Chương 208: Âm tào địa phủ

Tàn Bào

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 208: Âm tào địa phủ

Thấy bà già động đậy, Tả Đăng Phong trở nên khẩn trương, bồn chồn.

Bà già từ từ ngồi dậy, nhìn quanh, thấy Tả Đăng Phong.

Lòng Tả Đăng Phong nặng trĩu, ánh mắt của bà không phải hào hứng đòi tiền công, mà đầy áy náy.

“Thế nào?” Tả Đăng Phong run rẩy hỏi.

Bà già lắc đầu.

“Cứ nói thẳng, tôi không trách bà.” Tả Đăng Phong cố kìm nỗi buồn.

“Tôi không tìm được cô ấy.” Bà già cẩn thận đáp, bà biết Vu Tâm Ngữ rất quan trọng với Tả Đăng Phong, nên sợ hắn tức giận.

“Tôi đốt cho bà bao nhiêu là thứ, không nhận được hay sao?” Tả Đăng Phong lạnh lùng.

“Nhận được, trâu ngựa hương nến một đống lớn, còn cả mấy cái quan tài.” Bà già vội vàng trả lời.

Tả Đăng Phong tuyệt vọng triệt để, bà già nói vậy chứng tỏ có thật sự đi xuống, không hề nói dối.

“Bà làm gì dưới đó? ” Tả Đăng Phong trầm giọng hỏi, đầu năm nay người nhận tiền nhưng không làm việc quá nhiều, hắn lo bà già cũng vậy.

“Tôi luôn chờ họ trả lời, họ nói không có người này, tôi lại cầu họ nhìn xem có phải đã đầu thai rồi hay không, kết quả mới thấy căn bản cô ấy không hề xuống âm phủ.” Bà già lau mồ hôi, biểu lộ của Tả Đăng Phong như muốn giết người.

“Có tình huống đó sao?” Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.

“Không phải tất cả hồn phách đều xuống âm phủ, có một số bị tản mất ngay ở trên dương thế, nhưng hồn phách của cô ấy không bị tán, cũng không xuống âm phủ.” Bà già vội vàng trả lời.

“Nghĩa là sao, nói ra cho rõ một lần, đừng có dông dài.” Tả Đăng Phong bực mình.

“Cậu đừng gấp, nghe cho có ngọn ngành, chuyện rất kỳ quái, Quỷ Hồn xuống dưới đó đều được dẫn tới một cái gương, trước khi một người chết, ở dưới đó sẽ chuẩn bị sẵn cho họ một cái gương, ở dưới đó đã chuẩn bị sẵn một cái gương cho cô ấy, nhưng kỳ quái là cô ấy lại không xuống dưới đó.” Bà già run rẩy.

“Cái gương gì?” Tả Đăng Phong nhíu mày.

“Không biết, tôi chỉ là một người chạy việc, hôm nay tôi mới biết có một thứ như thế.” Bà già chửi thầm trong bụng, bà không sợ hắn cau mặt hỏi nhiều, chỉ sợ hắn nghiêm mặt không hỏi.

Tả Đăng Phong im lặng, nhớ lại những lời Kim Châm đã nói trước kia, Kim Châm nói, người thường hồn phách sau bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ bị tản mất, hơn nữa Kim Châm và Ngọc Phất từng nhìn thấy hồn của Vu Tâm Ngữ đi theo hắn, nhưng lần sau gặp lại, Ngọc Phất không còn nhìn thấy hồn của Vu Tâm Ngữ nữa.

Nhưng bà già lại nói âm tào địa phủ đã chuẩn bị gương cho, chứng tỏ hồn phách của cô không hề bị tản đi, như vậy, hồn của Vu Tâm Ngữ đã đi đâu?

Dù gì lần bà già xuống dưới cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất Tả Đăng Phong biết Vu Tâm Ngữ không có ở dưới âm tào địa phủ.

“Bà còn gì muốn nói cho tôi biết không? ” Tả Đăng Phong hỏi.

“Họ nói loại chuyện như vậy rất hiếm khi xảy ra, cậu nghĩ kĩ lại xem hôm cô ấy chết có xảy ra chuyện gì kỳ lạ không, có người giữ hồn phách của cô ấy lại, không cho cô ấy xuống dưới không.” bà già nói.

