Chương 402: Xà hồn bám thân

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 402: Xà hồn bám thân

Vạn Tiểu Đường không có linh khí tu vi, cô không thể chạy được nhanh tới vậy trong sa mạc, hơn nữa lúc này đang là buổi tối, cô đâu có nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nên Tả Đăng Phong biết ngay hành động này không phải do cô tự chủ.

Chuyện xảy ra đột ngột, Tả Đăng Phong lập tức ngờ việc phải tăng thêm màn chắn linh khí để ngăn cản hành động của Vạn Tiểu Đường, nhưng màn chắn linh khí không đủ để giữ cô lại, nên chỉ còn cách bắt cô trở về. Tả Đăng Phong cũng không kịp phân tích vì sao Vạn Tiểu Đường lại có hành vi kỳ quái như vậy, mà lắc người đuổi theo, nhưng vừa lăng không thì nhớ ra Đại Đầu vẫn còn dưới đất, nếu hắn đuổi theo Vạn Tiểu Đường, Đại Đầu sẽ lọt ra khỏi khu vực che chở của hắn.

“Thù Mộ Vũ, mau ra đây!” Tả Đăng Phong đề khí hét to, hét xong thì vọt sang hướng bắc đuổi theo Vạn Tiểu Đường. Hắn không biết Kim tự tháp sâu bao nhiêu, nên vận linh khí hơi mạnh, âm thanh vang vọng khắp nơi, lồng lộng cao vút.

Đại Đầu có nghe thấy hay không Tả Đăng Phong không biết, nhưng chắc chắn Vạn Tiểu Đường nghe thấy, vì rõ ràng cô lập tức chạy nhanh hơn, tư thế chạy cực kỳ quái dị, dùng cả tay lẫn chân, như vừa chạy vừa bò.

Thấy Vạn Tiểu Đường sắp thoát ra khỏi phạm vi bảo hộ, Tả Đăng Phong lập tức phóng thêm linh khí, tăng phạm vi che chở mở rộng thành hai mươi dặm, bảo vệ khu vực rộng như vậy làm tiêu hao ba phần mười linh khí của hắn, nhưng tình huống nguy cấp, hắn phải bảo đảm Vạn Tiểu Đường an toàn.

Trong sa mạc vốn không thể dùng hết toàn bộ thân pháp, nên bị mất ba phần mười linh khí, tốc độ của hắn chậm hẳn đi, Vạn Tiểu Đường lại di chuyển nhanh hơn, nên khoảng cách giữa hai người được rút ngắn vô cùng chậm, Tả Đăng Phong thấy vậy rất lo, vì nếu cứ theo tốc độ này, hắn không thể bắt kịp đối phương khi hết phạm vi hai mươi dặm, như thế lại phải dùng linh khí để tăng phạm vi che chở lần nữa, nhưng nếu phạm vi che chở một khi vượt qua ba mươi dặm, sẽ làm hắn mất hơn năm phần mười linh khí, thì muốn bắt kịp Vạn Tiểu Đường lại càng khó.

Vừa đuổi Vạn Tiểu Đường, Tả Đăng Phong vừa để mắt nhìn lại, hi vọng Đại Đầu có thể mau chóng đuổi theo kịp, nhưng Đại Đầu vẫn mãi không thấy đâu, hắn hét rất to, lẽ ra Đại Đầu phải nghe thấy, nhưng không đuổi theo kịp chắc là do đường dưới lòng đất chật hẹp lại nhiều rẽ ngoặt, làm giảm tốc độ của y.

Lướt được mười lăm dặm, Tả Đăng Phong còn cách Vạn Tiểu Đường khoảng năm dặm, hắn cau mày, cứ theo tốc độ này, trong vòng hai mươi dặm không thể nào đuổi kịp Vạn Tiểu Đường, nếu lại mở rộng phạm vi bảo vệ nữa, thì càng khó đuổi theo cô.

“Tôi tới rồi.” Tiếng Đại Đầu đột ngột vang lên, cách hắn chừng mười lăm dặm, cho thấy y vừa mới chui ra khỏi lòng đất.

Tả Đăng Phong được giảm áp lực, Đại Đầu lên rồi, hắn không cần phải tăng phạm vi che chở lên nữa, chỉ cần tập trung đuổi theo Vạn Tiểu Đường.

“Thập Tam, cản cô ta lại!” Tả Đăng Phong hét to, chân Thập Tam có đệm thịt, chạy nhanh hơn hẳn hắn.

