Chương 229: Trượng nghĩa viện thủ

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 229: Trượng nghĩa viện thủ

Tả Đăng Phong không quay đầu lại cũng biết là ai tiếp được mình, bàn tay người kia rất to, quần áo bốc mùi chua, chắc chắn là Thiết Hài Minh Tịnh.

“Cậu làm sao thế?” Thiết Hài nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong, ông vẫn còn mặc tăng y bằng vải bông hồi đầu năm Tả Đăng Phong mua cho ở Thượng Hải, tay cầm một cái lồng sắt ro, Lão Đại đang ngồi chồm hổm trong lồng.

“Mau cứu Thập Tam.” Tả Đăng Phong vội kêu Thiết Hài giúp đánh Tăng nhân áo hồng, cứu Thập Tam.

Thiết Hài lập tức lách mình tới, vừa di động vừa đồng thời rất nhanh xuất chưởng, đuổi kịp Tăng nhân áo hồng đang định đánh Thập Tam, song chưởng đụng vào nhau, Thiết Hài lung lay một cái, Tăng nhân áo hồng lùi hơn bảy bước, Dịch Cân Kinh Thiếu Lâm thắng ván thứ nhất.

“A Di Đà Phật, người xuất gia sao lại chấp nhặt với súc sinh.” Thiết Hài tạo thành chữ thập.

“Minh Tịnh Đại Sư, ngài đừng nhúng tay vào việc này, tên gian tặc này sát hại ân sư, bần tăng hôm nay phải lấy tính mạng của hắn.” Tăng nhân áo hồng giận dữ, cả câu chào A Di Đà Phật cũng quăng.

“Người là đồ đệ phái nào, sư phụ là ai?” Thiết Hài ngạc nhiên hỏi.

“A Di Đà Phật, bần tăng là tăng nhân Ngũ Đài Sơn, Thiên Hoằng pháp sư chính là sư phó bần tăng.” Tăng nhân áo hồng trả lời, Thiết Hài suốt ngày chạy loạn trên giang hồ, danh tiếng nổi như cồn, nên người kia biết Thiết Hài, Thiết Hài lại không biết ông ta.

“A.” Thiết Hài trợn mắt há hốc mồm, xoay người vọt đến bên cạnh Tả Đăng Phong, “Cậu giết Thiên Hoằng pháp sư?”

“Tôi không giết ông ấy, là Bạch Vân Quan Tất Phùng Xuân giết, giá họa cho tôi.” Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

“A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, Thiên Hoằng pháp sư không phải bị cậu ấy giết, người đi tìm Tất Phùng Xuân đi.” Thiết Hài lập tức quay đầu, phất tay nói với Tăng nhân áo hồng.

“Minh Tịnh Đại Sư, ngài là đệ tử Phật Môn, không thể thiện ác chẳng phân biệt được.” Tăng nhân áo hồng vội nói, nhìn ra Thiết Hài muốn ra tay che chở cho Tả Đăng Phong.

“Cậu ấy không nói dối đâu, cậu ấy nói không giết chính là không giết, người đi nhanh đi.” Thiết Hài lại quay sang nhìn Tả Đăng Phong, “Cậu bị thương hả, sao linh khí yếu như vậy?”

“Một lời khó nói hết.” Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, Thiết Hài làm hắn cảm động và hổ thẹn, hắn cảm động vì trong lúc nguy nan này Thiết Hài lại che chở cho hắn, hổ thẹn là vì trước đây hắn thường xuyên trêu Thiết Hài.

“Di, lông của Thập Tam mao đổi màu này.” Thiết Hài thoáng nhìn qua, thấy lông Thập Tam có ẩn sắc vàng, lập tức ngồi xổm xuống xem xét, những chuyện khác đều vứt mất.

“Tả Đăng Phong, theo tôi trở lại Ngũ Đài Sơn nói rõ mọi chuyện.” Tăng nhân áo hồng thấy Thiết Hài đứng cạnh Tả Đăng Phong nói chuyện, giận dữ nhào tới kéo Tả Đăng Phong.

“Sư phụ của người Thiên Hoằng pháp sư không phải bị cậu ta giết, người nhanh đi tìm Tất Phùng Xuân, đừng ở chỗ này dây dưa.” Thiết Hài đứng dậy chặn Tăng nhân áo hồng.

“Minh Tịnh, ngài muốn làm gì?” Tăng nhân áo hồng trợn mắt.