“Chuyện kỳ quái là sao?” Tả Đăng Phong hỏi.

“Là chuyện kỳ lạ khác thường.” Bà già đáp.

Tả Đăng Phong nhíu mày nhớ lại, một lúc sau nhớ tới một chi tiết, năm đó hắn ngất đi, bị mưa xối tỉnh, lúc tỉnh lại, xung quanh hắn không hề có nước đọng, hạt mưa chỉ có ở trên người hắn, những người thôn dân giơ đuốc đi tìm cũng không ai bị ướt.

“Năm đó có một cơn mưa kỳ quặc, mưa chỉ rơi trên người tôi thôi, nếu không có trận mưa đó, tôi cũng không tỉnh lại được. ” Tả Đăng Phong nhíu mày nói.

“Trời mưa, vậy nhất định Long vương gia mang hồn phách của cô ấy đi.” Bà già nói.

Tả Đăng Phong càng cau mặt, bà già rõ ràng đang bịa chuyện bậy bạ, quả thực chỉ một người chạy việc, hiểu biết có hạn.

“Đây là một ngàn lượng hoàng kim, đến các tiệm cầm đồ của người An Huy hay ngân hàng tư nhân đều đổi được.” Tả Đăng Phong móc tờ kim phiếu đưa cho bà già.

“A, tôi không làm xong chuyện, không có mặt mũi nào bắt cậu trả nhiều tiền như vậy, hơn nữa cậu đã cứu mạng tôi.” Bà già khoát tay, bà không biết kim phiếu, nhưng bà biết Tả Đăng Phong không cần phải gạt bà.

“Cầm đi.” Tả Đăng Phong ném kim phiếu lên đầu giường, xoay người đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Bà già bỗng gọi.

Tả Đăng Phong quay lại nhìn bà.

Bà già do dự, ngần ngừ một hồi rồi nói nhỏ “Cậu có phải tên là Tả Đăng Phong không?”

“Làm sao bà biết?” Tả Đăng Phong giật mình, hắn chưa hề nói tên với bà.

“Sau cố gắng đừng giết người nữa, sẽ bị giảm thọ.” Bà già nhỏ giọng nói.

“Cám ơn.” Tả Đăng Phong quay người đi, nhất định bà già xuống dưới đã nhìn thấy cái gì đó, hoặc nghe được cái gì, bà vốn không định nói, nhưng một ngàn lượng hoàng kim của Tả Đăng Phong đã làm bà đổi ý, cảnh báo cho hắn, chuyện Tả Đăng Phong đương nhiên đã biết, hắn giết người quá nhiều, đã bắt đầu bị giảm bớt tuổi thọ.

Nhưng Tả Đăng Phong không lo chết sớm, hắn bỏ chuyện ra sau đầu, chạy về đội 1875, kêu bọn Đằng Khi lập tức lên đường.

“Đây là nhân viên của tôi, sẽ đi cùng chúng ta. “Đằng Khi Chính Nam chỉ một đám người, trong nhóm người trừ Đằng Khi Anh Tử, Tam Xuyên Tố và ninja áo trắng, còn có mười hai quân nhân Nhật Bản thấp con, nhưng cánh tay rất thô.

“Tôi đã nói không được mang theo súng.” Tả Đăng Phong cau mặt, mười hai quỷ tử Nhật Bản mỗi người đều mang theo một khẩu súng và ba hộp đạn, ba quả lựu đạn.

“Chúng ta cần người đi đào móc, họ phải có vũ khí phòng thân.”Đằng Khi Chính Nam mặc thường phục, không phải loại quần áo đã mặc khi tới Thanh Thủy quan năm xưa, để Tả Đăng Phong khỏi bị kích thích.

“Chỗ chúng ta tới không cần đào móc.” Tả Đăng Phong nhướng mày.

“Tả tiên sinh, tôi phải cẩn thận, gió ở phía đông đã mạnh lên, hay chúng ta đi Thiểm Tây Hàm Dương trước.”Đằng Khi Chính Nam dùng giọng điệu thương nghị nói.

Tả Đăng Phong nhìn hắn, Đằng Khi Chính Nam quả nhiên giảo hoạt, đề nghị thay đổi địa điểm.

