vị lão giả râu tóc bạc trắng dẫn đầu cười ha ha, tiến lên một bước, khom người về phía thùng xe, nói:

– Vãn bối Phương Phù, dẫn môn hạ Khí Đạo tông cung nghênh Võ lão.

Tên đệ tử lái xe trợn mắt liu lươi, hắn khó khăn quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào màn xe đang phất phơ trong gió.

Cho dù chém đầu hắn, hắn cũng chưa từng nghĩ, trên chiếc xe hắn điều khiển suốt chặng đường đi, lại có một đại nhân vật như vậy.
Mặc dù lúc này tất cả mọi người đều biết bên trong xe có một lão già thần bí, nhưng ngoại trừ Phong Huống, Lục Mặc và một số ít người khác, căn bản không có người nào biết thân phận thật sự của hắn.

Cho nên, lúc này trong đội xe, tuyệt đại đa số mọi người đều trợn mắt liu lươi, ngay cả đầu cũng xoay không nổi.

Màn xe hơi xốc lên, Võ lão chậm rãi đi ra.

Hắn khẽ gật đầu với Phương Phù, nói:

– Phương tông chủ, nghe nói ngươi đã tiếp nhận chức vụ tông chủ hai mươi năm trước, lão phu chưa từng đên chúc mừng, thất lễ.
Phương Phù vội vàng lắc đầu nói:

– Tiền bối nói đùa, vãn bối có tài đức gì, làm sao dám nhận lời chúc của ngài.

Võ lão khẽ mỉm cười, nói:

– Hôm nay lão phu mặt dày tới đây, có thể sẽ ở lại một thời gian ngắn, hy vọng sẽ không quấy rầy quý phái.

Phương Phù cười nói:

– Võ lão xa giá đến đây, đó là vinh hạnh của bổn tông, ta cầu còn không được.

Đám người Phong Huống và Doanh Thừa Phong đã sớm lặng lẽ xuống xe, đi tới phía sau mọi người.

Doanh Thừa Phong liếc mắt nhìn trộm, vị Phương Phù kia thân hình gầy gò, tinh thần hào sảng, nhưng mới nhìn qua, cũng không thấy quá nhiều uy nghiêm, nếu không phải Võ lão chính mồm nói ra, dù thế nào cũng không tin hắn chính là đệ nhất cường nhân quản lý toàn bộ tông môn.

Võ lão gật đầu, đảo mắt một vòng, mọi người phía sau Phương Phù liền vội vàng tiến lên.

Điều khiến Doanh Thừa Phong cảm thấy kỳ quái là, những người này tựa hồ cũng biết Võ lão, hơn nữa trong đó có mấy người còn tỏ ra rất quen biết.

Như thể nhìn ra nghi ngờ trong lòng hắn, Phong Huống mỉm cười nói:
– Thừa Phong, sau khi Võ lão tiến giai Tử Kim Cảnh, ở trong linh đạo thánh đường đọc sách năm mươi năm, là nhân vật huyền thoại số một Thiên Hạo thành, chỉ cần là ngân cấp cường nhân, bất kể là Võ sư hay Linh Sư, chí ít đều biết lão nhân gia này.

Doanh Thừa Phong nhướn mày, kinh ngạc nhìn Võ lão.

Mặc dù thoạt nhìn vị lão nhân này có chút già nua, nhưng nếu chỉ xét về bên ngoài, nhiều nhất hắn cũng chỉ tương đương với đám người Phong Huống.

Nhưng, theo như Phong Huống nói, lão nhân gia này sau khi thăng tiến Tử Kim Cảnh mới ở lại linh đạo thánh đường, hơn nữa còn hơn năm mươi năm.

Như vậy, trước đó thì sao?
Võ lão đã dùng bao nhiêu thời gian để tu luyện đến Tử Kim Cảnh đây.

Lúc này, Doanh Thừa Phong rốt cục phát hiện mình vẫn xem nhẹ một vấn đề.

Võ lão, vị cường nhân được tất cả mọi người tôn sùng tột đỉnh này, năm nay rốt cuộc đã bao nhiêu tuổi?

Đảo mắt một vòng, Doanh Thừa Phong hạ giọng nói:

– Phong sư tổ, năm nay Võ lão bao nhiêu tuổi?