Thập Tam lập tức tăng tốc vọt đi, trong tích tắc, Tả Đăng Phong nhận ra mắt phải của Thập Tam đã biến thành màu vàng, đó là phản ứng của nó khi nhìn thấy âm vật. Tả Đăng Phong tỉnh ngộ, con rắn hổ mang hẳn đã bị Đại Đầu và Thập Tam giết chết, hồn phách của nó tràn đầy oán khí, nhưng nó không trả thù hắn và Đại Đầu được, nên phải ám vào người không có linh khí tu vi là Vạn Tiểu Đường.

Tả Đăng Phong thấy giận Đại Đầu và Thập Tam, con rắn kia có khác gì phụ nữ có thai, hắn lập kế bắt ép nó về tổ chỉ là hành động bất đắc dĩ, nếu nó đã dẫn họ tới được Kim tự tháp thì đâu cần phải giết nó, giết làm chi, để giờ tăng thêm phiền phức.

Tuy rất giận Đại Đầu và Thập Tam, nhưng Tả Đăng Phong không sợ Vạn Tiểu Đường gặp điều gì nguy hiểm, vì chỉ cần giữ được Vạn Tiểu Đường, là Đại Đầu có thể sử dụng phép thuật Tử Dương quan lôi hồn phách của con rắn ra ngoài.

Khoảng cách giữa hai bên nhanh chóng rút lại, Thập Tam đuổi kịp Vạn Tiểu Đường thì tông thẳng vào, cố gắng ngăn cản, nhưng Vạn Tiểu Đường vẫn không giảm tốc độ, Thập Tam được lệnh là ngăn cản cô chứ không phải giết cô, nên nó không có cách nào.

Đại Đầu nhỏ con nhẹ cân, chạy lại nhanh, nên nhanh chóng rút lại khoảng cách với Tả Đăng Phong chỉ còn hơn mười dặm một chút, Tả Đăng Phong thở phào, chỉ cần Đại Đầu lọt vào trong phạm vi che chở mười dặm, là hắn có thể rút lại phạm vi màn chắn, tăng tốc bắt được Vạn Tiểu Đường.

Đột nhiên phía đông vang lên tiếng cánh quạt, Tả Đăng Phong ngẩng lên nhìn, thấy có một chiếc máy bay đang bay tới, máy bay này hắn đã từng nhìn thấy trong báo, là máy bay trực thăng.

Máy bay trực thăng nhanh chóng bay tới gần, đèn chiếu sáng rực làm Tả Đăng Phong lóa mắt, chỉ có thể nhìn thấy đại khái trong máy bay, trừ phi công, đằng sau có hai người mặc đồ bảo hộ sinh hóa, tay cầm súng dài.

Người trên máy bay nổ súng, nhưng thứ bắn ra không phải là đạn, mà là một sợi dây kéo theo một võng lớn màu trắng.

Tốc độ bay ra của võng chậm hơn viên đạn nhiều, nên Tả Đăng Phong dễ dàng tránh được, xách trường mâu độc hướng máy bay, ném một cái, đóng đinh người vừa nổ súng vào vách máy bay.

Phi công thấy máy bay bị tập kích, lập tức bắt đầu kéo máy bay lên cao tránh né, Tả Đăng Phong thấy vậy thì mặc kệ máy bay, quay trở xuống đuổi theo Vạn Tiểu Đường, bị một lần trì hoãn, khoảng cách giữa hai bên lại kéo ra thành bốn dặm.

Máy bay trực thăng bay lên cao rồi quay lại, soi đèn thẳng Vạn Tiểu Đường, người còn lại trên máy bay nổ súng, võng bay ra, bao cả Vạn Tiểu Đường lẫn Thập Tam đang tông vào cô để cản cô lại.

Máy bay lại ngóc lên, dây thừng bắt đầu kéo căng, treo Vạn Tiểu Đường và Thập Tam lơ lửng giữa không trung, Tả Đăng Phong giật mình, hắn còn cách tới bốn dặm, không cứu kịp.

Nhưng Thập Tam đã vung vuốt cắt đứt túi lưới nhảy ra, Tả Đăng Phong cau mày, lỗ hổng Thập Tam cắt ra rất nhỏ, nó chạy thoát, nhưng Vạn Tiểu Đường vẫn còn bên trong.

Cái túi được làm bằng chất liệu rất chắc chắn, Vạn Tiểu Đường rít lên, giãy dụa nhưng không thoát được, âm thanh cô phát ra không phải âm tiết liền mạch của loài người, càng chứng tỏ cô đã bị hồn của con rắn nhập vào người.

Tả Đăng Phong rất lo lắng, hai người trên máy bay và người bị hắn giết trên đường chắc chắn là cùng một nhóm, động cơ họ truy đuổi mọi người hẳn là bắt mọi người về làm nghiên cứu chứ không phải báo thù, nếu không họ đã bắn ra đạn chứ không phải túi lưới.

