Chương 126: Tổ ong song chỉ

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 126: Tổ ong song chỉ

“Được, đợi tới sáng sớm.” Ngọc Phất gật đầu. Tuy hai người có thể nhìn rõ mọi vật trong bóng đêm, nhưng chắc chắn không thể rõ bằng ban ngày, hơn nữa ban đêm âm khí rất nặng, rất dễ sinh ra những chuyện quỷ dị, cái gì tránh được thì nên tránh, không bắt buộc thì đừng để thần kinh của mình phải căng thẳng.

Ngọc Phất nói xong, Tả Đăng Phong liền bỏ thùng gỗ xuống, chuẩn bị gom củi đốt lửa, nghĩ nghĩ lại đổi ý, hắn vốn đã chú ý tới hướng gió, mùa đông gió bắc nhiều, nếu đốt lửa nhất định sẽ thổi về phía nam.

Thế là, Tả Đăng Phong châm lửa, chính xác phải nói là phóng hỏa mới đúng. Gió núi lồng lộng, ngọn lửa bốc lên rất nhanh, lan về phía nam.

“Tại sao phải phóng hỏa?” Ngọc Phất cau mày, cô biết một mồi lửa này đốt lên sẽ đồng nghĩa với hàng ngàn sinh mạng tử vong.

“Chúng ta muốn ra ngoài thì phải phá trận, một khi phá trận, đám quái vật trong này sẽ chạy ra ngoài, người có muốn như vậy không?” Tả Đăng Phong lục thùng gỗ, lấy bình nước uống đưa cho Ngọc Phất.

“Trong thành này có người không?” Ngọc Phất uống một ngụm.

“Không biết, theo lý thuyết thì lẽ ra không có.” Tả Đăng Phong lắc đầu.

“Có thể còn có người sống sót hay không?” Ngọc Phất trả lại bình nước cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong đang bận suy nghĩ, đờ đẫn nhận bình uống một ngụm, uống rồi mới nhớ Ngọc Phất mới uống qua, xấu hổ khẽ liếc nhìn Ngọc Phất, may mà cô không chú ý.

“Sinh đẻ cận huyết dẫn đến dị dạng nghiêm trọng, cự nhân bị như vậy không phải chỉ mới một hai ngày, hiện giờ không thể còn người bình thường được.” Tả Đăng Phong tìm một chiếc bát để rót nước uống.

“Sinh đẻ cận huyết là gì?”

“Là quan hệ với người cùng huyết thống trong vòng ba đời. Bản thân người đàn bà là đời thứ nhất, anh trai em gái là đời thứ hai, anh họ em gái chính là đời thứ ba. Nếu người trong ba đời này quan hệ với nhau, đứa con sinh ra có thể sẽ bị dị dạng. Hồi đó cư dân ở đây dù có khoảng một vạn người, nhưng qua thời gian dài sẽ có người quan hệ cận huyết, vì muốn sinh con phải có hai người, cứ sau mỗi đời lại sinh sôi nảy nở, chắc chắn thế nào cũng bị lẫn với nhau.” Tả Đăng Phong đáp. Đây là khoa học phương tây, đương nhiên Ngọc Phất không biết.

“Phái Thần Châu ta nuôi bồ câu đưa tin, bồ câu mỗi lần đẻ hai quả trứng, ấp ra là cùng một mẹ, chúng nó là anh em, lớn lên trở thành vợ chồng, có con nào bị dị dạng đâu!” Ngọc Phất phản bác.

“Bồ câu giống người à?” Tả Đăng Phong chép miệng. Nhưng nếu Ngọc Phất không nói, thì hắn cũng không biết bồ câu sinh sôi như vậy.

“Hồi tôi còn ở trong thôn có rất nhiều anh họ và em gái rất thân, nhưng đâu có mấy ai bị tàn tật hay ngốc nghếch, mà con gái vẫn rất đẹp, con trai vẫn rất thông minh.” Ngọc Phất tìm một tảng đá xanh, ngồi lên.

“Sinh đẻ cận huyết có thể sinh ra đứa con vượt trội hơn hẳn, cũng có thể sinh ra những đứa dị dạng. Những đứa trẻ vượt trội sẽ trở thành vĩ đại, còn những đứa dị dạng sẽ bị như vậy suốt đời.” Tả Đăng Phong buông thùng gỗ ngồi xuống đất, giữ khoảng cách ba bước với Ngọc Phất.

“Sao lại như thế?”

“Không biết, trong sách không nói. Họ chỉ nói ra sinh đẻ cận huyết chỉ có ba thành là sinh ra đứa con vượt trội hơn bố mẹ mà thôi, còn lại bảy thành là không bằng cha mẹ. Nói cách khác xác suất bị xấu cao hơn hẳn.”

“Vậy cũng còn ba thành, trong đó rất có thể vẫn còn may mắn có người.” Ngọc Phất vẫn kiên trì.