Phong Huống lắc lắc đầu, nói:

– Khi lão phu còn trẻ đã từng đi theo gia sư gặp lão nhân gia một lần, khi đó hắn vẫn có dáng vẻ này. Ài, mấy chục năm rồi, không ngờ dung mạo của lão nhân gia vẫn như vậy.

Doanh Thừa Phong khẽ kêu lên, mấy chục năm trôi qua, dung nhan của Võ lão chưa từng biến dạng, đây là chuyện khủng khiếp thế nào chứ.

Trong đầu hắn đột nhiên hiên lên một ý niệm, hay là sau khi tu luyện đến Tử Kim Cảnh, hình thái sinh mạng sẽ phát sinh biến hóa cực lớn, thậm chí còn khiến sinh mạng kéo dài rất lâu.

Lần này, hắn nghe ra rất nhiều thứ từ trong cảm khái của Phong Huống. Hơn nữa, lần đầu tiên hắn sản sinh ra lòng say mê không gì so sánh nổi đối với Tử Kim Cảnh.
Trước kia tuy rằng cũng có tâm tư như vậy, nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.

Được đám người Phương Phù vây quanh, Võ lão giống như mặt trăng được trăm ngàn vì sao vây quanh, nghênh nhập vào trong môn phái.

Doanh Thừa Phong mười sáu tuổi, dùng thân phận Võ sĩ chân khí tầng thứ tám thành công lấy được danh hiệu Linh Sư. Đây vốn là một chuyện lớn đủ để chấn động toàn bộ tông môn, Phong Huống và Lục Mặc sớm đã chuẩn bị nghi thức hoan nghênh nhiệt liệt.
Nhưng, vì Võ lão ở trong đội xe, cho nên hết thảy nghi thức hoan nghênh đều hủy bỏ.

Cho dù Doanh Thừa Phong là một người có thiên phú tuyệt đỉnh, có tiềm lực vô hạn trở thành Linh Sư cấp hắc thiết. Nhưng Võ lão lại là cường nhân Tử Kim Cảnh thành danh không biết bao nhiêu năm .

Thân phận địa vị của hai người hơn kém nhau rất nhiều, cho nên khi Võ lão tự mình giá lâm, các đại lão đứng đầu này cũng không còn chú ý đến Doanh Thừa Phong nữa.

Phong Huống khẽ gật đầu, dẫn theo Doanh Thừa Phong càng đi càng chậm, kéo dài khoảng cách với đám người Võ lão phía trước.
Tuy nhiên, vẫn có một người cố ý lùi vào phía sau, chính là vị cường nhân cấp bậc tổ tông của Lâm gia Lâm Sâm Diệu.

Hắn đi chậm mấy bước, mỉm cười nói:

– Phong sư huynh, lần này làm khổ ngài rồi.

Phong Huống hơi giật mình, nói:

– Làm khổ cái gì?

Lâm Sâm Diệu cười nói:

– Lần này Thừa Phong có thể lấy được thành tựu như vậy trong khảo hạch linh đạo, đều là nhờ sư huynh ngài có cách dạy bảo.

Phong Huống nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói:

– Ta cũng không dạy hắn bao nhiêu, đều là bản thân hắn tự cố gắng.

Dừng một chút, hắn hồ nghi nói:

– Ta dạy bảo Thừa Phong, vì sao ngươi phải tới nói lời cảm tạ?

Lâm Sâm Diệu vẫn không đổi sắc nói:

– Thúc thúc Doanh Lợi Đức của Thừa Phong chính là đệ tử môn hạ của gia huynh, Thừa Phong đương nhiên cũng có thể thuộc nhất mạch họ Lâm chúng ta, tiểu đệ chắc chắn phải thay hắn đa tạ.

Phong Huống không kìm nổi cười, nói:

– Doanh Lợi Đức là Doanh Lợi Đức, Doanh Thừa Phong là Doanh Thừa Phong, hai người đó làm sao có thể nhập làm một.

Trong lòng hắn thầm than, tranh đấu trong tông môn quả nhiên không có ngày dừng.

Doanh Thừa Phong vừa mới thể hiện thực lực, Chấp Pháp đường và Lâm gia đã lập tức khoe tâm cơ rồi.