Tả Đăng Phong bay máy bay, nhưng máy bay bay quá cao, cao hơn hắn cả năm trượng, Tả Đăng Phong mở rương gỗ, lấy nước ra, phát Huyền Âm chân khí đông nước thành băng mâu ném mạnh lần thứ hai, nhưng lần này máy bay bay cao quá, không đâm trúng được.

Người trên máy bay nổ súng lần thứ hai Tả Đăng Phong, ý muốn bắt hắn, Tả Đăng Phong vội triệt hồi linh khí, nhanh chóng hạ xuống mặt đất.

Máy bay thấy không bắt thành công, thì quay đầu bay về hướng đông bắc.

“Tả chân nhân, chúng ta làm gì bây giờ?” Đại Đầu vút nhanh tới.

“Tìm ra món đồ kia chưa? ” Tả Đăng Phong hỏi.

“Chưa, còn chưa kịp tìm.” Đại Đầu căng thẳng nhìn máy bay trực thăng đang bay đi xa, “Vạn Tiểu Đường bị con rắn nhập vào rồi, tôi phải cứu cô ấy.”

“Ở mặt đất tôi còn không đuổi kịp máy bay, huống chi trong sa mạc, tôi không cứu được cô ấy.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Tuy cô ấy bị nhập hồn, nhưng trong người không có độc, nếu vượt ra khỏi phạm vi che chở của ngài, cô ấy vẫn sẽ bị bệnh độc lây nhiễm, chúng ta phải nghĩ cách cứu cô ấy.” Đại Đầu cực kỳ lo lắng.

“Nếu rời khỏi, sau này cậu còn tìm lại được chỗ này không? ” Tả Đăng Phong hỏi, nhiệm vụ của hắn là tìm đồ, hắn phải đặt nhiệm vụ này làm quan trọng hàng đầu.

Đại Đầu im bặt. Con rắn đã bị y và Thập Tam giết chết, không có khí tức của nó làm vật tham chiếu, nếu rời khỏi, sau này hắn khó mà tìm lại được nơi này.

“Vậy cũng không thể đứng nhìn cô ấy chịu chết.” Đại Đầu bối rối.

Tả Đăng Phong không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Vạn Tiểu Đường là đồng đội của hắn, phàm chỉ cần có một tia hi vọng hắn cũng sẽ không bỏ rơi đồng đội, nhưng hắn biết rõ mình không đuổi kịp máy bay, nếu giữa đường mất dấu, thì sau này không thể tìm lại Kim tự tháp trong lòng đất nữa.

” Quan Khí Thuật của cậu nhìn được bao xa?” Tả Đăng Phong thấy máy bay trực thăng sắp vượt qua phạm vi mười dặm, bèn mở rộng phạm vi lên hai mươi dặm, kéo dài thời gian cho Vạn Tiểu Đường.

“Khoảng chừng 800 dặm, Sao?” Đại Đầu lo lắng trả lời.

“Thập Tam, mày lại.” Tả Đăng Phong thả rương xuống, xoay người lao đi.

Đại Đầu sững sờ, một lúc sau mới hiểu được Tả Đăng Phong bảo Thập Tam lại là để làm vật tham chiếu cho hai người trở về.

Hai người cật lực đuổi theo máy bay, Tả Đăng Phong vận hết sức, hắn không muốn sau này tiếc nuối.

“Tả chân nhân, làm sao họ tìm được chúng ta?” Đại Đầu vừa chạy vừa hỏi.

“Không biết.” Tả Đăng Phong lắc đầu, hắn chẳng còn lòng dạ nào mà giải thích. Có rất nhiều khả năng, khả năng lớn nhất là hai người lúc trước hắn giết đã báo cáo cho tổ chức của họ về ba người bọn hắn. Tổ chức của họ có lẽ quan tâm đến những người không cần phải có đồ bảo hộ mà vẫn tự do sinh hoạt được, nên muốn bắt họ về nghiên cứu. Vốn máy bay trực thăng này chỉ là đi tuần tra, nhưng khi hắn hét lên thông báo cho Đại Đầu, thanh âm quá lớn làm máy bay nghe thấy nên chạy tới. Vạn Tiểu Đường bị rắn hổ mang bám thân và bị máy bay trực thăng bắt đi là hai chuyện độc lập, chỉ là đúng dịp nói với hợp gặp nhau mà thôi.

Máy bay trực thăng nhanh chóng bay ra khỏi phạm vi hai mươi dặm, Tả Đăng Phong lại đành mở rộng phạm vi bảo vệ ra, nên tốc độ lại bị giảm xuống, nhìn máy bay đã sắp vượt ra phạm vi ba mươi dặm.

Nhưng ngay lúc ấy, đột nhiên chiếc máy bay dừng lại…