“Người muốn làm gì.” Thiết Hài nhướng mày, dù ông là người trong Phật môn, nhưng tính tình cũng không tốt lắm, nếu không nhiều năm trước đã không ra tay ác độc giết chết nhiều bộ hạ của Thạch Hữu như vậy, hơn nữa Ngũ Đài Sơn và Thiếu Lâm tự bình thường cơ hồ không lui tới nhau, Ngũ Đài Sơn có lịch sử đã lâu, là chùa của hoàng gia, số lượng chùa chiền lớn nhỏ hơn mười cái, tăng nhân hơn vạn, từ thời Tùy triều đã bắt đầu ăn lương của hoàng gia, đến Thanh triều ăn lương càng nhiều, nghe nói vua Thuận Trị đã tới Ngũ Đài Sơn làm hòa thượng, so với Ngũ Đài Sơn, Thiếu Lâm tự không được tốt như vậy, trừ Đường triều còn được nhìn tới một chút, thì không có thời nào được hoàng gia coi trọng, hơn nữa Thiếu Lâm tự tập võ thành phong trào, và tu tập Phật hiệu thần thông tứ đại danh sơn, nên Thiết Hài khá ôn hòa với hòa thượng Ngũ Đài Sơn.

“Nếu ngài lại bao che tên gian tặc này, chính là đối địch với Ngũ Đài Sơn, và là địch của Phật Môn.” Tăng nhân áo hồng lùi hai bước nói.

“Tả Đăng Phong, Thiên Hoằng thật không phải cậu giết?” Thiết Hài nhận ra vấn đề nghiêm trọng, xoay người hỏi Tả Đăng Phong.

“Tôi không giết Thiên Hoằng pháp sư.” Tả Đăng Phong nghiêm mặt.

“Vậy thì không sao, đi thôi.” Thiết Hài một tay nhấc lồng sắt một tay lôi Tả Đăng Phong đi về phía xe ngựa cách đó không xa, xem Tăng nhân áo hồng là không khí.

“A Di Đà Phật.” Tăng nhân áo hồng giận dữ, chắp tay trước ngực cao tụng Phật hiệu, một tiếng A Di Đà Phật này được hô bằng linh khí, âm thanh truyền khắp nơi, cực kỳ vang dội, hẳn là cách ông ta triệu hoán đồng môn.

“A Di Đà Phật.” Thiết Hài cũng hô theo A Di Đà Phật, ông không biết dụng ý của Tăng nhân áo hồng, tưởng Tăng nhân áo hồng thị uy với mình, nên cũng hô A Di Đà Phật bằng Thiếu Lâm Sư Tử Hống, trong uẩn vô thượng chính khí, như lôi đình kinh tai, giương giọng hơn mười dặm.

“Ông sợ ông ta không gọi được đồng môn, nên giúp ông ta đấy hả?” Tả Đăng Phong nhíu mày, hắn mất đi linh khí tu vi, bị Sư Tử Hống của Thiết Hài làm hai lỗ tai ù ù.

“Cậu không giết Thiên Hoằng pháp sư, họ đến cũng không sợ.” Thiết Hài lên xe ngựa, ném roi ngựa cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong đánh xe, Tăng nhân áo hồng nhào tới cản đường, Thiết Hài giận dữ nhảy xuống đối mặt, một lúc sau Tăng nhân áo hồng bất đắc dĩ tránh ra, hắn không phải đối thủ của Thiết Hài, quan trọng nhất là Thiết Hài là người điên, bực mình thì ai cũng ra tay, mặc kệ là ai, của phe phái nào, và dù là trong triều đại nào, người điên giết người đều không phạm pháp.

“Minh Tịnh Đại Sư, cảm ơn ông.” Tả Đăng Phong vội cảm ơn Thiết Hài, không phải Thiết Hài kịp thời đuổi tới, hắn thật sự gặp nguy hiểm.

“A Di Đà Phật, cậu bị thương hồi nào?” Thiết Hài thoải mái tiếp nhận lời cảm ơn của Tả Đăng Phong.

“Tôi bị người ta phế bỏ tu vi.” Tả Đăng Phong thở dài.

Thiết Hài mở to mắt, nắm ngay lấy cổ Tả Đăng Phong, linh khí dũng mãnh vào, vừa chạm vào là quay về.

“Sao có thể như vậy? Ai làm?” Thiết Hài buông tay hỏi.

“Thanh Lương động phủ, Ngọc Hành Tử.” Tả Đăng Phong nói.

“Chưa từng nghe thấy.” Thiết Hài lắc đầu, ông chưa bao giờ nghe thấy tên Thanh Lương động phủ, đương nhiên không biết Ngọc Hành Tử là ai.

“Đại sư, sao ông lại tới đây?” Tả Đăng Phong hỏi.

“Không có Thanh Phù Trùng, tôi sợ cậu không tìm thấy tôi, nên Thánh Kinh Sơn trở về tôi vẫn ở quanh Thiếu Lâm tự.” Thiết Hài nói, nơi này là Hà Nam, Tử Dương quan cách Tung Sơn không xa.

Tả Đăng Phong gật đầu, vung roi đánh ngựa đi nhanh hơn, Tăng nhân áo hồng bám theo, điều này làm Tả Đăng Phong cực kỳ lo lắng, nếu không cắt đuôi được ông ta, tí nữa đồng môn của ông ta tới, thì Thiết Hài cũng không bảo vệ nổi hắn.