“Tỷ lệ quá nhỏ, người cứ tính thử đi. Người bình thường hai mươi mấy tuổi kết hôn sinh con rồi chết, ba ngàn năm chính là một trăm năm mươi đời, năm mươi đời đầu tiên không tính, một trăm đời tiếp theo nhất định là bị cận huyết. Một trăm đời mỗi một đời đều có bảy thành khả năng con cái không bằng cha mẹ, loại tình huống này giống như dùng chân đạp chuột trong phòng. Đạp một cước nó không chết, nhưng đạp một trăm cái thì nó có còn sống nổi không?” Tả Đăng Phong cố gắng giúp cho Ngọc Phất hiểu.

“Nếu vận khí nó tốt, thì đạp một trăm cái chưa chắc nó chết.” Ngọc Phất vẫn lắc đầu.

“Người đang cố chọc giận tôi hay là thực nghĩ như thế?” Tả Đăng Phong thở dài, nói chuyện với phụ nữ thông minh thật là lao lực.

“Tôi nghĩ như vậy đấy.” Ngọc Phất nhìn vẻ mặt của Tả Đăng Phong, cảm thấy thú vị.

“Chúng ta đánh cuộc đi, tôi cá là người ở bên trong chắc chắn khác với chúng ta.” Tả Đăng Phong cất bát đi, đeo thùng gỗ lên lưng.

“Tôi cá là họ chẳng khác gì chúng ta. ” Ngọc Phất cũng đứng dậy.

“Đặt cược sao đây?”

“Cậu cứ nói đi.” Ngọc Phất đầy tự tin.

“Nếu tôi thắng, người trở thành chưởng giáo phu nhân phái Mao Sơn.” Tả Đăng Phong không bao giờ quên kéo dây tơ hồng cho Kim Châm.

Ngọc Phất cau mặt nhìn Tả Đăng Phong, vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.

“Tôi đùa thôi…” Tả Đăng Phong thấy Ngọc Phất khác thường, lập tức lấp liếm.

“Được. Nếu tôi thắng, cậu đưa ngọc trâm cho tôi.” Ngọc Phất lạnh lùng ngắt ngang, nói xong nhún người lướt tới, mượn lực lướt qua con hào bảo vệ thành, lao thẳng tới bức tường thành cao mười trượng.

Tả Đăng Phong không phải người ngu, ý của Ngọc Phất hắn nghe là hiểu ngay. Đối với Tả Đăng Phong, đánh cuộc chẳng khác gì là đưa đầu vào tổ ong vò vẽ, còn đối với Ngọc Phất chính là đút đầu vào cửa sổ. Tả Đăng Phong thấy đau đầu, hắn chợt cảm giác mình vô tình trở thành tiểu nhân hèn hạ, dù Kim Châm luôn có việc che dấu hắn, nhưng Tả Đăng Phong vẫn luôn xem Kim Châm là đại ca, luôn xem Ngọc Phất là chị dâu, nhưng bây giờ thành thế này, Tả Đăng Phong cảm giác mình thành chú em dụ dỗ chị dâu.

“Meo ~” Thập Tam thấy Tả Đăng Phong quay vòng vòng thì khó hiểu nhìn hắn.

“Meo cái rắm ấy, tao gây ra họa rồi.” Tả Đăng Phong thở dài nặng nề, túm lấy Thập Tam đặt lên đầu vai, rồi đuổi theo, chuyện này hỏng bét rồi, bây giờ ai thua ai thắng cũng vậy thôi.

Nhún chân mượn lực ngay bờ hào bảo vệ thành, Tả Đăng Phong cấp tốc xông tới tường thành, hiện giờ đang trong trận pháp không thể xoay người hay dừng lại trên không, nên phải nhìn cho kỹ rồi hẵng chạy.

Bức tường thành cao mười trượng chẳng là gì đối với Tả Đăng Phong, khi hắn vọt qua, Ngọc Phất đã đang đứng trên tường thành đánh giá cảnh trong thành.

“Tôi chỉ đùa thôi, người đừng cho là thật.” Tả Đăng Phong vội quan sát thần sắc Ngọc Phất.

“Tôi không hay nói giỡn, cậu nên chuẩn bị đồ đi.” Ngọc Phất không hề quay lại nhìn hắn, giọng nói lạnh tanh.

“Đổi lại tiền cược được không?” Tả Đăng Phong quá lo lắng khiến chỉ số thông minh giảm sút nghiêm trọng.

“Trễ rồi!” đột nhiên Ngọc Phất quay phắt lại, khiến Tả Đăng Phong lùi lại hai bước. Hắn chưa bao giờ thấy Ngọc Phất giận dữ đến vậy, hắn bắt đầu hối hận, hắn quen biết Ngọc Phất chưa lâu, chưa biết rõ tính tình của cô, lại đi đùa bỡn làm gì khiến cô phát hỏa.

Tả Đăng Phong không nói gì nữa, nhìn sắc mặt Ngọc Phất hiện giờ và lời nói ‘Hoa rơi nước chảy’ của cô trước kia, có lẽ cô thật sự không có tình cảm gì với Kim Châm, mình không nên nhiệt tình mà lại ngu dốt, khiến bây giờ đi dẫn lửa lên chính thân mình. Tuy mắt Tả Đăng Phong nhìn vào trong thành, nhưng hắn không có nhìn cái gì cả, mà là đang hối hận, sớm biết sẽ thành thế này, thà nhịn không nói chuyện với ai tới chết cũng sẽ không gọi Ngọc Phất đến, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thường xuyên không nói chuyện với ai, chắc có ngày hắn bị nghẹn mà điên.