“Đó là khu vực Quốc Dân đảng khống chế, binh lính rất nhiều, mày biết tới đó đào mộ sẽ gặp hậu quả gì không?” Tả Đăng Phong hỏi, Đằng Khi Chính Nam chỗ khu vực của Chu Triều, Chu Triều có bốn con địa chi thuộc tính thổ, bị người Chu đưa hết xuống đất, nên Tả Đăng Phong mới nói từ đào mộ.

“Chúng ta bí mật mà làm. “Đằng Khi Chính Nam cương quyết.

“Được thôi, theo lời mày đi.” Tả Đăng Phong hừ lạnh, hắn biết vì sao Đằng Khi Chính Nam đổi ý, địa chi thuộc tính thổ đã tìm được một con là con dê ba mắt, còn lại một con dương long, một con dương cẩu và một con âm ngưu, Đằng Khi Chính Nam tuy không biết vị trí cụ thể của mười hai địa chi, nhưng để chắc chắn, đương nhiên sẽ chọn tỷ lệ hai phần ba.

Nhưng Tả Đăng Phong cũng không phải là hù dọa Đằng Khi Chính Nam, Hàm Dương do quốc dân đảng khống chế, đó là khu vực trung tâm của Trung Nguyên, có vị trí chiến lược, Quốc Dân đảng phái rất nhiều quân đội canh gác, để áp chế Bát Lộ quân ở khu vực bắc bộ Thiểm Tây, Đằng Khi Chính Nam đi rất khó có quả ngon để ăn, nếu lỡ bị phát hiện, chạy về hướng nam sẽ bị Quốc Dân đảng hội đuổi theo, chạy về hướng bắc sẽ bị Bát Lộ quân hội ngăn đón, hướng nào cũng chạy không được, hai nhà đều có thể đánh, Đằng Khi Chính thật bị điên rồi.

“Chúng tôi đã điều tra qua, khu có hai vị trí nhau, cách nhau không xa, là lăng mộ của Chu Văn Vương và Chu Vũ vương.”Đằng Khi Chính Nam đưa tay ra dấu binh lính cất đám vũ khí kia đi.

“A?” Tả Đăng Phong mở to hai mắt nhìn, hôm qua hắn mới nhận được địa đồ của Đằng Khi Chính Nam, còn chưa kịp xác định vị trí đối ứng, nên hắn không biết Đằng Khi muốn đến Chu lăng.

“Tả tiên sinh có ý kiến gì không?” Đằng Khi Chính Nam hỏi.

“Không, mày nói đi đâu thì đi chỗ đó, tao có ý kiến lại bảo tao không thành ý.” Tả Đăng Phong không kiên nhẫn khoát tay, Đằng Khi Chính Nam thật biết tính, hắn chắc chắn cho rằng hai phần mộ nhau sẽ chôn dấu địa chi có thuộc tính giống nhau, nhưng hắn không biết một vấn đề, chính là phần mộ của Chu Văn Vương và Chu Vũ vương nằm lồ lộ ngay trước mặt mọi người bao nhiêu năm qua chưa bao giờ nghe nói bị trộm đào qua, chứng tỏ trong mộ có cơ quan rất mạnh, Đằng Khi chỉ nghĩ tới thu hoạch, không nghĩ nó nguy hiểm.

Tả Đăng Phong vốn định tìm địa chi thuộc tính thổ sau cùng, vì địa chi thuộc tính thổ lại bị dấu dưới đất nên cực kỳ khó bắt, thứ hai là đi vào hoàng lăng tìm địa chi là chỗ hung hiểm nhất, bây giờ thì tốt rồi, có Đằng Khi Chính Nam xông thẳng tới chỗ nguy hiểm nhất giúp hắn.

Tuy Đằng Khi Chính Nam đổi ý vào phút cuối, nhưng Tả Đăng Phong cũng chẳng cần thay đổi cái gì, vì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, đi chỗ nào cũng đều được cả.

“Mọi người lên xe.”Đằng Khi Chính Nam thấy Tả Đăng Phong không ý kiến, vung tay, ra lệnh.

Tả Đăng Phong cười nhạt, theo hắn, Đằng Khi Chính Nam không nên hô “Mọi người lên xe”, mà phải nên hô “Mọi người đi chịu chết nào…”