“Đại sư, ông xuống cuốn lấy người kia, cho tôi chạy trước. ” Tả Đăng Phong do dự rất lâu, nói với Thiết Hài, Thiết Hài chắc chắn sẽ không hạ độc thủ với Tăng nhân áo hồng, nên chỉ cần ông cuốn lấy người kia, hắn bỏ chạy trước, viện quân đối phương tìm tới cũng sẽ không dám làm gì khó xử Thiết Hài.

“Được, nếu họ thật sự không nói đạo lý, tôi cũng đánh không lại một đám người, đúng rồi, từ nay về sau cậu tính thế nào?” Thiết Hài gật đầu hỏi.

“Đi Nam Kinh làm một ít chuyện, sau đó về nhà.” Tả Đăng Phong cố ý nâng lên âm điệu.

“Ờ, có rảnh tôi sẽ tìm cậu.” Thiết Hài gật đầu, nhấc lồng sắt.

“Đại sư, nếu Lão Đại nghe lời, ông phải đi tìm Thôi Kim Ngọc, chị ấy sẽ cho ông một vật.” Tả Đăng Phong nhớ tới nội đan Lão Đại vẫn còn trong tay Ngọc Phất.

“Cái gì thế?” Thiết Hài tò mò.

“Đến lúc đó ông sẽ biết.” Tả Đăng Phong thuận miệng nói.

“Được, tôi xuống trước ngăn tên kia, cậu đi nhanh đi.” Thiết Hài xách lồng sắt nhảy xuống xe ngựa, chặn đường Tăng nhân áo hồng.

“Minh Tịnh Đại Sư, đa tạ ông.” Tả Đăng Phong quay đầu cảm ơn, chuyện hôm nay may mắn có Thiết Hài, xác thực mà nói Thiết Hài đã cứu hắn một mạng, nếu bình thường Tả Đăng Phong nhất định sẽ không nói tiếng cảm ơn, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể cảm ơn mà thôi.

Thiết Hài khoát tay, ý giục hắn nhanh đi, Tả Đăng Phong không chậm trễ, vung roi thúc ngựa, sau lưng vang lên tiếng tranh cãi của Thiết Hài và Tăng nhân áo hồng.

Một hơi chạy hơn hai mươi mấy dặm, Tả Đăng Phong ngoặt sang một đường nhỏ tiếp tục lên hướng bắc, ban nãy hắn cố tình nói với Thiết Hài để gạt Tăng nhân áo hồng, để họ đuổi về hướng nam.

Lúc này trời đã tối, ngựa buổi tối vẫn nhìn thấy đường, Tả Đăng Phong buông cương để nó tự đi, hắn đi không mục đích, chỉ cần đi càng xa thì càng tốt.

Đi ngoài trời buổi tối rất không an toàn, lang sài dã thú đều sẽ xuất hiện, nhưng có Thập Tam, dã thú không dám quá phận tới gần, trong cơ thể Tả Đăng Phong dương khí quá nặng, khiến hắn như phát sốt, đầu óc mịt mờ, đến nửa đêm về sáng thì không còn chịu nổi, thả ngựa ra khỏi xe, nằm bẹp trên xe ngủ.

Không biết ngủ bao lâu, Tả Đăng Phong bị một tiếng kêu thê lương làm bừng tỉnh, mở mắt đứng dậy phát hiện mé đông bắc có rất nhiều cây đuốc, những cây đuốc lắc lư, kèm với tiếng la ó ồn ào, khoảng cách quá xa, Tả Đăng Phong không nghe được kêu la cái gì, nhưng nhìn những cây đuốc tạo thành vòng tròn không ngừng lắc lư siết lại, thì biết hình như người ta đang vây vật gì đó.

Thập Tam nhảy lên không, đứng lăng không nhìn sang, mắt phải rực vàng, chứng tỏ vật đang bị vây kia chính là âm vật.

Tả Đăng Phong nhờ vào ánh trăng, lờ mờ thấy xa xa mé nam mơ hồ có một thôn xóm. Vòng tròn ngọn đuốc rất lớn, có thể thấy âm vật kia không nhỏ, tình cảnh quái dị làm Tả Đăng Phong nghi hoặc, gọi Thập Tam sờ soạng đi về phía đó, không phải vì hiếu kỳ, người sắp chết còn hiếu gì quái gì, hắn là vì Thập Tam, âm vật kia đã bị thôn dân vây công lâu mà vẫn sống sót cho thấy nó nhất định có đạo hạnh, động vật có đạo hạnh bình thường đều có nội đan, chỉ cần là nội đan thì đều có lợi cho Thập Tam.

Đến nơi, Tả Đăng Phong không ngờ thứ thôn dân vây quanh không phải là âm vật, mà là một cái giếng cũ…