Tả Đăng Phong âu sầu nhìn xuống thành, tòa thành này hình vuông, dài rộng đều là mười dặm, trong thành có bốn con đường sắp thành hình chữ thập đi sang bốn hướng Đông Nam Tây Bắc, chia tòa thành thành bốn khu vực. Đa số kiến trúc trong thành đều làm bằng đá, qua ba ngàn năm gió mưa vẫn đứng vững, Kiến trúc ở hai khu Đông Bắc và Đông Nam khá đồ sộ, làm bằng gỗ, tinh xảo hơn, nhưng cũng bị sụp đổ nhiều hơn. Kiến trúc ở hai khu Tây Bắc và Tây Nam hầu như toàn bằng đá, sắp xếp rất chỉnh tề, được bảo tồn tương đối hoàn hảo.

Ngay trung tâm chữ thập là một tòa tháp hình tam giác màu vàng, kéo dài xuống phía nam, chiếm hơn một nửa diện tích của khu tây nam và đông nam, dài chừng năm dặm.

Những con đường bên trong thành mọc đầy cỏ dại, nhiều gian phòng không còn cửa, cả tòa thành đầy vẻ tiêu điều, hiu quạnh.

“Trong này có người, cậu thua.” Ngọc Phất lấy cây ngọc trâm phượng hoàng ra đưa cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong quay sang nhìn cô, tuy trong thành đầy cỏ dại, nhưng trong ấy vẫn hiện rõ một con đường nhỏ, nối từ cửa thành về một tòa nhà hai tầng phía đông nam, bên trong nhà có ánh sáng yếu ớt, chứng tỏ bên trong có người.

“Nói thực lòng, lúc đầu tôi rất mong người thua, bây giờ tôi đã đổi ý, nhưng tôi vẫn không muốn người thắng chút nào.” Tả Đăng Phong thở dài, không nhận chiếc trâm.

“Đã dám đánh cuộc thì phải chịu thua.” Ngọc Phất cũng không cất trâm lại.

“Người có nghĩ, nếu thật sự trong này có người, sao họ lại không rời đi, mà còn tiếp tục muốn sống ở nơi nguy hiểm này?”

“Nơi này gần ranh giới trận pháp nhất, còn cách một trăm dặm, cậu nghĩ họ dám ra sao?” Ngọc Phất khẽ nở nụ cười chiến thắng.

“Thỏa hiệp giữa chúng ta chấm dứt, tôi không muốn ép người làm chuyện người không thích, người cũng không nên ép tôi làm việc tôi không thể làm.” Tả Đăng Phong cầm lấy ngọc trâm trên tay Ngọc Phất, cài lên búi tóc cô.

“Tôi chỉ nói đùa với cậu thôi mà. Nói đi, cậu nhìn thấy dấu vết gì mà tự tin là mình sẽ thắng thế? ” Ngọc Phất sững người trong tích tắc rồi đổi ngay ngữ điệu, cố gắng ra chiều vui vẻ, nhưng giọng cô run run, cô đã đọc được sự chua xót của Tả Đăng Phong, hiểu hắn kiên định và chấp nhất.

“Việc gì cũng có nguyên nhân. Cự nhân không biết trồng trọt, chỉ có thể đi săn kiếm thức ăn, trường kỳ như vậy, răng miệng họ sẽ trở nên giống sói, thị giác và khứu giác cũng thay đổi, nhưng người có thấy họ không có lỗ tai không?” Tả Đăng Phong cười khẽ, có những chuyện nói ra rồi trong lòng thấy rất nhẹ nhàng.

“Ý cậu là cái trống đồng bên ngoài tòa nhà kia phát ra thanh âm khiến họ e ngại? Lâu dài như vậy khiến họ bị thoái hóa thính giác?” Ngọc Phất một mặt trống bằng đồng xanh cổ xưa rất to dựng đứng ngay bên ngoài tòa nhà.

“Phải. Con đường kia rộng không quá ba thước, tương đương với độ rộng của cái trống. Như vậy chứng tỏ người trong lầu thường xuyên lăn trống ra ngoài, đã có thể lăn được trống, đương nhiên họ có tới gần biên giới trận pháp cũng như rời đi an toàn, nhưng họ không đi ra khỏi trận được vì trận pháp không cho phép họ đi ra, mà trận pháp không cho họ ra, bởi vì bọn họ không còn là người.” Tả Đăng Phong phán đoán.

“Tôi không tin cậu đoán cái gì cũng đúng, mắt thấy mới là thật.” Ngọc Phất vừa nói vừa lướt xuống tường thành.

“Sao lại bảo là tôi đoán?” Tả Đăng Phong cùng Thập Tam theo sát phía sau, hai người lẩn trong bóng đêm lặng lẽ tới gần tòa nhà phát ra ánh sáng…